Liệu Cô Ấy Cũng Sẽ Thích Anh Chứ?

Chương 45: Chúc mừng năm mới.




Sau này, thật lâu về sau, dù là Chu Lai hay Lâm Tư Dật khi nhớ lại buổi tối hôm ấy, trong lòng vẫn không khỏi trào dâng muôn vàn xúc cảm. Khi đó trời đất u tối, nhưng chỉ vì trông thấy bóng hình quen thuộc của người kia, thế giới bỗng chốc bừng sáng như ánh rạng đông phủ khắp chân trời.

Trong xe vẫn còn văng vẳng tiếng nhạc, giai điệu trầm ấm len qua ô cửa sổ đang mở, giọng hát của người phụ nữ vang lên dịu dàng, như nỗi lòng đang được cất lên giữa đêm giao thừa:

“Will you still love me
Anh còn yêu em không

When I’m no longer young and beautiful
Khi em không còn trẻ trung và xinh đẹp

Will you still love me
Anh có còn yêu em

When I got nothing but my aching soul
Khi em chẳng còn gì ngoài một tâm hồn tổn thương

I know you will, I know you will
Em biết anh sẽ yêu, em biết mà

I know that you will…

Em biết anh sẽ yêu…”

Giữa đêm cuối năm nơi núi rừng xa vắng, trong khoảnh khắc mà hai người chạm tới nhau bằng trọn vẹn tấm lòng, bài hát ấy lại trở thành giai điệu định mệnh.

Trong Gatsby vĩ đại, có một câu thế này:
Nếu em định yêu một người, hãy nghĩ kỹ xem em có thật sự sẵn lòng, vì người ấy mà từ bỏ tâm hồn tự do tự tại như thánh thần, để từ đó cam nguyện có một mối ràng buộc.

Chu Lai nghĩ, vì Lâm Tư Dật, cô sẵn lòng.

Suốt hành trình ấy, cô chỉ mang theo một trái tim gan dạ không biết từ đâu mà có, tự lái xe đến vùng núi xa lạ chưa từng đặt chân. Cô không thấy sợ, cũng chẳng thấy xa, thậm chí còn có đôi phần háo hức. Trên con đường gập ghềnh dẫn về thôn làng ấy, cô không nghĩ đến được – mất, không màng hậu quả, chỉ biết trong lòng mình thật sự muốn gặp người đàn ông khiến tim mình xao động.

Thích một người, yêu một người thì cứ can đảm thể hiện, không đắn đo thiệt hơn.

Còn Lâm Tư Dật, chưa bao giờ dám mơ đến điều gì như thế. Dù trong lòng mang đầy thương nhớ, anh cũng không dám kỳ vọng Chu Lai sẽ hiểu lòng mình. Nhưng trong đêm giao thừa, giữa tiếng pháo hoa xen lẫn tiếng chó sủa xa xa, bước chân của Chu Lai hướng về phía anh, như một ngọn lửa đủ sức thắp sáng mọi u uẩn trong lòng.

Nơi này không có nhà cao tầng, không có phố phường rực rỡ, chỉ có con đường làng hẹp, những mái nhà nhỏ xen kẽ, cũ mới đan xen, một vùng quê yên bình và chân thành. Đứng ở đây, người ta dễ sống chậm lại, lòng cũng bỗng nhẹ tênh, chẳng còn vướng bận điều chi.

Suốt ba phút dài, Lâm Tư Dật chỉ ôm chặt lấy Chu Lai, mặt anh vùi sâu vào hõm cổ cô, hít lấy hương thơm quen thuộc, cảm nhận sự hiện diện rõ ràng của người trong lòng.

Không hiểu vì sao, khóe mắt anh lại bỗng ươn ướt. Bao cảm xúc cuồn cuộn trong tim, rồi một giọt lệ lặng lẽ lăn dài trên má. Nhưng anh không muốn cô biết. Thế là anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn đi những giọt nước mắt rơi trên cổ cô.

Chu Lai dựa lưng vào cửa xe, cảm thấy hơi khó thở, nhưng vẫn không muốn đẩy anh ra. Cô cảm nhận được sự xúc động không lời của anh, như thể tâm hồn hai người đang lặng lẽ giao hòa.

Cô vươn tay ôm lấy vòng eo của anh, đầu ngón tay khẽ vuốt dọc sống lưng anh, thì thầm: “Lâm Tư Dật, có muốn em thưởng cho một nụ hôn không?”

Cô nhớ anh lắm. Nhớ đến phát điên.

Thế mà anh vẫn chưa hôn cô.

Nghe vậy, Lâm Tư Dật chậm rãi ngẩng đầu. Đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú. Chu Lai ngỡ mình nhìn nhầm. Dường như mắt anh ửng đỏ, nhưng còn chưa kịp xác nhận, anh đã cúi xuống hôn cô.

Lâm Tư Dật hôn như muốn đem hết thảy xúc động, vui mừng, khát khao dồn vào nụ hôn ấy. Anh mạnh mẽ m.út lấy môi cô, đầu lưỡi cạy mở răng môi, cuốn lấy cô trong một vũ điệu nồng cháy.

Chu Lai cảm nhận rõ ràng nụ hôn ấy vừa quen thuộc vừa khiến người ta mềm nhũn, khiến cô nhanh chóng đắm chìm trong nó. Mỗi hơi thở dường như nghẹn lại, tay cô bấu lấy mái tóc anh, như sợ nếu không nắm chặt sẽ tan ra mất.

Cô như một khu rừng khô cằn, chỉ cần một tia lửa nhỏ, cũng có thể cháy lan thành biển lửa.

Nếu không vì đang đứng ở đầu thôn, sợ người qua kẻ lại nhìn thấy, thì nụ hôn ấy của Lâm Tư Dật tuyệt đối sẽ không chỉ dừng lại ở mức dịu dàng như vậy.

Anh từ từ buông cô ra, lại hôn lên khóe môi, rồi cằm cô một cái nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.

Chu Lai thấy trong mắt anh như có ngọn lửa âm ỉ. Cô không khỏi nghĩ nếu không phải đang ở ngoài trời, có khi người đàn ông này đã “nuốt chửng” cô mất rồi.

Cuối cùng, anh khẽ cắn môi cô một cái, giọng nói dịu dàng như đang nựng nịu một đứa trẻ: “Sao em lại tới đây?”

Anh không thể tưởng tượng nổi cô lại một mình lái xe đến tận nơi này.

Chặng đường quá xa, núi non hiểm trở, vậy mà cô chỉ có một mình.

Nghĩ vậy, Lâm Tư Dật không nhịn được mà khẽ vuốt má cô, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái.

Còn Chu Lai, đến giờ nhớ lại cũng chẳng rõ mình đã lấy dũng khí từ đâu. Khi vừa đến nơi, cô ngồi thẫn thờ trong xe một lúc, rồi bỗng nhớ lại dáng vẻ của anh thuở xưa. Một chàng trai gầy gò đơn độc rời quê lên thành phố học.

Con đường ấy dài biết bao, chắc lúc đó anh đi học rất khó khăn.

Chu Lai hơi nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên, cố tình nũng nịu, giọng nói lười biếng nhưng đầy mê hoặc: “Em nhớ anh mà.”

Trái tim Lâm Tư Dật từ lâu đã mềm yếu trước cô, chẳng cần biết cô nhớ bao nhiêu, chỉ khẽ nắm lấy tay cô rồi định đưa cô về nhà.

Chu Lai lúc này mới chợt nhận ra anh định làm gì, vội vàng kêu lên ngăn lại…

“Lâm Tư Dật, anh định dẫn em đi đâu vậy?”

“Về nhà anh.”

“Không! Em không đi!” Chu Lai khựng lại, đứng yên tại chỗ, gương mặt lộ rõ sự kháng cự.

Lâm Tư Dật cũng dừng bước, tim chợt siết lại, anh vội hỏi: “Sao thế?”

Chu Lai bối rối đưa tay sờ nhẹ sống mũi, giọng có chút ngượng ngùng: “Giao thừa rồi, em tự nhiên đến nhà anh thì ra cái thể thống gì nữa chứ?”

Lâm Tư Dật lại chẳng hề thấy có gì là vấn đề, đáp như lẽ thường tình: “Thêm một đôi đũa thôi mà, ăn bữa cơm tất niên.”

Chu Lai lắc đầu, cau mày nói: “Anh đúng là không hiểu chuyện chút nào! Bây giờ em lấy tư cách gì để đến? Lần đầu gặp ông bà ngoại anh, em lại không mang theo gì cả…”

Lâm Tư Dật có phần sốt ruột: “Em là bạn gái anh, em không cần mang gì hết.”

“Ai da, anh nghĩ đơn giản quá rồi.”

“Thì cũng không cần nghĩ phức tạp làm gì.”

Chu Lai từ nhỏ đã sống trong môi trường mà các lễ nghi, quy tắc ứng xử đều được dạy dỗ kỹ lưỡng. Bố cô – ông Chu Cao Trì là người làm ăn buôn bán, luôn căn dặn cô rằng: trước mặt người lớn không được tự ý động đũa, gặp trưởng bối phải chủ động chào hỏi, lần đầu gặp mặt phải chuẩn bị lễ nghĩa đầy đủ…

Huống chi hôm nay lại là giao thừa, là một ngày cực kỳ quan trọng. Ai cũng chuẩn bị ăn cơm đoàn viên mà cô đường đột đến nhà Lâm Tư Dật thì đúng là không ổn chút nào. Nếu muốn ra mắt ông bà ngoại anh, hoàn toàn có thể chọn một ngày khác, trang trọng hơn, chuẩn bị đầy đủ hơn.

Thực ra thì nhà Lâm Tư Dật cũng chẳng câu nệ đến thế. Dân quê mộc mạc, giản dị, nhiều điều vốn không câu nệ quá mức. Ông bà ngoại anh lại càng là những người hiền hậu, hòa ái, nếu biết Chu Lai là bạn gái của cháu mình thì chắc chắn còn vui hơn cả Tết.

Nhưng thấy Chu Lai tỏ ra lúng túng, bất an như vậy, Lâm Tư Dật cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh không thể để cảm xúc lấn át lý trí, không thể cứ hứng lên là kéo cô về nhà. Hôm nay trong nhà đông người, toàn là hàng xóm láng giềng thân thuộc, mà nếu cô đột nhiên xuất hiện, khó tránh khỏi những ánh mắt dò xét. Nhất là mấy người lớn tuổi, hỏi han kiểu gì cũng khiến cô khó xử.

Cô là lần đầu đến, anh không muốn khiến cô sợ.

“Em đói không?” Lâm Tư Dật hỏi.

Chu Lai không đáp, chỉ dùng đôi mắt ngây thơ như hạt hạnh nhân nhìn anh.

Lâm Tư Dật lập tức hiểu ý, bèn dắt tay cô quay lại xe. Lần này anh là người cầm lái, hướng thẳng về phía sau núi.

Phía sau nhà anh là một con đường nhỏ, ít xe cộ qua lại, ven đường có một khoảng đất trống có thể đậu xe. Đậu xe xong, đi xuống mấy bậc thềm là tới ngay cửa sau nhà, sẽ không ai để ý hay bắt gặp.

Nếu Chu Lai không muốn vào nhà, anh có thể lén lấy chút đồ ăn ra ngoài cho cô, để cô không phải chờ lâu.

Xe còn chưa dừng hẳn thì ông ngoại đã gọi tới. Ông hỏi anh đi đâu mà mãi chưa về.

Dù trước khi đi Lâm Tư Dật đã bảo không cần đợi, nhưng trên mấy bàn ăn vẫn chưa ai động đũa. Tất cả đều đang chờ anh.

Anh một tay điều khiển vô-lăng, mắt chăm chú nhìn vào gương chiếu hậu, còn điện thoại thì Chu Lai cầm giúp, áp sát tai anh.

Anh nói với ông ngoại: “Có chút việc quan trọng, mọi người cứ ăn trước đi ạ, thật sự không cần đợi cháu đâu.”

Ông hỏi lại: “Thế còn lâu không?”

Anh cố ý nói: “Cũng còn một lúc lâu nữa ạ.”

Nghe vậy ông mới chịu: “Thôi được, vậy ông chừa phần cho cháu, cháu nhớ về sớm nhé.”

“Vâng.”

Điện thoại ngắt, xe cũng dừng lại.

Lâm Tư Dật không tắt máy, giữ cho xe mở điều hòa, sợ Chu Lai lạnh.

Chốn núi sau yên ắng, dù anh không bật loa ngoài nhưng cuộc trò chuyện vừa rồi cô vẫn nghe hết. Chu Lai lên tiếng giục: “Anh mau về ăn tất niên đi, không cần ở đây với em đâu.”

“Cơm tất niên sao bằng em được.”

Anh điều chỉnh ghế lái, mở rộng không gian rồi nhẹ kéo tay cô, ý bảo: “Lại đây, ngồi với anh một lát.”

Chu Lai ngoài miệng thì giục anh về nhà, nhưng anh đã quyết ở lại bên cô, khiến lòng cô không khỏi vui đến run rẩy.

Không gian trong chiếc SUV rộng rãi, cô chậm rãi bò qua, ngồi lên đùi anh, hai tay vòng qua cổ anh mà ôm chặt.

Người mà cô mong nhớ bao ngày, giờ được ôm sát vào lòng như thế này – thật sự quá đỗi mãn nguyện.

Tính ra thì mới xa nhau năm ngày, vậy mà lại thấy như đã trôi qua cả tháng trời.

Xe không bật đèn, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn đường gần đó chiếu mờ mờ vào trong. Không quá sáng, nhưng đủ để Lâm Tư Dật cúi đầu nhìn rõ gương mặt Chu Lai trong vòng tay mình.

Mái tóc dài như tảo đen mềm mại xõa trên chiếc áo len đỏ, làn da cô trắng mịn đến độ như phát sáng, khiến anh chỉ muốn nâng niu, chạm khẽ.

Anh siết nhẹ vòng tay quanh eo mảnh mai của cô, nhưng rồi lại nghĩ đến việc cô đã một mình vượt đường xa đến đây, chắc chắn là đói bụng, nên anh dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cô: “Để anh đi lấy gì cho em ăn nhé.”

Chu Lai lại không nỡ buông anh ra, gối đầu lên lồng ngực ấm áp kia, giọng dịu dàng như nũng nịu: “Muốn được ôm thêm chút nữa…”

“Ngoan nào, ngẩng đầu lên nào.” Lâm Tư Dật dỗ dành.

Chu Lai cũng chẳng làm bộ làm tịch, lập tức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt thâm sâu ấy.

Trong đôi mắt anh dường như chất chứa muôn vàn ánh sao lấp lánh, trong đó có cả hình bóng cô. Bị đôi mắt như thế nhìn chăm chú, tim cô run lên một nhịp, tê dại đến mức không thể kiểm soát, hai tay vô thức siết lấy vạt áo anh.

Ánh mắt của Lâm Tư Dật dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn ấy, chậm rãi lướt qua đôi mắt to tròn, sống mũi thanh tú, rồi dừng lại nơi bờ môi hồng mềm mại và chiếc cằm xinh xắn. Đôi mắt đen láy của cô như viên thủy tinh vừa rửa sạch. Trong veo, phản chiếu rõ ràng hình bóng anh.

Đẹp đến mức khiến người ta say mê. Nhìn bao nhiêu cũng không thấy đủ…

“Mặt trời của anh hôm nay đã đến với anh rồi.”

Lâm Tư Dật bất ngờ hôn nhẹ lên mí mắt Chu Lai, rồi dọc theo đường sống mũi, chóp mũi, môi cô, từng chút một hôn xuống.

Anh luôn như vậy, mỗi khi chỉ có hai người, anh đều nhẹ nhàng dịu dàng hôn cô như thể cô vẫn là một đứa bé đang còn bọc trong tã lót.

Khoảng cách giữa hai người lại một lần nữa được thu hẹp, hơi thở quyện vào nhau.

Chu Lai không kiềm được, hơi thở càng lúc càng gấp gáp. Cơ thể cô nhạy cảm một cách kỳ lạ, rõ ràng Lâm Tư Dật vẫn chưa làm gì, nhưng cô đã khẽ run lên không kiểm soát được.

Nụ hôn mà cô mong mỏi rốt cuộc cũng đến, nhưng cũng đã làm nhòe đi lớp son màu đỏ mận mà Chu Lai cẩn thận tô từ trước.

Không chỉ môi, mà cả cổ, và dần dần xuống phía dưới. Lâm Tư Dật không bỏ qua bất kỳ tấc da nào mà anh yêu thương trên người cô.

Giây phút này, Chu Lai bị hôn đến mức hai má ửng hồng, hàng mi cong dài mềm mại buông rủ, nhìn trông vô cùng yếu đuối đáng thương.

Nhưng cuối cùng Lâm Tư Dật vẫn là người có lý trí, anh rút lui.

Anh không biết cô đã đi một quãng đường dài như thế nào để đến đây, nhưng đã đến rồi thì sao có thể để cô phải chịu đói?

Lâm Tư Dật nói rõ ràng với Chu Lai rồi nhanh chóng xuống xe, ba bước gộp thành hai quay về nhà.

Lúc này, sân trước trong nhà đang rất náo nhiệt, anh đặc biệt lặng lẽ vòng ra sau nhà từ cửa sau để không bị ai phát hiện.

Cửa sau nối liền với chuồng heo, hai con heo đen trong nhà năm nay vẫn chưa bị làm thịt đón Tết, giờ đang ăn cám, kêu eng éc.

Hai con heo có vẻ cũng nhận ra anh, ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục ăn.

Lâm Tư Dật đi vào bếp, quả nhiên thấy hai bát lớn đồ ăn mà ông ngoại cố tình để phần cho mình. Đầy ắp cả hai bát, có đủ mọi món như hải sản, thịt heo.

Anh tìm một hộp giữ nhiệt loại lớn trong tủ, cẩn thận gắp từng món bỏ vào. Rồi lấy thêm hai chai nước ngọt đã được hâm nóng bằng nước sôi cầm trên tay, sau đó nhanh chóng lén ra ngoài bằng lối cũ.

Chu Lai vẫn ngồi trong xe chưa xuống, chỉ cảm thấy mới chớp mắt một cái Lâm Tư Dật đã quay lại.

Trên người anh mang theo mùi khói bếp nhẹ nhẹ, khiến người ta cảm thấy an tâm vô cùng.

Hai người ngồi xuống hàng ghế sau, Lâm Tư Dật hạ bệ tỳ tay làm bàn nhỏ, mở hộp cơm giữ nhiệt ra, đặt hai bát lớn lên.

Hai bát đầy như vậy, hai người ăn cũng còn dư.

Chu Lai lúc này mới thật sự cảm thấy đói. Khi nãy thì không sao, giờ ngửi thấy mùi thức ăn, bụng cô bắt đầu réo không ngừng.

Lâm Tư Dật mở nắp lon nước, đưa cho cô một chai: “Uống chút cho ấm giọng đã.”

Tối ba mươi Tết, hai người họ lén lút cùng nhau ăn bữa cơm giao thừa theo một cách lạ kỳ.

Lâm Tư Dật không vội ăn, mà bóc tôm trắng chấm chút nước sốt rồi đưa đến bên môi Chu Lai. Con tôm rất to, Chu Lai chỉ cắn được một phần ba, phần còn lại Lâm Tư Dật tự nhiên cho vào miệng mình.

Sau đó, anh tiếp tục chọn từng món ngon cho cô, hai người cứ thế một người một miếng.

Đang ăn, Chu Lai đột nhiên hỏi: “Những món này đều là anh nấu à?”

Lâm Tư Dật trả lời: “Cá, tôm, bò, với cả mấy món này nữa… đa số là anh nấu, còn vài món là dì hàng xóm nấu giúp.”

Chu Lai phồng má, chớp mắt: “Món anh nấu là ngon nhất.”

Lâm Tư Dật muốn đưa tay nhéo má cô, nhưng tay dính mùi hải sản nên đành nhịn.

“Đủ ăn chưa? Em còn muốn ăn thêm món gì không?”

Chu Lai lắc đầu: “Đủ rồi, đủ lắm rồi.”

Lâm Tư Dật giống như một ông bố sợ con mình đói: “Còn muốn ăn thịt bò nữa không? Anh đi lấy thêm một ít?”

“Không cần đâu, bụng em sắp nổ rồi.”

“Được rồi.”

Chu Lai còn lại một chút thịt bò, cô gắp lên ăn hết luôn.

Lâm Tư Dật phát hiện mình rất thích nhìn Chu Lai ăn, từ hồi cấp ba đã thế. Khi đó ở căng tin trường, anh luôn cố chọn chỗ ngồi gần cô, âm thầm ngắm cô.

Chu Lai khi ăn rất chăm chú, nhai kỹ nuốt chậm, không nhìn ngang ngó dọc. Cô chưa bao giờ phát hiện ra ánh mắt âm thầm của anh, vì mỗi lần cô ngẩng đầu, anh đều né rất nhanh.

Cơm giao thừa ăn xong, Lâm Tư Dật dọn dẹp, lấy khăn ướt lau sạch tay.

Bên cạnh, Chu Lai đã no nê, đẩy phần bệ tay giữa hai người lên rồi tựa vào lòng anh.

Chẳng bao lâu, Lâm Tư Dật lại nhận được cuộc gọi từ ông ngoại.

Không thấy cháu trai quay về, ông đương nhiên nghĩ là cậu còn đang ở bên ngoài, lại hỏi bao giờ về. Lúc này trong nhà cơm cũng sắp ăn xong, chỉ thiếu mình Lâm Tư Dật.

Anh nói với ông: “Cháu ăn rồi ạ.”

Ông ngạc nhiên: “Cháu ăn ở đâu? Ông còn để phần cho cháu mà.”

Lâm Tư Dật: “Chính là phần ông để lại, cháu ăn rồi.”

Ông đi vào bếp xem, quả nhiên hai bát đồ ăn mình để riêng không thấy đâu nữa.

Không biết thằng cháu quỷ này làm thế nào mà quay về như ma vậy, không một tiếng động.

Ông hỏi: “Cháu đang ở đâu?”

Lâm Tư Dật trả lời lấp lửng: “Ở bên ngoài.”

Sợ ông hỏi thêm, anh liền chủ động nói: “Cháu cúp máy trước nhé.”

Ông chỉ cảm thấy hôm nay cháu mình hơi kỳ quặc, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều. Cháu lớn rồi, có bạn bè riêng, ông cũng không tiện can thiệp.

Sau khi dập máy, Lâm Tư Dật lại không nhịn được hỏi Chu Lai: “Không muốn gặp ông bà ngoại anh sao?”

Chu Lai theo phản xạ khẽ lắc đầu.

Thật ra không phải là không muốn gặp, chỉ là vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý.

Lâm Tư Dật không ép cô nữa, anh ôm lấy Chu Lai, dịu dàng nói: “Chúc mừng năm mới.”

“Anh cũng vậy, chúc mừng năm mới.”

Chu Lai ngẩng đầu hôn nhẹ lên môi anh.

“Đây là cái Tết đầu tiên chúng ta cùng nhau đón.”

Lâm Tư Dật nói: “Anh đã chuẩn bị quà Tết cho em rồi.”

“Thật sao?”

“Không ngờ em lại bất chợt đến, quà vẫn để trong phòng anh, chưa kịp mang xuống.”

Anh cười đầy dụ dỗ: “Em muốn lấy ngay bây giờ không?”

Chu Lai gật đầu: “Muốn!”

“Vậy có muốn về nhà anh một lát không? Đi cửa sau, sẽ không gặp ông bà đâu.”

Chu Lai hơi dao động: “Thật sự sẽ không gặp họ chứ?”

“Ừ.” Lâm Tư Dật nói thêm, “Hai con heo đen cũng nuôi ở phía sau, tiện thể có thể ghé xem.”

Chu Lai càng thêm hứng thú.

Lần trước Lâm Tư Dật về nhà có gửi cho cô xem ảnh hai con heo đen ấy, nhưng ảnh và thực tế vẫn luôn có chênh lệch.

Ký ức hồi nhỏ nuôi heo vẫn còn nguyên trong đầu cô, giờ lại tò mò không biết heo nhà người khác có gì khác con mình từng nuôi.

Xuống xe, Lâm Tư Dật đi phía trước, Chu Lai len lén theo sau.

Trời đêm không trăng, nhưng bầu trời nông thôn đầy sao lấp lánh. Khung cảnh mà nơi thành thị không thể thấy được. Chỉ cần ngẩng đầu lên là như đang đứng giữa vũ trụ bao la, khiến con người ta lập tức cảm thấy nhỏ bé vô cùng.

Đẩy cánh cửa sau vườn ra, trước mắt là đống củi được xếp gọn gàng, tiếp đến là chuồng heo sạch sẽ, gọn gàng.
Ông bà của Lâm Tư Dật vốn rất ưa sạch sẽ, chuồng heo nhà người khác dù ít dù nhiều cũng có mùi, nhưng nhà anh thì hoàn toàn không có chút mùi khó chịu nào.

Hai con heo ăn xong thức ăn, lúc này đang nằm nghỉ. Chúng được nuôi mập mạp, đen bóng, trông vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.

Đây là lần đầu tiên Chu Lai nhìn thấy heo đen, còn thú vị hơn trong ảnh.

Cô như một đứa trẻ chưa từng thấy sự đời, chăm chú quan sát, thậm chí còn muốn đánh thức chúng dậy.

Lâm Tư Dật hỏi: “Em từng nghe heo ngáy chưa?”

Chu Lai gật đầu: “Rồi! Con heo em từng nuôi trước kia cũng biết ngáy đó!”

Lâm Tư Dật bật cười: “Hai con này ngáy to lắm, ở tầng trên cũng nghe rõ. Bây giờ yên tĩnh thế này chắc là chưa ngủ.”

Quả thật chưa ngủ. Nghe thấy tiếng người, hai con heo đồng loạt mở mắt ra.

Không ngờ ánh mắt heo cũng có vẻ sắc sảo, nhìn chằm chằm vào người lạ, bất động, như đang đề phòng.

Chu Lai ngốc nghếch giơ tay chào tụi nó: “Chào nhé~”

Hai con heo đen liếc nhìn cô một cái, có lẽ thấy cô trông vô hại nên lại nhắm mắt ngủ tiếp, chẳng thèm để ý nữa.

Lâm Tư Dật nắm tay Chu Lai, dẫn cô lên lầu.

Chu Lai có chút thấp thỏm, dường như cô còn nghe thấy tiếng nói chuyện của người trong sân ngoài.

Nhà Lâm Tư Dật chỉ có hai tầng, nhưng diện tích khá lớn. Bên trong bài trí đơn giản, gạch trắng lát sàn, tường quét sơn trắng, nhìn vào sạch sẽ, gọn gàng vô cùng.

Lên đến tầng hai, tổng cộng có bốn phòng. Bên trái là phòng của Lâm Tư Dật, bên phải là phòng ông bà, hai phòng còn lại để trống, dành cho khách hoặc người thân tới chơi.

Vừa mới bước vào phòng của Lâm Tư Dật, bỗng có tiếng gọi vọng lên: “A Dật, là cháu về rồi à?”

Lâm Tư Dật cúi người xuống lan can cầu thang, nhìn xuống dưới chạm mặt bà ngoại, đáp lại: “Vâng, là cháu.”

Bà ngoại hỏi: “Cháu vào từ đâu đấy? Bà còn đang đợi cháu đây.”

Lâm Tư Dật đáp: “Cửa sau ạ.”

Hai bà cháu trò chuyện qua lại, Chu Lai đứng trong phòng nghe rõ từng chữ một.

Giây tiếp theo, Lâm Tư Dật vào phòng, tiện tay đóng cửa lại, quay sang cười nhạt với cô: “Đừng lo, bà ngoại sẽ không lên đây đâu.”

Chu Lai còn chưa kịp quan sát phòng anh, lòng đã hồi hộp như trống đánh, tim đập loạn xạ.

Cô vừa định mở miệng nói thì…

Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên.

Chính là bà ngoại, người mà anh bảo sẽ không lên!

“A Dật, cháu có muốn ăn thêm gì không?” Giọng bà nhẹ nhàng vang lên ngoài cửa.

Chu Lai hoảng tới mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bà vẫn chưa đi: “Cháu đóng cửa làm gì vậy?”

Lâm Tư Dật bịa đại: “Cháu đang thay đồ.”

Anh mỉm cười nhìn Chu Lai đang căng thẳng đến mức co rúm người lại.

Chu Lai lúc này chỉ muốn tìm cái lỗ nào để chui xuống. Cô vô thức đảo mắt nhìn xung quanh, thấy chiếc tủ quần áo gần nhất.

Bà ngoại vẫn chưa có ý định rời đi, lại hỏi tiếp: “Thay đồ xong chưa? Bà có chuyện muốn nói với cháu.”

Lâm Tư Dật nói: “Bà cứ nói luôn đi ạ.”

Bà đáp: “Đứng ngoài cửa sao nói được? Thay đồ gì mà lâu thế, bà mở cửa vào nhé.”

Nghe đến đây, con ngươi của Chu Lai như muốn rung chuyển.

Phản xạ đầu tiên của cô là mở cửa tủ quần áo, chui vào trong.

Cô không thể ngờ, trong đời mình lại có ngày phải trốn vào tủ. Mà còn là trốn trong tủ quần áo của Lâm Tư Dật.

Lâm Tư Dật định ngăn cô lại nhưng không kịp, cô đã nhanh như chớp đóng cửa tủ lại.

Thấy cô đã trốn kỹ như chơi trốn tìm, Lâm Tư Dật đành mở cửa phòng, đứng ở cửa nói chuyện với bà: “Sao vậy bà?”

Quả nhiên bà có chuyện cần nói, vì dưới nhà đông người, nên muốn vào phòng anh: “Là chuyện mà dì cháu đã nói đấy.”

Lâm Tư Dật có vẻ mơ hồ: “Chuyện gì ạ?”

Bà hậm hực một tiếng: “Chuyện giới thiệu bạn gái cho cháu ấy.”

Lâm Tư Dật vội vàng nói: “Cháu không cần đâu.”

Bà nói: “Không cần? A Dật, cháu cũng không còn nhỏ nữa, ban đầu bà cũng không định hối cháu, nhưng mà cháu xem…”

Lâm Tư Dật cắt lời bà, theo phản xạ nhìn về phía tủ quần áo: “Bà ngoại, cháu có bạn gái rồi, nên không cần giới thiệu nữa.”

Nghe vậy, bà vui vẻ thấy rõ: “Thật không đấy? Bạn gái cháu đâu rồi?”

Đâu rồi à?

Lâm Tư Dật rốt cuộc không nhịn được cười.

Cô gái bé nhỏ nhà anh đang trốn trong tủ ấy chứ.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận