Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 199.




Loan Loan không tin nổi, lại dập đầu một cái thật mạnh.

Gạch lát nền đều nứt ra.

Yến Độ vẫn bình an vô sự.


Loan Loan mím chặt môi đứng dậy, ánh mắt u ám.

Thái Việt nói giọng kỳ quái: “Phụ thân ngươi đã cho ngươi đứng dậy chưa? Thật không hiểu quy tắc, trà còn chưa dâng mà.”

“Ngươi lại là cái thứ… gì?” Giọng Loan Loan đột nhiên yếu đi, tiểu cô nương nhìn chằm chằm Thái Việt, ánh mắt lúc nắng lúc mưa, “Có phải ta đã gặp ngươi ở đâu đó…”

Đợi đã, tiểu cô nương chắc chắn đã gặp qua thanh đại tiện kiếm này!

Loan Loan nhìn hộp kiếm dưới tay Yến Độ, sau khi nhìn thấy hoa văn trên đó, một đáp án vụt lên trong đầu. Ngay khoảnh khắc tiểu cô nương định thốt ra, bóng của Tam Thất đã bao bọc tiểu cô nương.

Bóng đen như kén dày quấn lấy tiểu cô nương, phần cuối của bóng đen hóa thành xiềng xích, rơi vào tay Tam Thất.

Tam Thất ném xiềng xích cho Tiểu Vương: “Tìm một cái nhà xí khô treo nó trên hố xí.”

Tiểu Vương rất hưng phấn: “Ta đi ngay!”

Thái Việt cũng hứng thú dạt dào, bịt mũi: “Đi cùng đi cùng, ta xem trò vui.”

Vẻ mặt của Loan Loan bị bóng của Tam Thất vây khốn như trời long đất lở, ánh mắt nhìn Tam Thất như muốn nói: Mẫu thân người không yêu con nữa sao? Mẫu thân người yêu con lại một lần nữa đi hu hu hu!

Tuy nhiên, lòng mẫu thân như sắt đá.

Loan Loan càng hận Yến Độ hơn, quả nhiên, mỗi nhà tan vỡ đều không thiếu dã nam nhân phá hoại!

Sau khi đưa ‘nữ nhi rẻ mạt’ đi, trong phòng chỉ còn Tam Thất và Yến Độ.

Tam Thất: “Có cần ta giải thích không?”

“Không cần.” Yến Độ đi đến trước mặt nàng, cúi người lại gần, cánh tay dài luồn qua bên cạnh nàng, chống đỡ vào thành giường của chiếc giường có bậc sau lưng nàng, nhốt nàng trong không gian nhỏ hẹp của mình, hôn lên môi nàng, cạy mở môi răng, giọng nói vụn vỡ trong nụ hôn quyện vào nhau: “Nhưng cần bồi thường…”


Tam Thất bị hôn đến hơi khó thở, khi hoàn hồn lại thì người đã nằm trên giường.

Cổ áo lộn xộn, vai và xương quai xanh đã lộ ra ngoài, trên cổ trống không, lại là dây buộc yếm lại bị hắn cắn bung ra.

“Yến Độ!” Tam Thất giận dỗi hắn, “Huynh không thể tha cho nó được sao.” Yếm và hắn có thù à!

Yến Độ ngước mắt nhìn sâu vào nàng, “Ta đang ghen, nàng không phát hiện ra sao?”

Tam Thất mím môi: “Ai cũng biết người không thể sinh ra kiếm, quỷ cũng không được.”

“Cho dù nàng thật sự có thể sinh ra ta cũng sẽ không vì một hài tử mà ghen” Yến Độ tay lướt qua xương quai xanh của nàng, khều dây buộc lên.

Không có dây buộc, yếm vốn đã sắp rơi.

Tam Thất bỗng nhiên căng thẳng.

Khí tức trên người nam nhân rất nguy hiểm, như con thú sắp chọn người để ăn thịt.

Sự áp bức và xâm lược ngày thường bị che giấu, vào khoảnh khắc này đã xé toang mọi ràng buộc và ngụy trang, toàn bộ đổ ập về phía nàng.

Nàng cảm nhận được bàn tay to của hắn phủ lên, ngang ngược và vô lý bao bọc lấy nàng.

Yếm bị vò nát.

Tiếng nói trong miệng Tam Thất bị hắn chặn lại, nuốt xuống.

Nàng nghe thấy tiếng ngâm nga nguy hiểm của hắn, thì thầm như tuyên bố: “Tam Thất, ta từ trước đến nay không phải là quân tử quang minh lỗi lạc, ta thích nàng, muốn nàng.”

“Cho dù nàng đã từng có người trong lòng, dù nàng đã là thê tử của người khác, dù nàng thật sự đã có con, ta cũng sẽ cướp nàng về.”

“Ta đã nói rồi, ta vừa phải tranh, cũng phải giành, ta muốn trong lòng nàng chỉ có ta.”

Vành tai Tam Thất nóng bỏng, nàng cắn môi để mình tỉnh táo một chút, “Yến Độ, huynh nói chuyện cho đàng hoàng.”


“Ta ghen rồi, hơi mất kiểm soát, không thể lý trí, tạm thời không thể nói chuyện đàng hoàng.” Hắn cắn d.ái tai của nàng, ngang ngược không lý lẽ.

Mà cái kiểu ngang ngược lại còn rất lễ độ.

Chỉ có đôi tay là hoàn toàn không biết thế nào là lễ độ.

Tam Thất thích thân mật với Yến Độ, nhưng lời nói vừa rồi của Yến Độ vẫn khiến nàng canh cánh trong lòng.

Nàng đột nhiên dùng sức lật người lên trên, ngồi trên người Yến Độ, tay bóp cổ hắn, lộ vẻ hung dữ: “Nói! Cái gì gọi là dù ta đã là thê tử của người khác!”

Yến Độ nhíu mày, hừ một tiếng, Tam Thất đột ngột tấn công như vậy, suýt nữa làm đứt chút lý trí ít ỏi của hắn.

Hắn giơ tay ôm lấy eo nàng, đối diện với ánh mắt nàng, mím chặt môi, một lúc lâu mới nói: “Nghĩa đen.”

Tam Thất hoài nghi nhìn hắn, suy nghĩ một chút liền nghĩ đến gì đó, sắc mặt kỳ quái: “Huynh cho là ta bên ngoài có người rồi?”

Yến Độ: “Ta còn chưa điên.”

Tam Thất: “Vậy là lúc ta chưa làm người, ta có người rồi? Là kiếp trước của ta? Kiếp trước nữa? Hay là lúc nào? Tiểu Vương nói với huynh?”

Yến Độ không lên tiếng.

Tam Thất lại không tha cho hắn, trong mắt có chút dò xét:

“Hôm nay Tiểu Vương thấy Loan Loan đã rất không bình thường.”

“Còn huynh… ngày đó trên thuyền Tiểu Vương chắc chắn còn nói gì đó với huynh. Trước đây huynh vẫn luôn nhẫn nhịn, kiềm chế vậy sáng hôm đó huynh lại đột nhiên thay đổi tính nết, không giả vờ nữa cũng không nhịn nữa, nói muốn thành thân với ta.”

Sắc mặt Tam Thất trầm xuống, đột nhiên nổi giận, nàng đứng dậy định đi thì eo lại bị Yến Độ khóa chặt.

Tam Thất trừng mắt nhìn hắn: “Buông tay.”

Yến Độ chống tay đứng dậy ôm nàng chặt, “Không buông, nàng đừng giận trước, nghe ta giải thích có được không.”


“Vậy huynh giải thích, giải thích không ra ngô ra khoai thì huynh về Tướng quân phủ của huynh đi, đừng bao giờ đến phủ của ta nữa!”

Yến Độ nhíu chặt mày, ôm nàng càng chặt hơn.

“Tiểu Vương nói với ta trước đây nàng đã từng có một hôn phu, thiếu chút nữa là thành thân rồi.”

Lưng Tam Thất căng cứng trong một thoáng, rất nhanh liền thả lỏng.

Nàng mím chặt môi, giọng buồn bã nói: “Vì có một người như vậy, à, không phải người, là quỷ như vậy, nên huynh mới nóng lòng không chịu nổi mà nói muốn thành thân với ta?”

“Có phải nếu không có hôn phu đó thì huynh sẽ không muốn thành thân nữa?”

“Ta muốn cưới nàng không liên quan gì đến việc có hay không có một người như vậy.” Yến Độ kiên nhẫn giải thích, “Nhưng ta cũng thừa nhận, vì có một người như vậy khiến ta cảm thấy nguy cơ gấp bội.”

“Tam Thất, ta ghen tị với hắn.”

“Ta vốn tưởng ta là người đến trước, kết quả lại là người đến sau. Hắn quen biết nàng sớm hơn ta, thậm chí còn ở bên cạnh nàng lâu hơn ta.”

“Có lẽ hắn hiểu nàng hơn ta.”

“Ta ghen tị với tất cả những điều này, lại sợ hãi tất cả những điều này.”

“Ta sợ mất nàng.”

Yến Độ nhẹ giọng nói, cười khổ tự giễu: “Ta thậm chí sợ rằng ngày người đó xuất hiện, nàng vừa nhìn thấy hắn, trong mắt sẽ không còn ta nữa.”

“Không có chuyện đó.” Tam Thất đột nhiên rúc vào lòng hắn, giọng nghèn nghẹn: “Dù ta không nhớ nhiều chuyện nhưng ta biết cảm giác thích một người, yêu một người.”

“Nếu ta từng thích ai đó, hẳn ta phải quen thuộc cảm giác này.”

“Nhưng ta không biết, cũng không hiểu…”


Tam Thất cắn môi, nhỏ giọng nói: “Sau khi ở bên huynh ta mới học được.”

“Ta muốn thân mật với huynh, muốn nắm tay huynh, muốn hôn huynh.”

Nàng ngẩng đầu, mổ nhẹ một cái lên môi hắn, “Cũng chỉ muốn làm chuyện xấu với huynh.”

“Yến Độ, huynh sẽ không mất ta đâu.”

Yến Độ ôm nàng chặt, ngày càng chặt, hắn giọng buồn bã: “Nhưng ta vẫn ghen, phải làm sao?”

“Huynh nói phải làm sao?”

Yến Thiếu tướng quân cúi mắt suy nghĩ một chút: “Hay là để Thái Việt đổi cách gọi chúng ta là phụ mẫu đi, có lẽ ta sẽ thấy dễ chịu hơn.”

Tam Thất: “…” Ý tưởng này nguy hiểm và kỳ quái này không kém gì việc bảo Tiểu Vương sinh con cho huynh.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận