Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 41: Nghi ngờ và ghen tuông.




Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tư Dật luôn là người ngoan ngoãn, sống theo khuôn phép, chưa từng làm điều gì trái với chuẩn mực. Những việc như xả thân cứu người hay vì lợi ích tập thể mà đứng ra đấu tranh cho dân làng thì với anh, chẳng phải điều gì ghê gớm để kể công. Càng không nói đến chuyện xăm hình – thứ vốn dĩ trong mắt nhiều người là biểu hiện của sự nổi loạn.

Anh chưa từng kể cho Chu Lai biết ý nghĩa hình xăm ấy. Một phần là vì… anh chẳng biết phải mở lời ra sao, phần khác… anh vốn dĩ cũng không định để cô biết.

Bởi lẽ với Lâm Tư Dật, đó không phải chuyện gì đáng tự hào. Không xin phép, lặng lẽ khắc tên em lên người. Xét theo bất kỳ góc nhìn nào thì cũng đều có vẻ kỳ quặc, thậm chí… còn dễ bị hiểu lầm là biến thái.

May mắn thay, Chu Lai không quá bận tâm đến ý nghĩa của hình xăm ấy. Cô chỉ thấy nó rất hợp với khí chất của anh, thậm chí còn thoáng nghĩ đến chuyện sẽ đi xăm một cái cho mình.

Nhớ lại thời đi học, có lúc trào lưu xăm hình rộ lên. Ở cái tuổi ương bướng nổi loạn, ai cũng muốn lưu lại một dấu ấn riêng lên cơ thể như cách để khẳng định bản thân. Chu Lai từng muốn xăm một con bướm, rồi lại thích một hình thù kỳ lạ nào đó. Có lần cô còn đến tận tiệm xăm, định xăm một hình lên cánh tay. Nhưng vừa nhìn thấy người khác đang nhăn nhó vì đau, cô lập tức bỏ cuộc.

Không phải vì sợ đau, mà là vì… cô chưa thật sự sẵn sàng. Bởi một khi đã để mực in lên da thịt, thì cả đời này nó sẽ theo mình. Chu Lai sợ sau này sẽ hối hận.

Sau một đêm bị Lâm Tư Dật dày vò đến kiệt sức, Chu Lai mệt nhoài nằm trong vòng tay anh. Cô ôm lấy thắt lưng anh, đầu ngón tay khẽ lướt dọc theo hàng chữ xăm nơi eo ấy.

Cứ tưởng hình xăm sẽ gồ ghề hay sần sùi, nào ngờ lại nhẵn nhụi vô cùng – như thể từ lâu đã hòa làm một với cơ thể của anh vậy.

Bất chợt, như nổi hứng, cô ngẩng đầu hỏi: “Anh này, hay là em cũng xăm một cái chỗ này nhé?”

Lâm Tư Dật khựng lại: “Tại sao?”

“Xăm đôi á, cho lãng mạn.”

Lâm Tư Dật thoáng ngập ngừng, rồi bật thốt: “Đừng xăm.”

Đến lượt Chu Lai cau mày hỏi lại: “Vì sao không?”

Anh nói khẽ: “Giữa hai người yêu nhau có thể có rất nhiều ký ức đẹp. Nhưng xăm hình thì là thứ vĩnh viễn lưu lại trên da thịt. Đến lúc muốn hối hận… cũng chẳng thể nào xóa được.”

Chu Lai lạnh giọng: “À, thì ra trong đầu anh luôn nghĩ đến chuyện sau này chúng ta sẽ chia tay à?”

“Không phải…”

Lâm Tư Dật ấp úng. Anh không giỏi ăn nói, cũng chẳng biết diễn đạt thế nào cho phải. Bởi không ai dám chắc được tình cảm có thể kéo dài suốt đời. Anh chỉ sợ, sau này cô sẽ thấy hối tiếc.

Chu Lai không buồn nói thêm gì nữa, xoay lưng lại, lặng lẽ ngủ.

Lâm Tư Dật nhẹ nhàng dịch lại gần, để ngực mình áp sát vào lưng cô, rồi đưa tay ôm trọn vòng eo bé nhỏ ấy. Cô không kháng cự, thế là anh lại mạnh dạn hơn chút nữa. Tay kia vòng qua cổ, để cô tựa đầu vào cánh tay anh.

Chu Lai rúc vào người anh, tìm một tư thế dễ chịu, giống hệt một chú mèo con ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng anh, ngủ rất yên.

Suốt đêm đó, Lâm Tư Dật thường xuyên tỉnh giấc. Mỗi khi cảm nhận được cơ thể mảnh mai của cô trong vòng tay mình, anh lại vô thức siết chặt tay hơn, kéo cô sát vào người hơn chút nữa.

Khi thì khẽ hôn lên má cô đang say ngủ, khi lại nhẹ nhàng vu.ốt ve làn da mịn màng của cô. Cảm giác chân thực ấy… khiến anh khó lòng an giấc trọn vẹn.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Tư Dật đã dậy từ rất sớm. Anh xuống tầng dưới, tới cửa hàng tiện lợi mua đồ – nghĩ rằng sớm muộn gì cũng cần, nên tiện tay lấy luôn năm hộp.

Trời khi ấy mới tầm tám giờ, mây mỏng lững lờ như vảy cá bồng bềnh trong nền trời xanh nhạt. Lá cây bên đường còn vương giọt sương trong veo. Đi ngang bãi đất trống, thấy vài bác lớn tuổi đang nhảy múa thể dục buổi sáng. Khung cảnh vừa chói chang, vừa huyên náo, lại mang theo chút gì đó như ảo ảnh mơ hồ.

Ánh nắng nhẹ trải lên phố, hơi nước bốc lên từ cửa hàng bánh bao ven đường. Lâm Tư Dật ghé vào mua phần điểm tâm. Là món cô thích nhất: bánh bao đậu đỏ.

Dù cả đêm qua gần như không chợp mắt, nhưng tinh thần anh lại vô cùng phấn chấn. Cảm giác ấy là một trải nghiệm chưa từng có – khiến anh vừa hạnh phúc, vừa thấy mãn nguyện lạ kỳ.

Mối tình đơn phương chôn giấu trong lòng cuối cùng cũng có ngày được hồi đáp, Lâm Tư Dật đã thấy mình quá đỗi may mắn. Nhưng đồng thời, lại không thể ngăn những suy nghĩ bi quan lặng lẽ len lỏi trong tim. Liệu anh có thể giữ lấy cô và tất cả những điều tốt đẹp này mãi mãi không?

Anh chưa từng có ý định chiếm đoạt Chu Lai. Chỉ cần cô chịu san sẻ cho anh một chút quan tâm, một chút thời gian. Như thế thôi, anh đã mãn nguyện rồi.

Nghĩ đến cô đang một mình trong nhà, Lâm Tư Dật bất giác bước nhanh hơn.

Trong thang máy, có một gia đình ba người cùng đi. Người đàn ông bế đứa bé chừng một tuổi, người phụ nữ tựa đầu vào vai chồng. Lâm Tư Dật lặng lẽ lùi một bước, nhường chỗ.

Anh cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng người đàn ông, khẽ mỉm cười rồi làm mặt hề. Bé con bật cười khúc khích.

Trái tim anh mềm nhũn, trong thoáng chốc chợt ao ước. Liệu sau này anh và Chu Lai cũng sẽ có một đứa con như thế?

Nhưng ý nghĩ ấy rất nhanh bị anh gạt đi. Anh không nên tham lam như vậy.

Thang máy đến tầng mười tám, Lâm Tư Dật bước ra ngoài.

Căn hộ của Chu Lai đã thay khóa điện tử, có thể mở bằng vân tay hoặc mật mã. Lâm Tư Dật nhập “20150125”. “Đinh” một tiếng, cửa mở ra.

Anh bước nhẹ, đặt phần điểm tâm lên bàn ăn, rồi xách túi tiến thẳng vào phòng ngủ. Chỉ mới rời đi vài phút thôi mà trong lòng anh đã thấp thỏm, sợ rằng nếu về trễ một chút, cô sẽ biến mất không dấu vết.

May sao, cô vẫn còn đó. Nhỏ bé, nằm cuộn tròn trong chăn như một đứa trẻ vô hại, mắt nhắm nghiền.

Chu Lai bị tiếng động làm thức giấc, đôi mắt còn lờ mờ nhìn anh, giọng ngái ngủ hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Lâm Tư Dật giơ chiếc túi trên tay: “Anh đi mua cái này nè.”

Chu Lai nheo mắt nhìn: “Gì đó?”

Lâm Tư Dật bước lại gần…

Lâm Tư Dật quỳ một gối trên giường, đặt túi đồ mua sắm sang một bên, rồi khẽ vén lọn tóc rơi lòa xòa bên má của Chu Lai.

Chu Lai chỉ cần liếc mắt qua túi đồ là lập tức nhớ lại tất cả chuyện tối qua.

Nếu không phải vì hộp đêm qua dùng đã hết sạch, cô thật sự có lý do nghi ngờ, anh còn định kéo cô tiếp tục “một hiệp” nữa.

“Anh mua cái này lúc nào hả?”

Chu Lai bật dậy như cá chép hóa rồng, cẩn thận đếm số lượng trong túi: “Năm hộp luôn á?”

Lâm Tư Dật có chút ngượng ngùng, lí nhí giải thích: “Anh nghĩ… dù sao cũng sẽ cần dùng…”

Chu Lai xô anh ra, mặt lộ rõ vẻ hung dữ: “Ai bảo anh là em sẽ dùng với anh chứ!”

Lâm Tư Dật chớp mắt một cách vô tội, bàn tay thuận thế nắm lấy tay cô, áp vào lòng bàn tay mình.

Lúc này, người nắm thế chủ động đã không còn là anh nữa, mà chính là Chu Lai.

Chu Lai hất tay anh ra đầy khí thế, lấy ngón tay chọc vào ngực anh: “Lâm Tư Dật, anh có biết thương hoa tiếc ngọc là gì không hả?”

Lâm Tư Dật cụp mắt nhìn cô, không nói gì.

Chu Lai trừng mắt liếc anh một cái: “Đừng có nhìn em kiểu đó, tối qua anh chẳng phải rất giỏi giang sao?”

Lâm Tư Dật cúi đầu nhận lỗi: “Anh biết sai rồi.”

Chu Lai hừ nhẹ: “Anh thấy mình ghê gớm lắm đúng không?”

“Anh không có.”

“Vậy anh có biết em là lần đầu tiên không hả?”

Lâm Tư Dật mím môi, gật đầu: “Anh cũng là lần đầu.”

“Lâm! Tư! Dật!”

“Có anh đây!”

“Cái thái độ của anh là sao hả?”

“Anh sẽ sửa…”

Chu Lai hếch mặt, ra vẻ tiểu thư hờn dỗi, liếc xéo anh một cái đầy kiểu cách.

Lâm Tư Dật vội vàng dỗ dành: “Em có muốn ăn bánh bao đậu đỏ không?”

“Không thèm ăn!”

“Anh mua ở tiệm dưới lầu, nghe nói ngon hơn hồi mình học cấp ba ăn đó.”

Chu Lai có hơi lơ đãng, mắt sáng lên: “Thật á?”

“Còn có cả tàu hũ ngọt nữa.”

Chu Lai bất giác nuốt nước miếng. Hình như lâu rồi cô không ăn món đó.

Lâm Tư Dật ghé sát lại, hôn nhẹ lên môi cô một cái. Chu Lai né đi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn dỗ: “Để anh bế em đi rửa mặt, không thì mình ăn rồi ngủ tiếp, được không?”

Chu Lai bĩu môi: “Không được, em phải đánh răng trước.”

“Được, vậy anh bế em đi đánh răng.”

Chu Lai đưa hai tay ra, ra vẻ kiêu kỳ như nữ hoàng chờ được phục vụ.

Lâm Tư Dật như bế một đứa trẻ con, ôm cô vào lòng, đi vào nhà tắm. Anh đã bóp sẵn kem đánh răng, rót đầy nước vào ly, thậm chí còn muốn giúp cô đánh răng nữa cơ.

Đợi Chu Lai rửa mặt xong, anh lại bế cô ra bàn ăn.

Suốt hai ngày sau đó, 48 tiếng đồng hồ, 172.800 giây, hai người cứ ở trong phòng, không hề bước chân ra ngoài.

Có lẽ Lâm Tư Dật có linh cảm trước, nên hai hôm trước lúc đi siêu thị đã mua một đống nguyên liệu đủ dùng cho nhiều ngày. Thế là bây giờ, họ có đủ lý do để không rời khỏi tổ ấm nhỏ của mình.

Dù là trên giường hay dưới bếp, anh đều có thể khiến Chu Lai “no đủ” hoàn toàn.

May mà chỉ mua đồ ăn cho hai ngày, nếu không Chu Lai nghi ngờ mình chẳng bao giờ có cơ hội bước ra khỏi cửa nữa.

Gần như cô chưa từng đặt chân xuống đất.

Không đúng, phải nói là, gần như chưa từng tự bước chân xuống giường.

Lâm Tư Dật không nỡ để cô đi lại. Đến mức ngay cả khi cô muốn vào nhà vệ sinh, anh cũng phải bế đi.

Cơm là anh đút, tắm cũng là anh tắm, anh hoàn toàn xem cô như một em bé cần được chăm sóc tận răng, tận tay.

Thật ra Chu Lai cũng đâu còn sức đâu mà đi lại. Toàn thân cô mềm nhũn như sắp rã rời. Vừa mới khôi phục lại chút thể lực, lại bị anh kéo vào vòng xoáy không lối thoát.

Phòng khách, ban công, phòng ăn, phòng tắm… đều đã in dấu hơi thở của cả hai người. Ngồi, nằm, đứng… đủ mọi tư thế, thay đổi vô số lần.

Trong chuyện này, Lâm Tư Dật hoàn toàn chiếm thế thượng phong. Anh là người cầm trịch, điều khiển toàn bộ nhịp điệu.

Có lúc Chu Lai cảm thấy anh như đang kéo cô vào một cuộc thực nghiệm. Anh mang trong mình tinh thần nghiên cứu, còn cô chẳng khác gì mảnh đất bị cày xới.

Không hổ là dân học nông nghiệp, Lâm Tư Dật thực sự có kinh nghiệm phong phú trong việc “canh tác”. Nếu muốn, anh có thể viết một luận văn dài mấy chục ngàn chữ về chủ đề này cũng không chừng.

May thay, cuối năm rồi, phòng làm việc của Chu Lai cũng không có gì gấp gáp cần cô đích thân xử lý. Chỉ cần dặn dò trợ lý Bách Hoa Hoa vài câu qua điện thoại là xong. Có chút thời gian rảnh, cô chỉ muốn ngủ bù cho thỏa.

Mà thực ra, Chu Lai cũng chẳng quá phản cảm với chuyện này.

Chỉ nghe người ta nói “trâu cày mòn”, chứ đâu ai từng nghe “đất cày hỏng”. Phần lớn thời gian cô chẳng buồn cử động. Trong khi đó, Lâm Tư Dật dường như có một kho năng lượng vô tận, mãi chẳng cạn.

Tuy rằng cô luôn rơi nước mắt, nhưng loại nước mắt này cũng không hẳn là vì đau đớn, mà phần nhiều là một kiểu giải tỏa cảm xúc.

Lần này trên giường, giọng điệu của Lâm Tư Dật pha chút trêu chọc, lại lẫn vào đó một chút bất cần: “Còn muốn nữa không?”

Chu Lai tức muốn phát điên, vội đưa tay bịt miệng anh lại.

Cô trở người, ngồi hẳn lên người anh, bày ra dáng vẻ khí thế ngút trời như nữ vương: “Bây giờ tới lượt em rồi!”

Lâm Tư Dật nửa nằm tựa trên giường, đưa tay vu.ốt ve gò má cô, dịu dàng hết mực: “Em định làm gì nào?”

Chu Lai trừng mắt: “Vừa nãy anh làm gì em, em cũng sẽ làm lại với anh y như vậy!”

Ngón tay Lâm Tư Dật từ má cô lần xuống môi, nhẹ nhàng mơn trớn một lúc, rồi hỏi ngược lại: “Em chắc chứ?”

Cô cảm thấy có thứ gì đó đang chống vào người mình.

Chu Lai theo phản xạ cúi đầu nhìn.

Cách một lớp khăn tắm, vật kia dường như đang gắng thoát khỏi sự trói buộc.

Chu Lai lấy hết can đảm, đưa tay chạm nhẹ vào. Lâm Tư Dật lập tức hít một hơi sâu, nghiến chặt răng, hơi thở nặng nề rõ rệt.

Còn chưa kịp phản ứng, Chu Lai đã bị anh trở mình, đè x.uống giường.

Lâm Tư Dật như biến ra trò ảo thuật, đặt món đồ trong tay cô, giọng khàn khàn: “Giúp anh mang vào.”

Chu Lai hơi ngơ ngác: “Mang thế nào?”

Ý cô là… cái này có mặt trái mặt phải không?

Lâm Tư Dật chẳng vội vã gì, cười khẽ, cắn nhẹ vành tai cô: “Cứ từ từ nghiên cứu.”

Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cuối cùng Chu Lai cũng mặt đỏ tía tai hoàn thành được nhiệm vụ khó nhằn ấy.

Có lẽ vì quá mệt mỏi, hai ngày nay Chu Lai ngủ rất sâu. Mỗi lần tỉnh dậy đều thấy Lâm Tư Dật nằm bên cạnh, như thể anh chẳng cần ngủ, chỉ chống đầu nằm đó, ánh mắt nóng rực không rời khỏi cô dù chỉ một giây.

Chu Lai bực mình xoay người lại, định quay lưng về phía anh, nhưng anh lại đưa tay kéo cô ôm vào lòng.

Anh hôn lên tai cô, lại nhẹ nhàng cắn vào bả vai, thì thầm hỏi: “Đói chưa?”

Chu Lai vẫn còn ngái ngủ, lười nhác đáp: “Em muốn ngủ thêm…”

“Vậy ngủ đi.” Lâm Tư Dật lại hôn lên tai cô, ôm cô cùng chìm vào giấc ngủ.

Lần này, họ ngủ thẳng đến tận hơn mười giờ đêm.

Ngày và đêm hoàn toàn đảo ngược.

Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn tường, ánh sáng mờ nhạt, không gây chói mắt.

Trên eo Chu Lai còn bị một cánh tay vững chãi siết lấy, khủy tay gập nhẹ, bắp thịt rắn chắc mà không quá phô trương, mạch máu nổi lên, trông vừa gợi cảm vừa mạnh mẽ.

Lâm Tư Dật vẫn chưa tỉnh.

Chu Lai nhìn anh, trong lòng có chút ngứa ngáy muốn cắn một cái, nhưng cuối cùng lại thôi.

Hiếm hoi lắm mới thấy anh ngủ yên thế này, chắc cuối cùng cũng biết mệt rồi chứ gì?

Chu Lai vươn tay với lấy điện thoại trên tủ đầu giường. Trên WeChat có khá nhiều tin nhắn.

Tin nhắn mới nhất là của bố cô – Chu Cao Trì. Ông gửi đến mấy đoạn ghi âm liên tiếp, kèm theo một tấm ảnh.

Chu Lai thấy khó hiểu, bấm mở hình ảnh ra xem thử, là ảnh của một người đàn ông trạc khoảng ba mươi, dáng vẻ sáng sủa, tướng mạo ngay ngắn đàng hoàng.

Nhìn quen quen, nhưng nhất thời cô không nhớ ra là ai.

Cô bấm mở ghi âm, lập tức vang lên giọng nói khí thế sang sảng của bố cô:

“Lai Lai, con còn nhớ hàng xóm khi xưa, cái anh họ Quý tên Châu không?”

“Bố đoán là con quên rồi, chính là người trong ảnh đó.”

“Hồi nhỏ con còn bám theo người ta gọi anh ơi anh à, còn nói mai mốt lớn lên sẽ cưới anh nữa cơ.”

“Giờ Quý Châu giỏi lắm, tự mở công ty riêng, còn lên sàn luôn rồi.”

Chu Lai nhíu mày nghe hết một tràng, vẫn chẳng thấy có trọng điểm gì.

Đến đoạn cuối, bố cô nói: “Hôm kia bố tình cờ gặp lại cậu ấy, cậu ấy còn nhắc tới con, bảo đã lâu không gặp, muốn biết giờ con sống ra sao. Bố đã gửi WeChat của con cho cậu ấy rồi, con nhớ lịch sự chấp nhận lời mời nhé.”

Nghe tới đây, Chu Lai mới dần nhớ ra người tên Quý Châu ấy là ai. Cô lại mở tấm ảnh bố gửi ra xem lần nữa, đúng là anh hàng xóm năm nào mà cô từng ríu rít chạy theo gọi “anh ơi” không ngớt.

Chu Lai thoát khỏi cửa sổ trò chuyện, quả nhiên thấy có một lời mời kết bạn mới trong danh sách liên lạc.

Cô cũng không nghĩ nhiều, tiện tay ấn “chấp nhận”.

Đúng lúc này, cánh tay siết ngang eo cô lại mạnh hơn, lưng cô bị áp sát vào một lồng ngực nóng bỏng.

Lâm Tư Dật – con dã thú ấy đã thức dậy, việc đầu tiên anh làm chính là vùi đầu vào cổ cô cắn tới tấp.

Chu Lai thật sự sợ anh phát khiếp, xoay người lại, nhìn anh bằng ánh mắt vô tội: “Lâm Tư Dật, em đói rồi.”

Cuối cùng, Lâm Tư Dật cũng không làm gì quá đáng. Anh lật người dậy, đi vào bếp chuẩn bị bữa khuya cho cô.

***

Thời gian bước sang ngày 20 tháng Chạp.

Công việc trong studio của Chu Lai cũng dần kết thúc, nhân viên ở các tỉnh khác cũng bắt đầu chuẩn bị về quê ăn Tết.

Phúc lợi của studio rất tốt, chỉ cần năm sau vẫn tiếp tục làm việc ở đây, thì vé tàu xe đi lại của nhân viên ở vùng sâu vùng xa đều sẽ được công ty thanh toán toàn bộ.

Nhân dịp mấy ngày này có thời gian rảnh, Chu Lai cũng đến studio đi một chuyến.

Nhìn lại suốt một năm qua, cô đã làm việc bận rộn đến mức quay cuồng, kiếm được không ít tiền. Không ngờ đến cuối năm còn thu hoạch được cả tình yêu, cô cảm thấy ông trời đã ưu ái mình quá rồi.

Cô ấy vốn không phải người tham lam, kiếm tiền là ưu tiên hàng đầu, yêu đương có hay không cũng không quan trọng. Nhưng giờ đây, khi đắm chìm trong tình yêu, cô lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Dạo gần đây, Lâm Tư Dật cũng không đến trường, hầu hết thời gian đều quấn quýt bên Chu Lai.

Lúc rảnh rỗi, anh sẽ lật xem vài quyển sách, hoặc mở máy tính xách tay tiếp tục viết luận văn của mình.

Tết âm lịch đang đến gần, mấy ngày nay ông bà ngoại có gọi điện hỏi Lâm Tư Dật xem chuyện ở trường đã xong chưa.

Mọi năm, Lâm Tư Dật đều về nhà khá sớm. Cả năm anh bôn ba bên ngoài, nên mỗi dịp Tết lại càng trân trọng thời gian được sum họp với người thân, vì vậy thường sẽ không nhận thêm việc làm thêm dịp cuối năm.

Lần này hiếm hoi anh cảm thấy có chút chột dạ, chỉ dám nói với ông bà là vài hôm nữa sẽ về.

Ông ngoại rất hiểu chuyện, liền dặn: “Nếu thầy hướng dẫn còn có việc nhờ cháu thì đừng vội, cứ làm xong rồi hẵng về.”

Nhưng bà ngoại thì tỏ ra không hài lòng: “Sắp Tết đến nơi rồi, có việc gì mà không để qua năm hẵng làm được?”

Lâm Tư Dật chỉ đành nói: “Cháu sẽ cố gắng về sớm.”

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Tư Dật luôn là một đứa trẻ khiến người lớn yên tâm, ông bà cũng không lo lắng anh ở ngoài gặp phải điều gì không hay. Chỉ là cuối năm rồi, người ta đi làm cũng đều lần lượt về quê ăn Tết, ông bà lại càng nhớ cháu trai nhiều hơn.

Mấy hôm trước, Lâm Tư Dật từng hỏi Chu Lai có định về thành phố C ăn Tết không.

Chu Lai không nghĩ ngợi gì, lập tức trả lời không về. Cô dự định sẽ ở lại thành phố H một mình, mọi năm vẫn như vậy, cũng không cảm thấy có gì.

Mặc dù cô không định về nhà, nhưng cũng không ép Lâm Tư Dật phải ở lại cùng mình. Ngược lại, cô rất hiểu chuyện, khuyên anh nên về sớm để đoàn tụ với ông bà ngoại.

Lâm Tư Dật nghe vậy, trong lòng khó nói rõ cảm xúc.

Anh thật ra rất muốn được ở lại bên Chu Lai.

Sau khi cúp máy, Lâm Tư Dật nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ. Bên ngoài trời đã tối hẳn, trăng khuyết treo cao trên bầu trời.

Chiều nay Chu Lai có ra ngoài, cô từng nói tối sẽ về ăn cơm.

Lâm Tư Dật nhắn tin hỏi cô khoảng mấy giờ thì về.

Chu Lai gửi lại một đoạn tin nhắn thoại: “Ngoan nhé, em vừa gặp một người bạn, chắc tối không về ăn cơm đâu.”

Lâm Tư Dật nghe đoạn tin nhắn ấy hai lần, chỉ trả lời một chữ: “Được.”

Chu Lai lại gửi thêm một đoạn tin khác: “Anh ở nhà ngoan nha.”

Lâm Tư Dật như được an ủi, lại nhắn lại một chữ: “Được.”
Kèm thêm một sticker dễ thương.

Mấy biểu cảm đáng yêu kiểu này đều là Lâm Tư Dật học từ Chu Lai. Toàn bộ sticker trong WeChat của anh đều là mấy cái cô từng dùng qua.

Chu Lai không có ở nhà, không gian trong nhà bỗng trở nên vắng vẻ lạ thường.

Lâm Tư Dật một mình làm chút đồ ăn đơn giản, nấu vài cái hoành thánh. Rau củ và cá đã rửa sạch, anh lại cất hết vào tủ lạnh, định để trưa mai nấu.

***

Sau khi xử lý xong mấy việc lặt vặt ở studio, lúc ấy mới năm giờ bốn mươi, Chu Lai dự tính sẽ về nhà luôn.

Trời không quá tối, nhưng trước cửa studio có mấy cái cây, giờ người thưa thớt, cành cây trơ trọi xòe ra tứ phía giữa khung cảnh tiêu điều, mấy nhành cây vàng úa khẽ đung đưa trong gió lạnh mùa đông, trông có phần rợn người.

Vừa bước ra khỏi cửa chính, đã nghe thấy có người gọi cô: “Chu Lai.”

Chu Lai dừng bước, nhìn kỹ lại, thấy một người đàn ông đang ngồi trong chiếc Porsche Cayenne.

Khoảng cách không xa, Chu Lai lập tức nhận ra người này chính là Quý Châu, người mà mấy hôm trước bố cô đã gửi ảnh cho cô xem.

Quý Châu mở cửa xe bước xuống, đi thẳng về phía Chu Lai.

Có những người nhìn không được ăn ảnh, ảnh chụp thường không thể hiện hết nét đẹp ngoài đời, mà Quý Châu là một ví dụ điển hình. Ngũ quan anh rõ ràng, phong cách ăn mặc cũng khá ổn, tuổi ba mươi mốt, ba mươi hai toát lên sự chín chắn ổn định, khiến người khác cảm thấy đáng tin.

Nhưng dù sao đã nhiều năm không gặp, Chu Lai trong thoáng chốc cũng không biết nên bắt chuyện thế nào.

Trong ký ức của cô, thuở nhỏ cô thường chạy theo sau lưng anh gọi “anh ơi, anh ơi”, bắt anh dẫn đi chơi, bắt anh mua đồ ăn ngon, còn mặt dày nói muốn cưới anh khi lớn lên.

Tính cách của Quý Châu khi ấy rất tốt, cũng thường như một người anh trai thật sự mà chăm sóc cô.

Mãi đến năm Chu Lai mười một tuổi, nhà Quý Châu chuyển sang Úc sinh sống, từ đó hai người dần mất liên lạc.

Mấy năm gần đây, thỉnh thoảng Chu Lai cũng có nghe tin về anh, nào là tự mở công ty, nào là sắp kết hôn.

Lâu ngày không gặp, vậy mà Quý Châu lại tự nhiên cười nói: “Sao vậy? Quên anh rồi à?”

Chu Lai đáp: “Không có.”

“Vài hôm trước anh có gặp bác trai, bác nhắc đến em đang làm việc ở đây. Hôm nay vừa hay đi ngang qua, nghĩ đến ghé thử, không ngờ lại đúng lúc gặp em.”

Quý Châu cười lịch thiệp, giọng nói nhẹ nhàng, tạo cảm giác ấm áp, không hề xa cách dù đã lâu không gặp.

Chu Lai trêu: “Nghe nói giờ anh là sếp tổng công ty to rồi?”

Quý Châu cười: “Đừng chọc anh. Nghe nói em giờ là bà chủ studio?”

Chu Lai nhún vai: “Sao mà so được với anh chứ!”

“Em có rảnh đi ăn tối với anh một bữa không? Không mất nhiều thời gian đâu, tối nay anh còn phải quay về Thành phố C.”
Quý Châu nói năng chu đáo, lại nở nụ cười dễ gần khiến người khác khó lòng từ chối.

Chu Lai suy nghĩ một lúc, thấy đối phương đã nói vậy, cô cũng không tiện làm mất mặt, liền gật đầu: “Được thôi. Nhưng đã đến chỗ của em, thì em mời nhé.”

Quý Châu mỉm cười: “Anh không tranh đâu.”

Sau đó Chu Lai lên xe Quý Châu, hai người cùng đến một nhà hàng gần đó có tiếng rất tốt.

Bữa tối hôm ấy kéo dài hơn so với dự tính.

Quý Châu rất biết nói chuyện, cùng Chu Lai hồi tưởng lại những kỷ niệm thời thơ ấu, hai người vừa nói vừa cười, cảm thấy thật thú vị.

Cánh cửa ký ức được mở ra, khóe môi Chu Lai luôn nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ thật sự từ tận đáy lòng.

Đến khi Chu Lai cảm thấy cổ họng khô khốc, cầm điện thoại lên xem thì mới giật mình, trời đã hơn tám giờ tối rồi.

Quý Châu nhìn giờ cũng thấy muộn, chủ động nói: “Hai đứa mình nói chuyện mà quên cả giờ giấc. Anh đưa em về.”

Chu Lai cảm thấy rất thiện cảm với Quý Châu, một là anh ta luôn cư xử rất lịch thiệp, hai là cảm giác thân quen thuở nhỏ vẫn còn đó, quan trọng nhất là anh ta hoàn toàn không gây cho cô cảm giác khó chịu nào.

Trên đường về, hai người vẫn tiếp tục chuyện trò vui vẻ, mãi đến cổng khu chung cư của Chu Lai.

Chu Lai nói: “Dừng ở đây thôi nhé.”

Quý Châu nói: “Được, vậy anh không xuống tiễn em nữa, có thời gian sẽ liên lạc.”

Chu Lai xuống xe, nét mặt vẫn còn rạng rỡ nụ cười.

Chỉ có điều, vừa bước đi vài bước, Quý Châu lại gọi cô lại. Anh mở cửa xe bước xuống, tay còn cầm một túi nhỏ, nói: “Xem ra trí nhớ của anh không tốt, quên tặng quà cho em rồi.”

Chu Lai không biết từ chối thế nào, vội vã vẫy tay từ chối.

Quý Châu nói: “Không phải thứ gì đắt tiền đâu, chỉ là đặc sản ở Úc, chắc em chưa từng thấy bao giờ.”

Chu Lai hơi cứng đầu: “Có thứ gì mà em chưa từng thấy cơ chứ?”

Quý Châu cười: “Về nhà từ từ xem nhé, anh đi trước đây.”

Chu Lai mỉm cười vẫy tay: “Tạm biệt.”

“Chào em.”

***

Dưới bóng cây không xa, bước chân Lâm Tư Dật dừng lại, không bước tiếp nữa.

Anh chỉ vì ở trên lầu cả ngày chán, nên muốn xuống dưới đi dạo.

Anh tự nhủ: “Không nên ghen tuông nghi ngờ như vậy.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận