Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 111: 111: Đây là đi uốn tóc cho họ à?.




Nguyên Thanh vội vàng nhặt điện thoại lên, mở giao diện.

Đúng lúc đó, Tô Nhiên gửi cho ông ta một bao lì xì.

Nguyên Thanh theo phản xạ bấm nhận – một xu.

Mắt thấy vậy, Mão Tiểu Phàm cuống đến độ xoay vòng vòng, “Sư phụ, lúc nào rồi mà thầy còn ham nhận lì xì, mau gọi chị Tô cứu mạng đi!”

“Ờ ờ.”

Nguyên Thanh hiếm khi không cãi lại, lập tức gọi cho Tô Nhiên.

“Tô tiểu hữu, cứu mạng…”

“Cầm bùa hộ thân trốn kỹ vào, tôi đến ngay.”

Giọng Tô Nhiên dứt khoát truyền qua điện thoại, Nguyên Thanh và Mão Tiểu Phàm lập tức thấy yên tâm hẳn, trong đầu đồng thời lóe lên một ý nghĩ: Hôm nay cái mạng nhỏ này xem như giữ được rồi.

Họ cầm lấy hai tấm bùa hộ thân vừa xuất hiện, cẩn thận cất đi.

Nguyên Thanh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tô Nhiên đã cúp máy.

“Đi, trong bếp không có ai, ta với con trốn vào đó.”

Nguyên Thanh gọi Mão Tiểu Phàm kéo theo Giang Dương đang nằm lăn ra đất chui vào bếp.

Hứa Bân vừa rồi bị tiếng sét dọa đến ngất xỉu, Hứa Nhất Minh người đen thui cũng lê lết bò dậy cùng Hứa Diệu Dương, Giang Nhã Lan, tất cả đều vội vã chạy vào trốn cùng.

Bên ngoài yên tĩnh chưa được bao lâu, lại vang lên tiếng thét thảm thiết của Hứa Bân, kèm theo tiếng đập cửa rầm rầm.

Nguyên Thanh và Mão Tiểu Phàm co rúm lại nép vào góc, điện thoại trong tay họ có chú ngữ trừ tà của Tô Nhiên, lũ quỷ không dám vào, chỉ có thể đứng ngoài gõ cửa.

“Sư phụ, giờ sao đây, sao chị Tô còn chưa tới vậy?”

“Chắc sắp đến rồi.”

Nguyên Thanh thực ra cũng không chắc lắm. Hai người đang thì thầm, thì tiếng bên ngoài bỗng im bặt, sau đó vang lên giọng nói của Tô Nhiên.

“Nguyên đạo trưởng…”

Mão Tiểu Phàm mừng rỡ: “Là Tô Đạo trưởng!”

“Không được mở cửa! Mở cửa là lũ quỷ ùa vào đó!”

Hứa Diệu Dương hoảng sợ hét lên định ngăn cản Nguyên Thanh, liền bị Mão Tiểu Phàm đá một cú văng ra.

“Cút đi cha già!”

Mở cửa ra, thấy Tô Nhiên đứng ngoài, hai thầy trò thoáng sững lại.

Vừa nãy mới bước vào, Tô Nhiên đã thấy cả đám quỷ tóc xoăn đen nhẻm, suýt bật cười. Giờ nhìn thấy hai người cũng đen nhẻm như than, khóe miệng cô không cách nào nén nổi ý cười.

“Không sao chứ?” Tô Nhiên suýt cười ra tiếng, đánh giá bọn họ một lượt, thấy không ai bị thương nặng thì an tâm hơn.

Thấy Tô Nhiên, Nguyên Thanh và Mão Tiểu Phàm thở phào nhẹ nhõm. Tốt quá, cứu tinh đến rồi.

“Không sao, không sao, Tô tiểu hữu, chúng ta mau đi thôi, chỗ này đúng là ổ quỷ, nguy hiểm lắm.”

Nguyên Thanh chỉ hận không thể lập tức rời khỏi. Mão Tiểu Phàm bên cạnh gật đầu đồng ý lia lịa.

“Không vội, vẫn còn chưa xem hết kịch vui mà.”

Tô Nhiên chẳng chút gấp gáp, ngược lại còn đi tới ngồi lên sofa.

Nguyên Thanh và Mão Tiểu Phàm liếc nhau khó hiểu.

Mão Tiểu Phàm theo bản năng muốn phản đối, “Sư phụ, con sợ…”

Nguyên Thanh dỗ dành: “Sợ gì, có Tô tiểu hữu ở đây mà, yên tâm.”

“Ồ…”

Trà Đá Dịch Quán

Mão Tiểu Phàm gật đầu đáp, rồi ngay sau đó — một tràng “bụp~~~” dài ngân vang rẽ sóng không trung.

Mặt Nguyên Thanh tối sầm: “Ta bảo con thả lỏng người, không bảo con thả lỏng mông!”

Mão Tiểu Phàm xấu hổ đến đỏ bừng mặt, may mà mặt vốn đen sì rồi, ai mà nhìn ra có đỏ hay không.

Hứa Diệu Dương thò đầu ra khỏi bếp, lén chạy về phía cửa, thử mở ra nhưng không được.

Giang Nhã Lan cũng chạy theo, Hứa Nhất Minh chân còn chưa lành, vừa nhảy vừa lết theo sau.

Ba người loay hoay mãi vẫn không mở nổi cửa.

Không đúng, rõ ràng lúc nãy có người vừa vào mà, sao giờ cửa lại không mở được?

Hứa Diệu Dương tức tối đá vào cửa.

Tô Nhiên lạnh giọng: “Đừng phí sức nữa, các người ra không được đâu.”

Hứa Nhất Minh quay lại, lúc này mới nhìn rõ Tô Nhiên, “Tô Mặc Mặc, là cô? Cô tới cứu tôi đúng không? Tôi là Hứa Nhất Minh đây!”

Sợ cô không nhận ra, anh ta còn đưa tay cố chùi mặt cho sạch bụi, ai ngờ càng chùi càng đen.

“Đúng, tôi tới giúp các người.”

Tô Nhiên cười nhìn bọn họ, nhưng nụ cười ấy chẳng hề chạm tới đáy mắt.

Góc phòng, một đám quỷ sợ Tô Nhiên nên nép sát vào nhau.

Tô Nhiên ngoắc tay: “Ra đi, hôm nay tôi không bắt các người, có oán có thù thì tranh thủ giải quyết đi.”

Đám quỷ nhìn nhau vài giây, rồi đánh bạo bay ra.

“Cô… cô nói chuyện với ai vậy?” Hứa Diệu Dương hoảng hốt nhìn quanh.

Hứa Nhất Minh trong lòng dâng lên một dự cảm cực kỳ tồi tệ: “Mặc Mặc, không phải cô tới cứu tôi sao?”

“Đúng vậy, tôi tới giúp mà.”

Tô Nhiên cười với hắn, “Nhưng cái gì cũng không thấy thì chán lắm, để tôi giúp các người một tay.”

Đầu ngón tay cô xoay nhẹ, một chuỗi phù chú ánh vàng bay ra.

Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt khiến tim Hứa Nhất Minh như bị bóp nghẹt.

Nỗi sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn khiến hắn suýt ngất.

Nhìn quanh nhà — toàn là quỷ.

Trên trần nhà treo lủng lẳng hai người đàn ông mất nửa khuôn mặt.

Trên cầu thang, một người đang buộc dây giày. Việc buộc dây giày không đáng sợ, đáng sợ là — hắn ôm chân mình vào lòng rồi mới buộc.

Bên cạnh mẹ hắn, hai nữ quỷ mặc đồng phục giúp việc m.á.u me đầm đìa đang trừng mắt dữ tợn nhìn chằm chằm.

Còn một nữ quỷ áo đỏ tóc dài rối bù, đang lượn lờ giữa không trung vòng quanh bọn họ.

Đáng sợ nhất là — trên người Hứa Diệu Dương treo đầy tiểu quỷ, từng đứa cười quái dị nhìn hắn.

Mịa nó, kinh dị quá!

Hứa Nhất Minh sợ đến trắng bệch, tóc dựng đứng.

Hứa Diệu Dương và Giang Nhã Lan cũng sợ phát khiếp.

“AAAAAAA! Quỷ!!!”

Ba người cùng lúc ngất lịm.

Ngất rồi? Đang đến đoạn hấp dẫn nhất sao lại ngất được?

Tô Nhiên tiến lại gần, tát mỗi người một cái tỉnh lại.

Tô Nhiên cười híp mắt: “Giờ đều thấy được rồi chứ? Có cần tôi giới thiệu từng người cho không?”

Cô chỉ vào nữ quỷ áo đỏ: “Hứa Diệu Dương, anh chắc quen cô ấy nhỉ, cô ấy tên là Tiết Văn, từng làm thêm ở quán bar, bị anh chuốc say rồi cưỡng h.i.ế.p đến chết.

Cô gái mặc áo trắng kia tên là Lý Lệ, bị anh chuốc thuốc rồi cưỡng hiếp, lúc đi báo cảnh sát thì bị anh lái xe đ.â.m chết.

Còn tám đứa trẻ đang đeo trên người anh đều là kết quả của những lần anh bắt bạn gái phá thai.

Năm công nhân kia là người bị rơi từ công trình nhà họ Hứa vì thiếu biện pháp an toàn.

Giang Nhã Lan, hai người mặc đồng phục giúp việc kia bà còn nhớ không? Là hai người bị bà vu oan trộm nguyên liệu quý, ép bồi thường số tiền khổng lồ đến mức phải tự tử.

Oan có đầu, nợ có chủ, giờ họ đến đòi lại rồi đấy.”

Hứa Nhất Minh kinh hãi: “Còn tôi thì sao? Tôi chưa từng g.i.ế.c người, sao lại tìm tôi?”

Ánh mắt Tô Nhiên lạnh như băng: “Chưa g.i.ế.c người? Dây an toàn rẻ tiền ở công trường chẳng phải do anh mua sao? Quên nhanh thật.”

“Không… tôi không muốn thấy những thứ này… cô là đồ đàn bà độc ác, sao lại bắt chúng tôi phải thấy chứ!”

Giang Nhã Lan run rẩy, miệng mắng loạn.

“Dĩ nhiên là giúp các người hiểu rõ đầu đuôi sự việc rồi. Sao? Không muốn thấy? Ồ, tôi hiểu rồi, vậy để tôi cho các người sờ được luôn nhé.”

Phù chú theo tiếng chú bay ra, mọi oan hồn lập tức ngưng tụ thành thực thể.

Nguyên Thanh và Mão Tiểu Phàm không nói tiếng nào, yên lặng ngồi trên sofa xem kịch vui, vừa hồi hộp vừa phấn khích.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận