Nam Thần Đều Theo Đuổi Anh Trai Tôi

Chương 90: Không phải trạng thái bình thường.




Khi Tân Tử Mạch chạy đến công ty Kim Điển, cửa văn phòng vẫn còn khóa. Nghe tin báo, Đường Đường cầm chìa khóa đến, ngón tay cầm chìa cùng run lên bần bật. Cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh mở khóa. Khi cửa bật mở, cô nhìn thấy một cậu bé gầy gò đang nằm trên sàn, cổ chân lộ ra ngoài, nước mắt lập tức trào ra.

"Tiểu Mạc..."

Cậu đang nằm trên nền đất, bên dưới là một chiếc áo vest cao cấp đã bị ép nhăn lại. Chủ nhân của chiếc áo đó đang quỳ bên cạnh, một tay đè lên ngực cậu bé, tay còn lại đặt sau gáy cậu. Áo sơ mi của An Hứa Mạc bị cởi mấy nút phía trước ngực, khuôn mặt cậu trắng bệch không còn giọt máu, nằm đó như thể đã mệt đến mức không thể tỉnh lại được nữa.

Trong phòng, điều hòa đã bị tắt, cửa sổ chỉ mở một nửa, hơi nóng ẩm từ bên ngoài tràn vào. Không khí lưu chuyển không mang lại cảm giác dễ chịu hơn, mà trái lại do nhiệt độ tăng lên khiến người trong phòng thấy càng thêm ngột ngạt.

Tân Tử Mạch nghiêng người để các nhân viên y tế đẩy cáng vào. Hai người nhanh chóng hạ cáng xuống, đặt nó trên nền, một người mở mặt nạ dưỡng khí, người còn lại ngồi xổm xuống kiểm tra tình trạng của An Hứa Mạc.

Vừa kiểm tra, bác sĩ vừa hỏi Chu Cẩn Trầm: "Trước khi bất tỉnh, bệnh nhân có bị va chạm mạnh hay tổn thương nào không?"

"Không có."

"Trước đây cậu ấy có từng bị ngất xỉu tương tự, hay có vấn đề gì về tim không?"

Chu Cẩn Trầm dừng lại một chút, rồi trả lời: "...Không có."

Bác sĩ liếc nhìn mặt và ngực An Hứa Mạc: "Đã làm hô hấp nhân tạo và ép tim chưa?"

"Đã làm cả rồi."

Cuộc hỏi đáp diễn ra rất nhanh, chỉ vài giây sau, bác sĩ kia đã đeo xong mặt nạ dưỡng khí cho An Hứa Mạc, nối dây oxy, tiếng thở rít vang lên trong không gian căng thẳng. Hai người nâng cậu lên cáng, cố định cẩn thận rồi nhanh chóng đẩy ra ngoài.

Chu Cẩn Trầm định đi theo, Tân Tử Mạch vội gọi lại: "Cẩn Trầm! Anh đi theo cũng không có phương tiện đâu, để tôi đi, mai có lẽ phải xin đoàn phim nghỉ..."

Nhưng hắn dứt khoát cắt ngang: "Tôi đi bệnh viện. Mọi việc khác giao cho cậu lo."

Hắn quay sang Đường Đường:
"Cô cũng ở lại. Lịch trình của tiểu Mạc do cô sắp xếp, giữ liên lạc liên tục."

Nói xong, Chu Cẩn Trầm rời khỏi văn phòng. Gương mặt hắn vẫn không biểu cảm, cầm theo ví và khẩu trang. Thậm chí đến ống tay áo còn chưa kịp kéo xuống.

Tân Tử Mạch và Đường Đường ở lại công ty, chỉ có Chu Cẩn Trầm đi theo xe cấp cứu. Trên đường đi, khi xe rung lắc qua đoạn xóc, An Hứa Mạc có tỉnh lại một lần. Chu Cẩn Trầm khẽ gọi cậu, nhưng cậu chỉ nhìn hắn một lúc rồi quay đầu đi, như thể ánh đèn trong xe quá chói và lại nhắm mắt.

Dù bác sĩ trên xe nói rằng tình trạng bệnh nhân tạm thời ổn định và An Hứa Mạc lúc tỉnh lại cũng không có vẻ quá nghiêm trọng, nhưng Chu Cẩn Trầm – người đi theo cậu suốt chặng đường – vẫn không dám lơi lỏng một chút nào.

Khi Lê Thu Thành đến, phần lớn các xét nghiệm đã làm xong. Hắn ta cầm bệnh án xem lại một lượt, rồi tìm gặp bác sĩ phụ trách để hỏi thêm vài điều, sau đó mới nói với Chu Cẩn Trầm:

"Đừng quá lo, tình trạng thể chất của tiểu An có lẽ không quá nghiêm trọng. Anh biết vì sao cậu ấy ngất không?"

Chu Cẩn Trầm nhíu mày: "Không nghiêm trọng sao?"

Lê Thu Thành gật đầu, đưa bệnh án cho anh xem: "Đã kiểm tra tim riêng rồi, các hạng mục nội khoa cơ bản cũng xong. Không phát hiện bất thường rõ rệt nào cả."

Chu Cẩn Trầm nhìn về phía phòng đo điện não đang đóng cửa, giọng hắn khàn khàn: "Trước khi ngất, tiểu Mạc nói với tôi rằng... em ấy cảm thấy mình sắp chết."

Lê Thu Thành nghe vậy, động tác khựng lại một chút.

Sau khi các kiểm tra hoàn tất, một vài kết quả vẫn cần chờ thêm khoảng mười phút. Giường bệnh ở viện đang rất khan hiếm, với quy trình này thì vừa mất thời gian, vừa chưa chắc được duyệt giường nằm. Tuy nhiên, khi Lê Thu Thành cầm kết quả trở lại và gọi cho Chu Cẩn Trầm thì phát hiện hắn đã chuyển An Hứa Mạc sang một phòng bệnh riêng.

Phòng bệnh đó rất rộng rãi, trợ lý tiểu Dương của Chu Cẩn Trầm cũng đã đến. Giường bệnh được trải ga và chăn mới, gối cũng được thay sạch sẽ, trông chẳng khác nào giường của một khách sạn hạng sang chứ không giống trong bệnh viện.

An Hứa Mạc nằm nghiêng người quay lưng ra phía cửa, không thấy rõ biểu cảm. Lê Thu Thành bước nhẹ tới gần, liếc nhìn Chu Cẩn Trầm để hỏi xem cậu còn ngủ không.

Chu Cẩn Trầm đáp khẽ: "Tỉnh rồi."

Lê Thu Thành đi vòng sang bên kia giường, thấy cậu vẫn còn nhắm mắt. Dưới ánh đèn, sắc mặt của cậu thậm chí còn trắng bệch hơn cả người chết. Khi cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình, An Hứa Mạc dường như bị làm phiền, nhẹ nhàng rụt mặt vào trong chăn.

Chu Cẩn Trầm lại phải tốn công một hồi mới dỗ được cậu chịu kéo chăn lên đến dưới mũi.

Lê Thu Thành quay lại đứng bên mép giường, cầm bệnh án lên, nhẹ giọng nói: "Tiểu An, trên người hiện giờ không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có dạ dày là cần chú ý hơn. Ngoài ra, cậu không được làm việc quá sức, vì như vậy sẽ khiến dạ dày thêm áp lực, kéo theo ảnh hưởng đến cảm xúc và làm cậu cảm thấy rất mệt mỏi, không dễ chịu. Vì vậy sau này phải cố gắng ăn uống đúng giờ và nghỉ ngơi hợp lý."

Người nằm trên giường không đáp lại. Lê Thu Thành cũng không để tâm lắm. Khi tiểu Dương thay đèn lớn bằng đèn bàn trong phòng, hắn ta ra hiệu cho Chu Cẩn Trầm đi theo, kéo hắn ra ngoài.

Bên ngoài có một ban công, hai người bước ra. Chu Cẩn Trầm là người mở lời trước: "Vẫn là do viêm dạ dày sao?"

"Không." Lê Thu Thành lắc đầu: "Ban nãy tôi nói vậy chỉ để trấn an tiểu An, để cậu ấy không nghĩ ngợi lung tung."

Hắn ta mở bệnh án ra, giải thích: "Tất cả các kiểm tra đều không có vấn đề gì lớn. Về thể chất, cậu ấy hoàn toàn khỏe mạnh. Vấn đề có lẽ nằm ở tinh thần."

Chu Cẩn Trầm cau mày: "Chắc chắn là không bỏ sót gì trong kiểm tra chứ?"

"Tất cả các hạng mục cần thiết đều đã kiểm tra rồi." Lê Thu Thành hiểu được tâm trạng của hắn nên kiên nhẫn giải thích: "Nếu thật sự có bệnh lý ở một bộ phận nào đó thì sẽ không chỉ thể hiện ở một loại xét nghiệm duy nhất. Mà tất cả kết quả đều bình thường, vậy khả năng bỏ sót gần như bằng không."

Chu Cẩn Trầm cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi tiếp: "Vậy tinh thần em ấy bị làm sao?"

"Trước khi nói điều đó, tôi muốn hỏi: Ngoài những chuyện anh đã kể, lúc trước khi cậu ấy ngất, trong phòng có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?"

"Ví dụ như đột nhiên bị tối sầm mặt, hoặc là thấy thứ gì đó như nhện, chuột chẳng hạn?"

Chu Cẩn Trầm đáp: "Không có."

Lê Thu Thành hỏi tiếp: "Vậy trước đây tiểu An có sợ thứ gì đặc biệt không? Vừa thấy là cảm thấy không ổn?"

Hắn ta lại giải thích kỹ hơn: "Hoặc là không thích một loại hoàn cảnh nào đó, ví dụ như nơi chật hẹp, hoặc khi xung quanh có quá nhiều người..."

Chu Cẩn Trầm lắc đầu: "Không có."

An Hứa Mạc là nghệ sĩ, và trong trạng thái làm việc, cậu chưa từng có biểu hiện gì bất thường.

Đã loại trừ khả năng bệnh lý, giờ cũng loại trừ nguyên nhân do môi trường cụ thể... Lê Thu Thành trầm ngâm một lúc rồi nói: "Tôi đã xem sóng não của cậu ấy. Tuy không thấy bất thường rõ rệt, nhưng sóng alpha của cậu ấy lại cho thấy một xu hướng đặc biệt."

"Sóng alpha thể hiện khi con người đang trong trạng thái thư giãn nhất, nhưng trong trường hợp của tiểu An, cường độ sóng alpha lại thấp, đồng thời hoạt động ở tần số cao hơn bình thường. Nói đơn giản là cậu ấy luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ."

"Dựa vào phán đoán hiện tại..." Lê Thu Thành nhìn về phía Chu Cẩn Trầm: "Tiểu An rất có khả năng đã bị lên cơn hoảng loạn cấp tính, hay còn gọi là rối loạn lo âu đột ngột."

Chu Cẩn Trầm im lặng một lúc.

Giọng hắn khàn khàn: "Vì tôi đưa ra thông báo như thế sao?"

"Chưa chắc là vì vậy." Lê Thu Thành xua tay: "Theo như anh miêu tả, thì trạng thái của tiểu An đã không bình thường từ trước khi nhận được lời tỏ tình."

"Nếu trong tình huống bình thường, cậu ấy sẽ không liên tưởng chuyện thông báo với cái mà cậu ấy nghe trước đó về việc điều trị. Dù có nghĩ như vậy đi nữa, người bình thường cũng sẽ không phản ứng mạnh đến mức biểu hiện rõ ràng như thế."

"Tôi lại nghĩ, vấn đề nằm ở bức ảnh. Anh từng nói trong ảnh có ba mẹ của cậu ấy đúng không? Trước khi anh đến, có thể ba mẹ cậu ấy đã liên hệ với cậu ấy?"

Chu Cẩn Trầm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: "Đường Đường nói, hôm qua cậu ấy nhận được một cuộc gọi. Tối nay cũng định sẽ gọi lại cho đối phương."

"Vậy thì cuộc gọi đó rất quan trọng." Lê Thu Thành nói tiếp: "Chứng hoảng sợ thường có liên quan đến tổn thương từ thời thơ ấu. Nhiều người mắc bệnh này đều từng có quá khứ không vui hoặc tổn thương thời nhỏ. Tốt nhất chúng ta nên tìm hiểu xem trong cuộc điện thoại đó đã xảy ra chuyện gì."

Chu Cẩn Trầm gật đầu. Lê Thu Thành lại dặn thêm: "Đúng rồi, chuyện này tốt nhất đừng hỏi trực tiếp tiểu An. Nếu được, hãy dùng biện pháp kỹ thuật để khôi phục lại nội dung cuộc gọi thì tốt hơn."

Hắn ta thở dài một tiếng: "Cẩn Trầm, tuy anh và tiểu An đều có vấn đề tâm lý, nhưng thực ra hai người là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau."

"Anh là kiểu người thật sự không để tâm, còn cậu ấy thì luôn cố gắng kiềm chế bản thân. Bề ngoài không có gì bất thường, nhưng những cảm xúc đó vẫn còn đó, thậm chí ngày càng bị phóng đại, chỉ là tạm thời bị chôn vùi nên không ai thấy được."

"..." Chu Cẩn Trầm nói: "Càng dồn nén thì càng tích tụ, cuối cùng xung quanh toàn là bom nổ chậm, đúng không?"

"Đúng vậy." Lê Thu Thành đáp: "Nên khi anh đưa ra quyết định gì, tốt nhất hãy cân nhắc đến cảm xúc của cậu ấy nhiều hơn. Dù sao thì giờ đây... anh là người có ảnh hưởng lớn nhất đến cậu ấy."

Hắn ta nhìn Chu Cẩn Trầm rồi hỏi: "Còn chuyện thông báo kia... anh vẫn định tiếp tục sao?"

Chu Cẩn Trầm ngừng lại một lúc, rồi lắc đầu.

"Anh có thể nghĩ được như vậy là tốt rồi." Lê Thu Thành nói. Trước đây hắn ta thúc giục Chu Cẩn Trầm đối diện với nội tâm của mình, một phần là vì phản ứng của An Hứa Mạc, phần khác là muốn dùng chuyện này để giúp chính Chu Cẩn Trầm điều trị. Nhưng đến lúc này...

"Cẩn Trầm, khả năng kiểm soát bản thân của anh trước nay rất tốt, năm đó cũng kịp thời được hỗ trợ điều trị chuyên nghiệp. Nhưng tiểu An thì không như vậy." Lê Thu Thành bóp nhẹ sống mũi: "Tôi đã từng gặp rất nhiều trường hợp như cậu ấy. Khi bị k*ch th*ch lâu dài mà không được hướng dẫn đúng lúc, không ai phát hiện ra, cuối cùng..."

Lê Thu Thành thở dài: "Vừa rồi ở trong phòng bệnh, tiểu An đã có biểu hiện của xu hướng tự khép mình. Cậu ấy không chỉ phải chịu áp lực vì cơn lo âu cấp tính, mà còn phải đối mặt với sự bất an khi để người khác nhìn thấy bản thân mình trong trạng thái đó."

"Hiện tại, tình trạng của cậu ấy chưa thích hợp để điều trị chính thức. Nếu anh có thời gian trong đêm nay... thì tốt nhất nên ở bên an ủi cậu ấy một chút."

Chu Cẩn Trầm không đáp lại. Sau khi xác nhận Lê Thu Thành không còn gì căn dặn thêm, hắn quay người rời khỏi ban công. Lê Thu Thành nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, không kìm được đưa tay xoa nhẹ thái dương.

Hy vọng việc họ ở bên nhau có thể giúp cả hai chữa lành cho nhau, chứ không phải khiến mọi thứ tồi tệ hơn...

-

Chu Cẩn Trầm đẩy cửa bước vào. Người trên giường vẫn giữ nguyên tư thế như lúc hắn rời đi, dường như đến cả nếp gấp trên chăn cũng không có thêm một cái nào.

Bên đầu giường đã chuẩn bị sẵn một ly nước ấm, bên mép giường là đôi dép đi trong phòng, tiểu Dương sau đó cũng rời khỏi phòng theo ý hắn dặn. Chu Cẩn Trầm tiến lại gần, đứng bên mép giường.

Trong phòng im lặng đến đáng sợ. Đêm hè yên ả, chỉ nghe thấy tiếng ve văng vẳng từ nơi xa vọng về.

Một lúc sau, ánh đèn bàn cũng bị tắt đi, tiếng bước chân lại vang lên, theo sau là tiếng cửa phòng được nhẹ nhàng khép lại. Một lát sau, cả căn phòng hoàn toàn chìm vào yên tĩnh.

Bên cạnh chiếc gối, mái tóc đen mềm mại thấm ướt một vùng nhỏ.

Phần đỉnh đầu vùi sâu vào gối, chiếc lưng gầy guộc nằm nghiêng co lại, cong đến mức như muốn gãy ra. Tấm chăn mềm che phủ tất cả khoảng trống, nhưng không thể giấu được tiếng nức nở ngày càng dồn dập – cuối cùng không thể kìm nén mà bật ra thành tiếng nghẹn ngào.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận