Sao mọi chuyện lại đột nhiên trở thành chia tay thế này?
Dù nghĩ thế nào, Chu Lai cũng không hiểu nổi. Chẳng qua chỉ là một trận cãi vã, có cần phải đến mức nói lời chia tay không?
Dĩ nhiên cô không thể chấp nhận được.
“Lâm Tư Dật, anh nói nghiêm túc à?”
Lâm Tư Dật hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu.
Anh đã dẹp hết cảm xúc sang một bên, vẻ mặt nghiêm nghị, đường nét gương mặt cứng rắn như được khắc từ đá.
Phố xá tấp nập, xe cộ ngược xuôi, họ đứng bên trạm xe buýt.
Lâm Tư Dật còn để ý cô đứng quá sát mép đường, liền kéo cô sang ghế nghỉ trống bên cạnh ngồi xuống.
Chu Lai thực sự không hiểu rốt cuộc người đàn ông này đang nghĩ gì.
Là anh chủ động đòi chia tay, vậy còn quan tâm sống chết của cô làm gì?
Anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, hơi cúi người, như thể đã dốc cạn sức lực. Anh đưa tay xoa mặt, hàng mi đen rủ xuống che lấp ánh mắt mệt mỏi.
Chu Lai quyết định cho anh một cơ hội nữa. Cô xoay người đối diện anh, giọng có chút kiêu kỳ: “Chuyện anh vừa nói, em coi như chưa từng nghe thấy.”
“Em đã nghe rồi.” Lâm Tư Dật vẫn cúi đầu.
Đúng lúc đó, trạm xe buýt không có ai đứng đợi ngoài họ. Thi thoảng có xe dừng, vài người lên xuống, nhưng không ai nán lại.
Một lúc rất lâu, họ cứ ngồi cạnh nhau như thế trên băng ghế chờ, nhìn chẳng khác gì một cặp đôi bình thường, chẳng giống chút nào là đang chuẩn bị chia tay.
Cuối cùng, Lâm Tư Dật lên tiếng, giọng trầm thấp: “Anh chưa từng không tin em, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ chế giễu em hay đùa cợt với tình cảm của em.”
Chu Lai hiểu anh đang nhắc đến những lời cô nói khi hai người cãi nhau trong khách sạn hôm ấy.
Cô thấy hơi áy náy, giờ nhìn lại, cũng cảm thấy mình thật có lỗi với anh.
“Lâm Tư Dật…”
Anh nói một cách rõ ràng, rành mạch: “Anh thật sự rất rất thích em, nên mới bắt đầu mối quan hệ này. Mặc dù ban đầu anh biết rõ em có thể chỉ đang đùa chơi, nhưng anh không để tâm. Thật đấy. Anh nghĩ, đời người dài như vậy, chỉ cần được đi cùng em một đoạn vui vẻ, như thế cũng đủ rồi, đúng không?”
Chu Lai gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, đời người dài thật dài, sống vui vẻ ở hiện tại là được.”
Nhưng cô cũng không kìm được mà giải thích cho bản thân: “Thật ra em chưa từng nghĩ đến chuyện đùa giỡn với anh. Vụ cá cược hôm đó chỉ là Phương Tinh tự nói thôi, em đâu có đồng ý.”
“Ừ, anh tin em.” Chỉ cần là Chu Lai nói, Lâm Tư Dật sẽ không do dự mà tin tưởng.
Chu Lai mừng rỡ, tưởng rằng cả hai đã hòa giải, theo bản năng muốn tiến lại gần anh.
Nhưng Lâm Tư Dật lại nói: “Nhưng Chu Lai, bây giờ anh trở nên rất tham lam rồi. Nếu không thể ở bên nhau mãi mãi, thì anh thà kết thúc ngay tại đây.”
Anh muốn kết hôn, thật lòng rất muốn.
Chu Lai khựng lại. Cô như hiểu mà cũng như chưa hiểu hết.
Câu ở bên nhau mãi mãi nghe quá nặng nề, cô nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Từ lúc họ bắt đầu hẹn hò đến giờ, tính ra cũng chỉ mới hơn một tháng thôi.
Ai có thể bảo đảm điều gì là mãi mãi?
Chính vì sự im lặng của Chu Lai lúc này lại khiến Lâm Tư Dật nhận ra rõ ràng giữa họ, không có cái gọi là sau này.
Sẽ không có hôn lễ, đối với cô, anh chỉ là một lần xúc động bốc đồng.
Sống mũi anh cay xè, gắng gượng nuốt nỗi chua xót trong lòng.
Anh không muốn thấy dáng vẻ bối rối của cô, nên đành mượn cớ để nói ra: “Thật ra anh cũng nhận ra giữa chúng ta vẫn còn khoảng cách lớn. Anh có lẽ không thể cho em một tương lai chắc chắn. Rồi sẽ đến lúc, khi tình cảm bị những chuyện vụn vặt đời thường bào mòn, thứ còn lại chỉ là thất vọng và chán ghét.”
Chu Lai nhíu mày: “Lâm Tư Dật, yêu nhau thì cứ yêu nhau, sao anh phải nghĩ nhiều như thế?”
“Xin lỗi, nhưng anh không thể không nghĩ.” Lâm Tư Dật nói rồi quay đầu nhìn cô, trong đôi mắt bình tĩnh là sóng ngầm sâu không thấy đáy.
Anh nhanh chóng quay mặt đi, không dám nhìn lâu hơn nữa.
Chỉ cần nhìn thêm một chút, lòng anh lại tham lam thêm một phần, mà anh không muốn như thế nữa rồi.
“Cãi nhau thật mệt mỏi.” Anh đưa tay lên ngực, giọng run run: “Chu Lai, anh không muốn cãi nhau, cũng không muốn làm em tổn thương. Nếu kết cục đã định là chia ly, thì anh không muốn tiếp tục hao tổn lẫn nhau.”
Chu Lai hỏi lại: “Em không hiểu, rốt cuộc ý anh là gì?”
Lâm Tư Dật gắng gượng nở nụ cười, như đang cố gắng nói lý lẽ với cô: “Chu Lai, chia tay rồi vẫn có thể làm bạn. Tình bạn có khi còn lâu bền hơn tình yêu.”
Nếu không thể kết hôn, liệu có thể mãi là bạn? Như vậy anh vẫn có thể ở bên cô.
Chu Lai không ngờ vòng vo một hồi, cuối cùng anh vẫn là nói câu đó. Cô bật dậy, tức giận nói: “Lâm Tư Dật, chuyện chia tay này, em không đồng ý!”
Lâm Tư Dật bình tĩnh hỏi: “Chu Lai, tại sao em không đồng ý?”
Chu Lai há miệng, nhất thời không biết nên trả lời ra sao.
Không đồng ý thì là không đồng ý thôi, cần gì nhiều lý do đến vậy?
Cô chỉ đơn giản là muốn được ở bên anh, yêu đương với anh, thế thôi.
Giây tiếp theo, Lâm Tư Dật lại thốt ra một câu khiến tim người nhói lên: “Có lẽ em đối với anh cũng chỉ là cảm giác mới lạ nhất thời, khi sự mới lạ qua đi, em sẽ cảm thấy nhàm chán. Giữ nguyên tình trạng hiện tại, để những ký ức chúng ta lưu giữ đều là vui vẻ, như vậy là đủ rồi, được không?”
Chu Lai bị những lời anh nói dồn dập đến mức không biết đâu là phương hướng.
Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ: những lời anh nói có thật không? Chẳng lẽ… cô đối với anh thật sự chỉ là một chút hứng thú nhất thời?
Lâm Tư Dật cho rằng tối nay mình đã nói quá đủ, anh giơ tay vẫy một chiếc taxi, báo địa chỉ nhà biệt thự của Chu Lai cho tài xế.
Anh rất lịch thiệp, như một quý ông đúng mực: “Thôi vậy nhé. Tạm biệt, Chu Lai.”
Chu Lai vẫn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Lâm Tư Dật đẩy vào xe. Anh còn chu đáo đưa tay đỡ lấy khung cửa, sợ đầu cô va phải.
Ngồi trong xe rồi, Chu Lai mới đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cảm giác mới lạ nhất thời gì chứ? Toàn là vớ vẩn!
Khi cô kịp phản ứng và yêu cầu tài xế quay xe trở lại bến xe buýt, thì nơi đó đã chẳng còn bóng dáng Lâm Tư Dật đâu nữa.
Thế nhưng, ngay lúc này, cô lại không đủ can đảm để chủ động đi tìm anh.
***
Đã tròn một tháng kể từ đêm mùng Tám hôm đó – cái đêm mà Lâm Tư Dật nói lời chia tay.
Chu Lai đã sớm quay lại Thành phố H, bận rộn với công việc ở studio.
Bộ sưu tập mùa xuân mà họ chuẩn bị từ năm ngoái giờ đang lần lượt ra mắt. Dù thời tiết vẫn còn lạnh, nhưng các cô gái yêu thời trang đã bắt đầu thay đồ mới.
Còn Chu Lai thì đã bắt tay vào việc chuẩn bị cho dòng sản phẩm mùa hè.
Tuy nhiên, gần đây, đồng nghiệp trong House Laura ai cũng cảm nhận được áp suất thấp bao trùm quanh Chu Lai, không ai dám trêu đùa gì với cô cô.
Nhưng dù có cẩn trọng đến mấy, sai sót trong công việc vẫn khó tránh.
Nhân viên bộ phận thiết kế web khi chỉnh sửa trang chi tiết sản phẩm trên Taobao đã nhập nhầm bảng kích thước. Điều đáng nói là bộ phận kiểm duyệt cũng không phát hiện ra, cuối cùng lại là Chu Lai tự mình chỉ ra lỗi.
Chu Lai gọi người vào văn phòng, sắc mặt nghiêm nghị: “Loại lỗi sơ đẳng thế này đã xảy ra không chỉ một lần, tại sao vẫn còn tiếp diễn? Đây là chuyện không thể chấp nhận được.”
Mấy người đồng nghiệp đều cảm thấy áy náy, cúi đầu nhận lỗi.
Chu Lai chống một tay lên bàn, ấn trán, cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Gần đây, chỉ cần là việc nhỏ nhặt cũng khiến cô muốn phát điên.
Thật ra cô không hề muốn mang tâm trạng tiêu cực vào công việc, vẫn luôn cố gắng kìm nén. Nhưng khuôn mặt cô lại chẳng giấu được điều gì. Lúc không vui thì môi mím chặt, ánh mắt sắc lạnh, khiến người khác sợ đến nín thở.
Trong văn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi, bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.
Chu Lai từ trước tới nay vẫn nổi tiếng là người làm việc nghiêm túc. Tuy ngoài mặt có vẻ vô tư, nhưng trong công việc lại luôn tỉ mỉ và có đầu óc logic. Những lỗi mà người khác bỏ sót, cô luôn là người đầu tiên phát hiện.
Cuối cùng, cô phất tay: “Trừ một tháng tiền thưởng hiệu suất.”
Cả đám đồng nghiệp như trút được gánh nặng, liếc mắt nhìn nhau.
Chu Lai bật cười bất lực: “Còn đứng đây làm gì nữa? Mau quay lại làm việc đi.”
Mọi người vội vàng tản ra.
Cánh cửa văn phòng khép lại, chỉ còn lại một mình Chu Lai.
Cô tựa lưng vào ghế, theo thói quen cầm điện thoại lên nhìn.
Liên hệ ghim trên WeChat vẫn là Lâm Tư Dật.
Tin nhắn cuối cùng giữa họ dừng lại từ ngày mùng sáu Tết.
Chu Lai vẫn luôn chờ đợi một dòng tin nhắn từ anh. Nhưng cô chờ mãi, vẫn chẳng có gì.
Chỉ có điều, anh còn có thời gian thay đổi ảnh đại diện.
Trước kia, ảnh đại diện của Lâm Tư Dật giống cô. Là một chú mèo nhỏ.
Đó là cô ép anh đổi, nói là ảnh đôi.
Anh không hề phản kháng, còn đưa cả điện thoại cho cô, cho cô cài vân tay để tiện mở khóa mỗi khi muốn xem.
Vậy mà một tháng trước, anh đã đổi avatar thành hình nền đen xì.
Tên WeChat của anh chỉ còn là một dấu chấm tròn.
Nhiều lần Chu Lai muốn chủ động nhắn tin trước, nhưng cô lại sợ.
Cô sợ rằng… mình đã không còn nằm trong danh sách bạn bè của anh nữa.
***
Hôm nay, Phương Tinh trở lại thành phố H, và Chu Lai cùng cô ấy đi thưởng thức bữa ăn tại một nhà hàng nổi tiếng.
Họ chọn một quán lẩu Tứ Xuyên nổi tiếng với mức độ cay đến mức “khóc ra nước mắt”.
Vừa bước vào đã bị mùi hương ngào ngạt của lẩu cay làm bụng sôi ùng ục.
Người ta nói, đồ ăn có thể xoa dịu lòng người.
Nhưng chỉ cần nhìn qua là biết, dạo gần đây Chu Lai đã gầy đi rõ rệt.
Phương Tinh vừa nhìn thấy cô liền giật mình: “Trời ơi, sao mày lại gầy đến thế này?”
Chu Lai sờ mặt mình:“Thật à?”
“Mặt nhỏ đi hẳn rồi đấy.”
“Ai bảo mày không ở Thành phố H đi ăn với tao?”
“Ơ kìa, nói chuyện kiểu gì vậy.”
Hai người ngồi xuống, gọi một bàn đầy món.
Phương Tinh thích ăn tổ vịt, Chu Lai cũng vậy.
Lẩu cay nồng, kíc.h t.hích vị giác. Lâu rồi Chu Lai mới ăn ngon miệng đến thế.
Phương Tinh dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội hỏi đến chuyện của Lâm Tư Dật.
“Vậy bây giờ… hai người chính thức chia tay rồi à?”
Chu Lai gắp miếng tổ vịt bằng đũa, nhúng tới nhúng lui trong nồi lẩu đang sôi ùng ục, lắc đầu: “Không biết nữa.”
Dù sao thì cô cũng chưa từng gật đầu đồng ý chia tay.
Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, cả hai chẳng liên lạc gì với nhau, cũng chẳng khác gì đã chia tay thật sự.
Phương Tinh tặc lưỡi: “Mới hai tháng ngắn ngủi, sao tao cảm thấy chuyện tình cảm của của tụi mày lên bổng xuống trầm dữ vậy trời.”
Chu Lai bật cười khẽ: “Biết thế này yêu đương mệt mỏi thế này, lúc đầu tao đã không nên dây vào Lâm Tư Dật.”
“Không thể nói thế được. Trong lúc yêu nhau, sẽ có những khoảnh khắc ngọt ngào, hạnh phúc. Mày không thể phủ nhận đúng không?”
Động tác nhúng tổ vịt của Chu Lai khựng lại trong giây lát. Vô số hình ảnh ấm áp bên Lâm Tư Dật chợt hiện về trong đầu cô.
Không thể phủ nhận, lúc bên nhau thực sự rất ngọt ngào, mỗi ngày đều như được ngâm trong hũ mật.
Phương Tinh nói tiếp: “Tao biết mày thật sự rất thích Lâm Tư Dật.”
“Nói thừa, không thích thì yêu đương làm gì?”
“Vậy nếu thích thì chủ động đi, làm lành lại là xong mà.”
Chu Lai ôm đầu khổ sở: “Tao cãi không lại anh ấy.”
“Cãi gì chứ, yêu nhau đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa. Ai bảo mày cứ dùng cái miệng mà nói?”
Cô nàng Chu Lai từng ngây thơ giờ phút này liền hiểu ngay ẩn ý của Phương Tinh.
Nhưng cô vẫn lắc đầu thở dài: “Đừng nói chuyện đó nữa.”
Lần này Phương Tinh về thành phố H chủ yếu là để bàn với Chu Lai về chuyện MCN (Mạng lưới sáng tạo nội dung).
Năm ngoái Chu Lai đã đề xuất ý tưởng này, Phương Tinh khi đó cũng rất hứng thú. Nay cô đã nghỉ việc ở tòa soạn tạp chí, muốn thoải mái bay nhảy một phen.
Sau bữa ăn, Phương Tinh không định về cùng Chu Lai.
Chu Lai thắc mắc: “Mày chẳng phải đã trả nhà ở Thành phố H rồi sao? Tối nay ngủ ở đâu?”
Phương Tinh nhướng mày đầy ẩn ý: “Tao lâu rồi chưa ‘ăn mặn’, mày hiểu mà.”
Chu Lai: “…”
Không muốn hiểu chút nào.
Một mình lái xe về nhà, đường phố thành phố H về đêm vẫn tấp nập xe cộ.
Chu Lai vốn định rẽ trái, ai ngờ lại đi vào làn đường thẳng, đành thuận theo mà đi tiếp. Không ngờ tuyến đường đó lại dẫn tới Đại học Z.
Ban đầu cô định đạp phanh quay đầu, nhưng nghĩ ngợi một chút, rồi lại buông chân phanh.
Thời tiết đã bắt đầu ấm lên, con đường gần khu đại học tràn đầy khí tức mùa xuân. Hai bên đường vẫn là hàng cây phượng vĩ đẹp đẽ, lòng đường sạch sẽ tinh tươm.
Chu Lai lái xe chậm rãi với tốc độ 20 km/h, cuối cùng dừng lại trước cổng Nam của Đại học Z. Thú vị là, cô liền trông thấy chú bán khoai nướng quen thuộc. Trời như thế này, xem ra khoai nướng vẫn đắt hàng.
Mặc dù vừa ăn no căng bụng, nhưng Chu Lai vẫn xuống xe mua một củ. Phải xếp hàng, nhưng cô cũng không vội, cứ thong thả chờ đợi. Có lẽ vì vẻ ngoài xinh đẹp, nam nữ sinh đứng gần đó đều vô thức liếc nhìn cô.
Chu Lai chẳng để tâm đến ánh mắt đó, thanh toán bằng mã QR rồi định quay lại xe. Đúng lúc đó, cô bỗng nhìn thấy hai bóng người phía xa.
Khung cảnh quen thuộc đến mức khiến người ta ngỡ ngàng.
Giáng Sinh năm ngoái, Chu Lai từng tới đây trả lại áo cho Lâm Tư Dật. Cô cũng ngồi trong xe ăn một củ khoai nướng, nhưng chờ mãi không thấy anh đâu.
Và giờ đây, Lâm Tư Dật cũng đang bị một cô gái gọi lại, cả hai đứng cùng nhau trước cổng trường.
Chu Lai trở lại trong xe, lợi dụng vị trí đắc địa, nhìn thẳng về phía Lâm Tư Dật ở phía xa.
Cùng một vị trí, bên kia chắc chắn không thể phát hiện ra cô.
Lâm Tư Dật sao có thể ngờ rằng hôm nay anh vừa mới đến trường, mà Chu Lai lại cũng xuất hiện ở đây chứ.
Từ góc nhìn của Chu Lai, cô không rõ hai người đó đang trò chuyện về điều gì, nhưng có thể cảm nhận họ giữ khoảng cách khá lịch sự và tế nhị.
Chu Lai đã từng thấy dáng vẻ thân mật của Lâm Tư Dật với một người con gái, vì vậy cô biết rõ thái độ hiện giờ anh dành cho cô gái kia là thế nào.
Thế nhưng, một cảm giác bất an vẫn âm ỉ lan rộng trong lòng cô.
Không biết đang nghĩ gì, cô vô thức lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Lâm Tư Dật.
Dãy số mà suốt một tháng qua cô không dám nhấn gọi, thì hôm nay lại có lý do để bấm.
Điện thoại rung lên, Lâm Tư Dật móc máy ra, vừa nhìn thấy tên người gọi, hơi thở liền khựng lại.
Tưởng mình hoa mắt, anh nhìn kỹ lần nữa – dòng ghi chú đúng là: “Bé cưng.”
Chu Lai nhìn thấy rất rõ ràng, Lâm Tư Dật cầm điện thoại lên, nhưng chỉ nhìn chứ không nghe máy.
Chờ rất lâu, cho đến khi trong điện thoại vang lên giọng nữ máy móc: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”
Một trái tim nóng hổi dường như dần dần chìm xuống vực sâu.
Chu Lai nhìn cô gái trước mặt Lâm Tư Dật đang ngẩng đầu nói chuyện với anh, khung cảnh đó thật chói mắt.
Họ đang nói chuyện gì vậy?
Cô cúi đầu, để trán tựa lên vô lăng, tâm trạng tụt dốc.
Khó chịu quá.
Khoảng thời gian này, Chu Lai dùng công việc để tê liệt cảm xúc bản thân, ngày nào cũng bận rộn đến quay cuồng, hận không thể làm xong cả việc của nửa năm sau. Cô từng ngây thơ nghĩ rằng bản thân có thể buông bỏ Lâm Tư Dật. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.
Ban đêm cô luôn mơ thấy anh, lúc làm việc cũng bất chợt nhớ tới anh, thậm chí cảm thấy mọi ngóc ngách trong nhà đều còn vương hơi thở của anh.
Lâm Tư Dật, Lâm Tư Dật, Lâm Tư Dật… như bóng với hình, quấn mãi không tan.
Chu Lai thậm chí còn có lý do để tin rằng tối nay cô chẳng phải đi lạc đường gì cả, mà là cố tình!
Cô chính là muốn gặp anh.
Vậy còn anh thì sao?
Anh có từng nghĩ đến cô không?
Ngay giây tiếp theo, điện thoại của Chu Lai khẽ rung lên.
Cô liếc nhìn, màn hình hiện dòng chữ “Lâm ngoan ngoãn đang gọi đến.”
Chu Lai phát hiện lòng bàn tay mình khẽ run lên.
Cô hít một hơi thật sâu rồi nhấn nghe, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng: “Là em…”
Đầu bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói trầm ấm, đầy từ tính của Lâm Tư Dật: “Ừ, có chuyện gì sao?”
Anh biết là cô.
Chỉ mấy chữ đơn giản, truyền qua sóng điện thoại, mà tai Chu Lai như tê rần. Cứ như bị anh hôn nhẹ lên, khiến toàn thân cô máu nóng sôi trào.
Cảnh tượng như quay về đêm Giáng Sinh năm ấy – nơi tất cả bắt đầu.