Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 132.




“Thiếu tướng quân! Quận chúa! Trong cung có thánh chỉ đến!”

Giọng nói ồn ào của Nam Tầm đã phá vỡ màn nắm tay công khai của hai người.

Trong phòng thoáng chốc hỗn loạn, hai người như bị điện giật mà buông tay ra. Yến Thiếu tướng quân cúi đầu chỉnh lại áo choàng, ừm, sao lông áo choàng lại bị chẻ ngọn cả rồi.

Tam Thất đứng dậy đi được hai bước rồi lại ngồi xuống, rồi lại đứng dậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào trần nhà có chạm khắc hoa, đếm những đóa hoa được chạm khắc trên đó.

Hai người đều rất bận nhưng không biết đang bận cái gì.

Nam Tầm đứng ở cửa, thấy vậy liền gãi đầu, rồi lại thăm dò gọi một tiếng: “Thiếu tướng quân? Quận chúa?”

Yến Độ đứng dậy đi ra ngoài, “Đi tiếp chỉ thôi.”

Tam Thất gật đầu: “Ừm ừm, tiếp chỉ, tiếp chỉ.”

Nam Tầm do dự, vẫn nhắc nhở: “Thiếu tướng quân có muốn thay y phục trước không ạ?”

Yến Độ: “…”

Trước đó hắn vội vã muốn gặp Tam Thất, sau khi ra khỏi thùng tắm chỉ mặc một lớp nội y, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng, quả thực có thể coi là y phục không chỉnh tề, không thể đi tiếp chỉ.

Yến Thiếu tướng quân nghiến răng một cái, cúi đầu vào phòng thay y phục.

Nam Tầm ngơ ngác: “Quận chúa, Thiếu tướng quân sao vậy?”

Tam Thất mặt không đổi sắc: “Ngài ấy hơi sốt, chậm chạp hơn bình thường một chút, bình thường thôi, ừm… bình thường.”

Nam Tầm thầm nghĩ: Sốt… sốt á?!!

Nam Tầm nhìn Tam Thất chân tay cùng bên rời đi, lẩm bẩm: “Trời ơi, Thiếu tướng quân không ổn, sao Quận chúa cũng không ổn vậy nhỉ?”

Nửa nén nhang sau.

Yến Thiếu tướng quân đã y quan chỉnh tề cùng Tam Thất và Ngũ Hoàng tử cùng nhau tiếp chỉ.

Thánh chỉ rất đơn giản, nói về chuyện đi săn.

Hoàng gia có bốn mùa đi săn, gọi là xuân sưu, hạ miêu, thu tiễn, đông thú, vừa là giải trí vừa là để thể hiện uy nghi của hoàng gia và rèn luyện binh lính, là một sự kiện trọng đại.

Những người có thể tham gia đi săn đa phần là hoàng thân quốc thích và một số trọng thần trong triều cùng gia quyến.

Lúc Lý công công rời đi đã đặc biệt tiết lộ, nói rằng lần đi săn này Hoàng thượng sẽ có thưởng lớn cho người đoạt giải nhất.

Yến Độ hiểu rõ trong lòng, phần thưởng này e là người và quyền lực. Lần trước Hoài Đế đến, đã nói rõ sẽ trao cho Tam Thất quyền lực và nhân lực tương xứng với tước hiệu Hưng Quốc Quận chúa của nàng.

 

Ngũ Hoàng tử ở bên cạnh thở dài: “Không cần nghĩ nữa, lần này giải nhất chắc chắn lại là của biểu huynh rồi, chán ngắt.”

Không ai để ý đến hắn, Yến Độ nhìn Tam Thất: “Có biết cưỡi ngựa bắn cung không?”

Tam Thất suy ngẫm: “Có thể biết.”

Ngũ Hoàng tử lẩm bẩm: “Biết là biết, có thể biết là cái quỷ gì? Cưỡi ngựa bắn cung phải luyện từ nhỏ, sao có thể nói biết là biết được?”

Tiểu Vương nhe răng một cái, Ngũ Hoàng tử lập tức đổi giọng: “Thất Thất tỷ của chúng ta là ai chứ! Nàng nói biết thì nhất định phải biết! Chút cưỡi ngựa bắn cung cỏn con, dễ như trở bàn tay!”

Chuyện đi săn cứ thế được quyết định.

Ngày xuất phát, Tam Thất không chọn ngồi xe ngựa mà cùng Yến Độ cưỡi ngựa đi song song.

Nàng quả thực là lần đầu cưỡi ngựa, lúc đầu không quen nhưng con ngựa rất ngoan, rất nhanh nàng đã tìm được cảm giác, thả lỏng ra.

Sau khi ra khỏi thành, tốc độ ngựa tăng lên, gió lướt qua tai, có cảm giác như đang bay.

Tam Thất cảm thấy cảm giác đi ngược gió này rất quen thuộc, nàng thậm chí còn cảm thấy trước đây mình hình như đã thật sự bay lên nhưng lúc đó nàng cưỡi không phải là ngựa.

Yến Độ mặc một bộ văn võ bào, kim giáp hộ vai, khí chất hiên ngang.

Tam Thất hiếm khi mặc một bộ y phục màu đỏ, bộ trang phục cưỡi ngựa bó sát eo tôn lên vóc dáng thon thả của nàng. Mái tóc dài được búi thành đuôi ngựa, lúc cưỡi ngựa dây buộc tóc bay phấp phới như đóa hoa nở rộ rực rỡ nhất, vừa anh khí lại vừa lộng lẫy, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Nhưng mà… vui quá hóa buồn.

Tam Thất đang cưỡi ngựa thì cơn buồn ngủ lại ập đến, nàng vội vàng ghìm ngựa dừng lại. Yến Độ thuận thế dừng lại bên cạnh nàng, Tam Thất nắm lấy tay áo hắn, “Yến Độ, ta…”

Trong khoảnh khắc Tam Thất nhắm mắt sắp ngã xuống, Yến Độ một tay ôm lấy eo nàng, trực tiếp bế nàng lên ngựa của mình, một tay ấn đầu nàng vào lòng, sau đó cầm cương, vội vàng đi về phía xe ngựa của phủ mình.

Hai người ở bên nhau quá thu hút ánh nhìn, muốn người khác không chú ý cũng khó. Cảnh này cũng bị người khác nhìn thấy.

Yến Độ vừa bế Tam Thất về xe ngựa, người của Yến Hoàng hậu đã đến.

“Thiếu tướng quân, Hoàng hậu nương nương sai nô tài đến hỏi, có phải Quận chúa không khỏe trong người không?”

“Quận chúa không sao, chỉ là mới học cưỡi ngựa nên không cẩn thận bị trật eo, xin nương nương yên tâm.”

Tiểu thái giám vâng một tiếng, lập tức đi phục mệnh.

Trong xe ngự, Yến Hoàng hậu liếc Hoài Đế một cái: “Đã nói là không có gì đáng ngại rồi, Hoàng thượng còn cứ nhất quyết sai người đi hỏi, bây giờ yên tâm rồi chứ?”

Hoài Đế bực bội nói: “Trẫm có lo lắng đâu, trẫm là đang nhắc nhở nó phải chú ý trước mặt mọi người, còn chưa cưới cô nương nhà người ta về, nàng xem cái dáng vẻ vội vã của nó kìa! Không có quy củ gì cả!”

“Đều là do Loan Loan nàng quá nuông chiều nó!”

Yến Hoàng hậu cười như không cười, hừ, bây giờ lại là bà nuông chiều?

Hoài Đế miệng thì trách móc nhưng lại ra ngoài ra lệnh cho ngự y qua xem, quay đầu lại hỏi Yến Hoàng hậu: “Trẫm thấy tuổi Tiểu Cửu cũng không nhỏ nữa, lúc trẫm ở tuổi nó, thái tử đã ra đời rồi.”

“Nó có thể qua mười chín tuổi mới thành thân, nhưng đính hôn trước cũng không phải không được, đính hôn là chuyện vui mà, chắc chắn sẽ phù hộ cho nó bình an vô sự…”

Yến Hoàng hậu liếc nhìn ông, thầm nghĩ: Không phải ai đó trước đây còn hùng hồn tuyên bố đừng hòng trẫm chỉ hôn cho tên tiểu tử đó à?

“Hoàng thượng đây là muốn để Tam Thất xung hỉ cho tên tiểu hỗn đản đó?” Yến Hoàng hậu lẩm bẩm: “Tên tiểu hỗn đản đó nếu biết suy nghĩ của Hoàng thượng, e là thà cả đời không lấy thê tử cũng không chịu để Tam Thất phải chịu thiệt thòi.”

Hoài Đế lúng túng: “Vô lý, trẫm sao có thể là người như vậy, Loan Loan, nàng đây là đang oan uổng trẫm.”

Yến hoàng hậu hừ nhẹ, cười mà không nói — ai chột dạ bà còn không rõ chắc?

Cơn buồn ngủ bất chợt của Tam Thất ập đến, may mà không gây ra đại loạn và trò cười, chỉ là ngự y phải đi một chuyến vô ích.

Bây giờ nhiều người lắm mắt, Yến Độ cũng không tiện ở mãi trong xe ngựa với nàng, chỉ có thể dặn dò Thường ma ma và Văn Thư, Sơn Tra chăm sóc cẩn thận, hắn cưỡi ngựa đi bên ngoài.

Khoảng cách giữa bãi săn hoàng gia và kinh thành không gần, cộng thêm người ngựa quá đông, đi đường cũng không thể quá nhanh. Trước khi mặt trời lặn, đoàn người đã dừng lại, cung nhân, cấm quân và hạ nhân của các phủ bắt đầu dựng trại.

Đêm đến, Tam Thất vẫn chưa tỉnh, lều trại cũng chưa dựng xong. Yến Độ nhân lúc những người khác đang bận rộn liền lẻn vào xe ngựa.

Thiếu nữ dựa vào gối mềm ngủ say, gương mặt ngủ ngọt ngào. Trong xe ngựa rất tối, ánh lửa từ rèm xe bằng gấm chiếu vào, chỉ có những bóng sáng tối mờ ảo.

Yến Độ lặng lẽ nhìn nàng, bất giác cong khóe miệng, vô thức đưa tay ra, khi sắp chạm vào, đầu ngón tay hắn dừng lại, tay phải cứng rắn kéo tay trái lại, không hiểu sao lại đỏ mặt.

Một người ngủ, một người ngắm nhìn.

Như thể nhìn mãi không chán.

Dần dần, cơ thể Tam Thất có chút nghiêng đi, trong khoảnh khắc nàng sắp trượt xuống, Yến Độ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy mặt nàng.

Bất ngờ, khoảng cách giữa hắn và nàng chỉ còn gang tấc, Yến Độ đột nhiên nín thở.

Nàng dường như lẩm bẩm điều gì đó, Yến Độ không nghe rõ, vô thức nhìn vào môi nàng.

Môi của thiếu nữ trông rất mềm mại, như miếng bánh trà hoa đào ăn ban ngày.

Trong xe ngựa, ánh sáng và bóng tối chập chờn.

Hắn nhìn nàng không chớp mắt.

Từ từ, tiến lại gần…


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận