Tiểu Vương ‘phụng chỉ’ đi xem Yến Độ.
Cẩu đại gia vừa vào phòng đã thấy Yến Thiếu tướng quân dựa giường ngồi, người tuy vẫn trong phòng nhưng hồn không biết đã bay đi đâu.
Ánh mắt đó dính nhớp đến nỗi Tiểu Vương nghi ngờ mình bị rận, cả người không thoải mái.
Còn khóe miệng kia, trời ạ, có thể treo được ấm dầu rồi!
Tiểu Vương trực tiếp nhảy lên giường, “Ngươi đắc ý cái gì thế? Hồn về đây, hồi hồn đi Yến Độ!”
Ánh mắt Yến Thiếu tướng quân lướt qua người nó, cơ thể trượt xuống, kéo chăn lật người, quay mặt vào trong nằm.
Tiểu Vương suýt bị hất văng, mặt úp xuống đất.
Nó nổi giận, nhảy lên giường ra sức chui vào chăn của Yến Độ.
“Đừng quậy.”
Yến Độ xoay người lại, đưa tay ấn đầu chó rồi tiện tay ôm cả con chó vào lòng, dùng cánh tay mạnh mẽ kẹp chặt.
Tiểu Vương: “…”
Cẩu gia sợ đến hồn bay phách lạc chui ra khỏi chăn, vội vàng trốn xuống cuối giường.
“Ngươi… ngươi điên à? Ta là chó! Ngươi coi ta là ai thế?”
Một câu ‘ngươi coi ta là ai’ khiến Yến Thiếu tướng quân hoàn hồn, hắn ho nhẹ một tiếng, chống tay ngồi dậy, vô thức nhìn ra cửa, có chút thất vọng: “Chỉ có ngươi qua đây? Tam Thất chưa tỉnh sao?”
“Tỉnh rồi, chính là Tam Tam bảo ta đến xem ngươi.”
Khóe miệng hắn từ lúc tỉnh dậy chưa từng hạ xuống giờ từ từ cụp xuống, Yến Độ mím môi, câu ‘nàng tại sao không đến thăm ta’ đột nhiên không hỏi ra được nữa.
Trong lòng như có móng vuốt cào loạn, hoảng hốt, cấp bách, muốn gặp nàng.
Là vì hắn đã hôn nàng nên nàng tức giận, không muốn gặp hắn sao?
“Ngươi dậy làm gì, cái đồ dở sống dở chết, nằm yên đó đi!” Tiểu Vương mạnh mẽ giẫm lên người Yến Độ, miệng mắng mỏ: “Cái bộ dạng chết dở của ngươi bây giờ đừng có lượn lờ trước mặt Tam Tam nữa, nàng đang bận lắm, ngươi qua đó không phải là thêm phiền sao.”
“Phải, loạn lạc ở Giang Nam phủ vừa yên, đúng là có nhiều việc cần nàng giúp.” Yến Độ gật đầu, như thể vừa tìm được cái cớ để tự an ủi.
Tiểu Vương kinh hãi nhìn hắn: Cái gì vậy? Sao lại thay đổi nhanh như vậy?
“Tam Thất có bị thương không?”
“Tam Tam nhà ta là ai chứ, đám tôm tép thối tha đó có thể làm nàng bị thương sao?” Đuôi chó của Tiểu Vương lại vểnh lên trời, “Nàng khỏe lắm, người có chuyện là ngươi!”
“Cũng còn may, chưa chết.”
“Sắp chết đến nơi rồi.”
Yến Độ khựng lại, đối diện với mắt chó, xác nhận con chó này không đùa với mình.
Tiểu Vương thở dài, thần sắc có chút phức tạp nhìn hắn: “Ngươi còn không biết hả, tướng mạo của ngươi bây giờ chỉ có bốn chữ: Chết đến nơi rồi!”
“Ta nghe Tam Tam nói ngươi có cái gì đó gọi là kiếp nạn số chín, năm nay chắc là năm ứng kiếp của ngươi, xem ra bây giờ kiếp số sắp đến rồi.”
Từ nhỏ Yến Độ đã biết mệnh mình không dài, từng sợ hãi, nhưng có lẽ vì mãi sống trong ranh giới sinh tử, nên dần cũng xem nhẹ cái chết.
Có lẽ cũng chính vì biết mình chẳng sống bao lâu, nên hắn luôn sống bất cần, chuyện gì đã nhận định thì dốc hết sức làm cho bằng được, chỉ để không phải hối tiếc.
Bây giờ nghe nói ngày chết sắp đến, ngược lại hắn còn bình tĩnh hơn người khác.
“Khoảng bao lâu nữa?”
Tiểu Vương: “Dài thì ba tháng, ngắn thì giây tiếp theo, không chừng ngươi xui xẻo một cái là chết.”
Yến Độ nghe vậy lại cười, “Vậy chắc còn chống đỡ được ba tháng, ta thấy bây giờ vận may của ta khá tốt.”
“Ngươi còn cười được sao? Ngươi thật sự không sợ chết à?”
“Sau khi chết, ta chắc hóa thành quỷ được chứ?” Yến Độ bình thản nói: “Dù sao cũng có thể tiếp tục ở bên các ngươi.”
Ánh mắt Tiểu Vương nhìn hắn mang theo sự đồng cảm: “Nghĩ chuyện tốt đẹp gì thế, nếu ngươi chết như người thường ta còn mong chờ điếu tang. Nhưng ngươi ấy à, chết là chết sạch sẽ luôn!
“Yến Độ, là linh hồn của ngươi đang tan biến.”
“Ngươi mà chết chính là hồn phi phách tán, không bao giờ gặp lại nữa.”
Yến Độ im lặng một lúc lâu, trên mặt hắn không nhìn ra sự hoảng sợ hay kinh hãi nào, thậm chí còn hiếm khi mang theo chút bất cần như đang đùa: “Còn cứu được không?”
Tiểu Vương thở dài: “Hết cứu rồi, có thể chuẩn bị quan tài và mộ địa được rồi.”
“Ừm, vẫn luôn chuẩn bị sẵn.”
“Hả? Vậy… vậy ngươi cũng có tầm nhìn xa đấy.”
“Đúng vậy,” Yến Độ cười nhạt, nhẹ nhàng vu.ốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay, trong mắt lóe lên một tia tiếc nuối, lại có chút may mắn.
Hắn vốn nghĩ mình có thể ở bên nàng rất lâu, rất lâu.
Rõ ràng đã hứa sẽ cùng nàng đón hết giao thừa này đến giao thừa khác.
Kết quả, dài nhất chỉ có ba tháng sao?
Bây giờ điều may mắn duy nhất là hắn vẫn chưa nói ra lòng mình với nàng.
Người sắp chết lại nói với nàng những điều đó không phải là hại người sao?
Dù chỉ là sinh lão bệnh tử bình thường, dù còn lại một linh hồn hắn cũng dám thẳng thắn bày tỏ những tâm tư đó.
Nhưng bây giờ…
…
Tam Thất rất vội.
Nàng gấp đến mức muốn tự tát mình vài cái vì một khắc trước còn mơ mộng ngốc nghếch.
Nếu không có Vân Bất Ngạ đến cắt ngang cơn ngốc của nàng, nàng còn chẳng biết tình trạng Yến Độ đã nghiêm trọng thế này!
Con chó ngốc Tiểu Vương, tại sao vừa rồi không nói cho nàng biết điểm mấu chốt!
Yến Độ sắp chết rồi, nàng còn ở đây xấu hổ cái quái gì!
“Yến Độ!” Tam Thất phá cửa xông vào, định chui vào sau bình phong thì nghe thấy một tiếng quát nhẹ: “Đừng vào.”
Chân Tam Thất khựng lại, mày nhíu chặt, cứ thế xông vào!
“Ta cứ vào đấy, tình hình của ngài ta biết hết rồi, ngài đừng hòng trốn tránh…”
Sau bình phong, nam tử chỉ mặc nội y, vạt áo còn mở, lộ ra vòng eo rắn chắc, trên lồng ngực đó lại có vết thương vừa mới lành còn chưa đóng vảy hoàn toàn.
Yến Độ kéo vạt áo lại, bất lực nhìn nàng: “Ta đang thay đồ…”
“Ồ, ta lỗ mã.ng rồi.” Tam Thất quay người, một bước còn chưa bước ra nàng đã quay lại, đi thẳng đến bên cạnh hắn, “Ta giúp ngài mặc.”
“Không cần.” Yến Độ lùi lại một bước.
“Ta cũng không phải chưa từng thấy ngài…”
Tay Tam Thất đưa ra bị nắm lấy, nàng ngẩn ra, ngẩng đầu thấy hắn cúi đầu, nàng không nhìn rõ màu mắt của hắn, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng chưa từng có của hắn.
“Không phiền Quận chúa, nam nữ hữu biệt, Quận chúa ra ngoài trước đi.”
Tam Thất trợn tròn mắt, nghe ra sự lạnh lùng và từ chối của hắn.
Cả một bụng lo lắng và quan tâm đều bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu.
Tam Thất không nói một lời đi ra ngoài bình phong.
Cả quá trình, Tiểu Vương đứng bên cạnh bị phớt lờ toàn tập.
Đầu chó của nó nhìn ra ngoài bình phong rồi lại nhìn vào trong bình phong, cuối cùng vẫn mang theo tâm trạng ‘an ủi cuối đời’, hiếm khi thiên vị Yến Độ một chút.
Nó lại gần Yến Độ, nhỏ giọng: “Ngươi quậy gì thế, Tam Tam không vui rồi! Trước đó không phải ngươi còn mong ngóng gặp nàng sao?”
Yến Độ mặt không biểu cảm thay xong thường phục, hắn có chút khó khăn nói: “Ta và nàng là bằng hữu, chỉ là quan tâm bình thường thôi.”
Ngoài bình phong, Tam Thất nghe rõ từng chữ từng câu.
Nàng chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran, những cảnh tượng nàng tự mình vui vẻ, tự mình rung động không lâu trước đó như biến thành những cái tát, toàn bộ tát trở lại mặt mình.
Nhưng mà…
Nhưng mà không nên như vậy.
Tam Thất siết chặt nắm tay, không lùi bước, mạnh dạn bước tới, quay lại sau bình phong, nhìn chằm chằm hắn: “Ngài chỉ coi ta là bằng hữu?”
“Vậy ngài hôn ta làm gì?”