Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 157.




Tam Thất và Yến Độ một trước một sau ra khỏi miếu Thành Hoàng.

Ngoài miếu, Tam Thất trông hệt như một thiếu phụ đang giận dỗi. Yến Độ vừa đến nàng liền lao vào lòng hắn, nắm tay nhỏ đấm vào ngực hắn, ra vẻ nũng nịu, thấp giọng nói: “Diễn kịch phải diễn cho trót.”

Yến Độ nắm lấy tay nàng, “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Nói xong hắn thuận thế ôm lấy nàng, giơ tay véo má nàng, “Phu nhân đừng giận nữa có được không?”

“Vậy phải xem biểu hiện của ngài.” Tam Thất lườm hắn một cái: “Cổ tay thiếp trống trơn đây này.”

Yến Độ nén cười: “Mua!”

Hai người rõ ràng là một đôi phu thê ngọt ngào, dìu nhau đi dạo trên phố.

Tam Thất nhìn trái nhìn phải, lúc thì xem tiệm phía đông, lúc thì dừng chân ở gánh hàng rong phía tây. Phàm là thứ nàng chạm tay vào Yến Độ đều mua hết, trông hệt như một cuồng ma sủng thê.

“Phu quân, thiếp mệt rồi.” Tam Thất nhõng nhẽo, nũng nịu gọi.

Yến Độ dắt nàng đến một trà đi.em bên cạnh. Trà đi.em do một nhà ba người mở, chưởng quỹ khoảng ngoài ba mươi, dáng vẻ phúc hậu. Tam Thất chỉ liếc một cái đã nhìn ra giữa đối phương và Chu phó tướng có mối liên hệ nhân quả.

Chắc hẳn trà đi.em này chính là do nhà nhạc phụ của Chu phó tướng mở.

Phu nhân của Chu phó tướng họ Phượng, là con thứ hai trong nhà, chưởng quỹ chính là đại tỷ của nàng ta.


Phượng đại nương tử thấy khách đến vội vàng ra chào hỏi. Tam Thất liếc nhìn tướng mạo của bà ta, trong lòng liền trầm xuống.

“Hai vị khách quan uống gì, trong tiểu đi.em có không ít loại trà ngon?”

“Cho ta trà hương tre đi,” Tam Thất thuận miệng gọi một món. Phượng đại nương tử đáp lời, rất nhanh đã mang lên hai ly trà đựng trong ống tre, trông cũng có chút thú vị.

Tam Thất và Yến Độ vừa vào quán liền có một người cũng theo vào. Người đó trông cũng thật thà, một đôi mắt âm thầm liếc về phía Tam Thất và Yến Độ.

Người này đã bám theo họ suốt một đoạn đường, Tam Thất và Yến Độ đã sớm phát hiện ra. Dù không quay đầu lại Tam Thất cũng có thể ngửi thấy mùi hôi trên người kẻ này, mùi đó tỏa ra từ sâu trong linh hồn, giống hệt con ác quỷ mặt xanh trong miếu Thành Hoàng.

“Phu quân, thiếp muốn ngài đút cho thiếp.” Tam Thất nũng nịu tựa vào lòng Yến Độ, “Người ta hôm nay đi mệt mà.”

Dù là diễn kịch, từng tiếng phu quân gọi ra cũng sắp khiến Yến Thiếu tướng quân không tìm thấy phương hướng rồi.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt là kịch giả tình thật, là tình ý và sự cưng chiều không cần che giấu nữa.

“Yếu ớt.”

Tam Thất bỗng thấy tai nóng lên, lườm hắn một cái, cái lườm này là tình cảm chân thật, quyến rũ đến nỗi lòng người xao động.

Yến Độ nâng ly trà tre đưa đến môi nàng, ánh mắt lại như đang hỏi: Đồ ở Giang Nam phủ này thật sự uống được sao?

Tam Thất cho hắn một ánh mắt yên tâm, thuận theo tay hắn nhấp một ngụm nhỏ rồi ghét bỏ bĩu môi, đẩy tay hắn ra: “Chỉ là nước ngọt, chẳng có gì thú vị.”

“Vậy thì không uống nữa.” Yến Độ nghe lời đặt xuống, lấy khăn gấm lau khóe môi cho nàng.

Tam Thất thuận thế lại gần, thấp giọng nói: “Trong nước có quỷ khí, đừng uống.”

Yến Độ “ừm” một tiếng, cười tủm tỉm nhìn nàng, giọng nói như thường: “Ra ngoài không tiện như ở nhà, phu nhân chịu khó một chút, chúng ta đến miếu kia bái lạy, dù sao cũng đã đến rồi mà.”

“Không đi, không đi! Đã nói là không đi rồi mà, ngài sao lại như vậy!” Tam Thất mượn cớ, cao giọng.


Lần này, nhiều người trong trà đi.em đều nhìn về phía họ.

Phượng đại nương tử vội vàng đến, “Hai vị khách quan, có phải tiểu đi.em có chỗ nào chiêu đãi không chu đáo không ạ?”

Tam Thất như một tiểu thư bị chiều hư, đẩy ly trà đi: “Khó uống! Trà của ngươi có mùi tro hương, giống như mùi trong miếu đó, thật khó uống quá đi.”

Phượng đại nương tử chưa kịp nói gì, các khách khác trong tiểu đi.em đã không nhịn được trước.

“Phụ nhân vô tri từ đâu đến, dám ở phố miếu nói xấu Thành Hoàng gia, ta thấy ngươi không muốn sống nữa rồi!”

“Đúng là không sợ Thành Hoàng gia hiển linh trừng trị ngươi!”

“Ngươi là phu quân của nàng ta phải không, còn không quản tốt nương tử nhà ngươi, cẩn thận rước báo ứng!”

Mặt Yến Độ lạnh đi, diễn một tên công tử con ăn chơi sủng thê tử vô độ đến cùng: “Phu nhân nhà ta nói khó uống thì chính là khó uống, liên quan gì đến các ngươi?”

“Này, tên tiểu tử nhà ngươi—”

Mấy người đó làm bộ đứng dậy, Yến Độ giơ tay ném ra mấy lá vàng.

Mấy người đó: “…”

Yến Thiếu tướng quân lười biếng liếc mắt, lại ném ra một túi bạc nặng trĩu, bên trong đầy thỏi bạc trắng: “Thế này đủ để các ngươi câm miệng chưa?”

“Đủ! Đủ lắm rồi! Rất đủ!”

Mấy người đó xông vào tranh cướp, cảnh tượng phô trương này khiến nhiều người phải lè lưỡi.

Trời ạ, đây là đại gia ngốc nào đến vậy?

“Chỉ cần phu nhân nhà ta vui, chút bạc cỏn con có là gì.” Yến Độ nói xong lại ném thêm mấy thỏi vàng lên bàn, nói với Phượng đại nương tử: “Làm phiền sự yên tĩnh của quý đi.em, đây coi như là lời xin lỗi của ta.”


Phượng đại nương tử nuốt nước bọt. Nghe có người nói xấu miếu Thành Hoàng còn khiến bà bực mình hơn là nói trà của bà khó uống. Nhưng mà… người ta cho nhiều quá!

“Khách quan cho nhiều quá, hai ly trà của ta không đáng giá nhiều tiền như vậy.” Phượng đại nương tử thấy Yến Độ và Tam Thất còn trẻ, dung mạo khí chất cũng không giống người thường, đoán chừng là thiếu gia phu nhân của gia tộc lớn nào đó.

Cái điệu coi tiền như rác kia, rõ là lớn lên trong nhung lụa, e rằng chẳng hiểu lòng người hiểm ác.

“Hai vị quý nhân là người nơi khác đến phải không?” Phượng đại nương tử nhỏ giọng: “Xin thứ cho tiểu nhân nói thẳng, những quý nhân như hai vị, ra ngoài vẫn nên mang theo nhiều hạ nhân, tuy Giang Nam phủ trị an rất tốt nhưng của cải không nên để lộ, dễ chuốc lấy thị phi.”

“Tỷ tỷ nói có lý.” Tam Thất gật đầu, lúc này lại giống một thiếu nữ ngây thơ không rành thế sự, trên mặt vẫn còn vẻ nũng nịu: “Ta và phu quân vừa mới thành thân không lâu, cũng là lần đầu đi xa, hôm nay chúng ta là lén chạy ra ngoài, nếu không một đám người đi theo chơi cũng không vui.”

“Nhưng ta thật sự không thích mùi tro hương mà, từ nhỏ ta ngửi mùi đó đã thấy khó chịu.”

Phượng đại nương tử thấy dáng vẻ ngây thơ của nàng, thầm nghĩ quả nhiên, đúng là tiểu thư được chiều chuộng.

Nhưng mà lòng dạ chắc không xấu, cũng không có vẻ kiêu căng gì, chỉ là hơi ngang ngược một chút.

Nhưng có thể hiểu được, quý tiểu thư trong nhung lụa đương nhiên có chút tính khí.

Trong mắt Phượng đại nương tử, Tam Thất và Yến Độ đã trở thành đôi uyên ương ngây thơ ngốc nghếch.

Bà cũng có thêm vài phần thân cận, lời nói cũng nhiều hơn. Tam Thất dứt khoát kéo bà ngồi xuống, gọi từng tiếng tỷ tỷ, còn nhất quyết nhét thỏi vàng vào tay bà.

Phượng đại nương tử nhận vàng rồi, lời nói cũng chân thành hơn.

“Thất nương tử, ta biết người không thích mùi tro hương nhưng miếu Thành Hoàng ở Giang Nam phủ chúng ta thật sự linh thiêng.”

“Trong thành chúng ta gần như không ai không tin Thành Hoàng gia, người là người nơi khác đến, trong lòng có nghi ngờ cũng là bình thường, nhưng những lời này tuyệt đối đừng nói ra ngoài nữa.”


“Linh thiêng đến vậy sao?” Tam Thất dường như có chút dao động, vô thức liếc nhìn Yến Độ, trên mặt lộ ra vài phần e thẹn. Nàng lại gần Phượng đại nương tử hơn, hạ giọng nói: “Nhưng Thành Hoàng gia dù linh thiêng đến đâu cũng không thể quản chuyện nữ nhân cầu tự chứ, ta…”

“Đương nhiên là quản được.” Phượng đại nương tử nói chắc như đinh đóng cột. Thấy Tam Thất nghi ngờ, bà há miệng nhưng lại thở dài trước: “Không sợ Thất nương tử chê cười, hồi trẻ ta cũng từng có một đứa con, chỉ là chưa kịp ra đời đã mất rồi.”

“Tại sao vậy?”

Phượng đại nương tử kể lại, bà mười sáu tuổi đã gả phu quân, phu gia là người bản địa, hôn sự mỹ mãn nhưng mãi không có con. Sau đó bà đến miếu Thành Hoàng thắp hương cầu tự, không lâu sau đã chẩn ra có hỉ mạch.

“Cũng là do ta phúc mỏng, lúc ba tháng ta không cẩn thận bị ngã, đứa bé đó liền mất. Còn phu quân của ta, ông ấy là một thương nhân, thuyền buôn của ông ấy bị chìm trên sông, người cũng không còn, cả một thuyền người… bốn mươi mấy người, nói mất là mất hết…”

Phượng đại nương tử nói đến chỗ đau lòng không khỏi đỏ mắt.

Một quả phụ lại mất con như bà rất nhanh đã bị phu gia trả về ngoại gia. May mà phụ mẫu đều thương bà, muội muội thứ hai gả vào kinh thành, muội phu cũng là người có bản lĩnh, đi theo vị Yến Thiếu tướng quân lừng lẫy đó.

Nói đến trà đi.em này cũng là do muội muội và muội phu năm đó bỏ tiền ra mua lại cho bà.

Tam Thất nắm lấy tay Phượng đại nương tử, nàng rũ mi, nghĩ đến đám thủy quỷ đã gặp trên sông lúc đến.

Phu quân của Phượng đại nương tử đã chết trên sông…

“Để Thất nương tử chê cười rồi.” Phượng đại nương tử quay đầu lau nước mắt, bà cũng không biết tại sao hôm nay lại nói hết lòng mình với một người lạ.

Có lẽ là do vị nương tử này mặt mày phúc hậu, Phượng đại nương tử tự tìm lý do trong lòng.

“Không đâu, ta chỉ thương tỷ tỷ.” Tam Thất nén đi sự trầm tư trong mắt, trên mặt lại là vẻ vô tư lự: “Nhưng mà tỷ tỷ không nghĩ rằng, đứa bé đó có lẽ là sự trùng hợp, chưa chắc đã là Thành Hoàng hiển linh ban cho.”

“Haiz, đương nhiên không chỉ mình ta cầu tự thành công.” Phượng đại nương tử nói xong liền chỉ vào tiểu nhị trong tiểu đi.em: “Đó là tiểu nhị trong tiểu đi.em của ta, Đại Sơn. Thê tử của hắn chính là đến miếu Thành Hoàng cầu con, chỉ là…”


Phượng đại nương tử thấp giọng thở dài: “Khó sinh, thê tử và nhi tử đều không còn, cũng là một người khổ mệnh.”

Tam Thất nhìn về phía tiểu nhị tên Đại Sơn đó. Trong tiểu đi.em người qua lại, hắn một lời không nói lặng lẽ lau bàn dọn đĩa, lưng còng xuống như đang gánh một ngọn núi lớn, đáy mắt đã không còn ánh sáng.

Trên khuôn mặt u ám của hắn quấn quanh một luồng tử khí đặc đến không tan, cơ thể hắn như bị khoét một cái lỗ, chút sinh khí ít ỏi từ cái lỗ đó thoát ra, hội tụ về một nơi nào đó.

Phượng đại nương tử vẫn đang nói: “Nhưng Thanh Phong đạo trưởng trong miếu đã nói, chỉ cần có đèn vãng sinh, thê tử và nhi tử của hắn kiếp sau có thể đầu thai vào một nơi tốt. Cho nên ban ngày hắn làm việc ở chỗ ta, ban đêm đều đến ngoài miếu Thành Hoàng quỳ lạy, chỉ cần thành tâm cầu nguyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong miếu sẽ thắp đèn vãng sinh.”

“Vậy sao…” Tam Thất giọng nói thâm trầm. Nàng ra vẻ cảm thán thở dài một tiếng, thuận miệng nói: “Nghe có vẻ miếu Thành Hoàng rất linh thiêng.”

“Chỉ là những hài tử cầu được từ miếu Thành Hoàng không có đứa nào được sinh ra thuận lợi sao? Sao đều chết yểu vậy?”

Phượng đại nương tử đột nhiên ngẩn ra.

Sau đó bà thấy nương tử xinh đẹp bên cạnh lại nép vào lòng phu quân của mình làm nũng: “Phu quân, chúng ta vẫn là đừng đi cầu nữa, lỡ như thật sự cầu được một đứa con, sinh không ra được thì phải làm sao, thiếp sợ~”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận