Ngươi Muốn Làm Gì Với Thi Thể Ta Vậy Hả?

Chương 50: Định đạo.




Năm Sinh Ninh 226.

Ngày đầu tiên Cung Thẩm đến nhà họ Đoạn.

"Có phải hắn không?"

"Vị thiếu gia họ ngoài đến nhận thân?"

"Nghe nói mẫu thân hắn trước đây là người nhà họ Đoạn, sau này tự lập môn hộ bên ngoài, sao giờ lại về nhà họ Đoạn rồi?"

"Quan trọng là gia chủ còn đồng ý nữa."

"Đừng nói nữa, nhìn qua đây rồi."

"..."

Cung Thẩm sau khi tắm rửa xong, từng bước theo sau Đoạn phu nhân, các nha hoàn, tiểu tư trên đường đều tò mò nhìn lại.

Ban đầu hắn còn lịch sự mỉm cười với họ, sau đó cười cứng cả mặt, đành cúi đầu đi.

Không có cách nào khác, Đoạn phủ quá lớn.

"Khâm nhi, Tuyên nhi, lại đây, đây là biểu huynh mà ta đã nói với các con trước đây."

Trong đại sảnh uy nghiêm tráng lệ, hai vị thiếu gia, một người ngồi ở phía đông nam, một người ngồi ở phía tây bắc, vừa nghe Đoạn phu nhân nói, ánh mắt liền lần lượt nhìn tới.

Một ánh mắt không thiện ý.

Một ánh mắt nghi hoặc.

"Trước đây đã nói sao?"

"Không phải biểu muội sao?"

Đốp. Đốp.

Hai người bị Đpạn phu nhân mỗi người một cái cốc đầu, mỗi tay một người xách đến trước mặt Cung Thẩm.

Đoạn phu nhân khẽ cười: "Lễ phép đâu?"

Hai người đồng thời ôm đầu, không tình nguyện mở miệng vàng: "Biểu huynh."

Đặc biệt là Đoạn Khâm.

Hắn từ đầu đến chân đánh giá Cung Thẩm một lượt, từ những sợi tóc dài ngắn lộn xộn, đến bộ quần áo cũ trên người, vẻ ghét bỏ trong mắt gần như tràn ra.

Cung Thẩm xoa xoa gấu quần, trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cúi người thật nghiêm túc: "Hai vị thiếu gia khỏe."

Đoạn phu nhân khẽ nhíu mày, sau khi buông hai người ra, xoa xoa đầu Cung Thẩm.

"Thẩm nhi, sau này chúng ta là người một nhà, không cần quá câu nệ. À, chỗ ở của con vẫn chưa sắp xếp phải không, thế này nhé, cạnh phòng Khâm nhi và Tuyên nhi đều trống, lát nữa chúng ta cùng đi xem, con có thể chọn một phòng mình thích để ở."

Hai vị thiếu gia lập tức lộ vẻ không hài lòng.

Cung Thẩm do dự một chút, kiễng chân, nhỏ giọng nói vào tai Đoạn phu nhân: "Phu nhân, con muốn ở ngoại viện có được không?"

"Không được."

"Con sẽ không nói ra đâu."

"Ngoại viện đầy rồi."

"À, vậy... phòng củi thì sao?"

Đoạn phu nhân im lặng một lúc: "Con có một huynh đệ tốt là thiếu gia nhà họ Kha phải không?"

Cung Thẩm gật đầu.

"Trước khi con đến Đoạn phủ, hắn đã cho người gửi một đống dược liệu quý hiếm và vài hòm vàng bạc châu báu, sợ ta sẽ bạc đãi con." Đoạn phu nhân cười cười, nói dối không chớp mắt, "Ta đã nhận hết rồi."

"Kết quả con chỉ muốn ở phòng củi sao?"

Cung Thẩm "À" một tiếng, lúc đó thật sự tin rồi, vì trong nhận thức của hắn, Kha Tuế thật sự là người có thể làm ra chuyện như vậy.

Mắt hắn khẽ mở to, giữ lấy cái suy nghĩ không thể thua lỗ, vẫn làm theo ý Đoạn phu nhân.

Đầu tiên là đến Tây Viện.

Bên cạnh Đoạn Tuyên.

Căn phòng rất lớn, đồ đạc cũng đẹp, chăn còn dày, hắn chỉ xem nửa vòng đã rất thích rồi, cũng không có ý định so sánh với căn phòng khác, thế là nửa vòng còn lại, hắn cứ âm thầm quan sát sắc mặt Đoạn Tuyên.

Nói thế nào nhỉ.

Hắn cảm thấy Đoạn Tuyên không những không miễn cưỡng, hình như, có lẽ, có thể là có chút vui vẻ?

Cung Thẩm thấy chắc không vấn đề gì, liền nói với Đoạn phu nhân: "Phu nhân, hay là, con cứ..."

"Không được." Đoạn Khâm đột nhiên lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt khó chịu càng rõ rệt hơn, "Ngươi còn chưa xem Đông Viện của ta, dựa vào cái gì mà nghĩ bên hắn tốt hơn?"

Đối với Đoạn Khâm, Cung Thẩm không cần quan sát quá kỹ cũng có thể thấy hắn thật sự rất không muốn mình ở cạnh phòng hắn.

Và sự bất thường lúc này, hoàn toàn là do sự kiêu ngạo không muốn bị Đoạn Tuyên vượt mặt.

"Đã là Khâm ca nói vậy rồi," Đoạn Tuyên nhún vai nói, "Vậy thì cứ để hắn ở chỗ huynh đi."

"Ta có đồng ý đâu!" Đoạn Khâm lập tức nói.

"Vậy thì ở chỗ ta." Đoạn Tuyên đầu óc nhanh nhạy, nhanh chóng chiếm thế thượng phong.

"..." Đoạn Khâm nghiến răng, dù không nói lý cũng không chịu thua: "Dựa vào cái gì mà ở chỗ ngươi?"

"Vậy thì ở chỗ ngươi đi."

"Ta đã nói ta không đồng ý!"

Đoạn Tuyên: "..."

Cung Thẩm: "..."

Phải nói rằng, lúc đó trong mắt Cung Thẩm, Đoạn Tuyên quả thật thuận mắt hơn Đoạn Khâm một chút.

Cung Thẩm tự biết mình không thể xen vào, chỉ có thể đứng một bên như chim cút.

Đoạn phu nhân ngược lại đã quen với chuyện này, bình tĩnh lấy ra hai que tre, một dài một ngắn, đặt trước mặt Cung Thẩm nói: "Rút được que dài thì đi Tây Viện, rút được que ngắn thì đi Đông Viện, Thẩm nhi, con thấy được không?"

Cung Thẩm đương nhiên nói: "Được ạ."

Đoạn Khâm lại tủi thân, xù lông: "A — nương — tại sao con lại là que ngắn!"

"Con không chịu!"

Ngay cả chuyện này cũng tranh.

Cung Thẩm lúc đó thật sự muốn bịt miệng Đoạn Khâm lại, bảo hắn im đi, thằng nhóc hư hỏng này thật chẳng đáng yêu chút nào.

Ngay khi ý nghĩ đó vừa xuất hiện, hắn lại thoáng thấy trong mắt Đoạn phu nhân hiện lên một nụ cười dịu dàng.

Con mình vì chuyện nhỏ mà giận dỗi, trong mắt người khác có thể rất ngốc nghếch và phiền phức, nhưng lại khiến nàng cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Nàng không kìm được mà có chút thiên vị.

"Thằng nhóc này — được rồi, nghe con một lần, đổi lại nhé, que dài đại diện cho Đông Viện của con."

Nàng nắm chặt hai que tre trong tay, cười hỏi Cung Thẩm, "Thẩm nhi, bên trái hay bên phải?"

...Gia đình à.

Bất kể khi nào cũng sẽ thiên vị lẫn nhau.

Gia đình thật sự ở đây, rõ ràng chỉ có Đoạn phu nhân và Đoạn Tuyên thôi mà.

Cung Thẩm lơ đãng chỉ tay, Đoạn phu nhân xòe tay ra—

Là que dài.

"Đại trượng phu, không được giở trò đâu nhé?"

Đoạn phu nhân cười tủm tỉm dùng que chọc chọc vào má Đoạn Khâm đang phồng lên vì giận.

"...Con mới không làm thế."

Đoạn Khâm nuốt lời vào trong, mặt đỏ lên, hừ một tiếng, dù không vui vẻ gì, nhưng vẫn nhếch cằm với Cung Thẩm: "Ngươi đi theo ta đi."

Cung Thẩm liền đi theo.

Mặc dù rất thích nơi này, nhưng hắn hiếm khi được toại nguyện, nên đã quen rồi.

Nhưng không hiểu sao, vừa đi được hai bước, trong lòng bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh, theo bản năng nhìn về phía Đoạn Tuyên—

Người sau đang mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào hắn, ở góc độ mà Đoạn phu nhân không nhìn thấy, môi hắn khẽ mấp máy không tiếng động.

Cung Thẩm ngẩn người, tưởng mình nhìn nhầm, hắn nghĩ Đoạn Tuyên vì bị cướp mất que dài mà tức giận, nên đã áy náy cười với hắn.

Mà Đoạn Tuyên vẫn không ngừng thốt ra hai từ đó.

Lần này Cung Thẩm đã xác nhận.

Hắn đang nói—

Đi chết đi.

Đi.

Chết.

.

Thôi phủ.

Mười lăm năm trôi qua, Cung Thẩm có chút bất đắc dĩ nghĩ, sao hai người này vẫn vậy chứ.

Dù sao cũng đã đấu đá nhiều năm như vậy, cũng chưa thật sự động dao động súng, hay là mình nhân cơ hội hỗn loạn này rời đi vậy.

Keng!

Ai ngờ Đoạn Tuyên một mũi tên bắn trúng ngay trước chân hắn, nhướng mày nói: "Hay là chúng ta thử xem, ai giết hắn trước?"

Lại nữa!

Lại thi!

Ấu trĩ không chứ!

Đúng lúc Cung Thẩm đang cảm thấy mệt mỏi trong lòng, Đoạn Khâm lại bất ngờ bình tĩnh một lần.

Hắn bước sang một bên, đứng chắn trước mặt Cung Thẩm, lạnh lùng nhìn Đoạn Tuyên: "Ta đúng là muốn giết hắn, nhưng không phải bây giờ. Trước khi ta ra tay, bất cứ ai cũng đừng hòng động vào hắn."

Đoạn Tuyên nheo mắt: "Kỳ lạ thật, Đoạn Thanh Minh mà ta biết sẽ không bảo vệ một con quỷ. Chẳng lẽ... nó có liên quan gì đến ngươi khi còn sống sao?"

Đoạn Tuyên không biết đó là Cung Thẩm, nhưng kết hợp với phản ứng của Đoạn Khâm, nếu suy nghĩ kỹ hơn một chút, có lẽ sẽ đoán ra.

Mà một khi chuyện Cung Thẩm giả chết bị lộ, sẽ chỉ đối mặt với vô số cuộc vây bắt và rắc rối.

"Ha," Đoạn Khâm nói, "Ta với hắn có thể có liên quan gì chứ, chẳng qua là giữ lại có ích mà thôi."

"Có ích gì?"

"Tham gia tuyển chọn Thủ Bia Nhân."

Sự chú ý của Đoạn Tuyên ngay lập tức bị chuyển hướng, như thể nghe thấy một câu chuyện cười lớn nhất trên đời: "Ngươi, một kẻ yếu đuối từ nhỏ đã sợ quỷ, nửa điểm trừ quỷ thuật cũng không dám học, mà cũng xứng nói mình sẽ tham gia tuyển chọn sao? E rằng ngay cả thiệp mời của Tụy Quang Các cũng không có chứ gì."

"Ngươi nhìn kỹ đây là cái gì."

Đoạn Khâm từ trong lòng lấy ra một tấm thiệp xanh hình vuông, thờ ơ nói, "Ta đã nhỏ máu ghi danh rồi."

Đoạn Tuyên ngẩn người.

Cung Thẩm cũng bị hắn nói cho ngớ người ra, không kìm được liếc nhìn thiệp mời trong tay Đoạn Khâm.

Thật sự là thật.

Thằng nhóc này cũng được đấy nhỉ, lấy đâu ra vậy.

Khoan đã—

Cung Thẩm mặt đơ ra.

Đây chẳng phải là tấm thiệp mời mà sư huynh đã để lại cho mình trước khi về nhà sao? Là— món quà Trung thu mà sư huynh tặng hắn mà.

Khốn kiếp?

Đoạn Khâm đã trộm ư?

Đã nhỏ máu nhận chủ rồi ư?

Kẻ trộm trong nhà khó phòng!

Kẻ trộm trong nhà khó phòng!!!

Cung Thẩm cảm thấy mình sắp đau tim rồi, chỉ hận không ném Đoạn Khâm xuống xe ngựa sớm hơn.

"Sẽ không phải từ đâu đó trộm về chứ." Đoạn Tuyên nói trúng phóc, giọng nghi hoặc, "Nếu không ta không nghĩ ra Tụy Quang Các làm sao có thể gửi thiệp mời cho ngươi."

"Tùy ngươi nghĩ, dù sao ta cũng sẽ mang nó đi."

"Ta tại sao phải nhường cho ngươi, ngươi nghĩ mình vẫn còn ở Đoạn gia sao?" Đoạn Tuyên nói, "Ngay cả khi ở Đoạn gia, ngươi cũng không thể ngang ngược như vậy, Đoàn phu nhân và Cung Thẩm đều đã chết, ngươi nghĩ mình vẫn có thể tùy tiện như trước sao?"

"Đoạn Thế An, ngươi không xứng nhắc đến mẫu thân ta!"

Đoạn Khâm như bị chạm vào vảy ngược, vung kiếm xông lên, giận dữ nói, "Càng đừng đặt bà ấy và cái đồ chó má đó chung một chỗ."

"Ha, đồ chó má?"

Đoạn Tuyên dùng thân cung chặn lại, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ dị và vui vẻ: "Đoạn Thanh Minh, ngươi sẽ không, đến bây giờ vẫn hận hắn chứ?"

"Nói nhảm gì, ta hận không thể lột da rút xương hắn, xé xác vạn đoạn."

"Ha ha ha," Đoạn Tuyên không nhịn được cười thành tiếng, sau khi giao đấu với hắn hai chiêu, ôm bụng đứng một bên, cười đến run cả người, "Không đánh nữa không đánh nữa, ngươi thật là... thật là, ha ha ha ha."

"Được thôi, vậy ngươi cứ tiếp tục hận hắn đi, nếu điều đó khiến ngươi dễ chịu hơn." Đoạn Tuyên thu cung, khóe môi nhếch lên nói, "Mặc dù không biết tại sao ngươi lại tham gia tuyển chọn Thủ bia nhân, nhưng ngươi cũng coi như vô tình mà đúng, cuối cùng cũng đã làm được một việc đúng đắn."

"Ngươi có ý gì?" Đoạn Khâm kề kiếm vào cổ hắn, giọng nói âm trầm: "Nói rõ ra."

"Vẫn chưa hiểu sao?" Đoạn Tuyên không thèm quan tâm đến lưỡi kiếm đang kề sát, thản nhiên nói: "Năm mười hai tuổi định đạo, ngươi cố chấp chọn kiếm đạo, vì ngươi thấy dùng kiếm rất ngầu, oai hơn những thuật trừ quỷ âm u trong gia tộc, xứng đáng với chính khí trên người ngươi."

"Nhưng ngươi không thấy lạ sao—"

"Sống trong gia tộc trừ quỷ, nhưng lại không học trừ quỷ thuật, tại sao chưa bao giờ có ai ép buộc ngươi?"

"Ngươi biết gì chứ," Đoạn Khâm nghiến răng nói, "Ngày ta chọn kiếm đạo, suýt nữa đã bị phụ thân ta đánh chết, con đường này là ta đã dùng mạng mình để đổi lấy."

"Nhưng cũng chỉ ngày đó thôi nhỉ." Đoạn Tuyên cười lạnh, "Ngày hôm sau gia chủ đã bỏ qua cho ngươi, không chỉ mời kiếm sư cho ngươi, sau này thậm chí còn cho phép ngươi đi Tử Cốt Thiên học hỏi, ngươi tự mình nghĩ kỹ xem, giữa đó còn xảy ra chuyện gì nữa?"

Còn xảy ra chuyện gì nữa?

Chẳng qua là hắn bị đánh đến ngất xỉu, sáng hôm sau tỉnh dậy, mẫu thân hỏi hắn có thật sự muốn học kiếm không? Hắn với một thân đầy vết thương, nhưng không chút do dự gật đầu, nói là muốn.

"Nhất định phải học sao?"

"Nhất định phải học."

"Vậy thì học đi," Mắt Đoạn phu nhân lướt qua một tia sáng, nhẹ nhàng ôm hắn nói, "Mẫu thân sẽ nghĩ cách, đừng lo lắng, Khâm nhi."

"Đừng lo lắng, à."

"..."

"Chắc chắn là mẫu thân ta đã giúp ta xin tình," Đoạn Khâm ánh mắt tối sầm, "Từ nhỏ đến lớn, bất cứ điều gì con thật sự muốn làm, bà ấy luôn là người ủng hộ con nhất."

"Đúng vậy, Đoạn phu nhân xưa nay vẫn vậy, nhưng ngươi luôn nghĩ bà ấy quá công bằng, sẽ không thiên vị ngươi, hiểu lầm rằng bà ấy đối xử tốt với ta và ngươi như nhau."

Đoạn Tuyên nhẹ nhàng nói vào tai hắn: "Ngươi luôn ngu ngốc như vậy, sự thật rõ ràng gần ngay trước mắt, ai cũng biết, chỉ có ngươi không biết."

"Cuối cùng, bà ấy chết rồi ngươi mới phát hiện. Còn có một số người, đến chết ngươi cũng không nhìn rõ."

"Ngươi cũng chỉ nhớ mẫu thân ngươi đã làm gì cho ngươi," Đoạn Tuyên với vẻ mặt châm chọc nhìn hắn, "Ngươi không nhớ Cung Thẩm đã làm gì sao?"

"Cung Thẩm sao không đến?"

Thiếu niên Đoạn Khâm nằm trên giường, cánh tay phải quấn đầy băng gạc, khó khăn dùng tay trái gắp thức ăn, mãi không gắp được miếng nào, tức giận, đập đũa xuống bàn: "Ngày thường ta ốm đau hắn đều giả bộ quan tâm đến thăm hỏi một phen, sao hôm nay lại không đến?"

Hắn tùy tiện chỉ một thị nữ: "Ngươi mau đi gọi hắn đến, bảo hắn gắp thức ăn cho ta."

"Thẩm thiếu gia..." Thị nữ đó đang định mở miệng nói, bị người khác chặn lại, cười nói: "Thiếu gia ngài quên rồi sao? Hôm nay hắn định đạo, đang ở trong viện chọn sư phụ đấy. Hay là để nô tỳ gắp thức ăn cho ngài nhé?"

Cái gọi là "định đạo" tức là giai đoạn sau khi tu luyện đủ ba bậc Nguyên Thủy Cảnh, trước khi đạt đến Kim Đan Cảnh, để xác định căn cốt của một người, từ đó xác định con đường tu luyện phù hợp với hắn.

Căn cốt của con người thường hình thành vào khoảng mười hai tuổi, đa số mọi người đều sau mười hai tuổi mới chạm đến ngưỡng cửa Kim Đan Cảnh, do đó có câu nói "trước định đạo, sau kết đan".

Chỉ có số ít người tu luyện quá nhanh, kết Kim Đan khi căn cốt chưa định hình, chỉ có thể "trước kết đan, sau định đạo", nhưng điều này cũng dẫn đến con đường sau này không đủ ổn định, dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Đương nhiên, còn có một loại người, tu luyện quá chậm, mặc dù cũng là "trước định đạo, sau kết đan", nhưng mười hai tuổi định đạo, có lẽ hai mươi tuổi vẫn chưa đạt đến Kim Đan Cảnh.

Loại người này, thực ra không cần quá sớm khóa chết con đường tu luyện của mình, dù sao "đường nào cũng không thông, không cần thiết chỉ đi một đường".

Cung Thẩm chính là loại người cuối cùng này.

"Không cần," Đoạn Khâm mặt khó chịu cầm đũa lên, lại gắp thức ăn, "Hắn mới Nguyên Thủy Cảnh bậc một không lâu, căn cốt còn chưa định hình nữa, định đạo cái gì chứ, chỉ là làm trò vô nghĩa thôi."

Chát.

Thịt kho tàu gắp không vững, rơi xuống bàn.

Đoạn Khâm tức giận, không định ăn nữa: "Dọn hết đi, ta muốn nghỉ ngơi."

"Nhưng ngài cả ngày hôm nay chưa ăn được bao nhiêu..." Lời thị nữ ngừng lại, bất ngờ nhìn về phía bóng dáng xuất hiện ở cửa, "Thẩm thiếu gia."

"Lãnh Nguyệt tỷ tỷ, Hà Hoa tỷ tỷ," Chỉ thấy một thiếu niên chậm rãi bước vào, "Ta đến rồi... ôi chao, lão tổ tông này lại làm sao thế, nhiều món ăn thế này mà không ăn?"

"Không ăn đúng lúc," Cung Thẩm không biết từ đâu lấy ra một đôi đũa, ngồi bên giường, cười hì hì đưa tay gắp thức ăn, "Ta còn chưa ăn trưa đâu."

"..."

Thằng khốn này, Đoạn Khâm sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn đâu phải không ăn, là không gắp được đó chứ.

Đang định mắng người, thấy Cung Thẩm quay đầu đũa, một miếng sườn hấp bột đã đến trước mặt Đoạn Khâm, không lớn không nhỏ, vừa vặn một miếng.

Đoạn Khâm hừ một tiếng, há miệng ăn hết, vừa ăn vừa xua hai thị nữ ra, nhai hai cái, nhả xương ra nói: "Sáng nay ngươi thật sự đi định đạo sao? Đâu có nhanh như vậy, sẽ không phải là tùy tiện quyết định chứ."

"Ngươi chọn kiếm đạo cũng nhanh vậy thôi, đổi lại ta thì không được sao?" Cung Thẩm đặt đũa trước mặt hắn, khó chịu nói: "Tự gắp đi."

"Ta mà tự gắp được thì cần ngươi làm gì!"

Đoạn Khâm trừng mắt nhìn hắn, chợt nhận ra đôi đũa đó khác với những đôi bình thường, đầu đũa không trơn tru như vậy, hình như bị gọt ngang qua, hắn dùng tay trái cầm thử gắp một cái, giống như dùng que tre cắm dưa hấu vậy, lập tức gắp vững vàng.

Đoạn Khâm tâm trạng tốt hơn một chút, nói chuyện bình thường trở lại: "Ngươi chọn đạo gì?"

"Đạo trừ quỷ chứ gì," Cung Thẩm chống cằm, "Các sư phụ đó nói ta rất phù hợp, đều tranh giành nhau muốn thu ta làm đệ tử đó."

"Lừa ai chứ," Đoạn Khâm lườm một cái, vừa nuốt chửng vừa nói, "Trừ quỷ thuật có hại đến thọ mệnh, ngươi vốn đã ốm yếu như vậy, ai mà muốn thu một con quỷ đoản mệnh chứ."

"Ta không lừa ngươi."

"Vậy ngươi tụ một đoàn âm hỏa cho ta xem."

Xoẹt.

Ngón tay Cung Thẩm đưa đến trước mặt Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm ngây người nhìn chằm chằm vào ngọn lửa nhỏ bé không đáng kể đó, đột nhiên sặc, ôm ngực ho sặc sụa.

"Chậc, ta đã nói không lừa ngươi rồi mà." Cung Thẩm rót một cốc nước đưa cho hắn.

Đoạn Khâm lại đột ngột vung tay hất đổ cốc nước, tay trái kéo cổ áo Cung Thẩm, mắng lớn: "Ngươi có bệnh à! Ngươi không cần mạng nữa sao?!! Ngươi có biết cơ thể ngươi, càng tiếp xúc với âm khí nhiều, chết càng nhanh không!!"

"Ta có bệnh à." Cung Thẩm chớp mắt, lau nước trà trên mặt.

"..." Đoạn Khâm suýt nữa không thở nổi: "Ngươi chi bằng cùng ta học kiếm đi, kiếm đạo tuy bá đạo, nhưng ăn chút linh dược đều có thể bổ lại được, tổng thể vẫn tốt hơn cái thứ này."

"Không muốn." Cung Thẩm gạt tay hắn ra: "Đã quyết định rồi, ta sẽ không thay đổi."

"Ta sẽ đi nói với mẫu thân, không cho ngươi học."

"Đoạn Khâm," Giọng Cung Thẩm không hiểu sao lạnh đi một chút, "Ngươi có thể chọn thứ mình thích, tại sao ta lại không được?"

"Ta nói không được là không được!" Đoạn Khâm nhìn hắn, không hiểu sao đột nhiên tức giận, "Hơn nữa, ngươi nghĩ, ngươi nghĩ ta học kiếm hoàn toàn là vì mình thích sao?"

"Ta làm sao biết được," Cung Thẩm thở dài, "Dù sao thì ta thích trừ quỷ thuật."

"Ngươi có thể đừng quản ta không?"

"Đoạn thiếu gia, coi như ta cầu xin ngươi đó."

Cánh tay Đoạn Khâm run lên, không cẩn thận cứa một vết vào cổ Đoạn Tuyên.

Keng một tiếng, kiếm rơi xuống đất.

"...Liên quan gì đến hắn, chẳng lẽ ta không trừ quỷ thì hắn nhất định phải trừ quỷ sao?"

Đoạn Khâm nghiến răng nói, "Ta còn có ý tốt khuyên hắn, là hắn tự mình không biết sống chết, cứ nhất định..."

"Không biết sống chết là ngươi." Cổ Đoạn Tuyên truyền đến cơn đau, đồng tử hắn đen thui, phản chiếu phía sau Đoạn Khâm—

Dưới ánh sáng ban ngày, bóng tối dưới chân Đoạn Tuyên dần dần lan đến phía sau Đoạn Khâm, một cái bóng quỷ âm u từ trong bóng tối dưới đất đứng dậy, từ từ thành hình.

Khóe miệng Đoạn Tuyên nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn: "Ngươi có thể không biết, ngươi trời sinh là thể chất bị ác quỷ quấn thân, nếu bản thân không tu luyện trừ quỷ thuật, cuối cùng sẽ có ngày chết dưới miệng ác quỷ, những năm qua ngươi có thể bình an vô sự sống sót, ngươi nghĩ là nhờ phúc của ai?"

"Mẫu thân ngươi chết rồi, phụ thân ngươi tiều tụy, ngươi giết hắn, sau này còn ai bảo vệ ngươi?"

"Ngươi nói bậy! Cái gì mà thể chất bị ác quỷ quấn thân, mẫu thân ta chưa bao giờ nói với ta chuyện này!" Đoạn Khâm hai mắt đỏ ngầu, hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiểm đang kề sát.

Bóng quỷ phía sau hắn, đã thành hình, vươn móng vuốt sắc nhọn về phía hắn—

Khoảnh khắc này, trong mắt Đoạn Tuyên bùng lên sát ý mãnh liệt và lạnh lùng: "Được thôi, Đoạn Thanh Minh, vậy thì ngươi cứ bị lừa dối cả đời đi."

"Ta xem lần này ai còn có thể bảo vệ ngươi."

"Đi chết đi."

Rắc.

Một tiếng rất trong trẻo.

Móng vuốt quỷ cách Đoạn Khâm chỉ vài ly thì bị người ta nắm lấy cổ tay, dùng sức bẻ một cái, rồi xoắn.

Nụ cười trên khóe miệng Đoạn Tuyên khẽ cứng lại, nhìn về phía Cung Thẩm không biết từ lúc nào đã xuất hiện.

Mà Cung Thẩm đang định ấn bóng quỷ đó xuống đất, liếc thấy khuôn mặt đầy vết nứt và đường kim mũi chỉ của nó, động tác cũng chợt ngừng lại.

Con quỷ này là...

"Phương Hiển Sơn!" Thanh Hà trong đầu kinh hãi kêu lên, không thể tin được: "Thì ra con quỷ sáu tầng giấu trong Thôi phủ chính là nó!!"

"Nhưng hắn không phải đã bị xé xác vạn đoạn ở Địa Ngục Vạn Quỷ rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây!"

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt này, trong đầu Cung Thẩm vang lên tiếng động lớn, lập tức nhớ lại đêm giết Phương Hiển Sơn ở Tử Cốt Thiên, trong đầu hắn gần như bị tra tấn đến điên loạn bởi d*c v*ng giết chóc và sự tàn nhẫn đến cực điểm.

Hắn buông tay quỷ đó ra, một tay túm lấy Đoạn Khâm, dốc hết sức lực đè nén cảm xúc trong cơ thể: "Đi."

Đoạn Khâm lại mạnh mẽ hất tay hắn ra: "Đừng chạm vào ta."

Cung Thẩm tiếp tục kéo hắn, lực đạo lớn đến kinh ngạc: "Đi!"

"Ta không đi, ta với hắn còn chưa nói xong!"

"Còn không nhìn ra sao?!" Cung Thẩm không nhịn được hét lên một tiếng, "Hắn thật sự muốn giết ngươi, nếu ta không ra tay, ngươi đã chết rồi!!"

"Thì sao chứ?"

Đoạn Khâm mắt đỏ ngầu trừng hắn, khàn giọng nói: "Ít nhất hắn là người duy nhất chịu nói cho ta sự thật."

Cung Thẩm lập tức nghẹn lời.

Khoảnh khắc này, Đoạn Tuyên cũng đã phản ứng lại, nhìn chằm chằm Cung Thẩm nói: "Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có quan hệ gì với Đoạn Khâm?"

Cùng lúc đó, "bóng quỷ" cũng chặn đường hai người, bốn phía đều là tu sĩ của Thôi phủ đang tiến lại gần.

Cá trong chậu.

Cung Thẩm nhắm mắt lại.

"Cung tiên sinh, có cần ta ra tay không?" Thanh Hà đã bình tĩnh lại.

"Không cần."

Khi mở mắt ra lần nữa, trong đồng tử hắn lóe lên một tia sáng u ám, không, là ánh sáng phản chiếu—

Chỉ thấy ngọn lửa xanh thẳm bốc lên trời cao, lửa thế cuồn cuộn, chia làm ba, trong khoảnh khắc hóa thành ba bức tường lửa khổng lồ!

Một bức chắn trước mặt Đoạn Tuyên, một bức chắn trước mặt tu sĩ nhà họ Thôi, và một bức vây quanh bóng quỷ, lửa thế hừng hực, sát ý đằng đằng.

"Đây không phải là U Lam Hỏa của nhà họ Đoạn sao?"

"Ta không nhìn nhầm chứ, vừa rồi hình như là từ phía Đoạn Khâm phát ra, nhưng hắn không phải học kiếm đạo sao?"

"Không phải hắn, không phải hắn, ngươi nhìn nhầm rồi, là do Đoạn nhị công tử phát ra."

"Nhưng Đoạn nhị công tử cũng bị nhốt rồi, làm sao có thể là hắn chứ."

"Kỳ lạ thật, đó là ai vậy, ở đây còn có người thứ ba của nhà họ Đoạn sao?"

"..."

Đoạn Tuyên thần sắc nghiêm túc, cũng ngay lập tức dẫn động U Lam Hỏa của bản thân, cố gắng phá hủy bức tường lửa phía trước, nhưng chỉ bị bức tường lửa nhanh chóng nuốt chửng, như dòng suối đổ vào sông.

"Người có thể sử dụng U Lam Hỏa đến mức này, tuyệt đối không thể là Đoạn Khâm, đây là, đây là..."

Trường hợp U Lam Hỏa của hắn vô dụng như vậy, biến thành một đống lửa phế thải, chỉ xuất hiện một lần.

Đó là khi hắn thua Cung Thẩm ba năm trước.

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Đoạn Tuyên khó coi vô cùng, nhưng hắn vừa thu phục con quỷ sáu tầng đó, vẫn chưa thể khống chế tốt sức mạnh của nó, ngoài ra không còn cách nào khác để ngăn Cung Thẩm đưa Đoạn Khâm rời đi.

"Ta mặc kệ có phải là ngươi không," Khuôn mặt Đoạn Tuyên bị ánh lửa chiếu đến có chút vặn vẹo, hét lên với hai người đang đi càng lúc càng xa, "Ngươi nghe rõ đây, Thủ Bia Nhân năm nay nhất định là ta! Ta tuyệt đối sẽ không thua ngươi nữa!"

Tưởng rằng người đó sẽ không đáp lại.

Đoạn Tuyên không có chỗ nào để trút giận, chỉ có thể dùng nắm đấm chứa đầy sự tức giận và thất bại giáng xuống đất.

Nhưng gió thổi mạnh xung quanh mang đến một giọng nói không lạnh không nóng.

"Đừng nhầm lẫn."

"Đối thủ của ngươi năm nay không phải ta."

"— Là Đoạn Thanh Minh."

.

"Ngươi tại sao..."

"Lại muốn lộ diện?"

Bước từng bước ra từ ánh lửa U Lam, Đoạn Khâm cứng đờ kéo nhẹ vạt áo Cung Thẩm phía trước.

Thực ra Đoạn Khâm trong lòng rất rõ, nếu không phải hắn xông vào gây náo loạn một trận, với bản lĩnh của Cung Thẩm, sớm đã lặng lẽ rời đi rồi.

Chứ không phải như bây giờ, Đoạn Tuyên dường như đã nhận ra Cung Thẩm, có lẽ sau hôm nay, tin tức Cung Thẩm chưa chết sẽ lan truyền khắp thành.

Rõ ràng cứ để mặc Đoạn Tuyên giết hắn là được, rõ ràng chỉ cần bản thân trốn thoát là được... tại sao không tiếc lộ thân phận mà vẫn muốn cứu hắn?

"Còn nữa, lời Đoạn Tuyên nói có thật không, lẽ nào ngày xưa mẫu thân ta đã ép ngươi chọn con đường trừ quỷ này sao?"

Trong thời gian ngắn tiêu hao lượng linh lực khổng lồ, lại vì đột nhiên nhìn thấy Phương Hiển Sơn, Cung Thẩm thân tâm mệt mỏi, cố gắng bình tĩnh nói: "Những chuyện này để sau nói, được không?"

"Ngươi bây giờ trả lời ta."

"Ta đã nói từ rất lâu rồi, chọn con đường nào là chuyện của ta." Cung Thẩm quay người, "Ta không phải vì ngươi mới làm như vậy..."

"Vậy vừa rồi ngươi tại sao lại vì cứu ta mà lộ diện! Rốt cuộc là tại sao, tại sao chứ?"

Nhìn thấy khóe mắt Đoạn Khâm xuất hiện nước mắt trong khoảnh khắc, trái tim Cung Thẩm như bị ai đó đâm mạnh một nhát.

Hắn hồi lâu không nói nên lời, mãi một lúc sau mới đưa tay lên, dường như muốn lau nước mắt cho Đoạn Khâm, nhưng cơn đau do bị đánh mạnh trên mu bàn tay vẫn nhắc nhở hắn, bây giờ Đoạn Khâm hận mình đến mức nào.

"Thanh Minh à..."

Cung Thẩm khẽ nói, "Ngươi còn nhớ không, năm mười hai tuổi, ngươi từng nói với ta ở Từ gia, nếu Từ gia muốn nhận nuôi ta, dù phụ thân ngươi có đồng ý, ngươi cũng sẽ không đồng ý."

"Ta hỏi ngươi tại sao, ngươi nói, vì ta là ca ca ngươi."

Cung Thẩm nhìn Đoạn Khâm, cuối cùng hạ quyết tâm, muốn lau nước mắt cho hắn, cười cười: "Bây giờ cũng vậy thôi, sở dĩ ta làm những điều này, chẳng phải vì ngươi coi ta là—"

Đoạn Khâm lùi lại một bước, lại dùng sức đẩy hắn ra, hai mắt đỏ ngầu nói: "Không."

"Ta không nhận ngươi là ca."

Lời tác giả

Phần Nghiệp Thành chính thức bắt đầu rồi.

Trước đây mình đã nói cốt truyện và tình cảm một nửa, nên đôi khi tuyến cốt truyện nhiều thì không lâu sau, tuyến tình cảm sẽ nhanh chóng quay trở lại.

Yên tâm, mình nghĩ tuyến tình cảm ở phần Nghiệp Thành sẽ rất thơm, các bạn đợi mình vài chương nữa nhé! Chương sau Từ Bảo sẽ xuất hiện!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận