Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 30.




Ba giờ chiều, Hứa Gia Ngôn và Tiêu Nhược ra khỏi phòng, đi xuống lầu.

Trong bếp, Lão Tiêu, Phan Vân và dì Trương đang làm sủi cảo.

Nhìn thấy hai người đi xuống, Lão Tiêu đang ở trong bếp gọi: “Gia Ngôn, sủi cảo nhân cần tây có ăn được không?”

Hứa Gia Ngôn đi tới nói: “Ăn được ạ.”

Phan Vân đang cán vỏ sủi cảo, trông bà chẳng giống một phu nhân nhà giàu chút nào, Hứa Gia Ngôn cảm nhận được khói lửa của những gia đình bình thường trong ngôi nhà này, anh xắn tay áo lên: “Con đi rửa tay.”

Sau khi rửa tay rồi đi ra, Phan Vân nói: “Lát nữa lấy một ít về để đấy đói bụng thì nấu ăn.”

Hứa Gia Ngôn nói vâng.

Tiêu Nhược đang gặm táo trong tay, đi tới, Phan Vân liếc cô một cái: “Ai cũng ở đây gói sủi cảo, sao con không tới giúp?”

Tiêu Nhược cắn quả táo trong miệng, lẩm bẩm đáp: “Con không biết gói sủi cảo mẹ cũng không phải không biết?”

Phan Vân nói khẽ: “Chứ con biết làm gì?”

Tiêu Nhược dõng dạc, lắc lắc quả táo trong tay: “Con biết ăn.”

Phan Vân tức giận trừng cô một cái.

Nhưng Hứa Gia Ngôn lại đang cười, một nụ cười rất nhạt, ánh mắt nhìn Tiêu Nhược tràn đầy cưng chiều.

Tiêu Nhược không biết xấu hổ, cắn một miếng táo rồi cầm đưa nó đến miệng Hứa Gia Ngôn và nhướng mày thị uy với Phan Vân.

Hai tay Hứa Gia Ngôn có bột mì nên không dùng tay đón lấy mà trực tiếp dùng miệng ngậm lấy.

Phan Vân: “…” Ai đến khiêng đứa con gái này đi đi, bà không còn mặt mũi nào nhìn nữa.

Bữa tối là sủi cảo.

19:30, Tiêu Nhược nói muốn đưa Hứa Gia Ngôn về nhà, Lão Tiêu nhìn thời gian: “Không phải bây giờ vẫn còn sớm à?”

“Ôi chà.” Tiêu Nhược kéo Hứa Gia Ngôn đứng dậy khỏi ghế sofa và lẩm bẩm: “Chúng con còn có việc.”

Phan Vân không hiểu nổi: “Đêm hôm khuya khoắt có thể có chuyện gì.”

Tiêu Nhược cũng không trả lời mà gọi với vào: “Dì Trương, giúp con lấy sủi cảo ra.”

Đến cửa, Lão Tiêu căn dặn: “Gia Ngôn, thứ tư tuần sau lại đến nhé.”

Thứ tư tuần sau là đêm giao thừa.

Hứa Gia Ngôn nói vâng.

Dì Trương xách sủi cảo ra, Phan Vân nhận rồi đưa cho Tiêu Nhược.

“Tạm biệt chú và dì.”

Lão Tiêu xua tay: “Đi đi.”

Trên đường trở về, Hứa Gia Ngôn hỏi Tiêu Nhược: “Em vừa mới nói có chuyện, là có chuyện gì thế?”

Tiêu Nhược cũng không biết nên nói cái gì, cười nói: “Anh đoán đi.”

Hứa Gia Ngôn vốn không đoán được, nhưng biểu cảm của Tiêu Nhược không hiểu sao lại khiến lỗ tai anh nóng lên, anh cắn môi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trở lại Hồng Phong Uyển, vào nhà, Hứa Gia Ngôn muốn nói gì đó nhưng lại nuốt trở vào.

Tiêu Nhược kéo anh đến ghế sô pha ngồi xuống.

“Nhược Nhược——”

“Chân anh còn đau không?”

Hứa Gia Ngôn giật mình, phản ứng chậm nữa nhịp mới trả lời: “Vẫn, vẫn ổn.”

Tiêu Nhược ngồi sát vào lòng anh, cô không biết xấu hổ ngẩng đầu lên, áp mặt vào nơi đang nóng rực chỗ lồng ngực anh, hỏi anh đầy thăm dò: “Hôm nay em không về nhà, được không anh?”

Cô đang ám chỉ.

Lỗ tai Hứa Gia Ngôn đỏ lên, không đồng ý: “Phải về.”

Tiêu Nhược ngẩng đầu trong lòng anh, ánh mắt trong veo thấy đáy: “Hứa Gia Ngôn, thật ra anh có thể không cần phải quân tử như vậy đâu.” Cô biết người đàn ông cô yêu là người có trái tim ấm áp như mặt trời và bản tính quân tử như trăng thanh. Nhưng ở nơi cô, cô có thể để anh làm xằng làm bậy.

Hứa Gia Ngôn cúi đầu nhìn cô không nói gì.

“Hứa Gia Ngôn.”

“Ừm?”

“Có phải anh không thích ăn cơm trước kẻng không?” Cô nói rất rõ ràng.

Anh nói không phải, anh cũng có h*m m**n với cô, nhưng anh phải kìm nén, anh muốn cẩn thận và trân trọng đối với cô gái mà anh yêu. 

“Nhược Nhược.” Anh nhẹ nhàng gọi cô.

“Ừm?”

“Sinh nhật của em là khi nào?” Cô biết rất rõ về anh, nhưng anh thậm chí còn không biết ngày sinh nhật của cô.

Tiêu Nhược nói: “Sinh nhật của em còn lâu lắm, là mùa hè, ngày 5 tháng 7.”

Vậy là vẫn còn một thời gian nữa.

Tiêu Nhược đột nhiên nhớ tới: “Tối mai em không thể đến đây được, công ty hàng năm đều tổ chức họp thường niên trước kỳ nghỉ lễ.”

Hứa Gia Ngôn hỏi: “Vậy có phải bố mẹ em cũng sẽ đến tham gia không?”

“Ừm.” Tiêu Nhược ngồi dậy từ trong ngực anh: “Anh cũng đến nhé, với tư cách là bạn trai của em.”

Hứa Gia Ngôn lắc đầu.

“Hứa Gia Ngôn.” Tiêu Nhược nâng mặt của anh lên: “Có phải là anh để ý đến chân của anh, sợ người khác nói gì không?”

Hứa Gia Ngôn im lặng, nhưng Tiêu Nhược có thể nhận thấy cảm xúc có chút mất mát của anh.

“Hứa Gia Ngôn.” Tiêu Nhược không biết làm thế nào để đuổi sự mặc cảm tự ti chết tiệt của anh đi, nói có chút vội: “Em không cho phép anh coi thường bản thân, em không cho phép!”

Hứa Gia Ngôn che giấu: “Không có——”

“Anh có!” Tiêu Nhược ngắt lời anh: “Anh có biết anh xuất sắc đến mức nào trong lòng em không?” Cô rất muốn khoe anh với mọi người nhưng anh thì sao, anh trốn vào một góc, sợ người khác vì đôi chân của mình mà nói này nói kia về cô.

“Anh có biết Sudha Chandran không?” Tiêu Nhược hỏi.

Hứa Gia Ngôn gật đầu.

“Cô ấy là một vũ công, dù chân phải có bị cắt cụt nhưng điều đó cũng không cản trở ước mơ nhảy múa của cô ấy. Còn Marla Runyan, cô ấy là một vận động viên mù, đã lần lượt giành được bốn huy chương vàng đấy!”

Những người cô đang nói đều là những người nổi tiếng, nhưng còn anh: “Nhược Nhược, anh chỉ là một người bình thường, anh không có như—”

Tiêu Nhược dùng môi chặn lại lời anh đang định nói, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, nóng hổi, ​​cô hôn mãnh liệt, vừa cọ vừa cắn.

Hứa Gia Ngôn kéo cô ra, thở hổn hển: “Nhược Nhược…”

Tiêu Nhược đuổi theo, tiếp tục hôn anh, không hề dịu dàng chút nào.

“Nhược Nhược…” Anh đang tránh.

Tiêu Nhược nhấc chân ngồi lên, đè lên chân anh, ôm mặt anh, không cho anh cơ hội trốn tránh, đuổi theo hôn anh một cách hung bạo mà gấp gáp, thậm chí còn cắn vào đầu lưỡi anh.

“Nhược Nhược.” Anh dùng sức đẩy cô ra: “Đừng như vậy mà.”

Tiêu Nhược ngừng lại, thở hồng hộc, trên môi Hứa Gia Ngôn còn có ánh nước, rất đỏ sau nụ hôn của cô.

Ánh mắt chạm nhau, trong mắt cô là khuôn mặt của anh, có những cảm xúc bị đè nén nhưng không biểu hiện quá nhiều.

“Hứa Gia Ngôn.” Cô khóc, hỏi anh với giọng nghẹn ngào: “Anh có yêu em không?”

Hứa Gia Ngôn không chút do dự: “Anh yêu em.” Bởi vì yêu cô nên anh quá thận trọng, anh không muốn cô vì anh mà chịu một chút lời đàm tiếu nào, nếu như có thể, anh thà chịu thay cô.

“Vậy anh có thể, có thể không quan tâm đến ánh mắt của người khác, không quan tâm đến lời nói của người khác.” Cô áp lòng bàn tay lên má anh: “Anh có thể bịt tai lại, được không?”

“Nhược Nhược——” Anh lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng nước mắt nơi khóe mắt anh lại không vâng lời mà trượt xuống: “Tại sao em lại yêu anh vậy?” Cô là một cô gái hoàn hảo như vậy, tại sao cô lại chỉ yêu người không toàn vẹn như anh chứ.

“Hứa Gia Ngôn, anh đang…” Cô đột nhiên sợ hãi, e sợ hỏi: “Anh đang muốn đẩy em ra phải không?” Cô lắc đầu, ra sức lắc đầu: “Anh đừng đẩy em ra, được không? Anh đừng không quan tâm đến em…”

Anh hôn cô, dùng nụ hôn của mình để trấn áp sự lo lắng của cô, nụ hôn vô cùng mãnh liệt, thậm chí là bạo lực.

Đầu óc Tiêu Nhược choáng váng đến mức quên đáp lại, chỉ để mặc anh hôn.

Anh hôn cô rất lâu, rất lâu sau mới buông ra, anh thở nặng nề, lông mi dày in bóng lên mí mắt, khóe mắt hiện lên một tầng d*c v*ng, anh ôm cô vào lòng, bởi vì dùng sức, đầu ngón tay ôm cô ở phía sau trắng bệch: “Nhược Nhược, giá như anh gặp em sớm hơn thì tốt rồi.”

Nhưng mà phải sớm đến mức nào, đến sớm vào mười năm trước, từ lúc chân trái của anh vẫn còn, lúc tinh thần anh phấn chấn và hăng hái nhất…

Nếu là như vậy thì thật tuyệt vời biết bao.

Như vậy anh có thể nắm tay cô đi khắp thế gian và ngắm nhìn mọi tươi đẹp của thế giới này; có thể ngồi xổm xuống và cõng cô trên lưng khi cô mệt mỏi; có thể đường hoàng và tự tin đón cô từ công ty của cô mà không cần kiêng dè ánh mắt của người khác; khi cầu hôn cô, có thể quỳ một chân xuống và đeo nhẫn vào tay cô một cách tự nhiên và dễ dàng; khi cưới cô, anh có thể…

Nhưng đôi chân của anh sẽ không bao giờ lành lại được, anh sẽ không bao giờ có thể làm được những điều đó.

Anh rất tiếc nuối, vậy cô thì sao, liệu cô có thấy tủi thân không?

Tiêu Nhược ôm lại anh, dùng sức vòng tay qua cổ anh: “Không muộn, chúng ta gặp nhau không hề muộn.” Cô hiểu ý anh, nhưng cô cũng không hề hối hận. Nếu như gặp nhau sớm hơn, anh là một con người tốt đẹp và ưu tú như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái vây quanh, cô không thể so sánh với những cô gái tốt hơn…

“Hứa Gia Ngôn.” Cô vùi mặt, lau nước mắt trên cổ anh: “Em rất ích kỷ, em không thích những người phụ nữ khác nhìn anh, cũng không thể chịu đựng được những người phụ nữ khác thích anh.” Cô không dám nói cô vui mừng vì anh như bây giờ, cô sợ anh thấy cô xấu, cảm thấy cô không phải là cô gái lương thiện.

Hứa Gia Ngôn bật cười: “Trừ em ra, sẽ không có người phụ nữ nào khác thích anh như vậy.”

“Có đấy.” Tiêu Nhược nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ở đài của anh có một người.”

Hứa Gia Ngôn hôn lên tai và tóc mai của cô: “Thích của cô ấy và em không giống nhau.”

Đôi mắt anh nhìn người rất chính xác, có thể nhìn thấu tâm tư của người khác.

Tiêu Nhược không phải là người đơn thuần và ngu ngốc, cô cũng sẽ nói xấu sau lưng người khác, chẳng hạn như bây giờ: “Người phụ nữ đó nói xấu anh ở trước mặt em, chia rẽ mối quan hệ giữa em và anh. Lần trước em bóp cổ cô ta, nếu có lần sau nữa thì em sẽ đánh cô ta.”

Con người đôi khi là vậy đấy, khóc rồi lại cười, một khi đã bắt đầu thì khó có thể dừng lại.

Cô hơi ngồi thẳng dậy khỏi vòng tay anh, khịt mũi, ngừng lại hai phút lại bắt đầu khóc, nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương: “Anh còn chưa nói, có phải anh không cần em nữa không?”

Cô gái ngốc nghếch này vẫn đang xoắn xuýt với câu hỏi này. Anh nói không cần cô khi nào.

“Nhược Nhược, chỉ cần em vẫn ở bên anh, anh sẽ không bao giờ không cần em.”

Tiêu Nhược cảm thấy không hài lòng với câu trả lời này: “Vậy lỡ như nếu có người khiêu khích hoặc làm chuyện gì bẩn thỉu, em… đầu óc em nhất thời bị chập mạch——.” Cô nói, cau mày rồi lại khịt mũi lần nữa, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không thích loại giả định này.

Hứa Gia Ngôn không nói gì, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô.

Tiêu Nhược lại đưa ra một giả thuyết khác: “Lỡ như là em không cần anh nữa trước…” Cô cũng không biết tại sao mình lại hỏi điều này, nhưng trong lòng cô lại sợ chết khiếp.

“Em sẽ như vậy sao?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu thật mạnh, cô sẽ không, cô nghĩ so sánh mình với cao da chó rất là thích hợp.

“Vậy tại sao em lại giả định như vậy?”

“Em…” Cô hoảng hốt không nói ra được nguyên nhân bèn cẩn thận kéo tay áo anh, nhẹ nhàng kéo qua kéo lại: “Có thể nào anh sẽ——”

“Không đâu, nếu em không cần anh trước thì anh sẽ giả vờ đáng thương, được không? Giả vờ đáng thương để khiến em mềm lòng, khiến em ở lại, được không?” Anh biết cô muốn nghe anh nói điều này. Cô gái nhỏ có vẻ rất không có cảm giác an toàn, rõ ràng anh mới là người tầm thường, nhưng cô lại tự đặt mình vào vị trí thấp nhất.

“Là anh nói đó nha, anh không thể nói mà không giữ lời.”

Hứa Gia Ngôn gật đầu, lại lau nước mắt cho cô, sau đó dỗ cô: “Cười cái xem nào.”

Tiêu Nhược chỉ cong mắt, nhưng miệng vẫn mếu.

Hứa Gia Ngôn dùng hai ngón trỏ nhẹ nhàng chọc vào khóe miệng cô, kéo khóe miệng cô thành một vòng cung đẹp mắt: “Anh thích nhìn em cười.” Anh không thích nhìn cô khóc, điều đó sẽ khiến anh cảm thấy mình như một kẻ có tội. Cô là một cô gái chói lọi, nên cười nhiều hơn, bởi vì cô đã đến bên anh với một nụ cười.

Tiêu Nhược bắt chước hành động của anh, cũng kéo khóe miệng anh thành một vòng cung.

Hai người giống như một đôi ngốc nghếch…

21:40, Tiêu Nhược đưa Hứa Gia Ngôn đến đài phát thanh, Tiêu Nhược không nói được là muốn đợi anh trong xe vì cô khóc đến mắt đỏ hoe. Hứa Gia Ngôn cởi dây an toàn, cúi người hôn lên trán cô rồi lại hôn lên mắt cô: “Ở trong xe chờ anh.”

Giọng cô trầm thấp: “Ừm.”

Hứa Gia Ngôn xuống xe, bước tới cửa, lại có chút không yên tâm nhìn lại. Anh lấy điện thoại di động ra, không gõ phím mà dùng giọng nói: [Nhược Nhược, anh yêu em, sau này anh sẽ bịt tai lại vì em.]

Gửi voice xong, anh mới xoay người đi.

Sau khi Tiêu Nhược nghe được tin nhắn thoại anh gửi, cô lại ôm mặt khóc.

Cô cảm thấy tình yêu của mình thật rung động lòng người, đêm nay nước mắt cô đã rơi nhiều hơn 24 năm qua. Cô ngẩng đầu lên, dùng ngón tay út lau nước mắt, mỉm cười tự nói: “Tiêu Nhược, sao mày lại quái đản như vậy? Anh ấy cũng nói là sẽ không thể nào không cần mày rồi, mày còn ở đây lo lắng vớ vẩn cái gì nữa!” Nhưng nước mắt lại không nghe lời mà trượt khỏi đuôi mắt, cô tiếp tục lau đi, tiếp tục lẩm bẩm: “Nhưng mình rất muốn khóc…”

22:15, Hứa Gia Ngôn nói câu cuối cùng trên radio: “Cảm ơn quý thính giả đã nghe…” Tiêu Nhược ấn cửa kính xe, gió mát lùa vào thổi vào mặt cô, cô hít một hơi dài, dựa vào cửa kính xe nhìn về phía cổng chờ bóng dáng quen thuộc bước ra.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận