Chu Lai thấy trong người vô cùng khó chịu.
Cô có cảm giác cơ thể mình nặng trĩu, như bị cột một khối tạ ngàn cân rồi thả xuống giữa đại dương mênh mông. Sóng biển cuộn trào, cuốn cpp vào tận đáy sâu. Cô cố hết sức vùng vẫy bơi lên, nhưng cơ thể quá nặng nề, sức lực cũng dần cạn kiệt… Cứ thế, cô như sắp chìm nghỉm trong làn nước lạnh buốt.
Giữa lúc mơ hồ ấy, cô dường như nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở phía xa. Cô vùng vẫy hét lên: “Mẹ ơi! Mẹ ơi! Cứu con với!”
Người phụ nữ ấy nghe thấy, khẽ quay đầu lại nhìn cô, nhưng chỉ là một ánh mắt lạnh nhạt, rồi quay lưng rời đi, không ngoảnh lại lần nào nữa.
Không biết đó là mơ hay là thật, nhưng người mà cô thấy chính là mẹ cô – Phó Doanh Doanh.
Năm ấy, sau khi mẹ ly hôn với Chu Cao Trì, chẳng bao lâu sau bà tái hôn, rồi lại sinh thêm hai đứa con.
Tối nay, vốn dĩ cô chỉ định cùng Quý Châu tìm một nơi ăn tối cho qua, nhưng anh ta nói nhà hàng XX ở phía bắc thành phố là của bạn thân mở, muốn rủ cô đi ăn thử.
Cô đâu ngờ rằng, mình lại có thể gặp mẹ ở chính nơi đó.
Mẹ mặc chiếc áo khoác màu xanh rêu trông rất sang trọng, mái tóc dài uốn nhẹ buông lơi trên vai.
Dáng người mẹ hầu như không khác nhiều so với hơn hai mươi năm trước, nhìn từ sau lưng thậm chí không thể đoán được tuổi.
Nhưng chỉ thoáng nhìn một cái, cô đã nhận ra mẹ ngay.
Bởi vì mẹ cô lúc nào cũng xinh đẹp như vậy.
Đi bên cạnh mẹ là người chồng hiện tại và hai đứa con trai gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi.
Không hiểu sao, như có linh cảm, mẹ cũng liếc nhìn cô giữa quán đông người.
Nhưng chỉ là một ánh mắt lạnh lẽo như người xa lạ.
Nụ cười vừa nở trên môi cô vụt tắt.
Dù tối nay cô đã cười nói vui vẻ với Quý Châu, nhưng khoảnh khắc ấy… tim cô như bị dao đâm, đau đến mức không thể thở nổi.
Gia đình họ không hề để ý đến cô. Họ ngồi ở bàn gần đó, tiếng cười nói rộn ràng vang lên.
Không xa, cô nghe họ nói chuyện:
“Mẹ ơi, tôm hùm Úc ở đây siêu tươi, mẹ với bố phải thử đó!”
“Hai đứa chỉ giỏi ăn chơi thôi.”
“Đâu có! Kỳ thi cuối kỳ lần này con lại đứng nhất khối đấy!”
…
Nhiều năm nay, vì mẹ lập gia đình mới và có thêm con, nên bà luôn cố gắng tránh tiếp xúc với bên nhà họ Chu. Dù có liên lạc riêng với cô thì cũng đều rất kín đáo, như thể đó là chuyện không thể công khai.
Mẹ có nỗi khổ riêng. Bà tái hôn với người có chức vụ cao, rất sợ bị người ta dị nghị.
Sau khi ly hôn, quyền nuôi cô thuộc về bố, mà bố thì phản đối kịch liệt việc mẹ đến gặp cô. Lâu dần, tình cảm của mẹ với gia đình họ Chu cũng dần phai nhạt.
Nhưng với cô, mẹ vẫn không phải hoàn toàn vô tình.
Dù sao cô cũng là máu thịt bà sinh ra, nên mỗi năm mẹ vẫn sẽ dành một ít thời gian, lén đến tìm cô, mua cho cô vài bộ quần áo đẹp, mua những thứ mà một cô gái tuổi em cần.
Còn cô thì sao?
Mỗi lần gặp mẹ, cô đều giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, chỉ sợ mình không làm tốt sẽ khiến mẹ rời đi một lần nữa.
Thế mà cuối cùng, người bỏ chạy lại chính là cô.
Cô không dám nhìn thêm gia đình đó một cái nào nữa, chỉ vội vã cầm túi xách bỏ ra ngoài.
Quý Châu thấy sắc mặt cô không ổn, cũng nhìn quanh, liền trông thấy mẹ cô.
Hai nhà vốn là hàng xóm thân quen, nên Quý Châu nhận ra mẹ cô ngay. Nhưng trong tình huống hôm nay, anh biết mình không tiện làm phiền gia đình người ta đang sum vầy, nên chỉ lặng lẽ đi theo cô ra ngoài, hỏi cô muốn đi đâu.
Cô nói muốn đi bar.
Quý Châu khuyên can, biết rõ cô đang buồn, mà lúc này đến quán bar thì chẳng phải ý hay. Nhưng cô cứ khăng khăng, nhất định phải đi.
Cô từ nhỏ đã rất bướng, càng không cho làm gì thì càng muốn làm đến cùng, dù có đâm đầu vào tường cũng không quay đầu.
Không còn cách nào, Quý Châu đành dẫn cô đến một quán bar yên tĩnh gần đó.
Vừa đến nơi, cô đã bắt đầu uống liên tục. Quý Châu ngăn mãi không được, cuối cùng cũng đành mặc kệ, để cô trút hết tâm sự.
Năm bố mẹ ly hôn, Quý Châu cũng đã đủ lớn để hiểu.
Anh ta biết, chuyện bố mẹ ly dị ảnh hưởng đến một đứa trẻ đang lớn như thế nào.
Anh ta tận mắt chứng kiến cô từ một cô bé hoạt bát, vô tư, trở thành người trầm lặng, khép kín, chẳng còn chút nụ cười nào.
Quý Châu thật sự rất xót xa cho cô.
Lúc cô say lại càng khiến người khác đau lòng.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp đỏ hoe, nhưng không rơi lệ, chỉ lặng lẽ cuộn tròn lại, như con mèo nhỏ bị thương.
Quý Châu bảo muốn đưa cô về, nhưng cô lại phản ứng mạnh mẽ: “Em không về đâu! Đó không phải là nhà em! Em không có nhà!”
Anh ta dịu dàng an ủi: “Ngốc à, sao lại không phải là nhà em? Chú Chu thương em như vậy, em là con gái chú mà.”
Cô lắc đầu, lùi lại mấy bước, suýt nữa va vào thùng rác.
Nhìn cô thật đáng thương…
Một cô gái rực rỡ như ánh mặt trời, vậy mà bên trong lại yếu đuối đến thế.
Cuối cùng, Quý Châu đành đưa cô đến khách sạn.
May mà cô say nhưng không gây rối, chỉ ngủ thiếp đi.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy có người gọi tên mình.
“Chu Lai, Chu Lai, là anh đây, Lâm Tư Dật.”
Cô lờ mờ mở mắt, như nhìn thấy ánh sáng le lói.
Giống như có ai đó đến cứu mình vậy.
Ý thức mơ hồ, cô chỉ biết mình đã tìm được một cọc gỗ giữa biển khơi.
Cô bấu lấy, níu chặt, tham lam hấp thụ chút ấm áp từ người ấy.
Lần đầu tiên Lâm Tư Dật thấy Chu Lai say đến mức này.
Anh nhìn cô, lòng quặn thắt. Nhẹ nhàng đút cho cô từng thìa nước mật ong, lại dịu dàng xoa hai bên thái dương cho cô. Thấy cô vừa chợp mắt được một chút, anh không nỡ đánh thức, nhưng vẫn khẽ hỏi: “Em còn thấy khó chịu không?”
Chu Lai không đáp, chỉ trở mình rồi vòng tay ôm lấy eo anh, như một chú mèo hoang tìm được chiếc ổ nhỏ ấm áp. Cô rúc vào ngực anh, cọ cọ tìm một chỗ dễ chịu để cuộn mình.
Trên người cô vẫn còn nồng mùi rượu, sợ cô khó chịu, Lâm Tư Dật liền bế cô vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa sạch sẽ.
Chu Lai lại rất ngoan, bảo giơ tay thì giơ tay, bảo xoay người thì xoay người.
Tắm xong, tinh thần cô dường như cũng tỉnh táo hơn một chút. Cô nằm trên giường, để anh sấy tóc cho mình, đôi mắt còn vương chút men say, mơ màng hỏi: “Hôm nay anh ngoan thế? Hôm qua không phải thế này đâu nha.”
Cô đang nói đến giấc mơ đêm qua.
Lâm Tư Dật hơi sững người: “Hôm qua?”
Mấy ngày Tết nay, bọn họ hoàn toàn không gặp nhau.
“Hôm qua anh xấu tính lắm ấy.” Chu Lai nói xong liền muốn nhắm mắt lại.
Lâm Tư Dật nhẹ vỗ má cô, hỏi khẽ: “Anh xấu thế nào?”
Chu Lai lẩm bẩm, giọng lờ mờ: “Anh bóp eo em, bắt em úp mặt vào cửa sổ…”
Bàn tay Lâm Tư Dật hơi run lên, ánh mắt vốn ấm áp giờ đây lại ánh lên một tia lạnh lẽo.
Lúc này đây, anh không phân biệt được lời em nói là mơ hay thực, cũng không dám nghĩ quá nhiều.
Anh sấy nhanh phần tóc còn lại, rồi nằm lên giường ôm lấy cô.
Không bao lâu sau, chiếc điện thoại đặt ở đầu giường của Chu Lai rung nhẹ. Trên màn hình hiện lên hai tin nhắn: Đâu mất rồi?
Không thích túi Hermès à? Để em mua lại cái khác nhé?
***
Sáng hôm sau, Chu Lai tỉnh dậy sớm một cách bất ngờ.
Cô kinh ngạc nhìn Lâm Tư Dật đang nằm bên cạnh, không biết đây là mơ hay thực nữa.
“Sao anh lại ở đây?”
Cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, ký ức của cô dừng lại ở lúc vào khách sạn. Cô còn nhớ rõ vẻ mặt chê bai của Quý Châu lúc cô nôn: “Trời ơi, em thối chết mất!”
Vậy… Lâm Tư Dật là do Quý Châu gọi tới?
Không đúng. Quý Châu đâu có quen Lâm Tư Dật.
Chu Lai chống người ngồi dậy, gian xảo đưa tay nhéo nhẹ má Lâm Tư Dật.
Anh mở mắt ngay lập tức. Đôi mắt đen thẳm như hồ sâu, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Cô bị anh nhìn đến rợn cả người, liền lườm một cái, lý sự: “Nhìn gì mà dữ vậy?”
Giọng Lâm Tư Dật khàn khàn đáng sợ: “Tối qua em uống bao nhiêu rượu?”
Chu Lai hơi chột dạ: “Em cũng không nhớ nữa…”
Lâm Tư Dật ngồi dậy, tựa vào đầu giường, không trách cô, ngược lại còn lo lắng hỏi: “Có đau đầu không?”
Dư âm của cơn say chính là cơn đau đầu đến xé óc.
Chu Lai quả thật hơi đau, nhưng không quá nghiêm trọng.
Cô hỏi anh: “Sao anh lại ở đây?”
Lâm Tư Dật kể lại mọi chuyện: hôm qua anh gọi cho cô, biết cô uống say nên lập tức đến ngay.
Anh không kể về nỗi bồn chồn suốt cả quãng đường.
Chu Lai sợ anh hiểu lầm, vội giải thích: “Quý Châu chỉ là anh hàng xóm hồi nhỏ thôi. Anh đừng nghĩ lung tung.”
Lâm Tư Dật gật đầu: “Ừ.”
Anh đưa tay vuốt má cô, nâng cằm cô lên đối diện với mình. Đôi mắt sâu thẳm ấy như thể muốn hút cả linh hồn cô vào.
Chu Lai cười khanh khách, hỏi: “Ghen rồi à?”
Lâm Tư Dật không phủ nhận, nhìn cô, giọng khẽ trách: “Chu Lai, nửa đêm nửa hôm say khướt rồi để đàn ông đưa vào khách sạn, không hay chút nào.”
Chu Lai bật cười, lật người ngồi lên người anh: “Ai da~ chỉ lần này thôi mà, hôm đó tâm trạng em tệ quá, uống say xong đâu còn nghĩ được gì…”
Giờ tỉnh táo rồi, nghĩ lại cũng thấy không ổn. Một cô gái uống say, lại để người khác đưa đến khách sạn, ai mà chẳng thấy không thỏa đáng?
Cô bèn làm bộ chuộc lỗi, cố ý làm nũng với Lâm Tư Dật.
Anh chạm trán em, khẽ hỏi: “Hôm đó em nghĩ gì?”
Chu Lai mím môi, không muốn nói về mấy chuyện phiền lòng đó nữa: “Quên rồi.”
Lâm Tư Dật thở dài, vỗ nhẹ lưng cô: “Sau này nếu có chuyện gì, gọi cho anh được không?”
Chu Lai cúi xuống hôn lên môi anh: “Biết rồi. Nhưng anh không được ghen nữa nhé?”
Nói xong, cô chủ động cọ cọ trong lòng anh. Ý đồ rõ ràng, hơn nữa cô biết anh cũng không kìm được.
Từ hôm mùng Một Tết đến giờ, hai người họ đã mấy hôm chưa gặp. Có lẽ vì hôm ở trên xe quá mức k.ích thí.ch, đến mấy đêm nay Chu Lai cứ mơ những giấc mơ ám muội.
Giờ đang là giai đoạn mặn nồng nhất, thân thể chạm nhau như củi khô gặp lửa, rực cháy ngay tức khắc.
Chu Lai đưa tay xuống chạm vào anh, không ngờ lại bị anh nắm lấy cổ tay, nhẹ nhàng gạt ra.
Lâm Tư Dật đưa tay lên che mặt, rồi hỏi cô: “Em đói chưa?”
Chu Lai nhoẻn miệng cười: “Đói chứ. Đói đến mức muốn ăn anh luôn rồi đây này~”
Lâm Tư Dật lại chẳng có phản ứng gì: “Tối qua anh ngủ không ngon lắm, để anh rửa mặt cái đã.”
Nói xong, anh đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm, không buồn ngoái đầu lại, để lại một mình Chu Lai nằm trên giường, ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Tư Dật vốn chỉ định rửa mặt cho tỉnh táo, nhưng sau đó lại dứt khoát tắm luôn bằng nước lạnh.
Tiếng nước rào rào vọng ra từ sau cánh cửa, càng khiến không khí thêm phần lạnh lẽo, hiu quạnh.
Trời hãy còn rất sớm, mới chỉ sáu giờ, cả thành phố như vẫn chưa thức dậy. Một cơn cô đơn bất chợt bao trùm lấy Chu Lai.
Rõ ràng khi vừa gặp lại Lâm Tư Dật, cô còn thấy tâm trạng khá hơn đôi chút. Vậy mà giờ đây, trong đầu lại lởn vởn cảnh gặp Phó Doanh Doanh tối qua, khiến cô càng thêm bức bối.
Cô tiện tay cầm lấy chiếc gối bên cạnh ném xuống đất, như thể đang cần một chỗ để trút giận, nhưng lại chẳng biết mình đang giận cái gì.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Tư Dật từ phòng tắm bước ra. Anh mình trần, bên dưới chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm. Những giọt nước nhỏ từ tóc rơi tí tách xuống, anh cũng chẳng buồn lau. Thấy chiếc gối bị ném xuống sàn, anh cúi người nhặt lên.
Chu Lai không nhịn được gọi một tiếng: “Lâm Tư Dật.”
Anh đáp: “Em đói rồi à? Anh đi nấu chút gì cho em ăn.”
Chu Lai nhăn mặt, cố ý bày ra vẻ khó chịu: “Không đói!”
Cô vỗ vỗ lên giường, ra hiệu cho anh lại gần.
Lâm Tư Dật ngoan ngoãn bước đến, ngồi xuống mép giường theo lời cô.
Vừa ngồi xuống, Chu Lai lập tức kéo anh lại hôn, không chút khách khí, mạnh mẽ cắn vào môi anh. Lâm Tư Dật không tránh né, để mặc cô cắn đến bật máu.
Sau đó, Chu Lai lại thấy xót, đưa tay nhẹ nhàng sờ môi anh, giọng mềm lại: “Anh ngốc thật đấy, bị đau sao không nói?”
“Không sao.” So với nỗi đau trong lòng, chút đau trên môi này chẳng là gì cả.
Chu Lai lại cắn thêm một cái nữa.
Trên đầu giường có chiếc khăn lông trắng không biết dùng để làm gì, cô cũng không để tâm, tiện tay cầm lấy rồi úp lên đầu anh, lau qua quýt mái tóc vẫn còn ướt sũng.
Lâm Tư Dật vẫn không cản cô. Môi anh đã rớm máu, cả người trông vừa tội nghiệp lại ngoan ngoãn như một chú chó Samoyed, để mặc cho Chu Lai tùy ý.
Chu Lai nâng mặt anh lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Này, hôm nay anh thấy lạ lắm nha.”
“Lạ chỗ nào?”
“Không nói rõ được, cứ thấy là lạ.” Chu Lai hất khăn sang một bên, giọng hơi gắt: “Là vì chuyện tối qua đúng không? Em đã giải thích hết rồi, anh không tin à?”
Lâm Tư Dật khựng lại một chút.
Anh muốn nói, không phải anh không tin cô. Chỉ cần là cô nói, anh đều tin.
Nhưng chính vì vậy, anh lại bắt đầu tham lam. Anh muốn nhiều hơn thế.
Anh không biết nên nói sao để diễn đạt rõ điều mình muốn. Anh muốn cưới cô, muốn giữ cô cho riêng mình.
Suy nghĩ đó khiến Lâm Tư Dật cảm thấy bản thân thật đáng ghét, hèn hạ và ích kỷ.
Nhưng chính sự chần chừ này lại khiến Chu Lai hiểu lầm.
Cô càng thêm bực bội, đầu đau như búa bổ, tâm trạng vốn đã chẳng vui vẻ gì, giờ còn phải ra sức giải thích với anh, cô chẳng còn kiên nhẫn: “Thôi, tùy anh nghĩ sao thì nghĩ. Những gì cần nói em đều đã nói rồi.”
Lâm Tư Dật vô cùng tự trách và mâu thuẫn. Anh nhìn cô nói khẽ: “Anh không phải không tin em.”
Anh là không tin chính mình.
Anh là người mà đến mua một bó pháo hoa cũng còn do dự, còn người ta thì đeo cả chiếc đồng hồ Patek Philippe.
Nếu như Chu Lai muốn một chiếc túi Hermès, anh biết lấy gì để mua cho cô?
Anh dường như chẳng thể làm được gì.
Tất cả những niềm tin anh từng có như bị đập tan trong khoảnh khắc ấy. Anh như đứng trên đỉnh vách đá, chỉ một bước nữa là rơi xuống vực sâu.
Nhưng Lâm Tư Dật lại rất rõ ràng trong suy nghĩ — anh không nên so sánh kiểu vô nghĩa như vậy. Từ nhỏ anh chưa bao giờ tự ti, luôn hiểu rằng mỗi người đều khác biệt, mỗi người tồn tại đều có giá trị riêng. Dù thời sinh viên phải làm thêm để đóng học phí, anh vẫn luôn nở nụ cười tự tin.
Anh ép bản thân phải điều chỉnh lại tâm thế, mỉm cười dịu dàng như thường lệ mà hỏi Chu Lai: “Tối qua em nói tâm trạng không tốt, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chu Lai vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng: “Chẳng có gì để nói với anh cả!”
Khoảnh khắc đó, Lâm Tư Dật như bị đẩy khỏi vách đá, rơi xuống tan tành.
Anh cười khổ: “Nhưng em lại có vẻ rất vui khi nói chuyện với người khác.”
Vừa nói xong, anh đã hối hận.
Tại sao lại thế này?
Anh chưa từng có ý làm cô tổn thương, vậy mà lại thốt ra những lời cay nghiệt.
Anh như biến thành một người hoàn toàn khác.
Chu Lai thấy anh như đang cố tình gây sự, bực bội hỏi lại: “Lâm Tư Dật, rốt cuộc anh muốn gì?”
“Anh muốn kết hôn.”
Câu này vừa thốt ra, không chỉ Chu Lai, ngay cả Lâm Tư Dật cũng ngỡ ngàng.
Tại sao lại liều lĩnh đến mức nói ra một ảo tưởng không thực tế như vậy?
Quả nhiên, Chu Lai theo phản xạ lùi về sau, chau mày: “Lâm Tư Dật, anh điên rồi à?”
Hai người mới quen nhau chưa bao lâu, chưa nói đến chuyện kết hôn.
Phản ứng của Chu Lai như một nhát dao sắc, đâm thẳng vào lòng Lâm Tư Dật. Anh nuốt khan, cổ họng khô rát, phải gắng gượng lắm mới có thể mở miệng: “Anh cũng nghĩ mình điên thật rồi.”