Nguyệt Mãn Xuân Sơn Lâu

Chương 20.




Mấy ngày sau, Tống Sơn trong mắt ta rực rỡ hẳn lên.

Trong ánh mắt lấp lánh ánh sáng sáng ngời trước giờ ta chưa từng thấy.

Tôi biết, sẽ có một người cùng kề vai chiến đấu với hắn để thực hiện lý tưởng cả đời của họ.

Tống Sơn nói.

Thái tử vốn cao ngạo, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, chưa từng chịu ấm ức, lại càng chưa từng nếm mùi bất công.

Vì vậy, những biến cố trước đó khiến y không thể chấp nhận chỉ muốn trốn chạy khỏi cõi đời phàm tục đáng thất vọng này.

Thế nhưng, trái tim y chưa bao giờ thực sự chết lặng.

Tống Sơn đeo bám không buông, mắng suốt mấy ngày trời, còn đánh nhau với y một trận.

Khi đó nhiệt huyết trong lòng Thái tử mới được thắp lên lần nữa.

Y tự giễu mình

Đã không sợ hy sinh tính mạng để bảo vệ giang sơn xã tắc, dân chúng muôn dân,

Vậy thì sao lại không thể chịu đựng đôi chút nhục nhã và bất công nhất thời?

May mà y không bị số phận tiếp tục trêu ngươi, không lựa chọn lạc lối hay sa ngã.

"Hoa có ngày nở lại, người thì chẳng thể trẻ thêm lần nữa."

Y muốn cùng Tống Sơn, dây dưa với cõi đời phàm tục này suốt một kiếp,

để thực hiện lý tưởng mang lại phúc lành cho nhiều người hơn nữa.

*

Sắc đỏ ở chiếc nhẫn trên tay đã phai đi nhiều.

Một mảng xanh ngắt hiện ra khiến ngón tay và trái tim ta cảm giác mát lạnh.

Màu xanh là hy vọng, là sự sống, là đường sinh mệnh của Tống Sơn.

Ta siết chặt chiếc nhẫn trong tay.

Trước mắt, vẫn còn một việc cuối cùng.

Phải nhanh chóng tìm ra chứng cứ khi hoàng hậu và Thái tử bị vu oan năm xưa.

Chỉ khi đó, Thái tử mới có thể quay lại làm Đông cung Thái tử.

Ta và Tống Sơn, Thái tử và Vân Trung Thất Vệ đều đang dốc sức truy tìm chứng cứ.

Không ngờ, Tuyên vương đột ngột phái người đến báo tin.

Hắn ta muốn đến Xuân Sơn Lâu của ta,

*

Xe ngựa của Tuyên vương dừng lại trước cổng Xuân Sơn Lâu.

Hắn ta nói với vẻ ôn hòa: "Bách tính nói Xuân Sơn Lâu có một đầu bếp xuất sắc, bổn nay bổn vương đến nếm thử."

"Cung nghênh Tuyên vương đại giá quang lâm, dân nữ sẽ đi sắp xếp ngay." Ta cúi người hành lễ.

Ta nói để đến ngự trù sắp xếp một phen, nhưng thật ra chỉ làm ra vẻ mà thôi.

Một tuần trước, người của Tuyên vương đã tra toàn bộ Xuân Sơn Lâu.

Cơ cấu trong lâu, chuyện của tiểu nhị đều đã nắm rõ.

Hôm nay, bọn họ còn âm thầm mang theo toàn bộ nguyên liệu, đầu bếp từ vương phủ đến, chiếm luôn nhà bếp của Xuân Sơn Lâu.

Điều họ muốn chính là: sự an toàn tuyệt đối của Tuyên Vương.

Ta liếc nhìn đầu bếp Ngưu Tam, thấy dáng vẻ thất thần mất mác của hắn.

Bình thường Ngưu Tam thích nhất là trò chuyện với người trong cung, tâm nguyện lớn nhất đời hắn chính là được vào ngự thiện phòng làm việc để làm rạng rỡ tổ tông.

Hôm nay không thể trổ tài nấu nướng trước mặt Tuyên vương, có lẽ trong lòng vẫn còn tiếc nuối.

Hắn lén kéo tay áo ta: "Chưởng quỹ, chẳng phải trong nội viện của tỷ có phòng bếp à? Ta muốn đi phòng bếp nhỏ của tỷ nấu bữa cơm."

Ta an ủi hắn: "Tuyên vương có đầu bếp của mình, hắn ta sẽ không ăn đồ ngươi làm."

Hắn nói: "Ta biết, nhưng ta chờ ngày hôm nay đã rất lâu rồi."

*

Tuyên vương vừa dùng cơm vừa line tục khen ngợi.

Kỹ năng diễn xuất của hắn ta siêu đỉnh.

Cơm do đầu bếp nhà mình nấu sao hắn ta lại không biết.

Lại còn làm ra vẻ đến dân gian ăn một bữa ngon, vui vầy với dân.

Hồi lâu sau, hắn ta đặt đũa xuống, cho mọi người lui ra chỉ để một mình ta iếp khách.

Lúc này, hắn ta với nhìn ta bằng ánh mắt âm trầm.

Hắn ta hỏi ta: "Ngươi và Tống Sơn có quan hệ gì?"

Ta đáp: "Không có quan hệ gì cả, chỉ là một trong những bách tính nhận ơn của Tống đại nhân."

Tuyên vương cười ha ha, đôi mắt như chim ưng lộ vẻ gian xảo khiến người ta chán ghét.

"Không ngờ Tống Sơn vô cùng phong lưu."

Hắn ta mở rương ra lấy mấy bức họa, đưa đến trước mặt ta.

Tất cả bức họa đều vẽ ta.

Tống Sơn vốn vẽ rất đẹp, ta trong bức họa không chỉ sống động mà càng động lòng người.

Hắn vẽ những bức họa này khi nào?

Tại sao lại ở trong tay Tuyên vương?

Tiêu rồi.

Lúc trước Tuyên vương soát nhà, dường như di vật trong trạch viện đều do Tuyên vương bảo quản.

Những bức họa này Tống Sơn vẽ sau khi gặp ta.

Sau đó lại xuất hiện trong di vật của hắn.

Lúc ta đang suy nghĩ, bỗng nhiên cổ tay bị Tuyên vương nắm chặt.

Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay ta: "Ngay cả thánh vật ngự tứ phụ hoàng ban cho hắn cũng ở trên tay ngươi, ngươi còn nói không có quan hệ với hắn?"

Ta dùng sức thoát khỏi lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn, nói cho ngươi biết thì sao?

"Tống Sơn là người ta thương yêu nhất."


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận