Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 16.




Một người muốn bỏ cuộc, một người vẫn cố chấp, cuối cùng bữa ăn cũng không có kết quả.

Hứa Gia Ngôn không phải là người sẽ nói lời cay nghiệt, anh tưởng mình đã nói hết những lời cay nghiệt mà anh chưa từng nói trong đời, nhưng cô gái nhỏ vẫn cứ cố chấp, anh cũng không thể làm gì được.

Sau bữa tối, Tiêu Nhược muốn tiễn anh nhưng Hứa Gia Ngôn từ chối.

Tiêu Nhược nhìn anh vẫy một chiếc xe, nhìn anh chống gậy ngồi trong xe, nhìn anh biến mất khỏi tầm mắt mình.

Vừa rồi cô vẫn cố nở một nụ cười, dùng giọng điệu thoải mái nhất để che giấu sự hoảng loạn và bất an của mình. Vì vậy, Hứa Gia Ngôn vừa rời đi, thần kinh căng cứng toàn thân cô bởi vì thả lỏng mà cứ như bị rút hết sức lực, hai chân cô loạng choạng, suýt chút nữa đã ngồi phịch xuống đất.

Trên bản tin FM98.8 MHz lúc 10 giờ tối, Hứa Gia Ngôn đã đọc sai hai chỗ vì mất tập trung, đây là lần đầu tiên anh mắc lỗi trong suốt những năm làm người dẫn chương trình.

Mười giờ bốn mươi, Hứa Gia Ngôn ngồi trên xe lăn rời văn phòng, Trương Thanh Thanh đi tới, cô ta đã đợi anh ở bên ngoài rất lâu.

“Thầy Hứa.” Trương Thanh Thanh vẫn luôn gọi anh như vậy.

Hứa Gia Ngôn không có cố ý giấu đi cảm giác mất mát, anh ngẩng đầu, trong mắt không có chút ánh sáng: “Có chuyện gì à?”

Trương Thanh Thanh còn tưởng rằng Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược đang yêu nhau, dù sao cô ta cũng nhìn thấy hai người nắm tay nhau khi ở trong bệnh viện.

“Mấy ngày nay không thấy bạn gái thầy sang đây nhỉ?”

Ánh mắt Hứa Gia Ngôn lóe lên, cũng không trả lời thẳng, chỉ “Ừ”.

Trương Thanh Thanh còn tưởng rằng anh xấu hổ nên chuyển chủ đề sang thân phận của Tiêu Nhược: “Tôi không ngờ bạn gái của thầy lại giỏi như vậy, còn trẻ vậy mà đã nắm quyền Tập đoàn Tiêu Thị——”

“Thật ngại quá.” Hứa Gia Ngôn ngắt lời cô ta: “Tôi còn có việc nên đi trước.” Anh hiếm khi ngắt lời người khác một cách bất lịch sự như vậy, nhưng hôm nay anh không muốn trở thành một người ôn hòa nho nhã. Anh xoay bộ điều khiển trên tay vịn xe lăn, vượt qua Trương Thanh Thanh đang ngây người rồi rời đi không lời chào tạm biệt.

Nếu là trước kia, Trương Thanh Thanh có thể không để ý tới thái độ xa lánh của anh đối với cô ta, bởi vì anh đối xử với mọi người đều như vậy, nhưng bây giờ, cô ta không nhịn được, cô ta đã tận mắt nhìn thấy anh nhìn cô gái khác một cách dịu dàng. Hoá ra trong mắt anh cũng sẽ có ánh sáng, nhưng ánh sáng đó không chứa đựng cô ta.

Ở bên kia, buổi trưa sau khi tách khỏi Hứa Gia Ngôn, Tiêu Nhược trở về nhà, suốt buổi chiều cũng không đến công ty, chỉ nằm vùi trên giường.

Phan Vân áp tai vào cửa nghe lén không biết bao nhiêu lần, chắc là do cửa cách âm quá tốt nên không nghe được gì.

Tiêu Nhược cũng không xuống ăn tối, 9 giờ 40 cô xuống lầu rót cốc nước, Phan Vân cuối cùng cũng có cơ hội bắt lấy cô.

Biết tâm trạng cô không tốt, Phan Vân cũng không dám nặng lời, bà không rõ có phải Hứa Gia Ngôn đã ngả bài với cô mới khiến cô suy sụp như vậy hay không, liền thử thăm dò hỏi: “Con thấy không khỏe à?”

Tiêu Nhược lắc đầu, đang định bưng ly nước lên lầu thì cánh tay đã bị Phan Vân kéo lại.

Tiêu Nhược giống như một người máy, mặc bà kéo mà đứng đó.

Phan Vân tiếp tục nói: “Lần trước con nói với mẹ con đang theo đuổi ai đó, bây giờ thế nào rồi?”

Tiêu Nhược máy móc trả lời: “Như cũ.”

Hả? Như cũ? Tức là Hứa Gia Ngôn vẫn chưa nói rõ với nó ư?

Phan Vân còn chưa kịp hỏi lại, Tiêu Nhược đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Mẹ, có phải con khiến người khác rất phiền phải không?”

“Ai nói thế!” Là một người mẹ, bà tất nhiên sẽ không thấy con gái mình phiền: “Con xuất sắc biết bao!”

Tiêu Nhược cười lạnh: “Xuất sắc sao?” Chẳng lẽ là bởi vì cô quá xuất sắc, anh mới không cần cô sao?

Cô đột nhiên không muốn tiếp tục xuất sắc, muốn gây ra một số rắc rối.

Cô gỡ cánh tay bị Phan Vân nắm, đi lên lầu: “Con ra ngoài chơi một lát.”

Phan Vân chậm nửa nhịp đồng ý: “Vậy thì về sớm chút nhé.” Sau đó bà gọi cho vệ sĩ và tài xế của Tiêu Nhược.

10 giờ 20, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.

Ánh đèn laser và DJ trong quán bar ồn ào, nam nữ trên sân khấu lắc lư trong trạng thái say sưa.

Tiêu Nhược đang ngồi trong một hàng ghế dài có tám người, trước mặt cô là vỏ chai rượu rỗng đổ ngã.

Cô chống cằm lắc ly rượu, ánh mắt phản chiếu cảnh xa hoa trụy lạc.

“Người đẹp.”

Một cậu trai với mái tóc nhuộm màu xám bà nội đến bắt chuyện, nhìn cách ăn mặc cũng biết cậu ta là người quanh năm quanh quẩn ở hộp đêm.

Tiêu Nhược nhướng mi, lười biếng không nói gì.

Cậu trai xám bà nội nói với giọng nói tự cho là rất hay: “Người đẹp, em đi một mình à?”

Cô đặt ly rượu xuống, nhìn đôi mắt hẹp dài trông cũng tạm kia, cười đùa: “Sao, muốn chơi với tôi à?”

Cậu trai xám bà nội ngồi thẳng xuống đối diện cô, hơi cúi người, cười hư hỏng: “Cho chơi không?”

Cho con mẹ mày, Tiêu Nhược chỉ muốn đập chai rượu rỗng trước mặt vào đầu cậu ta.

Nhưng cô đột nhiên ngừng ý nghĩ này, lấy điện thoại di động ra và bấm số của Hứa Gia Ngôn.

Điện thoại reo một lúc lâu, gần như sắp có tín hiệu bận mới bắt máy.

Cô mở miệng nói: “Hứa Gia Ngôn, người này muốn chơi với em!”

Hứa Gia Ngôn nghe thấy đầu bên kia rất ồn, là tiếng nhạc ầm ĩ nên hỏi: “Cô đang ở đâu?”

“Câu lạc bộ đêm!”

Hứa Gia Ngôn cau mày, hồi lâu mới nói: “Đã muộn rồi, một cô gái như em——”

“Vậy em có thể đi tìm anh không?” Tiêu Nhược không muốn nghe đạo lý của anh: “Có thể không?”

Người đàn ông đối diện cảm thấy vô vị, giận dữ bỏ đi.

Hứa Gia Ngôn từ chối: “Không được.”

Ồ, không muốn chơi với cô, được: “Vậy em chơi với người khác.”

Nói xong, cô cúp máy, tựa cằm lên bàn, ngơ ngác nhìn màn hình điện thoại, lẩm bẩm một mình: “Đồ ngốc nhà anh, gọi cho em, gọi cho em, gọi cho em đi chứ…”

Sau đó, màn hình điện thoại sáng lên, Hứa Gia Ngôn thật sự gọi đến.

Tiêu Nhược cố ý đợi một lúc mới trả lời.

“Gì?”

Hứa Gia Ngôn nói rất nhẹ nhàng, tựa như đang cầu xin: “Về nhà đi được không?”

Tiêu Nhược còn chưa đạt được mục đích, từ chối: “Không.”

Hứa Gia Ngôn hỏi: “Một mình cô hay cùng bạn bè?”

Tiêu Nhược khiêu khích anh: “Dù sao anh cũng không thích em, còn quan tâm đến em làm gì?”

Hứa Gia Ngôn không thích cô như thế này, sẽ khiến anh cảm thấy bất lực, nếu như anh đi đứng bình thường, anh sẽ không nói một lời lao ra khỏi nhà, kéo cô rời khỏi hộp đêm. Anh cúi đầu nhìn xuống chân mình, vừa thê lương vừa bất lực: “Tiêu Nhược, tôi rất vô dụng, thân thể của tôi như vậy làm sao có thể quan tâm cô?”

Một câu khiến Tiêu Nhược đỏ mắt: “Em sai rồi.” Cô đứng dậy khỏi ghế dài chạy ra ngoài: “Hứa Gia Ngôn, em sai rồi, sau này em sẽ không bao giờ đến hộp đêm nữa, cũng sẽ không bao giờ làm những chuyện khiến anh lo lắng nữa, em xin lỗi.”

Người vệ sĩ cũng cùng đến hộp đêm nhanh chóng đi thanh toán hóa đơn.

Hứa Gia Ngôn đã cúp điện thoại, Tiêu Nhược khóc huhuhu chạy ra khỏi hộp đêm, giơ tay vẫy một chiếc taxi.

“Tài xế, đi Hồng Phong Uyển.”

Sau đó vệ sĩ chạy ra khỏi quán rượu, vẫy taxi đi theo.

Bốn mươi phút sau, Tiêu Nhược đứng ở cửa nhà Hứa Gia Ngôn, giống như một đứa trẻ làm sai không dám gặp cha mẹ.

Lúc này trời đã khuya, hầu hết các gia đình đều đã tắt đèn.

Căn nhà Hứa Gia Ngôn ở có bốn hộ một tầng, cửa sổ hành lang mở toang, đêm mùa đông gió rất lạnh, lại ở tầng một, Tiêu Nhược uống rất nhiều rượu, gió lạnh thổi không làm cô tỉnh táo mà còn làm cô say hơn.

Cô cũng không dám gõ cửa, ngồi trước cửa nhà Hứa Gia Ngôn run rẩy.

Vệ sĩ đứng ngoài hành lang, gọi điện cho Phan Vân báo cáo vị trí của cô cho bà.

Hứa Gia Ngôn gần đây vì chuyện tình cảm với Tiêu Nhược nên ngủ không ngon giấc, thường dựa vào ghế sofa mới có thể ngủ, nhưng nằm trên giường lại không hề buồn ngủ.

Đã gần đến sáng sớm, Hứa Gia Ngôn từ trên sô pha đứng dậy, đang định trở về phòng ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng hắt hơi ở cửa.

Anh do dự một lúc rồi chống nạng đi ra, khi nhìn thấy người đang ngủ ở cửa, anh kinh ngạc.

“Tiêu Nhược.”

“Tiêu Nhược.”

Hứa Gia Ngôn gọi mấy lần liền cũng không đánh thức được người, ngoài hành lang gió từ cửa sổ mở ùa vào, người ngủ dưới đất co rúm lại run rẩy.

Hứa Gia Ngôn đóng cửa sổ đối diện đóng lại rồi đỡ Tiêu Nhược đang nằm dưới đất dựa vào tường, sau đó đi vào nhà lấy áo khoác dày đắp cho cô, lúc này truyền đến tiếng bước chân lộn xộn trên hành lang.

Là Phan Vân và Lão Tiêu.

Lúc Lão Tiêu nhìn thấy cô con gái say xỉn bất tỉnh dựa vào tường, đầu tiên là sửng sốt, ông giận tái mặt hỏi Phan Vân: “Chuyện gì vậy? Làm sao…”

Lúc này rồi Phan Vân có thể nói cái gì, bà chỉ có thể thúc giục Lão Tiêu: “Mau ôm nó đi.” Xấu hổ quá trời quá đất!

Lão Tiêu liếc nhìn người đàn ông đứng sững ở cửa, sau đó lấy áo trên người Tiêu Nhược đưa lại cho anh.

Phan Vân gật đầu nói xin lỗi với Hứa Gia Ngôn, đi được vài bước lại quay lại nói cảm ơn.

Hứa Gia Ngôn nhìn bọn họ đi ra hành lang, anh chống gậy đứng ở cửa, nhìn xuống nơi Tiêu Nhược vừa ngủ, mơ hồ ngẩn người.

Cô đến khi nào, tại sao lại say như vậy, cô đã đến từ sau cuộc điện thoại đó sao? Anh thậm chí còn thắc mắc tại sao cô không gõ cửa nhà anh?

Mũi Hứa Gia Ngôn chua chát, anh cười khổ, đúng vậy, là anh không cho cô tới, là anh tàn nhẫn đẩy cô ra.

Trên đường trở về, Lão Tiêu hỏi Phan Vân với vẻ nghiêm túc: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao Nhược Nhược lại nằm trước cửa nhà một người đàn ông.” Ông vừa nhìn thấy người đàn ông đó chống nạng.

Mặc dù Phan Vân thường mắng Lão Tiêu, nhưng bà vẫn sợ hãi khi Lão Tiêu thực sự tức giận.

Phan Vân do dự một lúc rồi kể cho Lão Tiêu tất cả những gì bà biết.

Lão Tiêu nghe xong lạnh lùng không nói gì.

Phan Vân không biết Lão Tiêu lúc này vui hay buôn, lén lút liếc nhìn mấy lần.

Về nhà, Lão Tiêu bế Tiêu Nhược lên phòng trên lầu, nói với Phan Vân đang đứng ở cửa không dám nói một lời: “Bà xuống đây với tôi.”

Ở tầng dưới, Phan Vân ngồi thẳng trên ghế sofa, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo thường ngày đối với Lão Tiêu.

Lão Tiêu nghiêm túc hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Phan Vân: “Cũng chưa bao lâu.”

“Chưa bao lâu? Chưa bao lâu là bao lâu!” Ông đi vòng tròn: “Nếu không phải đêm nay xảy ra chuyện này, bà còn định cứ giấu tôi?”

“Tôi cũng không cố ý giấu ông.” Phan Vân giải thích: “Hôm qua tôi đã đến gặp Hứa Gia Ngôn ấy rồi. Thằng bé đó cũng là một người đáng thương và biết điều. Nó đã hứa với tôi rằng sẽ không qua lại với Nhược Nhược nữa.” Chỉ là không ngờ rằng con gái mình hơn nửa đêm uống say lại chạy đến cửa nhà người ta.

Đôi chân đang quay vòng của Lão Tiêu dừng lại: “Chân của nó…” Lão Tiêu muốn hỏi lại thôi.

Phan Vân thở dài: “Chân trái đã bị cắt cụt từ đầu gối trở xuống.”

Lão Tiêu cau mày, trầm mặc hồi lâu: “Mau chóng tìm mấy người đáng tin cậy cho Nhược Nhược.”

Mặc dù Phan Vân cảm thấy Lão Tiêu có chút nóng vội, con gái bà bà không hiểu sao, vào lúc mấu chốt này sắp xếp cho cô xem mắt, vậy có khác gì dỡ nóc nhà, nhưng bà vẫn đồng ý: “Tôi biết rồi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Gia Ngôn không thích cô như thế này, sẽ khiến anh cảm thấy bất lực, nếu như anh đi đứng bình thường, anh sẽ không nói một lời lao ra khỏi nhà, kéo cô rời khỏi hộp đêm. Anh cúi đầu nhìn xuống chân mình, vừa thê lương vừa bất lực: “Tiêu Nhược, tôi rất vô dụng, thân thể của tôi như vậy làm sao có thể quan tâm cô?”

(Câu này làm tôi khóc rồi đấy.)


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận