Một Nửa Yêu Thương, Một Nửa Cuộc Đời

Chương 41.




Tiêu Nhược cũng không trả lời anh, đứng dậy khỏi ghế sofa, kéo dép lê bước vào phòng ngủ, cao giọng: “Thật tiếc quá~”

Hứa Gia Ngôn: “…”

Tiêu Nhược nằm úp mặt xuống giường của Hứa Gia Ngôn, mặt quay vào trong, thầm đếm: 6… 5… 4… 3…

Có tiếng bước chân đi vào phòng.

Tiêu Nhược kìm nén nụ cười, nhắm mắt lại.

Hứa Gia Ngôn bước đến giường, ngồi xuống mép giường: “Nhược Nhược.”

Tiêu Nhược không mở mắt, lười biếng “Ừ?” một tiếng.

Hứa Gia Ngôn biết anh đã làm cô không vui vì chuyện căn nhà, giọng anh càng dịu dàng hơn so với thường lệ: “Em giận rồi à?”

“Không có.” Tiêu Nhược cố tình nhăn mày: “Em đang suy nghĩ thôi.”

Hứa Gia Ngôn rất muốn đưa tay xoa phẳng nếp nhăn giữa chân mày của cô, nhưng lại không dám chạm vào cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“Em đang nghĩ khi nào bán căn nhà đó đi.”

Hứa Gia Ngôn nào có ý định để cô bán nhà: “Đừng bán, cứ để—”

Tiêu Nhược ngắt lời anh: “Còn chẳng ở, không bán để đó làm gì, để đó còn phải trả phí quản lý.”

Hứa Gia Ngôn chuyển về chủ đề trước đó: “Lúc nãy anh hỏi em về mấy bức ảnh, em còn chưa trả lời.” Anh không phải là người hay tò mò, nhưng lại rất tò mò về những bức ảnh mà cô vừa nhắc đến.

Tiêu Nhược thản nhiên: “Chẳng có gì cả.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Trong lúc im lặng, ngón trỏ của anh không tự chủ mà cứ chọc vào bụng ngón cái.

Anh đang nghĩ làm sao để dỗ dành cô.

Anh nhớ lần trước cô đã nói anh có thể dùng một nụ hôn mạnh mẽ dỗ cô, nhưng giờ không khí như thế này, làm sao mà lao vào hôn được…

Thật là thất bại.

Anh không còn cách nào khác, hạ giọng gọi cô: “Nhược Nhược…”

Tiêu Nhược không thể đỡ lại giọng nói dịu dàng này của anh, đặc biệt là khi anh gọi cô bằng giọng điệu trầm thấp và mềm mại như vậy, trái tim cô lập tức trở nên mềm nhũn, nhưng cô vẫn phải cố nhịn. Tiêu Nhược nuốt nước bọt, giọng nói ngoan ngoãn hơn: “Làm gì?”

“Em lại đây.” Anh nhẹ nhàng kéo áo cô, cô đang mặc chiếc áo ngủ lông mềm mại màu vàng nhạt mang từ nhà đến, khiến cô trông rất vô hại mà vô tội.

Trái tim Tiêu Nhược đã mềm đi, nhưng cô vẫn cố tỏ ra cứng rắn, cô nhích về phía anh một chút, chỉ một chút thôi.

“Lại gần hơn chút nữa đi.”

Tiêu Nhược lại nhích thêm một chút, sau đó cô nằm bên cạnh anh với một tư thế rất kỳ lạ.

Hứa Gia Ngôn cảm thấy với tư thế này, anh thật khó để cưỡng hôn cô.

Khi anh còn đang lưỡng lự, Tiêu Nhược đã lên tiếng: “Có chuyện gì thì anh nói đi.” Cô đang rất nóng lòng.

Hứa Gia Ngôn kéo cánh tay cô: “Em ngồi dậy đi.”

Để thể hiện cảm xúc của mình, Tiêu Nhược không ngồi dậy, nhưng cô quay đầu nhìn anh.

Anh hơi cúi người: “Nhược Nhược.” Anh chưa bao giờ cảm thấy hoang mang lo sợ như thế này: “Em đừng giận nữa được không?”

Tiêu Nhược liếc anh qua đuôi mắt phải. Không nhìn thì thôi, vừa liếc mắt một cái, cô đã cảm thấy mình đang tạo nghiệp. Gương mặt dịu dàng mang theo sự hoảng hốt của Hứa Gia Ngôn giống như một con dao mềm mại gọt sạch mọi khí thế cô cố giả vờ.

“Em không có giận.” Cô nói thật.

Nhưng Hứa Gia Ngôn nghĩ cô thật sự đang giận: “Vậy tại sao em không thèm để ý đến anh?”

Vì cô đang “trị chồng” đấy, tất nhiên phải giả vờ một chút: “Ai bảo anh muốn phân chia nhà anh nhà em.”

“Anh không có mà.” Anh muốn giải thích, nhưng lại không muốn mang lòng tự trọng đáng thương của mình ra nói.

Tiêu Nhược ngồi dậy, nắm lấy tay anh: “Em biết anh đang nghĩ gì.” Cô đổi cách nói: “Căn nhà mà em nói là do em dùng tiền của mình mua, không liên quan gì đến bố mẹ em.” Cô tiến lại gần anh hơn: “Căn nhà đó có anh.”

Hứa Gia Ngôn hơi ngạc nhiên: “Anh?”

“Ừ.” Cô khẽ thì thầm: “Ngày mai em dẫn anh đi xem.” Lúc này cô có chút mừng rỡ ra mặt: “Anh đi không?”

Hứa Gia Ngôn gật đầu.

Tiêu Nhược liền ôm chặt cổ anh.

Hứa Gia Ngôn không kịp đề phòng, cơ thể nghiêng sang một bên, anh dùng một tay chống đỡ, tay còn lại ôm lấy eo cô, giọng nói khiến lòng cô ngứa ngáy truyền đến: “Vậy em đừng giận nữa nhé.”

Cô ôm anh, môi cọ nhẹ vào cổ anh: “Em đã nói là em không giận mà.”

Ánh đèn vàng ấm áp trên đỉnh đầu chiếu xuống mắt anh, đôi mi đen nhánh hơi rũ xuống trông mềm mại không thể tả. Đôi môi có đường nét rõ ràng mím lại vài giây rồi thả lỏng: “Hai ngày nay em cứ hay giận.”

Người thường ngày hiền lành, có tính khí và sự kiên nhẫn tốt đến mức khó tin, giờ lại có chút giận dỗi.

Tiêu Nhược kéo giãn khoảng cách giữa hai người, nâng mặt anh lên giải thích: “Anh nói thế là vì chưa từng thấy em thực sự giận dữ.”

Tiêu Nhược quay mặt đi, đổi một biểu cảm và nhìn anh——

Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt vừa dữ vừa ngang tàng.

Hứa Gia Ngôn nhìn đến ngẩn ngơ.

Tiêu Nhược chỉ vào mặt mình: “Đây mới gọi là tức giận.”

Hứa Gia Ngôn ngơ ngác nói: “Sau này em sẽ…”

Tiêu Nhược lập tức bịt miệng anh: “Không bao giờ!” Cô làm sao có thể đối xử với anh như vậy, có nghĩ cũng không thể nghĩ tới, suốt đời này cô không bao giờ tỏ thái độ đó với anh.

Không biết vì sao, Tiêu Nhược cảm thấy Hứa Gia Ngôn có chút sợ cô, có lẽ vì quá nuông chiều mà biến thành hoảng hốt, đặc biệt là khi anh cho là cô đang giận.

Cô giơ tay, ôm lấy cổ anh, giải thích: “Em không giận, em chỉ đang nghĩ cách phải làm sao để lừa anh vào căn nhà đó.” Dù sao thì nhà cũng đã có sẵn, không cần tốn thời gian chọn lựa, không cần tốn thời gian trang trí, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian để sớm kết hôn với anh, theo họ của anh.

Cô vừa nói xong, sự u ám giữa đôi mày của Hứa Gia Ngôn lập tức tan biến, đôi môi mím chặt trắng bệch hơi nhếch lên. Anh giơ tay đặt lên eo cô, ánh mắt nhìn cô còn dịu dàng hơn cả ánh đèn vàng ấm áp. Hình ảnh của cô phản chiếu trong mắt anh. Lúc này anh muốn hôn cô, khi nãy cô giả vờ giận, anh không cưỡng hôn cô được, bây giờ anh sẽ bù lại.

Anh nhẹ nhàng m*t lấy đôi môi cô, nghe kỹ còn có tiếng nuốt, còn có tiếng l**m và cắn, có cả tiếng hai trái tim va vào nhau, không thể khống chế được.

Hứa Gia Ngôn vẫn sẽ đỏ mặt khi hôn, nhưng kỹ thuật hôn đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước đây.

Họ đã trao nhau một nụ hôn vừa có chút s*c t*nh vừa có mấy phần d*c v*ng.

Tiêu Nhược th* d*c tựa vào vai anh, chờ hơi thở bình ổn rồi mới hỏi anh mấy giờ rồi.

Hứa Gia Ngôn nhìn đồng hồ, nói 20h40.

Tiêu Nhược thì thầm vào tai anh: “Muốn không?” Cô nói rất súc tích, chẳng giống cô chút nào.

Hứa Gia Ngôn đỏ mặt gật đầu.

Lúc hôn đến mức d*c v*ng khó mà kiềm chế, Hứa Gia Ngôn chợt nhớ ra: “Còn chưa tắm.”

Tiêu Nhược nhỏ giọng thầm thì: “Xong rồi tắm.”

Hứa Gia Ngôn không đồng ý, vì anh chưa mua bao. Lúc ở siêu thị anh định mua, nhưng vì siêu thị đông người quá nên anh ngại.

Anh quyết định chờ trên đường đến đài phát thanh, anh sẽ ghé mua ít để chuẩn bị sẵn.

Tiêu Nhược kéo anh xuống, ôm lấy cổ rồi hôn cằm anh, Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của cô, sau đó dỗ dành: “Đợi về rồi làm có được không?”

Tiêu Nhược đang hưng phấn, làm sao mà chịu. Khi nãy vừa về nhà, mặc dù họ đã hôn nhau rất lâu nhưng chỉ là gãi ngứa. Cô ôm lấy cổ anh không buông, tay làm loạn trên cơ thể anh.

Hứa Gia Ngôn thở gấp, giữ chặt tay cô: “Nhược Nhược——”

Tiêu Nhược chặn miệng anh lại, không muốn nghe anh nói.

Hứa Gia Ngôn bị cô trêu chọc đến mức không còn cách nào, đành phải mở miệng, mặc cho cô mạnh mẽ lấn lướt. Nhưng đến bước cuối cùng, Tiêu Nhược vẫn không thể thắng được anh.

Tức quá đi.

Tiêu Nhược quay lưng lại, không  để ý đến anh nữa.

Hứa Gia Ngôn đặt cằm lên vai cô: “Anh đi tắm, sẽ nhanh thôi.”

Tiêu Nhược dịch tới mép giường, tức giận đáp: “Đã 21h rồi!” Anh còn đi tắm thì thời gian đâu còn đủ nữa.

Hứa Gia Ngôn mím môi im lặng một lúc: “Vậy đợi lúc về——”

“Hừ!”

Hứa Gia Ngôn: “…” Anh cảm thấy rất lúng túng, đêm nay anh đã làm cô giận đến hai lần. Nếu như vừa nãy cô chỉ giả vờ giận thì bây giờ anh rất chắc chắn rằng cô thật sự giận rồi. Dù cô không nhìn anh với ánh mắt hình viên đạn, nhưng cảm xúc rõ ràng đã bày ra trước mắt.

“Đợi lát nữa, em không cần đưa anh——”

Tiêu Nhược bật dậy, đôi má phồng lên như một con cá vàng nhỏ: “Em muốn đưa đấy.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Anh thật sự không biết phải làm sao với cô.

Đến 21h30, cả hai cùng ra ngoài. Khi họ rời khỏi tiểu khu, Hứa Gia Ngôn chỉ về phía trước: “Ở đó có một tiệm thuốc, dừng lại trước cửa tiệm một lát.”

Tiêu Nhược còn tưởng là anh định mua thuốc: “Anh không khỏe à?”

“Không phải.” Giọng anh hạ thấp hơn: “Anh mua bao cao su.” Nói xong, tai anh liền đỏ lên.

Tiêu Nhược bật cười thành tiếng: “Anh mua thứ đó để làm gì?”

Hứa Gia Ngôn không trả lời cô. Anh cũng không thực sự mua để tránh thai, chỉ là đề phòng ngộ nhỡ, lỡ đâu lần sau anh không tắm trước…

Khi đến trước cửa tiệm thuốc, Tiêu Nhược tháo dây an toàn: “Để em đi mua.”

Hứa Gia Ngôn kéo tay cô lại: “Anh đi là được rồi.” Sao anh có thể để một cô gái đi mua thứ đó được.

“Ôi dào.” Tiêu Nhược không để tâm: “Anh cứ chờ em trong xe.”

Hứa Gia Ngôn không kéo cô lại được, chờ anh bước xuống xe thì Tiêu Nhược cũng chạy vào trong tiệm thuốc rồi.

Hứa Gia Ngôn cúi xuống nhìn đôi chân của mình một cách ghét bỏ.

Chỉ vài phút sau, Tiêu Nhược từ tiệm thuốc chạy ra, trên tay cầm ba hộp hình chữ nhật mà không dùng túi để đựng.

Lên xe, Tiêu Nhược bật đèn trong xe: “Em mua ba loại.” Cô lần lượt xem từng hộp: “Cái này là siêu mỏng.” Cô đưa cho Hứa Gia Ngôn, sau đó: “Cái này có gân.” Cô lại đưa cho Hứa Gia Ngôn: “Còn cái này là siêu trơn.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Thật sự rất bất lực.

Tiêu Nhược đầy hứng khởi, quên hết mọi cảm xúc khó chịu trước đó. Cô ấn nút phanh điện tử và nói cực kỳ vui vẻ: “Về thì chúng ta thử cái có gân trước nhé.”

Hứa Gia Ngôn: “…” Càng hốt hoảng hơn.

22h50, cả hai về đến nhà. Vừa vào nhà, Tiêu Nhược đã cởi áo khoác ném lên ghế sofa rồi nhanh chóng chạy vào nhà tắm.

Cô tắm rất nhanh, chỉ mất 10p là đã đi ra, tóc búi cao lên, cơ thể quấn trong chiếc khăn tắm. Hứa Gia Ngôn đang ngồi trên ghế sofa, thấy cô ra thì đứng lên.

“Anh đi tắm nhanh lên.” Giọng cô hối thúc.

Cô lộ ra một phần vai trắng nõn, Hứa Gia Ngôn lo lắng cô bị lạnh, anh khoác lên người cô một chiếc áo ngủ: “Mau lên giường đi.”

“Ừ.” Tiêu Nhược đi đến cửa phòng: “Anh nhanh lên nhé.”

Hứa Gia Ngôn: “…”

Hứa Gia Ngôn không tắm nhanh như cô, mất khoảng hai mươi phút. Anh sấy khô tóc rồi mới bước vào phòng ngủ.

Đèn trần trong phòng đã tắt, chỉ để lại đèn ngủ, ánh sáng mờ ảo. Tiêu Nhược nằm trong chăn, để lộ ra đôi vai trắng ngần, đôi mắt cô lấp lánh.

Hứa Gia Ngôn cũng chui vào chăn, anh kéo chăn lên cao, che kín cả hai, tạo thành một cái núi cao cao dưới chăn.

“Hôm nay trong nhà không có ai khác, anh còn đắp chăn à~” Cô cười nhẹ, âm cuối nũng nịu có phần quyến rũ.

Hứa Gia Ngôn không nói gì, bắt đầu hôn cô dưới chăn, từ trán đến cằm. Ban đầu chỉ là những cái hôn nhẹ nhàng, càng về sau thì anh dần mất kiểm soát.

Chăn đắp kín, không gian tối đen, chỉ có hơi thở của hai người lan tỏa.

Hứa Gia Ngôn không nghĩ mình là người có nhu cầu cao, nhưng kể từ khi ở bên cô, anh mới nhận ra trong cơ thể mình có một con thú chỉ phát cuồng vì cô.

Anh giữ lấy khuôn mặt cô, hôn thật sâu.

Cô ngoan ngoãn mở miệng, để mặc cho môi lưỡi anh khuấy đảo hơi thở của mình.

Mãi cho đến khi anh đã cướp hết hơi thở của cô, anh mới buông cô ra, ghé sát môi cô mà th* d*c. Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng và mê hoặc, anh nói những lời âu yếm ngọt ngào nhất: “Nhược Nhược, anh yêu em.”

Tiêu Nhược cười, tiến đến hôn má anh: “Nói lại lần nữa đi.” Cô thích nghe.

Anh lại nói thêm lần nữa: “Anh yêu em.” Hết lần này tới lần khác…

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em.”

“Anh yêu em lắm.”

Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn bị khuyết một góc, màn đêm mờ ảo.

Hứa Gia Ngôn kéo chăn đắp cho cô, hôn lên trán cô nói: “Em ngủ ngon.”

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua tấm rèm chưa kéo kín, rải xuống từng vệt vàng lấp lánh. Lúc Hứa Gia Ngôn thức dậy, Tiêu Nhược vẫn đang ngủ trong lòng anh. Anh cúi đầu nhìn thấy những vết tim tím trên vai cô.

Đó là dấu vết để lại từ đêm qua.

Hứa Gia Ngôn nhẹ nhàng hôn lên đó, động tác rất nhẹ nhàng nhưng vẫn làm Tiêu Nhược thức giấc.

Tiêu Nhược vươn vai rồi lại rúc vào người anh.

“Em đói không?” Anh hôn lên trán cô một cái: “Đã gần trưa rồi, anh đi nấu cơm cho em.”

Tiêu Nhược mơ màng đáp lại một câu.

Hứa Gia Ngôn ngồi dậy, kéo chăn đắp lại cho cô: “Em ngủ thêm một chút đi.”

Tiêu Nhược quấn chăn lại ngủ thêm một lúc.

Hơn một giờ sau, Hứa Gia Ngôn đến gọi cô dậy ăn cơm. Tối qua hai người đã tốn không ít sức nên đều ăn khá nhiều.

*Tác giả có lời muốn nói:

Điểm chính của chương này là——

Tiêu Nhược: Ôi chao, cái chân này sao mà vẫn còn hơi ê thế này?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận