Suốt cả mùa hè, số lần Chu Lai và Lâm Tư Dật gặp nhau đếm trên đầu ngón tay. Cả hai đều bận rộn vô cùng. Anh thì mải miết ở quê nhà hỗ trợ bà con nông dân làm nông nghiệp sạch, còn cô thì cùng Phương Tinh xây dựng một công ty MCN và chăm lo cho cửa hàng Taobao của riêng mình.
Bởi vì xa nhau nhiều, nên mỗi lần gặp lại, cả hai cứ như thể bị keo siêu dính gắn chặt vào nhau, làm gì cũng không nỡ rời.
Chỉ vì hôm qua Chu Lai tiện miệng nhắn cho Lâm Tư Dật một câu: “Em nhớ anh.”
Thế là ngay hôm sau, vừa dứt công việc, anh liền lên đường tới Thành phố B một chuyến đi chỉ để gặp cô.
Chu Lai ở thành phố B cũng sắp kết thúc công việc. Lần này hai người xa nhau đã gần mười ngày, cô nhắn câu đó không chỉ vì thật sự nhớ anh, mà còn vì tối qua đau bụng kinh, lăn lộn trên giường khách sạn không yên. Thật ra uống một viên thuốc giảm đau là ổn ngay, cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng không kìm được, cô vẫn muốn nũng nịu một chút với anh.
Khi Lâm Tư Dật đặt chân tới thành phố B, Chu Lai đang bận quay trong studio. Anh không báo trước, biết địa chỉ là gọi xe đến thẳng nơi.
Trong studio, ai nấy đều tập trung làm việc, nên không ai để ý đến người đàn ông xa lạ vừa bước vào. Có lẽ nhờ gương mặt quá điển trai nên anh được ưu ái vô hình. Mọi người còn tưởng anh là người mẫu từ công ty nào tới, mấy cô gái trẻ rù rì bàn tán: người đâu mà đẹp trai quá mức, có người còn hỏi nhỏ: “Không biết là người mẫu của hãng nào nhỉ? Liệu có phải gay không?”
Lâm Tư Dật lịch sự chặn lại một cô gái trông chừng chưa tới hai mươi, hỏi: “Em biết chị Chu Lai đang quay ở phòng nào không?”
Cô gái không nghi ngờ gì, nhiệt tình chỉ cho anh hướng đi. Dù gì Chu Lai cũng có tiếng trong giới, nhiều người trong nghề đều nhận ra cô.
Hôm nay Chu Lai được mời quay quảng cáo cho một hãng mỹ phẩm. Khuôn mặt cô trang điểm cầu kỳ, chiếc áo trễ vai tôn lên xương quai xanh mảnh mai, tóc búi cao để lộ đường nét gương mặt hoàn hảo, không để mái che đi chút nào, trông tinh tế mà nổi bật vô cùng.
Lâm Tư Dật bước vào đúng lúc Chu Lai đang dưới ánh đèn spotlight, nét mặt nghiêm túc, chuyên nghiệp, từng cử chỉ đều quyến rũ máy quay một cách tự nhiên.
Anh không làm phiền, chỉ lặng lẽ tìm một góc đứng xem. Không phải lần đầu chứng kiến Chu Lai làm việc, nhưng mỗi lần đều khiến anh say mê chẳng rời mắt.
Họ thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng trong mắt anh, lúc cô chăm chỉ làm việc chính là lúc rực rỡ nhất. Từ năm nhất đại học, Chu Lai đã chụp ảnh cho bìa sách, tạp chí, tích lũy gần mười năm kinh nghiệm.
Trợ lý Bách Hoa Hoa rảnh rỗi đứng một bên, vừa liếc đã thấy Lâm Tư Dật, lập tức bước tới cười tươi chào: “Anh đến rồi à! Em đi báo với chị ấy ngay!”
Lâm Tư Dật ngăn lại: “Không cần đâu, để cô ấy làm việc trước đã.”
Bách Hoa Hoa gật đầu, mỉm cười hiểu ý.
Vóc dáng cao gầy nổi bật giữa đám đông, hôm nay Lâm Tư Dật mặc áo sơ mi vải lanh đơn giản, cả người toát lên vẻ thư thái, điềm đạm. Anh khoanh tay đứng bên, ánh mắt dõi theo từng chuyển động phía trước, yên tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy nhẹ nhõm.
Mọi người tưởng anh là người mẫu đang chờ vào set quay, có người còn định tới bắt chuyện làm quen, may mà Bách Hoa Hoa nhanh trí “che chắn”, ngăn mấy “bông hoa đào” kia lại.
Một người mẫu trẻ ghé tai Bách Hoa Hoa hỏi: “Anh kia là ai thế? Khí chất gì mà tuyệt vời quá vậy!”
Bách Hoa Hoa tự hào đáp: “Anh ấy là học giả, chuyên làm nghiên cứu. Đương nhiên khí chất miễn bàn rồi.”
“Anh quen hả?”
“Quen chứ! Là bạn trai của chị Chu Lai đó!”
Cô người mẫu tròn mắt kinh ngạc: “Thảo nào…”
Một tiếng sau, cuối cùng Chu Lai cũng phát hiện ra anh.
Cô đang được dặm lại lớp trang điểm thì bất chợt liếc thấy bóng dáng quen thuộc ở phía xa. Ban đầu cô còn nghĩ mình nhìn nhầm. Làm sao anh có thể đột nhiên xuất hiện ở đây chứ? Nhưng không kìm được lại quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Lần nhìn ấy khiến Chu Lai vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Thợ trang điểm thấy cô tròn xoe mắt, liền nhắc: “Nhắm mắt lại nào, chị đang phủ nhũ mắt đây.”
Chu Lai không rời mắt, lẩm bẩm: “Chờ chút đã…”
Dứt lời, cô lập tức đứng bật dậy, chạy thẳng về phía Lâm Tư Dật.
Lúc ấy, anh đang cúi đầu chọn ảnh trong điện thoại. Anh lén chụp mấy tấm lúc cô làm việc. Cô trong ảnh thật đẹp, khiến anh không cưỡng được mà phóng to lên ngắm rồi lưu ngay vào album yêu thích.
Ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt ngập tràn vui sướng của Chu Lai.
Anh bật cười, cứ thế lặng lẽ đứng đó, dịu dàng như thể thời gian đang ngừng trôi.
Chu Lai gần như nhào thẳng vào lòng anh, còn anh thì đã sớm mở rộng vòng tay, ôm cô thật chặt.
Khoảnh khắc ấy khiến tất cả mọi người trong studio đều phải ngoảnh lại nhìn. Một đôi trai tài gái sắc ôm nhau say đắm như trong phim truyền hình.
Hôm nay phần quảng cáo chỉ quay nửa thân trên nên bên dưới Chu Lai mặc một chiếc quần short rộng rãi, chân đi dép lê. Chính vì thế mà hình ảnh cô nép vào người đàn ông cao lớn kia trông lại càng nhỏ bé, dịu dàng.
Lâm Tư Dật mùa hè này toàn ở trên núi, da rám nắng hẳn đi một tông, mái tóc cắt ngắn sát gọn gàng. Nửa đầu năm còn là một “thư sinh mặt trắng”, giờ phút này lại mang theo vẻ rắn rỏi, trầm ổn của người đàn ông từng trải.
Ánh đèn, ống kính, không gian nghệ thuật. Tất cả đều bị lu mờ bởi một ánh mắt anh dành cho cô.
“Anh sao lại tới đây vậy?” Chu Lai ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh như sao trời.
Anh cúi xuống cười ngốc nghếch: “Vì bé cưng của anh nói là nhớ rồi.”
“Anh ngốc à, chẳng phải anh đang bận không đi đâu được sao?”
“Dù có bận thế nào cũng không bằng em quan trọng.”
Lâm Tư Dật không phải người giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng trong lòng anh, đúng là không có gì quan trọng hơn một câu nói của Chu Lai.
Tối qua Chu Lai thật ra chưa từng nói với anh rằng cô bị đau bụng kinh, thế nên việc anh đến đây, đơn thuần chỉ vì câu “em nhớ anh” mà cô lỡ miệng nói ra. Em nhớ anh, thì anh phải đến gặp em.
Lâm Tư Dật chưa từng dám mơ rằng mình sẽ trở thành điều vương vấn trong lòng ai đó. Vậy mà bây giờ, anh lại được cô nhớ đến, được cô mong chờ. May mắn biết bao.
Chu Lai không phải người dễ dàng xúc động. Có lẽ là vì đến kỳ, cơ thể hơi khó chịu, lại bận rộn suốt một ngày, nên lúc nhìn thấy anh, cô chỉ muốn nhào lên người anh, bám lấy không buông.
Trong phim trường, nhân viên xung quanh xì xào bàn tán, có người còn mạnh dạn trêu chọc. Dù từng hợp tác với nhiều người, nhưng bao năm qua, chưa ai từng gặp bạn trai của Chu Lai. Không thể không nói, ánh mắt của cô thật sự cao.
Chu Lai chẳng bận tâm đến những lời trêu đùa đó, cố nén h.am mu.ốn hôn anh một cái thật mạnh, cô nói: “Dự kiến còn khoảng một tiếng nữa là xong, anh đợi em một chút nhé~”
Gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng của cô trông có phần lạnh lùng, khó gần, thế mà lúc nói chuyện với anh lại ngọt ngào đến mức khiến người khác mềm lòng.
Lâm Tư Dật nhẹ nhàng siết lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Nói là một tiếng, nhưng cuối cùng Chu Lai chỉ mất nửa tiếng để kết thúc. Sau khi tẩy sạch lớp trang điểm đậm, gương mặt mộc dịu dàng hiện ra, cô khoác tay anh rời khỏi phim trường.
Vừa hay cũng đến giờ ăn tối, Chu Lai đề nghị đến một nhà hàng Âu gần đó, nghe nói rất nổi tiếng. Lâm Tư Dật chẳng có ý kiến gì, chỉ cần là nơi cô muốn đến, thế nào cũng được.
Nói đi cũng phải nói lại, hai người họ nghiêm túc ăn tối ở nhà hàng sang trọng như thế này vẫn là lần đầu. Trước đây, toàn là ăn ở khu ăn vặt gần đại học Z, hoặc là trong căng tin, không thì do chính tay Lâm Tư Dật vào bếp.
Tầng ba mươi mấy, từ đây gần như có thể thu trọn cả B thành vào tầm mắt, ánh đèn rực rỡ như sao trời giăng kín.
Chu Lai biết nơi này giá không rẻ, nên chủ động nói với anh: “Tối nay em mời, anh lặn lội đường xa đến đây, nhất định đừng giành với em.”
Lâm Tư Dật miệng thì đồng ý, nhưng đến lúc tính tiền thì nhân viên lại bảo đã có người thanh toán xong rồi.
Chu Lai không vui, trừng mắt nhìn anh: “Không phải đã nói là em trả sao? Sao anh lại giành nữa?”
Anh cười: “Giữa anh với em còn phân gì nữa chứ?”
Nói xong liền nắm tay cô ra khỏi nhà hàng, cùng nhau xuống thang máy.
Ăn tối xong vẫn còn sớm, hai người tay trong tay dạo bước trong khu trung tâm sầm uất. Gần đó là thiên đường mua sắm nổi tiếng, trời mùa hè, đêm xuống vẫn có rất nhiều người đi dạo phố.
Đi ngang một con phố bán đồ ăn vặt, ánh mắt Chu Lai bị thu hút bởi một tiệm bán kẹo bông gòn. Cô lặng lẽ dừng lại, nhìn thêm vài giây.
Một bé gái đang năn nỉ bố mua kẹo bông cho mình, ông bố yêu chiều gật đầu đồng ý. Người bán dùng một cây gậy gỗ mảnh mai, quấn từng sợi đường mềm như tơ quanh đầu que, dần dần tạo thành một quả cầu trắng bồng bềnh, vừa giống bông vừa giống mây.
Khi nhận được cây kẹo, bé gái vui sướng nhón chân hôn nhẹ lên má bố một cái.
Chu Lai vẫn khoác tay anh, đầu tựa vào cánh tay anh, cả người gần như dồn hết trọng lượng sang bên anh. Cô mệt rồi, sau một ngày dài, nhưng lại không muốn về khách sạn ngay. Vì nghĩ đến chuyện mình đang “rụng dâu”, về sớm cũng chỉ ngồi nhìn nhau thôi, nên cô muốn cùng anh dạo phố thêm chút nữa.
Chưa đi được bao lâu, Lâm Tư Dật kéo tay cô ngồi xuống ghế bên vỉa hè, bảo cô đợi anh một lát.
Chu Lai không hiểu chuyện gì, muốn đi theo.
Anh không cho, còn nhéo nhẹ bắp chân cô, dỗ: “Chỉ hai phút thôi, em chờ ở đây.”
Quả nhiên chỉ hai phút sau, Chu Lai thấy anh quay lại với một cây kẹo bông gòn trên tay, nụ cười tươi rói như một cậu con trai vừa thực hiện được điều mình muốn.
Thì ra là anh đi mua kẹo cho cô.
Chu Lai vốn không thèm ăn kẹo bông, chỉ vì nhìn thấy cảnh đó mà nhớ lại tuổi thơ của mình. Nhưng khi thấy anh quan tâm như vậy, lòng cô vẫn ngọt ngào không thôi. Như thể tất cả những yêu thương cô từng thiếu trong quá khứ, giờ đây được anh lấp đầy.
Kẹo bông ngọt dịu, vừa vào miệng đã tan, cô cũng chẳng phụ lòng anh, ăn vài miếng lấy lệ. Vừa ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt Lâm Tư Dật chăm chú nhìn mình, ánh nhìn tha thiết y như một chú chó Samoyed đang chờ được thưởng.
Chu Lai ngẩn ra, tưởng anh cũng muốn ăn, liền đưa qua cho anh một miếng.
Không ngờ anh lại lắc đầu, có chút ngượng ngùng nói: “Em vẫn chưa hôn anh.”
Thì ra là vậy. Lúc nãy cô bé kia nhận được kẹo của bố xong, đã hôn bố một cái.
Chu Lai hiểu ra, khẽ cười rồi vùi mặt vào lòng anh, xuyên qua lớp áo mỏng cắn nhẹ lên ngực anh một cái.
Lâm Tư Dật đưa một tay nâng cằm cô, ép cô ngẩng mặt lên. Lúc này anh chẳng còn ngại nữa, thản nhiên chỉ vào má mình, còn nhướng mày ra vẻ đương nhiên: “Chỗ này.”
Chu Lai không chần chừ, lập tức hôn lên má anh một cái rõ kêu, còn trêu lại: “Thế có cần thêm một cái ở môi không?”
Phố đi bộ người qua kẻ lại, Lâm Tư Dật có chút do dự. Nếu không có gì đặc biệt, anh vốn là người hướng nội, không dễ thể hiện tình cảm nơi công cộng.
Thế mà còn chưa kịp nghĩ kỹ, Chu Lai đã vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh một cái thật kêu.
Về đến khách sạn là khoảng tám giờ tối. Lâm Tư Dật nhận ra sắc mặt cô không được tốt, ban đầu cứ nghĩ cô mệt hay khó chịu, sau đó mới biết là do đến kỳ.
Vì kinh nguyệt của Chu Lai không đều, nên Lâm Tư Dật thật sự không nắm được tình hình của cô hai ngày nay. Hơn nữa, bình thường khi đến kỳ cô cũng không tệ như lần này.
Anh thấy tự trách vì bản thân không chu đáo, liền vội vàng gọi xe đưa cô về khách sạn để nghỉ ngơi.
Chu Lai cảm thấy người dính dấp khó chịu, đòi đi tắm. Lâm Tư Dật chủ động đề nghị giúp cô.
Hiếm khi thấy cô đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Em đang đến kỳ, toàn máu, nhìn chẳng đẹp gì cả…”
Lâm Tư Dật chẳng màng điều đó, anh tắm cho cô, rồi còn giúp cô mặc đồ, cẩn thận dán băng vệ sinh vào q.uần l.ót. Chu đáo đến mức khiến cô cảm động đến mức chẳng nỡ rời khỏi tay anh.
Chu Lai nằm trong lòng anh, thầm nghĩ: Ở bên anh lâu thế này, có khi tứ chi của em cũng sắp thoái hóa mất rồi.
Cả hai cùng nằm trên giường, Chu Lai rúc trong lòng Lâm Tư Dật, giọng nũng nịu: “Thật ra hôm qua em đã đau bụng rồi, còn nhờ Hoa Hoa đi mua thuốc giảm đau cho em nữa…”
Lâm Tư Dật lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc hỏi Chu Lai: “Tối qua lúc gọi video sao không nói với anh là em bị đau bụng kinh?”
Chu Lai nói: “Lúc đó đã tắt video rồi, cũng khá muộn, em không muốn làm phiền anh.”
Lâm Tư Dật thương xót hôn nhẹ lên trán Chu Lai: “Anh là bạn trai em mà, em không làm phiền anh thì làm phiền ai?”
“Em có thể làm phiền Bách Hoa Hoa chứ, cậu ấy là trợ lý của em mà.”
Lâm Tư Dật nhẹ thở dài, siết chặt đôi tay Chu Lai một cách vô thức. Anh tự trách mình không phải bạn trai tốt, không phát hiện ra bất thường của bạn gái sớm hơn, cũng không kịp có mặt bên cạnh chăm sóc cô.
Chu Lai thì không nghĩ đó là chuyện lớn, trước giờ cô vốn đã quen tự lập một mình, giờ thì dường như vì có Lâm Tư Dật, cô ngày càng thích dựa vào anh nhiều hơn.
Nghĩ vậy, cô lại nép sát vào lòng anh, rồi ngẩng đầu hôn và cắn nhẹ vào cục yết hầu nhô lên của anh.
Lâm Tư Dật ban đầu để Chu Lai nghịch ngợm, không ngăn cản, nhưng rồi dần dần cảm thấy chuyện hơi kỳ quặc.
Chu Lai đang mệt mỏi khó chịu mà còn gây “chiến”, nghe thấy hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, cô còn cố tình tò mò thử.
Lâm Tư Dật nắm lấy tay Chu Lai, nhẹ nhàng dỗ dành cô đừng làm loạn.
Chu Lai nhìn anh với vẻ ngây thơ: “Vậy anh không thấy khó chịu sao?”
“Khó chịu gì chứ?”
Nghe vậy, Chu Lai cố ý siết tay mạnh hơn một chút, quả nhiên nghe được tiếng thở dài sâu hơn của Lâm Tư Dật.
Cô hả hê nhìn anh, nói tay mình dường như có một khối sắt.
Lâm Tư Dật cười trầm thấp, nét mặt cực kỳ uể oải, trước tiên cắn nhẹ môi Chu Lai, rồi từ từ lấn sâu vào trong môi cô mà nghịch ngợm.
Anh đúng là như một khối sắt, còn cô chính là nam châm, luôn bị hút về phía anh.
Lúc đầu Chu Lai vẫn giữ tâm trạng nghịch ngợm, nhưng mọi chuyện càng lúc càng vượt ngoài tầm kiểm soát của cô.
Người khó chịu nhất cuối cùng lại là cô.
Cô ngọ nguậy vòng tay ôm cổ Lâm Tư Dật, than thở rằng mình rất rất muốn. Lâm Tư Dật không biết phải làm sao, còn trêu chọc cô nhỏ nhẹ bên tai: “Đó là tự em chịu thôi.” Làm Chu Lai tức giận đá mạnh anh.
Dù giận nhưng Chu Lai vẫn nghịch ngợm cọ cọ vào người Lâm Tư Dật, cảm thấy cả người mình như bị hút rỗng.
Không biết qua bao lâu, Lâm Tư Dật đi rửa tay, trở lại thì cài lại cúc áo ngủ cho Chu Lai, rồi thay cô băng vệ sinh mới.
Chu Lai hiếm hoi có chút áy náy, liếc anh chớp mắt hỏi: “Vậy anh sao đây?”
Lâm Tư Dật nằm trở lại trên giường, ôm cô vào lòng, nói rất bình thản: “Ngủ đi.”
Chu Lai như con chuột túi nhỏ, chui ra khỏi lòng anh, chỉ vào môi mình nói: “Thật ra em còn có cái này nữa, anh muốn thử không?”
Cục yết hầu của Lâm Tư Dật khẽ chuyển động, coi như không hiểu ý.
Trước mặt cô, ý chí và sự kiềm chế của anh vốn không cao, thường xuyên không thể cưỡng lại cám dỗ.
Chu Lai tưởng anh không hiểu, lại cố ý nói to hai từ: “Hôn anh.”
Lâm Tư Dật cảm thấy tê đầu, bịt miệng cô lại nói: “Không được.”
“Tại sao không? Không muốn hả?” Chu Lai hỏi.
Lâm Tư Dật nói: “Em đang không khỏe, anh không muốn em làm chuyện đó.”
Chu Lai chưa từng thử, cũng chưa được anh cho cơ hội.
Tình yêu anh dành cho cô được thể hiện rõ trong cuộc sống hàng ngày, cô cũng biết anh chắc chắn không bao giờ ép buộc cô.
Lâm Tư Dật sợ Chu Lai nói nhiều nữa, vươn tay tắt đèn: “Ngủ đi.”
Giờ đây Chu Lai thỏa mãn trong lòng, chợt nhớ ra hỏi: “À đúng rồi, sinh nhật anh sắp đến, anh muốn quà gì không?”
Mặc dù bố mẹ Lâm Tư Dật mất sớm, nhưng ông bà ngoại rất coi trọng ngày sinh nhật của anh.
Gần như năm nào đến ngày sinh nhật, ông ngoại cũng dẫn anh đi chụp ảnh để có bộ ảnh lưu giữ quá trình trưởng thành của anh. Ngoài ra bánh sinh nhật và mì trường thọ không thể thiếu, dù bánh có nhỏ nhưng không bao giờ thiếu nghi thức. Ông bà ngoại còn tặng quà để anh biết mình luôn được yêu thương.
Lâm Tư Dật thực sự đã có thứ muốn nhận từ Chu Lai, anh cúi đầu nhìn người trong lòng, nói: “Có.”
“Cái gì?”
“Là em.”
Chu Lai khoác tay Lâm Tư Dật, lắc lắc: “Em chẳng phải đã là của anh rồi sao?”
Lâm Tư Dật nói: “Anh muốn em ở bên anh một tuần, hai người chúng ta cùng nhau, không làm việc, không ra ngoài.”
“Không ra ngoài hả?” Chu Lai nheo mắt: “Anh chắc chứ?”
Lâm Tư Dật gật đầu rất chắc chắn: “Ừm.”
Chu Lai thấy món quà sinh nhật này hơi đơn giản quá, nên hỏi: “Còn yêu cầu gì nữa không? Nói hết đi.”
“Yêu cầu gì anh cũng đều đáp ứng sao?”
Chu Lai gật đầu: “Dù sao anh là nhân vật chính, anh là lớn nhất.”
Quan trọng là cô tin chắc anh sẽ không đề xuất yêu cầu quá đáng.
Lâm Tư Dật nói: “Một tuần này, em có đồng ý làm theo anh không?”
Chu Lai chợt ngập ngừng: “Anh muốn làm gì với em?”
“Không biết, anh chưa nghĩ tới.”
Chu Lai chủ động: “Anh cũng sẽ không quá đáng đâu!”
Lâm Tư Dật cười, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn môi Chu Lai, giọng trầm xuống: “Anh muốn cái này.”
Chu Lai lập tức hiểu ý anh.
Bây giờ cô hối hận thì có lẽ đã hơi muộn rồi.