Tiêu Nhược nằm viện ở trấn Niễu Yên năm ngày, vết thương hồi phục rất tốt. Sáng ngày 1 tháng 8, Hứa Gia Ngôn làm thủ tục xuất viện cho cô rồi đưa cô về Phàn Thành.
Lão Tiêu và Phan Vân đã rời đi hai ngày trước.
Có lẽ do say xe, hoặc cũng có thể do tâm lý nhạy cảm, Tiêu Nhược đã nôn ba lần trên đường đi. Hứa Gia Ngôn cũng không dám lái xe quá nhanh, quãng đường bình thường chỉ mất hai tiếng, lần này kéo dài gần ba tiếng rưỡi.
Vừa về đến nhà, Tiêu Nhược đã kiệt sức nằm bẹp trên ghế sofa.
Hứa Gia Ngôn rót cho cô một cốc nước ấm: “Còn muốn nôn nữa không?”
Tiêu Nhược không muốn uống nước, bĩu môi: “Ông xã, sau này em sẽ cứ nôn như thế này hả?” Nghĩ thôi cũng thấy muốn chết rồi.
Hứa Gia Ngôn cũng không chắc: “Có lẽ là do đi xe thôi, không phải trước đây cũng em bị thế sao?”
Tiêu Nhược nghĩ lại, hình như cũng đúng. Cô vén áo lên, nhìn vết sẹo để lại sau ca phẫu thuật: “Sẹo này sau này có mất không?”
“Chắc là sẽ nhạt bớt.” Hứa Gia Ngôn thành thật trả lời.
Tiêu Nhược lại nhìn vết bỏng trên cánh tay, thở dài: “Đời em đúng là lắm tai lắm nạn mà!”
Hứa Gia Ngôn bật cười: “Cái này thôi đã lắm tai lắm nạn rồi à?”
Tiêu Nhược đột nhiên ngồi bật dậy: “Chiều nay em muốn đến công ty một chuyến.”
“Đến công ty làm gì?” Hứa Gia Ngôn hỏi: “Không phải bố bảo em cứ ở nhà nghỉ ngơi sao?”
Tiêu Nhược có suy tính riêng nhưng không nói ra, cô đứng dậy đi lên lầu: “Em đi rửa mặt đã.”
Nhưng người chỉ nói đi rửa mặt, lúc từ trên lầu đi xuống lại trang điểm vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc váy rất xinh. Cô xoay một vòng tại chỗ: “Có đẹp không?”
Hứa Gia Ngôn không hiểu cô định làm gì: “Đẹp.”
Hứa Gia Ngôn vẫn mặc bộ đồ thể thao Lão Tiêu mua cho, Tiêu Nhược hất cằm nhìn anh: “Anh cũng đi thay quần áo đi.” Nghĩ ngợi một chút, cô quyết định tự tay giúp anh ăn diện, liền kéo anh lên lầu.
Trong tủ quần áo của Hứa Gia Ngôn ngoài áo sơ mi trắng thì chỉ có áo sơ mi đen, Tiêu Nhược nhíu mày: “Không có cái nào màu sắc tươi sáng chút sao?” Ví dụ như áo sơ mi hoa.
Hứa Gia Ngôn không nhịn được hỏi: “Sao thế? Em định đi đâu à?” Bình thường cô ít quan tâm đến cách ăn mặc của anh như vậy.
Tiêu Nhược lục lọi trong tủ đồ: “Đến công ty.” Đột nhiên, cô hét lên: “A! Cái này!”
Cô lấy ra một chiếc áo polo màu xanh lục đậm: “Anh mặc thử cho em xem nào.”
Hứa Gia Ngôn thay đồ trong hoang mang.
Tiêu Nhược đi vòng quanh anh hai lượt, gật đầu hài lòng: “Chốt cái này đi.”
Đến công ty thì đã gần ba giờ chiều.
Lão Tiêu ngạc nhiên: “Không nghỉ ngơi ở nhà mà giờ này lại chạy đến công ty làm gì?”
Tiêu Nhược kiếm cớ: “Mấy ngày không đến, ghé qua xem chút thôi.”
Cô đứng ở cửa phòng làm việc của Lão Tiêu, mắt nhìn ra bên ngoài: “Thư ký Trương hôm nay không đến ạ?”
“Cậu ta có chút việc bên phòng tài vụ.” Lão Tiêu hỏi: “Sao? Con tìm cậu ta có việc gì?”
Tiêu Nhược ho nhẹ: “Không có gì, lần trước chẳng phải vợ anh ta sinh con gái sao~”
Lão Tiêu hừ một tiếng: “Chuyện đó cũng qua hai, ba tháng rồi, giờ con lại nhắc tới.”
Tiêu Nhược chợt nhớ ra chuyện khác: “Chủ tịch Tiêu, con qua phòng thị trường một chút nha.”
Lão Tiêu nhíu mày, có chút mơ hồ trước hành động của cô hôm nay. Ông hỏi Hứa Gia Ngôn đang ngồi trên ghế sofa: “Có chuyện gì thế?”
Hứa Gia Ngôn mơ hồ đoán được suy nghĩ của Tiêu Nhược nhưng không dám chắc, chỉ lắc đầu cười cười không nói.
Tiêu Nhược đi đến bộ phận thị trường ở tầng 14.
“Tổng giám đốc Tiêu.”
“Tổng giám đốc Tiêu.”
Tiêu Nhược gật đầu xem như đáp lại, rồi gõ cửa văn phòng giám đốc bộ phận thị trường.
“Vào đi.”
Tiêu Nhược đẩy cửa bước vào.
Vương Hỉ lập tức đứng bật dậy: “Tổng giám đốc Tiêu, sao cô lại đến đây?” Sáng nay chủ tịch Tiêu còn bảo gần đây cô “không khỏe” nên sẽ nghỉ một thời gian cơ mà.
Tiêu Nhược phất tay: “Không có gì, tôi chỉ ghé qua thăm anh một chút thôi.”
Vương Hỉ được yêu thương mà lo sợ, mặt đầy vui vẻ.
Tiêu Nhược lấy một bao lì xì từ trong túi ra: “Hôm trước vợ anh sinh con, tôi có việc bận nên không đến dự tiệc mừng đầy tháng của bé.”
Ngày đó cô không có việc gì, chỉ làm tổ trên sofa ở nhà xé giấy ăn mà thôi.
Vương Hỉ không nhận: “Tổng giám đốc Tiêu khách sáo quá, chủ tịch Tiêu đã thay cô gửi quà rồi.”
Tiêu Nhược cương quyết nhét bao lì xì vào tay anh ta: “Cái này là cho con anh, anh cứ cầm đi.”
Vương Hỉ không tiện từ chối nữa, đành nhận lấy.
Tiêu Nhược vừa đi đến cửa thì đột nhiên bụm miệng, nôn khan một tiếng.
Vương Hỉ sững người. Tiêu Nhược quay đầu lại, cười ngại ngùng: “Ốm nghén thôi, không sao không sao.”
Vương Hỉ cúi xuống nhìn bao lì xì trong tay mình: “…”
Tiêu Nhược bước ra khỏi văn phòng giám đốc, thở phào nhẹ nhõm.
Những từ ngữ trong từ điển dù có được giải thích chính xác đến đâu, cũng không thể nào làm người ta hiểu hơn bằng trải nghiệm thực tế.
Cái cảm giác hãnh diện này, chậc chậc chậc!
Tiêu Nhược vừa ra khỏi thang máy chuyên dụng đã đụng phải Trương Nhạc Nhạc bước ra từ thang máy bên cạnh.
“Tổng giám đốc Tiêu.”
Tiêu Nhược không giấu nổi sự vui vẻ và phấn khích trên mặt, cô lại lấy ra một bao lì xì từ trong túi: “Thư ký Trương, lần trước nhà anh có thêm một thiên kim, tôi còn chưa kịp chúc mừng anh đây.”
Trương Nhạc Nhạc thì không từ chối, nhận lấy bao lì xì: “Tổng giám đốc Tiêu, cùng vui, cùng vui.”
Tiêu Nhược sững người: “Anh, anh biết rồi à?”
Trương Nhạc Nhạc mỉm cười: “Đúng vậy, đồng nghiệp trong công ty đều đang đợi được ăn tiệc trăm ngày của em bé đấy.”
Tiêu Nhược đảo mắt một vòng, khuôn mặt hơi cứng lại: “Vương Hỉ cũng biết à?”
Trương Nhạc Nhạc: “Biết chứ, sáng nay chủ tịch Tiêu đã thông báo chuyện này trong cuộc họp rồi, giám đốc Vương cũng có mặt.”
Tiêu Nhược: “…”
Vốn còn cảm thấy vô cùng đắc ý, giờ khuôn mặt Tiêu Nhược lại trở nên xanh mét. Cô đẩy cửa văn phòng Lão Tiêu ra, cũng không thèm gọi “Chủ tịch Tiêu” nữa: “Bố!”
Lão Tiêu đang ngồi trò chuyện với Hứa Gia Ngôn trên sofa, ông ngẩng đầu lên: “Sao thế?”
Còn sao thế nữa chứ! Tiêu Nhược giậm chân: “Ai kêu bố nói chuyện con mang thai trong cuộc họp chứ!”
Hứa Gia Ngôn đứng dậy, bảo vệ phần bụng dưới bằng phẳng của cô: “Từ từ thôi em.”
Lão Tiêu buồn bực: “Chuyện vui mà! Sao lại không được nói?”
Ông cũng sắp được bế cháu rồi, tại sao lại không cho nói? Ông còn muốn cầm loa đi khắp phố để thông báo kìa!
Tiêu Nhược tức muốn chết nhưng không thể trách được, vừa rồi cô đi khoe khoang, giờ nghĩ lại, đúng là trò hề!
Cô kéo tay Hứa Gia Ngôn, kéo anh đi thẳng ra ngoài: “Về nhà!”
Ai ngờ, vừa xuống dưới lầu đã chạm mặt Lưu Tung, người vừa mới có cháu và đã mời Lão Tiêu cùng Phan Vân đi ăn mừng.
“Nhược Nhược!” Lưu Tung chào hỏi cô.
“Chú Lưu Tung.”
Lưu Tung không kiêng nể gì: “Nghe bố con nói, ông ấy sắp được bế cháu nội rồi nhỉ!”
Tiêu Nhược: “……”
Cô có chút hoài nghi liệu có phải cả thế giới đều biết chuyện cô mang thai rồi không, dẫu sao Lưu Tung cũng không phải là người của Tiêu Thị
Rõ ràng là một chuyện rất vui, nhưng không phải do chính miệng cô nói ra nên lại thấy là lạ, có cảm giác như bị người ta coi như trò cười vậy.
Trên đường về nhà, Tiêu Nhược rầu rĩ không vui, Hứa Gia Ngôn chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn cô nhưng không nói gì.
Về đến nhà, Tiêu Nhược vừa thay giày xong là định lên lầu, nhưng Hứa Gia Ngôn kéo lấy tay cô.
“Nói anh nghe đi?”
Tiêu Nhược ngẩng đầu nhìn anh, cô không biết phải nói thế nào.
“Vậy để anh đoán nhé?”
Tiêu Nhược không lên tiếng. Hứa Gia Ngôn kéo cô ngồi xuống sofa.
“Hôm nay ăn diện đẹp như vậy.” Anh nghiêng đầu nhìn cô: “Là muốn đến công ty khoe với mọi người tin vui của chúng ta đúng không?”
Anh nói rất khéo léo, không trực tiếp vạch trần tâm tư nhỏ của cô.
Tiêu Nhược gật đầu, nhíu mày: “Ai ngờ Lão Tiêu lại nói ra ngay trong cuộc họp sáng nay!”
Cô còn cố tình đến văn phòng giám đốc thị trường để khoe nữa, giờ nghĩ lại thấy thật mất mặt.
“Dù là ai nói ra, thì đó vẫn là chuyện vui mà.” Hứa Gia Ngôn khẽ cốc mũi cô: “Mọi người sẽ chỉ chúc mừng chúng ta thôi, sẽ không có nói gì khác đâu.”
Tuy bình thường ở trong công ty, Tiêu Nhược có khí thế của một tổng giám đốc, nhưng cô vẫn còn trẻ, chung quy cũng là một cô bé, trong lòng sẽ có chút hư vinh. Nhưng Hứa Gia Ngôn lại rất thích sự hư vinh này của cô, vì cô đang khoe khoang về hạnh phúc của hai người họ.
“Được rồi nào.” Hứa Gia Ngôn kéo cô vào lòng, khẽ vỗ về: “Đừng buồn nữa, tâm trạng của em sẽ ảnh hưởng đến em bé đấy. Em muốn lúc con sinh ra mà mặt nhăn nhó sao?”
Nghe nói vậy, Tiêu Nhược lập tức không còn ủ rũ nữa. Cô rúc vào lòng anh: “Ông xã, anh nói xem, sau này con có giống em không, cũng là một học sinh xuất sắc?”
Hứa Gia Ngôn hỏi cô: “Em làm học sinh xuất sắc có vui không?”
“Vui chứ!”
“Vậy thì sau này con cũng sẽ là một học sinh xuất sắc hạnh phúc.”
Tiêu Nhược được anh dỗ dành, nở nụ cười ngọt ngào trong lòng anh.
*
Đến tuần thứ tám của thai kỳ, vì bị ốm nghén quá nặng, Tiêu Nhược không thể đến công ty làm việc nữa.
Mỗi sáng sớm, dạ dày cô cứ cuộn lên mãnh liệt. Cô quỳ bên bồn cầu nôn khan, Hứa Gia Ngôn thì ở bên cạnh nhẹ nhàng xoa lưng cho cô.
Tiêu Nhược thường xuyên nôn đến chảy cả nước mắt, sau đó ôm lấy Hứa Gia Ngôn mà khóc: “Ông xã, em không muốn có con nữa đâu.”
Trước đây, cũng chính tại phòng vệ sinh này, cũng là bên cạnh chiếc bồn cầu này, cô đã cầm que thử thai chỉ có một vạch, vừa khóc vừa hỏi anh: “Ông xã, tại sao em vẫn chưa có thai?”
Hứa Gia Ngôn chỉ biết kiên nhẫn vỗ về lưng cô, dỗ dành từng câu một: “Cố gắng thêm chút nữa, bác sĩ nói chỉ cần qua ba tháng đầu là sẽ đỡ hơn nhiều rồi.”
Từ sau khi Tiêu Nhược xuất viện vì viêm ruột thừa, Phan Vân cứ cách hai ngày lại đến thăm một lần. Mỗi lần đến, bà đều mang theo những món canh hầm mà mình dậy sớm nấu cho cô.
Nhưng Tiêu Nhược giờ đây lại kén ăn vô cùng, không thể động đến bất cứ thứ gì có mùi tanh. Nhưng nói không ăn đồ tanh thì cũng không đúng, vì gần đây cô lại rất thích ăn rong biển.
Đặc biệt là món rong biển trộn, một ngày ba bữa, cô có thể ăn đến hai bữa.
Ngửi thấy mùi rong biển mà Hứa Gia Ngôn vừa mua về, Phan Vân hỏi: “Rong biển này không phải cũng có chút mùi tanh sao?”
Hứa Gia Ngôn đang vo gạo: “Để lát nữa con ngâm trong nước vo gạo khoảng mười phút thì sẽ hết mùi tanh ngay.”
Phan Vân rất tò mò: “Sao cái gì con cũng biết thế?” Bà đã sống ngần ấy năm, vậy mà đến hôm nay mới biết có thể dùng nước vo gạo để khử mùi rong biển.
Hứa Gia Ngôn hơi ngượng ngùng: “Những mẹo vặt này, con đều tìm hiểu trên mạng cả.”
Vì Tiêu Nhược bị nghén nặng dẫn đến kén ăn nên dạo này anh luôn tìm cách thay đổi thực đơn để giúp cô ăn ngon miệng hơn.
Hứa Gia Ngôn nhìn đồng hồ: “Mẹ, con phải đến đài phát thanh rồi.” Anh rửa tay sạch sẽ: “Mẹ giúp con ngâm rong biển vào nước lọc nhé.”
Phan Vân vội vàng nói được.
Trên lầu, Tiêu Nhược vẫn chưa thức dậy. Lúc hơn sáu giờ sáng, cô ở trong phòng vệ sinh nôn cả buổi, đến gần bảy giờ thì lại ngủ thiếp đi.
Trước khi ra khỏi nhà, Hứa Gia Ngôn không yên tâm lắm, lên phòng ngủ nhìn cô một chút. Đợi sau khi anh rời đi, Phan Vân cũng bận rộn dọn dẹp phòng khách. Bình thường ở nhà thì không động tay quét tước gì, dồn hết sức lực để chăm sóc con gái.
9 giờ 55, Hứa Gia Ngôn trở về, trên tay xách theo một túi nho xanh.
Đây là nho mà đồng nghiệp của anh hôm qua về quê hái được trong vườn.
Anh rửa sạch nho, đặt một đĩa trên bàn trà trong phòng khách. Phan Vân tiện tay bốc một quả cho vào miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt lan tỏa, khiến bà phải trầm trồ: “Nho này ngon thật đấy!”
Hứa Gia Ngôn cầm một đĩa nho khác đi lên lầu: “Nhược Nhược rất thích loại nho này.”
Phan Vân vốn định ăn thêm một quả nữa lập tức dừng tay lại, chép miệng một cái. Được rồi, không ăn nữa, để cho con gái ăn.
Trong phòng ngủ, rèm cửa vẫn kéo kín, Tiêu Nhược còn chưa thức. Ban đêm cô trằn trọc, ban ngày lại ngủ nhiều hơn.
Hứa Gia Ngôn đặt đĩa nho lên tủ đầu giường, khẽ lay vai cô: “Nhược Nhược.”
Từ sau khi mang thai Tiêu Nhược ngủ không được sâu giấc, cô mở mắt, người trông uể oải.
Hứa Gia Ngôn hỏi: “Em có đói không?”
Cô lắc đầu, cũng không nói gì, mái tóc cũng lộn xộn do nằm ngủ.
“Đừng ngủ nữa, nếu không tối nay em lại mất ngủ đấy.” Dạo gần đây, nhịp sinh hoạt của cô bị đảo lộn hoàn toàn.
Tiêu Nhược “ừm” một tiếng, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đĩa nho trên tủ đầu giường.
Giống nho đồng quê, từng quả rời rạc, không kết thành chùm đẹp mắt như nho trong cửa hàng trái cây, nhưng hương vị lại tuyệt vời.
Tuần trước cô đã ăn một lần ba chùm liền, chỉ trong chốc lát đã hết sạch.
Mắt cô sáng lên, lập tức thấy thèm: “Là loại lần trước sao?”
Lần trước Hứa Gia Ngôn đi chợ đã mua được từ một bà cụ đang vác giỏ bán trước cổng chợ. Sau đó Tiêu Nhược còn muốn ăn, anh đi tìm mấy lần cũng không thấy nữa.
“Ừm.” Hứa Gia Ngôn kéo cô dậy: “Sáng nay đồng nghiệp cho anh.” Anh vuốt vuốt mái tóc rối của cô: “Anh cũng đã xin địa chỉ rồi.” Anh nói: “Hôm nay trời không quá nắng, buổi chiều chúng ta đi hái nho nhé?”
Gần đây, vì ốm nghén, Tiêu Nhược mệt mỏi đến mức chẳng muốn ra ngoài, Hứa Gia Ngôn luôn nghĩ cách để đưa cô ra ngoài đi dạo.