Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi

Chương 71: Vợ ra ngoài vụng trộm sinh con trai.




Đối với đề nghị của Lê Thu Thành, Tân Tử Mạch thật ra không phản đối gì. Dù cho Lê Thu Thành không nói, theo kế hoạch hiện tại thì Chu Cẩn Trầm và An Hứa Mạc vẫn sẽ tiếp tục ở cạnh nhau trong thời gian dài.

Tuy nhiên, cậu ta vẫn đang suy nghĩ về một vấn đề khác: "Vậy... có nên nói cho tiểu An biết chuyện bệnh tình của Cẩn Trầm không?"

Lê Thu Thành hỏi lại: "Trước giờ cậu ấy không biết đúng không?"

Tân Tử Mạch gật đầu.

"Tôi khuyên là tốt nhất đừng nói rõ ra." Lê Thu Thành nói: "Thứ nhất là vì bản thân Cẩn Trầm không muốn để quá nhiều người biết về tình trạng của mình. Trong nhóm điều trị hiện tại, chỉ có tôi và giáo sư là biết thân phận người bệnh của hắn. Thứ hai là, nếu An Hứa Mạc biết chuyện này, rất có thể thái độ của cậu ấy với Cẩn Trầm sẽ thay đổi. Nếu điều đó ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người, thì sẽ phản tác dụng."

Tân Tử Mạch gật đầu, lại hỏi: "Vậy... không cần chú ý điều gì đặc biệt sao? Chỉ cần để hai người họ ở bên nhau nhiều là được?"

"Đúng vậy." Lê Thu Thành trả lời: "Hiện tại trạng thái của Cẩn Trầm đã tương đối ổn định, hắn gần như không còn xu hướng phá hoại hay tự hủy nữa. Với hắn, giai đoạn "điều trị" đã gần như hoàn tất, phần tiếp theo không nên quá vội vàng. Việc ở cạnh nhau trong thời gian dài để dần dần ảnh hưởng là một cách vừa hiệu quả, lại vừa ổn định hơn."

Hắn ta chuyển chủ đề và nhắc nhở: "Nhưng kiểu sống chung này có thể cần duy trì trong một khoảng thời gian khá dài thì mới có tác dụng rõ rệt. Do đó, nhóm điều trị khuyên rằng tốt nhất nên tạo điều kiện cho hai người họ được ở cùng nhau lâu dài, ổn định."

Tân Tử Mạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Hiện giờ cả hai đang cùng ở đoàn phim quay, sắp tới chắc còn kéo dài một tháng. Sau đó, khi phim ra mắt sẽ có thời gian quảng bá, cũng sẽ đi chung. Tính ra rải rác cũng được hai ba tháng, vậy có đủ không?"

Lê Thu Thành lắc đầu: "Không đủ."

"Gì cơ?" Tân Tử Mạch kinh ngạc: "Nhưng công việc của Cẩn Trầm bận như vậy, sau này cũng không thể phim nào cũng đóng với tiểu An, vậy thì làm sao..."

"Không nhất thiết phải là thời gian làm việc." Lê Thu Thành nói: "Lúc không đóng phim, Cẩn Trầm thường ở đâu?"

Tân Tử Mạch suy nghĩ: "Gần đây thì chủ yếu ở căn hộ cao cấp mà Kim Điển phân cho anh ấy..."

Lê Thu Thành hỏi tiếp: "Hắn có ở cùng người khác không?"

Tân Tử Mạch lắc đầu.

Cậu ta vừa trả lời xong thì chợt nhận ra: "Anh... anh đang nói là để họ sống chung?"

Lê Thu Thành đáp: "Nếu căn hộ đủ rộng thì chuyện này cũng không phải không thể."

Hiện tại Chu Cẩn Trầm đã thể hiện ý muốn quan tâm đến An Hứa Mạc, mà với người mắc hội chứng AS – đặc biệt là từng có xu hướng tự thu mình nghiêm trọng như Chu Cẩn Trầm – thì đây đã là một bước tiến cực kỳ lớn. Lê Thu Thành đã theo dõi quá trình kiểm tra của Chu Cẩn Trầm trong một khoảng thời gian dài, và đây là lần đầu tiên hắn ta thấy có sự thay đổi rõ rệt như vậy.

Vì thế, hắn ta mới nhiệt tình đề xuất để hai người tiếp xúc nhiều hơn. Hắn ta tin rằng đây là một bước ngoặt rất quan trọng – thậm chí là cơ hội để Chu Cẩn Trầm hoàn toàn hồi phục.

"Tuy nhiên, chuyện như vậy cần có sự hợp tác từ cả hai phía." Lê Thu Thành nói: "Vậy nên các em phải nói chuyện rõ ràng với An Hứa Mạc trước đã."

Đây cũng là lý do vì sao hắn ta nhắc nên dùng tài nguyên trong giới giải trí để thuyết phục An Hứa Mạc, bởi vì khi có lợi ích, mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn nhiều.

Tân Tử Mạch hơi do dự: "Vậy... tôi sẽ về bàn với Cẩn Trầm trước."

"Được." Lê Thu Thành gật đầu, rồi nói tiếp: "À đúng rồi, về cái suy đoán trước đó của tôi, cũng đừng vội nói với Cẩn Trầm."

Tân Tử Mạch nhớ lại: "Ý anh là chuyện tiểu An có thể từng có mặt khi sự việc kia xảy ra?"

"Đúng vậy." Lê Thu Thành gật đầu: "Thay vì để suy đoán từ người khác ảnh hưởng đến hắn, tốt hơn là để Cẩn Trầm tự mình cảm nhận rằng An Hứa Mạc có phải là người hắn thực sự cần hay không."

Tân Tử Mạch gật đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút rối loạn.

"Vậy nếu đúng như anh nói, để hai người họ sống chung lâu dài, nếu sau này Cẩn Trầm thực sự xác định được tiểu An chính là người mà anh ấy cần... thì bệnh tình của anh ấy sẽ khỏi hẳn sao?"

Cậu ta nhớ lại lời Lê Thu Thành vừa mới nói rằng hội chứng Asperger vốn không có khái niệm "hồi phục hoàn toàn", thế nên cậu ta lại đổi cách hỏi: "Không phải là khỏi hẳn, ý tôi là... anh ấy có thể trở nên giống người bình thường hơn không?"

"Thật ra, theo những gì chúng tôi quan sát được đến hiện tại, nếu được can thiệp hành vi một cách đúng cách và hợp lý thì khi trưởng thành, người mắc hội chứng Asperger đều có thể "trở nên giống người bình thường"." Lê Thu Thành trả lời: "Tuy nhiên, chính bản thân họ có thể sẽ không thích sự thay đổi đó. Họ cũng chưa chắc có khả năng cảm nhận được cảm xúc giống như một người bình thường thực sự."

"Trước giờ, tất cả những gì chúng ta đang làm đều là cố gắng để Cẩn Trầm "trở nên giống người bình thường". Nhưng rất có thể, An Hứa Mạc mới chính là người giúp hắn thật sự trở thành một con người bình thường."

Tân Tử Mạch sững người một chút, trong lòng cũng vì câu nói đó mà dấy lên một tia hy vọng.

"Nhưng tất nhiên, tất cả cũng chỉ là suy đoán." Lê Thu Thành lập tức kéo mọi thứ quay về thực tế: "Hội chứng Asperger là một bệnh lý tâm thần bẩm sinh. Ngay từ khi sinh ra, người mắc bệnh đã có sự khác biệt về mặt thần kinh. Tới nay vẫn chưa có trường hợp nào được chứng minh là "chữa khỏi hoàn toàn". Chúng ta chỉ có thể trông đợi vào khả năng tốt nhất có thể đạt được mà thôi."

"Có hy vọng là được rồi." Tân Tử Mạch vẫn rất lạc quan. Cậu ta vỗ tay nói: "Chuyện sống chung, cứ để tôi lo."

Nắm chặt mọi cơ hội khi nó đến – không có thì cũng phải tạo ra.

Vì gần đây xin nghỉ ốm đến hai lần, tuy số phân cảnh của Bạch Thanh Trì không nhiều, nhưng An Hứa Mạc vẫn cảm thấy mình đang làm việc không tốt.

Từ sau lần buồn nôn đó, cậu chuyển sang chỉ ăn cháo trắng và uống nước quả. Nhưng lần này An Hứa Mạc cuối cùng cũng tìm được cái cớ phù hợp. Cậu lựa lúc thích hợp để nói với Chu Cẩn Trầm rằng, vì chuyện buồn nôn hôm trước mà giờ cậu có phần ám ảnh với cửa hàng cháo trước đó. Cộng thêm việc Chu Cẩn Trầm là một trong hai nhân vật chính nặng ký nhất của đoàn phim, nên sau này mỗi bữa, An Hứa Mạc cũng được như ý – chỉ uống canh do đoàn phim chuẩn bị mỗi ngày ba bữa.

Dù về mặt dinh dưỡng và hương vị không bằng cháo cao cấp mà trước đó được chuẩn bị riêng, nhưng về mặt tinh thần, An Hứa Mạc thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Dù vẫn cảm thấy đói liên tục, nhưng cậu đã bắt đầu quay trở lại trạng thái quen thuộc trước kia, chậm rãi thích nghi với cảm giác này.

Lúc này đây, An Hứa Mạc mới nhận ra, thì ra trước kia cậu vẫn luôn sống như vậy. Cảm giác đói khát vốn không phải điều gì xa lạ. Kể từ khi bước chân vào ngành giải trí, khoảng thời gian sống cùng anh trai đã giúp cậu cảm nhận được hạnh phúc trọn vẹn một thời gian. Còn bây giờ, chỉ là quay trở lại với cuộc sống cũ mà thôi.

Chỉ có điều phải chịu đựng sự khác biệt rất lớn giữa một bên là tiết kiệm dè sẻn, một bên là đồ ăn thơm ngào ngạt ngay trước mắt mà không được chạm tới – giống như đứng trước viên kẹo nhưng không được nếm.

Lúc này, trong đoàn phim《Thù Đồ》, phần quay các cảnh trọng điểm nhất cũng đã bắt đầu. Sau thời gian dài chuẩn bị kỹ lưỡng, những phân cảnh hoành tráng, phức tạp cũng lần lượt được đưa vào quay. So với giai đoạn đầu chỉ quay trong lớp học hay căn phòng thuê chật hẹp để thể hiện quá khứ mười năm trước, thì các cảnh ở phần hiện tại của phim rõ ràng quy mô lớn và ấn tượng hơn hẳn.

Tất nhiên, khối lượng công việc và thời gian đầu tư cũng tăng theo, khiến tiến độ quay trở nên vô cùng gấp rút.

Áp lực công việc phần nào giúp An Hứa Mạc quên đi những cảm xúc tiêu cực. Gần đây, đoàn phim mỗi ngày đều quay từ sáng sớm đến tận khuya, thức trắng đêm để diễn không còn là chuyện hiếm. Ngay cả Ma lão – người sức khỏe vốn không tốt – cũng tham gia toàn bộ quá trình, thì mọi người khác đương nhiên cũng không được phép lơ là. Trong bối cảnh ấy, mọi loại tin đồn hay chuyện tình cảm mập mờ đều không có cơ hội lan truyền, và An Hứa Mạc cuối cùng cũng được trải qua một khoảng thời gian bình yên nhưng vô cùng bận rộn.

Vấn đề lớn nhất mà An Hứa Mạc gặp phải gần đây là khi phải hóa thân vào vai Bạch Thanh Trì ở thời điểm mười năm sau. Ngoại hình và khí chất của An Hứa Mạc vẫn còn quá trẻ trung, khi lên màn ảnh rộng lại càng thêm non nớt. Hình tượng của nhân vật sau khi từ bỏ ước mơ múa ballet và sống cùng con nuôi có sự khác biệt quá lớn so với vẻ ngoài của cậu, còn kỹ năng diễn xuất thì lại chưa đủ để bù đắp hết.

Nhưng không ai ngờ rằng, chính cách diễn xuất dựa vào bản thân thật lại giúp An Hứa Mạc vượt qua được thử thách này.

Trong khoảng thời gian này đã xảy ra đủ thứ chuyện, khiến An Hứa Mạc so với lúc trước, bắt đầu có bản năng giữ khoảng cách với Chu Cẩn Trầm. Mà trùng hợp là, trong kịch bản cũng yêu cầu đúng cảm giác này —

"Vết thương lớn nhất trong lòng Bạch Thanh Trì, thực ra lại đến từ chính người cậu ta yêu nhất — Lăng Tư Hàng." Ma lão cầm kịch bản giải thích cho An Hứa Mạc: "Cho đến tận cuối cùng, tình cảm mà Bạch Thanh Trì dành cho Lăng Tư Hàng vẫn vô cùng phức tạp. Cậu ta từng muốn cứu Lăng Tư Hàng, nhưng lại không cam lòng để bản thân một lần nữa rơi vào cơn ác mộng năm xưa. Vì vậy, khi đối mặt với Lăng Tư Hàng, cậu ta chọn cách ngụy trang thành lạnh nhạt và xa cách."

Điều này trùng khớp với cảm xúc mà An Hứa Mạc đang dành cho Chu Cẩn Trầm ở hiện tại.

Phân cảnh kết phim giả định không xảy ra ở đồn cảnh sát giữa bão tố hay tại phiên tòa nghiêm trang, ngược lại, biên kịch Đào và Ma lão đã chọn một bối cảnh đời thường: Lăng Tư Hàng sau khi được bảo lãnh ra tù, vô tình gặp lại con nuôi Bạch Thanh Trì trên đường phố.

Người duy nhất có thể cung cấp chứng cứ xác thực rằng Diệp Khải Sinh gây án, lại chính là người từng bị hắn ta và Diệp Khải Sinh bỏ quên – Triệu Cửu Cửu lúc ấy đang quấn lấy Bạch Thanh Trì. Vì vậy, khi manh mối vừa xuất hiện, Lăng Tư Hàng ngay lập tức nhớ đến người này. Trong khi bản thân lại đang mắc kẹt giữa cảm xúc bị người mình yêu hãm hại và việc chính mình phải ngồi tù, khi thật sự nhìn thấy Bạch Thanh Trì, hắn ta thậm chí không biết mình nên phẫn nộ hay biết ơn.

Còn Bạch Thanh Trì thì lại rất rõ ràng.

Cậu ta không phủ nhận lời chất vấn của Lăng Tư Hàng, cũng không định dây dưa thêm. Chỉ thản nhiên nhìn đối phương một cái, ánh mắt vẫn y như thiếu niên ngạo mạn năm nào bước ra từ sân khấu ballet.

"Tôi giúp anh là vì muốn trả thù Diệp Khải Sinh, không phải để cứu anh." Cậu ta đứng ở góc hẻm nhỏ hẹp, bên cạnh là bức tường trắng xám cũ kỹ. Không gian chật chội nhưng không thể che mờ ánh sáng tỏa ra từ người anh.

"Anh mất người yêu, hắn nếm mùi trừng phạt, hai người các anh đã từng cho tôi những thứ gì, thì tôi đã trả lại đầy đủ."

"Ngài Lăng, thế giới rộng lớn như vậy, thành thật mà nói, tôi hy vọng chúng ta không bao giờ gặp lại."

Nói xong, Bạch Thanh Trì xoay người bỏ đi. Ở đầu hẻm, cậu ta dắt tay cậu bé đang đợi sẵn, rời khỏi nơi đó mà không một lần quay đầu lại.

Bên ngoài hẻm, đường phố người qua lại tấp nập. Giữa đám đông náo nhiệt, đứa bé cậu dắt tay đột nhiên thốt lên bằng giọng ngây ngô: "Đau quá, tay con đau!"

Bạch Thanh Trì lúc này mới giật mình nhận ra mình đã vô thức nắm tay cậu bé quá chặt, khiến cậu bé bị đau.

— Đây cũng là phân cảnh cuối cùng An Hứa Mạc cần quay.

Phải rất khó khăn An Hứa Mạc mới thoát khỏi trạng thái đắm chìm trong tình cảm ngọt ngào, để thể hiện được cảm xúc kháng cự và xa cách, Ma lão nhìn màn hình giám sát mà vẫn không hài lòng, cau mày lại.

Ông cầm loa hét lên một tiếng "NGỪNG!"

Trên phim trường, hai người đang diễn đối diện nhau lập tức dừng lại, cả đám diễn viên quần chúng cũng ngưng theo.

Ma lão cuối cùng vẫn đi đến tận nơi — vốn chẳng cần dùng loa, vì ông hét một tiếng là cả trường quay đều nghe.

Nhưng khi đến trước mặt Chu Cẩn Trầm, ông chẳng buồn giữ lời nói nhẹ nhàng tình cảm.

"Hiện tại tâm lý của Lăng Tư Hàng là rất muốn đuổi theo Bạch Thanh Trì, hỏi cậu ta có giao chứng cứ để tống Diệp Khải Sinh vào tù không." Ma lão chỉ vào An Hứa Mạc, nói thẳng: "Cậu đâu phải kiểu chồng đi công tác lâu ngày về nhà rồi phát hiện vợ ngoại tình sinh con riêng. Vậy mà sao cậu lại cứ nhìn cậu ta ôm đứa nhỏ chằm chằm như thế hả?"


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận