Tam Thất chìm nổi trong mơ, thế giới sau lưng nàng sụp đổ thành một đống đổ nát.
Nàng dường như bị đập vỡ thành vô số mảnh, vương vãi khắp nơi, rồi lại tụ lại với nhau.
Chết đi, tái sinh, chết đi, lại tái sinh… nàng dường như đã trải qua vô số lần.
Cái bóng của Tam Thất như một vũng bùn bám trên người nàng, như một sinh vật ẩm ướt, sôi sục một cách bí ẩn.
Đói…
Đói quá…
Cơn đói khiến Tam Thất tỉnh lại từ trong mơ. Khoảnh khắc nàng mở mắt, cái bóng lập tức thu lại vào cơ thể nàng, mọi thứ như thể yên bình.
Tam Thất từ từ ngồi dậy, chỉ cảm thấy trong cơ thể như có một cái lỗ, bên trong là một vực thẳm không thể lấp đầy.
“Tam Tam, người tỉnh rồi à! Có cảm thấy mình lại mạnh lên không?” Tiểu Vương phấn khích nhảy lên giường, vẫy đuôi vây quanh.
Ngư Tai cũng sớm biến lại thành cục cá mập gỗ không có não, bắt đầu nịnh bợ: “Đương nhiên rồi! Đại lão thật mạnh mẽ, thật lợi hại, thật sắc bén~”
…
…
Tam Thất cúi đầu, có chút chậm chạp “ừm” một tiếng: “Rất mạnh, rất lớn.”
Cảm giác đói quá mạnh, quá lớn.
Nàng lồm cồm bò dậy như một con giun, để lại một câu: “Ta hơi đói, đi tìm chút gì ăn…” nói xong Tam Thất liền lết ra ngoài.
Tiểu Vương nghiêng đầu, cục cá mập cũng lăn một vòng.
“Sao đại lão lại yếu đuối vậy?”
“Ngươi mới yếu!” Tiểu Vương đạp nó một cái, giọng điệu quả quyết: “Sức mạnh của Tam Tam đang dần phục hồi, chắc chắn cần bồi bổ thôi~”
Mắt nó đảo một vòng: “Đi đi đi, chúng ta đi bắt ít tiểu quỷ cho nàng làm điểm tâm!”
Cục cá mập lập tức hăng hái: “Trước tiên bắt tên khốn Vương Lâm sự quan đã ăn sạch sành sanh ta, để đại lão ăn hết hồn phách của hắn!”
Tiểu Vương ngậm nó đi ra ngoài, miệng còn lẩm bẩm: “Nghe ngươi nói chuyện thật mệt, cái giọng điệu biển khơi của ngươi khi nào mới sửa được!”
“Miêu miêu Đại Vương rất thích giọng của ta, cẩu gia ngươi không có mắt nhìn đâu~ ái da!”
Cục cá mập như một món đồ chơi bị cẩu gia vứt đi, lăn lông lốc, diễn một màn chó vờn bóng.
…
Đầu óc Tam Thất ong ong, tai cũng ong ong.
Shopee tech zone
Đói quá, thật sự rất đói… nàng đói đến mức mắt sắp xanh lè, mà có một mùi hương cứ vấn vít dụ dỗ nàng.
Đã quá nửa đêm nhưng trong khu trại vẫn có lính canh gác đi tuần. Bên ngoài lều lớn của Yến Độ, Chu phó tướng và Nam Tầm đều đang canh gác, thấy nàng lướt đến, đều có chút ngạc nhiên.
“Quận chúa?” Nam Tầm gọi, vừa định nói Thiếu tướng quân đã đi ngủ rồi thì Tam Thất đã gật đầu với hắn, vén rèm đi vào.
Nam Tầm và Chu phó tướng nhìn nhau, hai người đang do dự có nên đi theo vào không đã nghe thấy tiếng r.ên rỉ và tiếng kêu khẽ của Thiếu tướng quân nhà mình: “Tam Thất, nàng làm gì vậy?”
“Không xong, Thiếu tướng quân gặp nạn!” Nam Tầm định xông vào, Chu phó tướng một tay kẹp cổ hắn, kéo hắn về phía sau, còn không quên ra hiệu cho các huynh đệ khác.
“Chu mãng phu ngươi kéo ta làm gì!”
“Không kéo ngươi Thiếu tướng quân mới gặp nạn đấy! Gặp nạn gì mà gặp nạn, Thiếu tướng quân nhà ta đây là có phúc! Ngươi đừng có đi phá đám cho lão tử!” Chu phó tướng bịt miệng hắn, lại có thân vệ đến nhấc chân Nam Tầm, một đám người vừa kích động vừa phấn khích.
Rút rút rút!
Trời Phật ơi~ Quả không hổ là quận chúa!
Chu phó tướng khâm phục bản lĩnh trên chiến trường của Thiếu tướng quân nhà mình nhưng trong chuyện theo đuổi thê tử quả thực là… nhu nhược quá~~
Trong lều lớn.
Yến Thiếu tướng quân bị đè trên giường, áo bào mở rộng, trong đôi mắt màu sáng đầy vẻ kinh ngạc và hoảng loạn.
Thiếu nữ ngồi trên người hắn, đôi mắt đó nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt ở giữa ranh giới tỉnh táo và mơ màng, nàng nuốt nước bọt, miệng lẩm bẩm: “Yến Độ, ngài thơm quá…”
Yến Độ để ý thấy sự bất thường của nàng, nắm lấy hai cổ tay nàng, nhíu mày hỏi: “Nàng sao vậy?”
Hắn muốn ngồi dậy nhưng lại bị nàng đè mạnh xuống.
Yến Độ lộ vẻ kinh ngạc, sức lực của Tam Thất lúc này lại ngang ngửa với hắn.
Nếu dùng hết sức có lẽ hắn có thể hất nàng khỏi người mình nhưng như vậy cảnh tượng sẽ khó coi.
“Tam Thất, nàng tỉnh táo lại đi.”
“Ta tỉnh táo mà…” Tam Thất nuốt nước bọt, đôi mày thanh tú lại nhíu chặt: “Không… ta cũng không hoàn toàn tỉnh táo.”
“Ta biết ta đang làm gì nhưng ta có chút không kiểm soát được, ta đói quá Yến Độ…”
“Trên người ngài thơm quá, ta muốn gặm ngài.”
Tam Thất cảm thấy mình sắp đói điên rồi.
Đến mức xấu hổ và đạo đức đều bị vứt ra sau đầu, không chút kiêng dè mà nói ra những lời lẽ táo bạo như vậy.
Yến Độ thoáng chốc như bị ném vào lò lửa, toàn thân bị lửa thiêu đốt, cơ thể hắn căng cứng như dây cung, kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng.
Tam Thất thật sự không đợi được nữa, nàng l**m môi.
Ánh mắt Yến Độ vô thức dừng lại trên môi nàng, nàng nói gì hắn đã có chút nghe không rõ, hắn chỉ có thể nghe thấy trong đầu mình từng tiếng dây đàn đứt phựt.
“Ta đến đây…”
Tam Thất lẩm bẩm một câu rồi liền đè lên người hắn.
Nàng áp sát vào cổ hắn, như con chuột rơi vào hũ gạo, tham lam hít hà mùi hương trên người hắn.
Cơ thể Yến Độ vẫn căng cứng nhưng hai mắt đã có chút trống rỗng, cả người nhanh chóng nóng lên, bàn tay nắm cổ tay nàng cũng không tự chủ mà buông lỏng, hắn không dám động đậy.
Hơi thở của thiếu nữ lành lạnh, phả vào cổ hắn, mái tóc nàng lướt qua mặt hắn, cái đầu bông xù tựa sát vào đầu hắn, cọ lung tung như một con thú nhỏ không yên phận.
“Ta… Tam Thất…”
Yến Độ thử đẩy nàng một chút, giây tiếp theo hắn đột nhiên mím chặt môi.
Hắn đối diện với đôi mắt có chút mơ hồ của thiếu nữ, nhìn nàng áp sát vào mình.
Càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Khoảnh khắc đó Yến Độ cũng không biết mình nghĩ gì, hắn lại nhắm mắt lại.
Hơi thở của nàng ở ngay gần.
Nhưng trên môi mãi không có cái cảm giác ấm áp mềm mại mà hắn đã tưởng tượng hàng ngàn lần, đã nếm thử hàng ngàn lần trong mơ.
Đầu mũi lại truyền đến cảm giác tê dại nhẹ nhàng.
Yến Độ kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy mắt nàng khép hờ như đang say, như một con mèo nhỏ cọ lung tung, lần lượt dùng đầu mũi lướt qua đầu mũi hắn.
Cơ thể nàng cũng càng ngày càng áp sát.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng đường cong của nàng.
“Yến Độ… Yến Độ…” nàng lần lượt gọi tên hắn, lần lượt cọ vào đầu mũi hắn.
Yến Độ cảm thấy có lẽ mình sắp điên rồi.
Như một tử tù sắp bị chặt đầu, lưỡi dao treo trên đầu nhưng mãi không rơi xuống.
Lại như một con lừa ngốc bị củ cà rốt treo trước mặt, toàn bộ tâm trí đều bị những lời thì thầm, những lần cọ xát của nàng lôi đi.
Hắn mong chờ một sự giải thoát.
Hắn không dám vượt qua giới hạn nhưng lại đáng xấu hổ mà mong chờ nàng có thể quá đáng hơn một chút.
Mồ hôi làm ướt tấm chăn mỏng, hắn vô thức siết chặt eo nàng, trong khoảnh khắc lại mất đi toàn bộ sức lực và thủ đoạn.
Nhưng cơ thể hắn lại chủ động phối hợp, nàng như ruồi không đầu mà trêu chọc cọ xát trong phạm vi an toàn, hắn lại chủ động vượt qua giới hạn, tiến lại gần nàng.
Hắn hơi cong eo lên siết chặt eo thon của nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Một tay khác vuốt lên môi nàng, giọng nói khàn khàn và mê hoặc:
“Không phải muốn ăn ta sao?”
“Tại sao không động miệng?”