Sợ đồ ăn bà ngoại nấu không hợp khẩu vị của Chu Lai, nên bữa trưa hôm đó là do chính tay Lâm Tư Dật xuống bếp.
Lúc anh đang nấu ăn dưới bếp, bà ngoại lại bí mật kéo Chu Lai lên lầu, vẻ mặt vừa thần bí vừa hồ hởi.
Lúc chỉ còn một mình đối diện với bà ngoại, Chu Lai lại không hề thấy lúng túng, xa cách, trái lại, cô cảm thấy như thể mình là người trong nhà từ lâu rồi vậy.
Bà ngoại mở một ngăn tủ trong phòng, lấy ra một món đồ.
Chu Lai ban đầu còn tưởng là một món đồ gia truyền nào đó, như vòng tay, trâm cài… Không ngờ lại là một xấp bao lì xì dày cộp.
Ở vùng này có một phong tục, lần đầu gặp mặt thì phải tặng lì xì.
Bao lì xì bà chuẩn bị dày lắm, Chu Lai vội xua tay từ chối: “Cháu không thể nhận đâu ạ!”
Nhưng bà ngoại nhất quyết nhét vào tay cô: “Dù thế nào cũng phải nhận.”
“Thật sự không được đâu ạ…”
“Phải nhận!”
“Cháu thật lòng không muốn…”
“Không được từ chối!”
Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Chu Lai đành nhận lấy. Cô biết nếu còn dây dưa nữa thì chẳng đi tới đâu, thôi thì giả bộ nhận trước, lát về sẽ tìm cơ hội giấu lại đâu đó rồi trả lại bà sau.
Thấy cô nhận lì xì, bà ngoại vui ra mặt.
Bà là người phụ nữ hiền hậu, chất phác. Nhìn Chu Lai bằng ánh mắt đầy trìu mến, ánh mắt như phát ra những vì sao nhỏ lấp lánh, là cái nhìn yêu thương chẳng hề giấu giếm.
Chu Lai cũng có ông bà nội, ông bà ngoại của riêng mình, nhưng cái cảm giác gia đình đong đầy ấm áp như vậy, cô chỉ tìm thấy được ở nhà của Lâm Tư Dật. Dù thời gian tiếp xúc chưa nhiều, nhưng Chu Lai đã trải đời kha khá, đủ để nhận ra ai là người thật lòng, ai là kẻ giả tạo.
Bà ngoại đúng là thực sự thương mến cô.
Từ lâu bà đã nói với Lâm Tư Dật rằng, chỉ cần là người con gái mà cháu mình yêu, bà nhất định sẽ yêu thương vô điều kiện.
Sau Tết, có lần bà nhắc đến chuyện tình cảm với Lâm Tư Dật, anh đỏ hoe mắt. Cũng chính từ lúc đó, bà biết cô gái này đối với cháu mình quan trọng đến nhường nào.
Bà nhẹ nhàng nói với Chu Lai: “Thật ra, A Dật có rất nhiều tật xấu lắm. Tính nó thì cứng đầu, chuyện gì đã quyết rồi thì có mười con trâu cũng không kéo lại được. Nhưng nó lại mềm lòng, dễ xúc động, hồi nhỏ suốt ngày khóc nhè.”
Chu Lai tò mò hỏi: “Anh ấy hay khóc lắm ạ?”
“Không phải là hay đâu, mà là suốt ngày luôn ấy chứ!”
Bà thở dài: “Mười tuổi rồi mà vẫn khóc lên khóc xuống. Có lần tan học về nhà, nó ôm một con mèo bị xe đụng chỉ còn thoi thóp, cứ nằng nặc đòi ông ngoại con phải cứu cho bằng được. Nó khóc tới mức mũi cũng sụt sịt, mắt thì đỏ hoe.”
Ông ngoại tuy là bác sĩ thú y, nhưng cũng đâu thể cải tử hoàn sinh.
Con mèo đó cuối cùng vẫn không sống nổi. Mười tuổi, Lâm Tư Dật tự tay đào một cái hố ở bãi đất sau núi, đem con mèo chôn cất đàng hoàng. Trên đường về, lại trượt chân té dốc, vừa đau vừa sợ, về đến nhà lại khóc oà, nước mắt nước mũi chan hoà.
Chu Lai nghe mà vừa thấy thương, lại vừa không nhịn được cười. Cô có thể tưởng tượng được cái dáng vẻ khi ấy đáng yêu đến mức nào.
Cô hào hứng hỏi: “Còn nữa không bà? Kể thêm đi ạ!”
“Ôi trời, nhiều lắm chứ không ít đâu!”
Chỉ trong chốc lát, bà ngoại gần như đã “bóc trần” hết thời thơ ấu của Lâm Tư Dật cho Chu Lai nghe.
Cô nghe mà vẫn chưa thấy đủ, còn đang say mê thì bên dưới đã vang lên tiếng Lâm Tư Dật gọi hai người xuống ăn cơm.
Chỉ cần có thời gian rảnh, khi ở nhà thì gần như tất cả các bữa ăn đều do một tay anh nấu, không để ông bà phải động tay vào chút nào.
Trước khi xuống lầu, bà ngoại bỗng dịu dàng căn dặn: “A Dật sau này mong con sẽ bao dung cho nó nhiều một chút.”
Mũi Chu Lai bỗng cay cay.
Cô cần gì phải bao dung chứ, với cô mà nói, Lâm Tư Dật chính là mộng tưởng đẹp nhất trên đời.
Sau bữa trưa, hai người ở lại nghỉ ngơi thêm một lúc. Lâm Tư Dật định lát nữa sẽ ra vườn dâu giúp một tay.
Chu Lai thì ngủ đến gần trưa mới dậy, giờ chẳng buồn ngủ gì cả. Trong lúc anh về phòng nghỉ ngơi, cô lén lút theo sau, đóng cửa phòng lại, rồi cũng chui vào chăn nằm bên cạnh anh.
Tối qua Lâm Tư Dật ngủ không được ngon, sáng lại dậy sớm, nên giờ quả thật khá buồn ngủ. Biết cô đã nằm bên cạnh mình, anh xoay người lại, vòng tay ôm cô một cách thân thiết.
Chỉ là lần này, người không yên phận lại chính là Chu Lai. Cô hết nhích bên này lại cựa bên kia, cứ cọ qua cọ lại, khiến cơn buồn ngủ trong anh bị cô phá tan tành.
“Em khóa cửa chưa đấy?” Anh hỏi, giọng trầm thấp.
Chu Lai nhỏ giọng đáp: “Rồi.”
Anh lại cố ý trêu: “Khóa cửa làm gì cơ chứ?”
Chu Lai tức tối cấu nhẹ anh một cái: “Lâm Tư Dật! Bà ngoại vừa cho em một bao lì xì to đùng luôn đấy.”
“Ừm, bà cho thì em cứ nhận.”
“Nhưng em không thể nhận được, em đâu thiếu tiền.”
“Đây không phải là chuyện có thiếu tiền hay không.”
Đó là một tấm lòng, là sự trân trọng mà nhà họ Lâm dành cho Chu Lai.
Lâm Tư Dật kéo chăn phủ lên hai người. Rất nhanh, bên dưới tấm chăn đã có những chuyển động nhè nhẹ, quấn quýt của cả hai.
Chu Lai cắn môi, cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc dâng lên khiến cô thậm chí không dám thở mạnh.
Lâm Tư Dật khẽ cắn môi cô, ánh mắt ranh mãnh: “Không nói chuyện bao lì xì nữa. Em lén vào phòng anh làm gì nào, hửm?”
Chu Lai căn bản không mở miệng nổi, cố gắng kìm lại tiếng thở dài, thì thào như mè nheo: “Em… một mình… buồn lắm mà…”
Chữ cuối gần như chỉ là một hơi thở yếu ớt.
Lâm Tư Dật tỏ ra rất thản nhiên, vừa ngắm nhìn những thay đổi tinh tế trên gương mặt cô vừa nói: “Ừ, buồn nên chạy đến trêu anh chứ gì?”
Chu Lai khẽ run lên, vội đưa tay bịt miệng anh lại. Không biết có phải do đây là “địa bàn” của anh hay không, mà Lâm Tư Dật dường như đặc biệt thích trêu chọc cô.
Thế nhưng mọi giới hạn, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở mức chạm nhẹ.
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Tư Dật mới rút tay ra khỏi chăn, cầm lấy mấy tờ khăn giấy trên tủ đầu giường để lau sạch những đầu ngón tay còn ẩm ướt.
Chu Lai mặt đỏ ửng, rúc trong chăn, đôi mắt to tròn ngước nhìn anh, ánh mắt long lanh, mềm mại và đáng thương vô cùng.
Lâm Tư Dật cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, sau đó nằm xuống ôm lấy cô, gò má áp lên cổ cô, khẽ thở dài: “Không được nhúc nhích nữa.”
Giờ phút này, Chu Lai nào còn dám cử động.
Sau khi tỉnh dậy, Lâm Tư Dật đi rửa mặt rồi chuẩn bị lên núi.
Chu Lai chẳng có việc gì làm, liền líu ríu chạy theo bên anh.
Vào trong nhà kính, những trái dâu chín mọng đỏ au mặc sức để Chu Lai hái.
Đây là lứa dâu được trồng theo hướng hữu cơ, không phun thuốc, hoàn toàn tự nhiên và an toàn cho sức khỏe, tuy hình thức không được bắt mắt cho lắm.
Trong vườn lúc này cũng có vài cô chú đang hái dâu, đều là người được thuê tạm từ trong thôn.
Dâu hái xong sẽ được chuyển xuống tiệm hoa quả dưới chân núi để xử lý, đóng gói bán sỉ.
Lâm Tư Dật nói đây là đợt dâu cuối cùng trong năm, sau vụ này phải đợi đến cuối năm mới có trái mới.
Trong lúc anh đang gọi điện xử lý công việc, Chu Lai hái một quả dâu bỏ vào miệng nếm thử.
Vị ngọt tươi rói lan ra đầu lưỡi khiến cô vô cùng kinh ngạc, cô vừa ăn vừa nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại bên kia:
“Giá sỉ mười tệ gần như không có lời… nhưng đầu ra vẫn chưa mở rộng được… Ừ, anh biết… để nghĩ thêm cách khác…”
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, đứng dưới ánh nắng rọi vào một góc nhà kính. Thời tiết nóng, giọt mồ hôi nơi thái dương lăn xuống khiến những đường nét khuôn mặt anh càng thêm rõ ràng, sắc sảo.
Chu Lai không làm phiền anh gọi điện, đợi đến khi anh cúp máy mới hỏi: “Sao vậy?”
Lâm Tư Dật mỉm cười lắc đầu: “Không có gì nghiêm trọng đâu.”
Anh thấy cô đang ăn dâu, liền hỏi: “Ngon không?”
Chu Lai gật đầu lia lịa: “Ngon lắm, ngọt cực kỳ.”
“Anh bảo các cô trong vườn hái cho em một giỏ mang về ăn.”
“Vâng.”
Rời vườn dâu, hai người lại lên đến vườn trái cây trên núi.
Lâm Tư Dật giới thiệu với Chu Lai: vài năm nữa, trái cây trên khắp ngọn núi này sẽ có sản lượng hàng tấn.
Chu Lai đùa: “Thế thì anh là vua trái cây rồi còn gì!”
Lâm Tư Dật cười: “Mới từng này chưa là gì đâu. Anh chỉ mong có thể phát triển được quy mô ở địa phương. Dân trong vùng này phần lớn sống nhờ trồng cây ăn quả, nhưng tiền thật sự cầm về tay mỗi năm thì chẳng đáng bao nhiêu.”
Chu Lai gật đầu, cô hiểu rõ điều anh muốn làm.
Anh có chút việc cần xử lý, mà cô chẳng giúp được gì nên ngồi bên cạnh nhìn anh làm.
Lâm Tư Dật đeo găng tay trắng, cầm cuốc dọn sạch cỏ dại xung quanh gốc cây.
Dưới ánh nắng, bóng lưng rộng lớn của anh khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm. Anh thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô, hỏi: “Có chán không?”
Chu Lai lắc đầu: “Anh đừng lo cho em, cứ làm việc đi.”
Cô chẳng thấy chán chút nào, ngồi trên một tảng đá, say mê ngắm anh làm việc. Cô rút điện thoại ra xem, sóng ở đây đúng là kém thật, thỉnh thoảng mới hiện một vạch, phần lớn thời gian là mất tín hiệu.
Hôm nay Phương Tinh nhắn cho cô khá nhiều tin, hỏi cô tình hình thế nào rồi.
Chu Lai cũng lần lượt kể lại.
Hiểu lầm được hóa giải, sóng yên biển lặng, thậm chí còn ngọt ngào và gắn bó hơn trước.
Phương Tinh sau khi nghe xong thì vô cùng sửng sốt.
Cô ấy hỏi Chu Lai: “Cái kiểu báu vật như Lâm Tư Dật rốt cuộc là từ đâu mọc ra vậy? Đúng là mộng tưởng giữa đời thực đó!”
“Lên được phòng khách, xuống được bếp, học hành tới tiến sĩ, làm việc lại không ngại nắng gió.”
Nghĩ lại, Chu Lai cũng thấy có chút bàng hoàng.
Nếu đêm đó không tình cờ gặp lại anh ở quán bar, nếu cô không nảy ra ý định chủ động tiếp cận… Thì với kiểu tính cách kiệm lời, kín đáo của Lâm Tư Dật, liệu anh có mãi mãi không thổ lộ tình cảm không?
Nếu anh thật sự chẳng bao giờ nói… thì chẳng phải họ đã bỏ lỡ nhau rồi sao?
May quá.
May mà cuối cùng, họ vẫn ở bên nhau.
Chu Lai dùng điện thoại chụp vài tấm hình ở trên núi, định đăng lên Weibo.
Cô lại lén chụp vài bức anh đang làm việc. Người đàn ông cao lớn, tràn đầy sức sống, mùi vị hormone mạnh mẽ, vô cùng quyến rũ.
Sợ cô đợi lâu, Lâm Tư Dật làm việc rất nhanh, cố gắng rút ngắn thời gian.
Xuống núi rồi, anh lái xe bán tải chở Chu Lai ra thị trấn mua ít đồ. Anh còn thật sự muốn mua cho cô một chiếc váy hoa nhỏ.
Chu Lai nũng nịu: “Lâm Tư Dật, anh đừng có mà nổi ý xấu nha~”
“Nếu anh có thì sao?” Anh mắt vẫn nhìn thẳng, chuyên chú lái xe, nhưng giọng nói lại trầm thấp đầy ám muội.
Chu Lai theo phản xạ nuốt khan một cái, thành thật nói: “Thật ra… em cũng có.”
Lâm Tư Dật liếc cô một cái, chỉ nhìn thoáng qua rồi lại nhìn về phía trước.
Anh cười rạng rỡ, nhưng không nói gì.
Chu Lai xấu hổ đến đỏ cả mặt, rụt rè hỏi: “Anh cười gì thế?”
“Anh chỉ… nhớ lại lần trước ở trên xe thôi.”
“Lâm Tư Dật! Lần này anh đừng có mơ! Giữa ban ngày ban mặt đấy!”
“Vậy… ban đêm thì sao?” Anh nghiêm túc hỏi, “Đợi đến tối là được rồi đúng không?”
Chu Lai hơi do dự.
Lâm Tư Dật như không thể chờ thêm, thúc giục: “Em mà không trả lời thì anh coi như em đồng ý đấy nhé.”
Chu Lai rõ ràng rất muốn từ chối, nhưng trong sâu thẳm lại cũng thật lòng mong chờ.
Cô xấu hổ đến mức lấy tay che mặt, rầu rĩ nói: “Lâm Tư Dật, em bị anh làm hư mất rồi!”
Lâm Tư Dật nhíu mày, trầm giọng hỏi lại: “Ừm? Là ai làm hư ai cơ?”