Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 205.




Tiểu Vương thấy tình thế không ổn liền kéo theo Điếu Điếu chuồn mất.

Tam Thất lớn tiếng mắng con chó này không có nghĩa khí!

Yến Độ vừa đến gần nàng đã thấp giọng cảnh cáo: “Còn cắn yếm của ta nữa ta sẽ đập nát răng huynh.”

Yến Độ lại bình tĩnh lạ thường: “Không cắn.”

“Thật sao?”

“Hôm nay không cắn.”

Tam Thất tức giận đá vào cẳng chân hắn một cái.

Yến Độ không nhịn được bật cười, kéo nàng ngồi xuống, thẳng thắn nói: “Ta tin nàng chưa từng thích hắn, cho dù có thích cũng không sao, chỉ là hoa tàn của ngày hôm qua thôi.”

“Với lại, chẳng lẽ nàng là người thích ăn lại cỏ cũ?”

Tam Thất không do dự lắc đầu.

“Thế thì đúng rồi.”

Tam Thất nghiêm túc bày tỏ lòng khâm phục, lập tức giơ ngón cái: “Yến Độ, độ trong đại độ!”


Yến Thiếu tướng quân ấn ngón tay cái của nàng xuống: “Đừng tâng bốc, ta vẫn thích làm Yến không-đại-độ hơn.”

Tam Thất cười đến rung cả vai.

Chuyện ghen tuông tạm thời gác lại, hai người lại nói chuyện chính.

Về chuyện Tam Thất ‘may mắn có được nghiệt nữ’, Hoài Đế và Yến Hoàng hậu tất nhiên không tin, Yến Độ đã nói lại phản ứng của Đế Hậu, cũng để Tam Thất yên tâm, tiện thể nhắc đến chuyện Mạc Tây Thế tử.

Tam Thất nghe xong, vẻ mặt khẽ động, nói: “Ta còn chưa nói với huynh về thân thế của Ngu An nhỉ?”

Yến Độ gật đầu, hắn đã nghi ngờ từ trước: “Ngu An không phải là con của Ngu Kính đúng không?”

Tam Thất không phủ nhận: “Ngu Kính quả thật có một nhi tử tên Ngu An, chỉ là Ngu An hiện tại không phải là Ngu An thật sự.” Nàng nhìn Yến Độ: “Hắn là nhi tử của Mạc Tây Vương.”

Yến Độ khẽ nhướng mày, quả thật có chút bất ngờ.

Tam Thất nói: “Thiếp thất của Ngu Kính là Phùng tiểu nương có hai nữ một nam, nhưng Ngu Kính là người bạc tình thế nào huynh cũng biết rồi đó.”

“Năm Ngu An ba tuổi, kinh thành có dịch bệnh, Ngu Kính đã đuổi họ ra trang viên ở ngoại ô để họ tự sinh tự diệt. Sau này Liễu thị kết nối được với hai nhà hào thương, Ngu Kính vì chút sính lễ đó mới nhớ ra mình còn có hai nữ nhi.”

“Đại tiểu thư Ngu gia là Ngu Liễu và nhị tiểu thư Ngu Chi chưa đến tuổi cập kê đã bị Ngu Kính bán cho hào thương làm thiếp, Phùng tiểu nương và Ngu An mới được đón về Ngu gia.”

Siêu sale bách hóa
“Ngu An thật sự sau khi bị đuổi ra trang viên ở ngoại ô không lâu đã chết, Ngu An hiện tại là một hài tử được Phùng tiểu nương cứu.”


Tam Thất từ tốn kể lại: “Ta đã từng xem mệnh số của hắn, hắn mệnh cách bất phàm, sinh ra đã linh tuệ, có đại khí vận bên mình, nhưng mệnh đồ trắc trở, lúc nhỏ có tử kiếp. Là do đích mẫu không nhân từ, ghen tị với sự thông minh sớm của hắn nên đã phái người ám sát.”

“Sinh mẫu của hắn đã chết, nhưng trên mệnh bàn hẳn là còn có một người đồng phụ dị mẫu tỷ.”

Tam Thất nhìn Yến Độ: “Chỉ có tỷ tỷ, không có huynh trưởng. Nhưng lần này ta gặp lại Ngu An, tướng mạo của hắn lại thay đổi, tự dưng lại có thêm một người huynh trưởng.”

Yến Độ: “Vị Mạc Tây Thế tử kia?”

Tam Thất gật đầu: “Lai lịch của người này chắc chắn có vấn đề, còn có người tỷ tỷ ruột của Ngu An, Hiếu Thuần Quận chúa.” Tam Thất li.ếm li.ếm môi, cười nói: “Nàng ta cũng rất kỳ lạ, mệnh số của nàng ta lại bị cắt đứt, cưỡng ép dừng lại ở năm mười tuổi.”

Ánh mắt Yến Độ khẽ động: “Nàng ta chính là vào năm mười tuổi được sắc phong là Hiếu Thuần Quận chúa.”

Tam Thất chậc một tiếng: “Kẻ đến không có ý tốt.”

“Loan Loan kia nàng đã nghĩ ra cách xử lý chưa?”

“Cứ để nó ngâm trong nhà xí một thời gian đi, đợi cho ngấm mùi chắc là con cá lớn cũng sẽ vào kinh.” Tam Thất nói xong, lắc đầu: “Sao cảm giác kỳ thi xuân lần này, yêu ma quỷ quái đều đổ về kinh thành vậy.”

Tam Thất có một dự cảm không lành.

Người của Mạc Tây Vương phủ khí thế hùng hổ, Phục Thành Quỷ đế rình rập, còn có bàn tay đen trong bóng tối chưa từng lộ diện, những ngày tháng tiếp theo e là sẽ không yên ổn.

Thời gian sau đó dự cảm của Tam Thất quả nhiên thành sự thật.

Nha môn Tuần Dạ Nhân từ một nha môn mới thành lập đã bị những vụ quỷ sự liên tiếp ở kinh thành ép phải nhanh chóng trưởng thành, từ trên xuống dưới không một ai nhàn rỗi.

Kỳ thi xuân bắt đầu trong bầu không khí ngầm chảy xiết này.

Sĩ tử khắp nơi như cá diếc qua sông đổ về khu thi, sau khi kiểm tra lục soát nghiêm ngặt mới được lần lượt cho vào.


Trong ngoài khu thi có cấm quân ba lớp trong ba lớp ngoài tuần tra canh gác.

Thi xuân chia làm ba trường, kéo dài chín ngày, ba ngày một trường, trong thời gian đó sĩ tử không được rời khỏi, ăn uống vệ sinh đều giải quyết trong lều thi.

Trường thứ nhất về tứ thư ngũ kinh coi như thuận lợi.

Nhưng biến cố lại xảy ra sau khi trường thứ nhất kết thúc.

Đêm khuya, Tam Thất và Yến Độ đều đã ngủ say.

Chăn mỏng chỉ che đến eo của thiếu nữ, tấm lưng ngọc ngà lộ ra ngoài như ngọc thạch, dây yếm buộc cổ không biết từ lúc nào đã tuột ra, lười biếng rũ xuống, xuân quang áp sát vào lồng ngực rộng lớn của nam tử.

Một bàn tay đặt trên lưng nàng, ôm nàng nửa vòng, nàng nằm trên lồng ngực đối phương, sự chênh lệch về hình thể khiến nàng có thể ngủ ngon lành trên đó.

Hai người đều đã ngủ say, trước khi ngủ tuy đã thân mật kề cận một phen nhưng cuối cùng vẫn không dám tiến đến bước cuối cùng. Nhưng hai người cứ như vậy xếp chồng lên nhau ngủ cùng nhau, cũng không hoàn toàn là vì tình cảm nam nữ (mới lạ).

Sau khi tâm ý tương thông, Tam Thất và Yến Độ khi ở riêng càng nhiên thân mật. Sau đó hai người phát hiện, càng thân thiết, khí tức giao hòa, cả hai càng cùng có lợi.

Vết thương nứt hồn của Tam Thất đang chậm rãi lành lại.

Ngay cả ‘tử kỳ’ của Yến Độ cũng bị tạm dừng.

Vì vậy, khi Khôi Nhất và Nam Tầm ở ngoài điên cuồng gõ cửa, hai người bị đánh thức như thể ăn trái cấm bị bắt quả tang, tay chân luống cuống mặc y phục.

Một lát sau, hai người y quan chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm túc ra khỏi cửa như thể lúc trước không phải đang ngủ chung chăn mà là đang tu luyện công pháp trong phòng, nghiêm túc đến mức người khác không dám có chút suy nghĩ xa xôi.

“Quận chúa, Thiếu tướng quân, khu thi bên kia xảy ra chuyện rồi!”

“Tần Các lão đã phái người đến mời hai vị qua đó.”


Lần thi xuân này do Tần Các lão chủ trì, trật tự trường thi do Vệ Chước Thống lĩnh cấm quân phụ trách, Vệ Viêm trợ giúp.

Lúc này người đến mời Yến Độ và Tam Thất, chính là Vệ Viêm.

Vệ Viêm đang đợi ở ngoài tiền sảnh, vẻ mặt hắn ta cũng có chút kỳ quái. Vốn là gõ cửa Quận chúa phủ, kết quả lại được mời đến tiền sảnh của Tướng quân phủ.

Chưa thành thân mà hai người này đã hợp phủ rồi, trực tiếp đập cả tường đi.

Đều là người quen, gặp mặt liền bỏ qua khách sáo, Yến Độ trực tiếp hỏi: “Trường thi bên kia xảy ra chuyện gì?”

Trước khi thi xuân bắt đầu, Vân Bất Ngạ đã đến trường thi bố trí trận pháp, theo lý không nên có tà ma vào quấy rối mới phải.

Vẻ mặt Vệ Viêm ngưng trọng: “Trường thi thứ nhất kết thúc vào giờ ngọ, sáng mai sẽ bắt đầu trường thứ hai thi vấn đáp, nhưng khi vừa đến đêm không lâu đã xảy ra chuyện. Toàn bộ sĩ tử và mấy vị khảo quan đều đồng loạt mất trí nhớ…”

Vẻ mặt Tam Thất và Yến Độ khẽ biến.

Mất trí nhớ?


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận