[Nam chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 601.




“Vậy thì mai tôi sẽ quay lại.”

“Ừ, Lemming.”

“Này, mà này… thay vì dùng cái biệt danh cũ đó, anh gọi tôi bằng cái danh tính hiện tại có được không? Thật ra tôi cũng không thích tên cũ cho lắm.”

“Vì nghe có mùi nô lệ hả?”

“Không hẳn là thế.”

“Nhưng theo tôi thì tên cũ nghe vẫn hay hơn đấy.”

“Thôi thôi, tuỳ anh vậy.”

Sau đó hai người tán gẫu thêm vài câu lặt vặt mà ta có thể bỏ qua.

Tôi tạm thời quay về căn nhà ven biển quen thuộc để sắp xếp lại suy nghĩ.

“Hmm?”

Ngày hôm sau, sau khi hoàn toàn hồi phục ma lực và cũng đã khá muộn, tôi mới quay lại tầng hầm rộng lớn của Kang Chang-ho.


****


“Kỹ sư!!”

ẦM!

Âm thanh quát tháo vang vọng trong không gian trắng xoá.

Đây là tiếng tôi cố tình tạo ra bằng dây thanh quản.

“Vừa rồi khi tôi điều tra thêm nội tạng, tôi phát hiện một thông tin mới, chuyện này là sao hả?!”

“Chuyện gì?”

“Lũ khốn đã tạo ra cái Cổng đó! Hình như tụi nó dự định sẽ đến thăm Trái Đất một lần trong năm nay đấy?!”

“À…”

“Bọn chúng đang khảo sát khu vực ma lực tích tụ dưới lớp địa tầng hành tinh này, có vẻ định vận chuyển một phần tài nguyên cô đọng về hành tinh của chúng. Kế hoạch được ghi lại đầy đủ trên cái xác này đây!”

Tôi sửng sốt khi biết kẻ địch từ tương lai 3000 năm sau lại đang tiến gần đến thế này.

“Khoan… chẳng lẽ anh biết trước chuyện này à?”

Nhưng Kang Chang-ho vẫn điềm tĩnh.

“Không, tôi không biết.”

“Này cái tên này!”

“Nhưng chuyện đó cũng chẳng cần Đại Pháp Sư ra mặt ngăn cản đâu.”

Lạch cạch.

Hoá ra trong lúc nói chuyện, hắn còn đi pha cà phê từ máy pha tự động.

Vừa nhấp ngụm cà phê từ chiếc cốc, Kang Chang-ho tiếp tục:

“Hiện giờ, cấu trúc xã hội của các pháp sư Alphauri 3000 năm sau đại khái là thế này.”

Thông tin tiếp theo là thứ tôi thu thập được khi điều tra cơ thể sinh vật ngoài hành tinh đang khảo sát:

≪ Hệ thống phân cấp của Alphauri di cư ≫
[Công dân hạ cấp → Tầng lớp tinh anh → Quản lý tối cao]

“Chủ nhân của trái tim mà ta đang điều tra mỗi ngày chính là—”

“Công dân hạ cấp. Tôi biết.”

Ngắn gọn.

Kẻ địch hiện tại là hậu duệ sau khi Alphauri tiến hành di cư và định cư tại hành tinh khác. Trong quá trình thích nghi với môi trường khắc nghiệt, ban đầu dân số có thể giảm sút, nhưng sau đó họ chủ động kiểm soát số lượng dân cư để bảo toàn nguồn ma lực hạn chế.

Tôi im lặng phỏng đoán về tình hình Alphauri mới.

“Và trong nhóm dân cư nhỏ bé đó, nạn nhân luôn được định sẵn từ đầu.”

“Thật vậy sao?”

“Lần khảo sát vùng bí ẩn lần này, người bị đưa vào đợt đầu tiên sẽ gần như chắc chắn là công dân hạ cấp.”

“Chắc chắn chứ?”

“Cậu cũng biết mà. Đặt chân vào khu vực chưa được thẩm định ma lực chẳng khác gì tự sát.”

“Ừm…”

“Bên kia, tầng lớp cao chỉ xem công dân hạ cấp như quân bài hi sinh thôi.”

“…”

“Nếu những kẻ yếu đuối, thiếu học thức đó được phái tới đây, thì cũng chẳng có lý do gì để đối đầu làm gì.”

Lời của kỹ sư dần có lý.

“Thông tin thu thập từ mấy cái xác mới sắp đến đó cũng chẳng nhiều hơn cái đang có bây giờ.”

Dù có khác biệt cá thể, nhưng trong cùng một tầng lớp, lượng thông tin cũng sẽ giới hạn. Giống như muốn học về khoa học Trái Đất thì phải bắt các học giả, chứ không phải bắt dân thường.

“Hiểu rồi.”

Tôi vuốt cằm sau khi hoàn tất phân tích trái tim.

“Đúng như anh nói, bắt mấy tên tép riu cũng chẳng đào được thông tin giá trị.”

“Chính xác.”

“Hơn nữa, với tôi thì việc giết bừa kẻ yếu vốn đã rất khó chịu rồi.”

“Ồ?”

“Thực lòng mà nói, cho dù chúng chỉ là mấy tên pháp sư cấp thấp bị giới thượng lưu lợi dụng, tôi cũng không thấy dễ chịu khi xuống tay ngay lập tức.”

“Tại sao chứ?”

“Cảm giác có gì đó sai sai.”

Lúc này, Kang Chang-ho phản bác:

“Có gì sai chứ.”

Lạch cạch.

Hắn đặt cốc cà phê xuống bàn trong khi mùi keo ngoài hành tinh trong khu vực lắp ráp golem vẫn nồng nặc.

“Tại hành tinh cũ thì có thể còn phân biệt thường dân với quân nhân. Nhưng tại đây thì khác.”

Hắn liếc bằng [Con mắt Rồng] rồi nói:

“Tất cả dân số hành tinh mới đều có năng lực chiến đấu.”

“Tất cả đều biết dùng phép thuật tấn công?!”

“Dù là dân thấp hèn, nhưng để sinh tồn ở thế giới sắp diệt vong thì buộc phải có chút sức mạnh. Chúng dồn toàn bộ tài nguyên vào việc rời bỏ hệ sao đôi, nên chẳng buồn giữ lại tầng lớp yếu đuối nữa.”

“Ừm…”

“Lần trước ta thắng chẳng qua vì chúng dùng cơ thể sinh vật chưa hoàn chỉnh làm lớp ngụy trang. Chứ nếu ở hình thái nguyên bản, chúng có thể mạnh hơn cả tôi.”

Với tính cách của giới thống trị Alphauri, chuyện đó hoàn toàn hợp lý. Chúng chưa bao giờ chia sẻ tài nguyên cho kẻ yếu, nên xã hội đã tuyển chọn cư dân rất gắt gao.

‘Mình từng mong sẽ có một cuộc cách mạng lật đổ gì đó… Nhưng có vẻ gen đã mục ruỗng quá rồi.’

Theo Kang Chang-ho, chính dòng gen ích kỷ cực đoan đã khiến sự cạnh tranh nội bộ cứ tái diễn mãi, ai lên nắm quyền rồi cũng chẳng khác gì.

“Giá như chỉ là mạnh thôi thì còn đỡ.”

Khi tôi còn đang hình dung về Alphauri mới, Kang Chang-ho tiếp lời:

“Bọn sinh vật từ hệ sao đôi ấy… thật ra chúng cũng chẳng coi việc nhắm vào Trái Đất là tội lỗi gì.”

Hắn đan tay lại, giọng trầm xuống:

“Lemming. Cậu cũng biết… trong vũ trụ, sinh vật thông minh rất hiếm.”

“…”

“Có khi Alphauri và Trái Đất là hai giống loài đa bào duy nhất có khả năng giao tiếp tình cờ tồn tại trong cùng thời gian.”

“Cũng đúng. Các hành tinh sở hữu ma lực gần như đều tập trung quanh hệ sao đôi đó mà.”

“Thế mà, biết rõ bối cảnh thế giới rồi mà chúng vẫn tham lam muốn chiếm đoạt cả Trái Đất.”

Hắn cười chua chát.

“Alphauri đã giết hành tinh mẹ của mình vì lòng tham, giờ còn định xâm chiếm luôn tổ ấm của người khác.”

“…!”

“Dù số lượng nhân loại Trái Đất cũng đã giảm mạnh vì sự kiện Hầm Ngục.”

“….”

“Chúng là kẻ chủ động tấn công trước. Chẳng cần phải nhân từ đâu.”

Mọi lời hắn nói đều có lý.

‘Ngay cả ký ức trong đầu sinh vật ngoài hành tinh này cũng chẳng có chút áy náy nào với loài người.’

Chủ đề này không còn gì để tranh luận.

Tôi gật đầu nhẹ.

‘Chắc chỉ có những kẻ quái dị như mình và tên kỹ sư này mới tôn trọng nhân loại ngoài hành tinh (con người).’

Dù trước đây hay ví von người Trái Đất là loài đông vật có vú hay sâu bọ, nhưng trong thâm tâm tôi vẫn công nhận giá trị tồn tại của loài người nơi đây. Khác hoàn toàn bọn Alphauri chỉ xem đây là nơi cư trú tiếp theo.

“Vậy cũng đành vậy thôi. Dù sau này có đại chiến cũng chẳng cần nương tay.”

“Ừ. Nếu không có chênh lệch sức mạnh áp đảo, thì tốt nhất nên cố bắt giữ vài cá thể làm tù binh nghiên cứu.”

Sau một hồi đối thoại, chúng tôi đi đến kết luận rõ ràng:

Trái Đất này — tuyệt đối không thể giao cho những kẻ vô đạo ấy.

“Khà…”

Tôi lẩm bẩm, biết rõ mình còn nhiều việc phải chuẩn bị.

Nhất là khi đám chỉ huy chiến đấu cấp cao có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, ta càng không thể mất cảnh giác.

‘Rắc rối nhỉ.’

Điều duy nhất an ủi là: ít ra tôi – Đại Ma Pháp Sư – cũng không cần phải trốn chui lủi.

- À mà, Lemming.

- Gì?

- Cậu cũng không cần quá lo vụ bị lộ thân phận đâu.

- Hử?

- Việc có một Alphauri thành công chuyển sinh cũng chẳng phải thông tin quan trọng gì.

- Sao cơ?

Tôi nhớ lại chuyện hắn kể 10 tiếng trước.

- Vì toàn bộ thông tin quan trọng đã bị tôi để lộ cả rồi.

- …

- Nên chẳng cần vất vả giấu giếm chuyện chuyển sinh đâu. Tiếc là ngay thời gian đầu tôi đã dùng sức mạnh bừa bãi khiến bí mật chuyển sinh bị phơi bày.

- Thằng này…

- Dù sao tôi cũng đã một mình làm rõ được sự thật về Cổng dịch chuyển, vì vậy cậu tha lỗi cho tôi đi.

Dù phía Đại Pháp Sư đã cẩn thận mọi mặt, nhưng có vẻ sự tồn tại của người chuyển sinh đã bị bại lộ.

Hơn nữa, Alphauri của 3000 năm sau lại đang cận kề thời điểm Mặt Trời nổ tung.

‘Tức là bọn chúng chẳng có dư thời gian mà quan tâm tỉ mỉ đến Trái Đất này sao?’

Chẳng rõ bọn chúng có thật sự nhận ra Kang Chang-ho là ai hay chưa.

Dù đã để mất một chiến binh – chính là mẫu vật mà chúng tôi đang phân tích – nhưng phía địch lại không có phản ứng gì rõ rệt.

Vì vậy, tạm thời chẳng cần lo lắng gì.

Ít nhất là cho đến khi chúng tôi lại phải đụng độ với họ để thu thập thêm thông tin.

‘Cứ trốn mãi thế này thì chẳng đi đến đâu. Nếu muốn hiểu rõ tình hình kẻ địch, rốt cuộc phải bắt được thành phần cấp cao hơn…’

Đang suy nghĩ, tôi liền hạ quyết tâm.

“Vậy thì lần xâm nhập lần này ta tạm lấy phương châm quan sát, và chuẩn bị sẵn phương án cho trường hợp bất ngờ, thế nào?”

“Được đấy.”

“Ừ, vậy tạm theo hướng đó đi, Kang Chang-ho.”

Trước mắt cứ giữ thế phòng thủ.

Dù sao thì cũng chưa cần giết Alphauri ngay vào ngày mai. Có lẽ giờ nên quay lại tập trung vào việc chế tạo vũ khí như kế hoạch ban đầu.

“Hừm.”

Ngay sau đó.

Tôi hỏi Kang Chang-ho một câu đơn giản.

Nhân tiện hỏi thử xem khi nào thì hắn sẽ chuẩn bị xong nguyên liệu tiếp theo.

Nhưng khi chủ đề này được nhắc đến, trong đầu tôi lại hiện lên kế hoạch mới.

“À mà nghĩ lại, thay vì đưa tôi, anh giữ luôn nguyên liệu có khi hợp lý hơn ấy chứ?”

“Hử?”

“anh biết đấy, tôi thu thập đống vật phẩm này vốn là để tháo rời rồi tạo ra trang bị mới.”

“Đúng thế.”

“Nhưng thú thật, tôi không giỏi chế tác thiết bị. Nếu có một kỹ sư xuất sắc giúp lắp ráp thì hay hơn nhiều.”

“Hừm.”

Kế hoạch hợp lý thôi.

So với người chỉ biết suốt ngày phát minh ma thuật trong căn phòng nhỏ, thì tay kỹ sư nửa đời ăn cơm dầu máy chắc chắn khéo tay hơn nhiều.

“Cậu đã có bản thiết kế chứ?”

“Đại khái rồi.”

Kang Chang-ho đồng ý hỗ trợ chế tạo cây trượng, còn cho xem lịch trống của mình và bảo tôi đem số vật phẩm đã thu thập trước đây đến.

Vậy là chính kỹ sư đã lên tiếng.

Xem ra sáng sớm mai tôi phải khệ nệ ôm đống nguyên liệu đến đây rồi...

Chính xác sau 24 tiếng.

Sáng thứ Ba với tiết trời đẹp.

“Đem nguyên liệu tới rồi đây~”

Kang Chang-ho vẫn đang dốc sức quản lý "nơi cư trú thực sự" của mình.

Mỗi lần đến tầng hầm này, tôi đều phải dùng một chút phép dịch chuyển không gian.
.


“Kang Chang-ho?”

Dù có lẩm bẩm về việc bảo mật rườm rà thế nào đi nữa, thì sự phiền toái ấy vẫn chẳng là gì so với những gì kỹ sư này phải chịu đựng.

Bịch, bịch.

Đúng lúc đó, từ hướng tầng hầm có người bước ra.

“Cứ để đống vật phẩm đó tạm dưới sàn đi.”

Tôi liếc nhìn người đồng tộc lấm lem từ trong bước ra.

“Ôi chao, Thợ săn Kang Chang-ho. Mới lắp ráp gì trong đó à?”

“Lắp ít golem thôi.”

Nhưng mà bộ dạng kia là gì vậy.

Trong dinh thự, Kang Chang-ho đang mặc bộ đồ khá kỳ quặc.

Màu xanh.

Áo liền quần.

Hình ảnh khiến ký ức của Kim Ki-ryeo cũng nảy số.

‘Bộ đồ hàn xì sao?’

Khi thấy tôi chú ý, hắn liền tự giới thiệu.

“Đây là bộ đồ kỹ sư truyền thống của Trái Đất. Thật ra không phải nghề kỹ sư như tôi cần mặc, nhưng...”

“Công việc của kỹ sư vốn thiên về thiết kế và bảo trì mà.”

“Đúng vậy. Nhưng hiện giờ chẳng có tay sai nào giúp đỡ, thành ra tự mình ôm hết mọi quy trình, tiện thể thử luôn văn hóa ăn mặc của thế giới này.”

Vốn dĩ với Alphauri, quần áo là thứ khá vướng víu.

Ấy vậy mà hắn cũng bày vẽ như thế.

“Thực ra, hành tinh này cũng có vài văn hóa hay ho. Ví dụ như đồ điện tử chẳng hạn.”

Câu này nghe hợp lý.

“Nhưng thứ khiến tôi thích hơn cả lại là sản phẩm động cơ đốt trong.”

“Cái đó là gì cơ?”

“Ô tô, mô tô, mấy thứ đó đấy.”

“A ha.”

“Nhân tiện, gara trong này tôi cũng sưu tầm được vài món, muốn giới thiệu cho cậu xem thử không?”

“Thôi, khỏi.”

Cuộc trò chuyện tạm ngưng.

Kang Chang-ho im lặng nhìn lơ đãng rồi giữ nét mặt vô cảm nhận lấy đống vật phẩm tôi mang tới.

‘Sao hắn nhìn mình như thể sinh vật không biết thưởng thức thẩm mỹ vậy.’

Trông chẳng vui vẻ gì.

Nhưng tạm gác chuyện nhỏ nhặt đó sang một bên.

“Thưa kỹ sư trưởng. Số nguyên liệu này tôi dự định lắp thành cây trượng dài. Theo bản thiết kế tôi mang đến, anh nghĩ mất mấy ngày để hoàn thành?”

Vụt.

Khi tôi đặt câu hỏi, Kang Chang-ho đáp ngay.

“Làm khung thì chỉ cần một ngày.”

Dù không có nhiều kinh nghiệm chế tạo vật phẩm, hắn vẫn rất tự tin.

“Tốt, vậy tôi tranh thủ điều tra thêm về cái xác rồi về…”

“À mà, trước đó.”

Ngay lúc này.

Hắn bỗng cắt ngang lời tôi.

‘Sao lại đột nhiên gấp gáp vậy?’

Tôi thắc mắc, nhưng nhanh chóng nghe hắn nói tiếp.

“Lemming. Chỉ hỏi để chắc thôi — cậu định giao chiến với quái vật ở cổng mà đến giờ vẫn chưa chuẩn bị trước đấy chứ?”

“Chuẩn bị trước?”

“Giấu tài sản. Và lập di chúc.”

Chủ đề mà tôi đã quên béng từ lâu.

“Lỡ xảy ra chuyện cậu còn có thể gấp rút chuyển hồn qua cơ thể khác. Đã vất vả gây dựng chỗ đứng, chẳng lẽ lại phải khởi đầu làm kẻ trắng tay sao.”

Lời hắn nói quả thực chí lý.

“Hãy đổi bớt tài sản sang hình thức nhân loại khó lần ra. Vàng, hoặc cổ vật. Thực ra lựa chọn cũng không nhiều.”

“Ừm…”

“Trong di chúc thì nhớ ghi rõ cấm thiêu xác Kim Gi-ryeo.”

“Ờ.”

“Với pháp sư chúng ta, chôn cất nguyên vẹn vẫn là cách tốt nhất.”

Nhưng mà khi câu chuyện đã đến nước này, có vấn đề phát sinh.

“À… chết rồi. Tôi không biết trước nên lỡ đặt trước hộc tro cốt rồi.”

Tôi từng đăng ký mua mộ phần ở nhà tang lễ mà.

“Hộc tro cốt?”

“Anh Kỹ sư , nhân tiện anh có biết cách bán lại mộ phần không?”

“Tôi thì chịu.”

“Lỗi cũng do anh mà tôi mới mua cái đó đấy.”

“Vậy à.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận