Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 214.




Tam Thất suy nghĩ quá nhập tâm, bất giác đã ra tay.

Ngu An ôm hai má, vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt đầy trách móc.

Tam Thất nắm tay hờ, đưa lên môi ho nhẹ để che giấu: “Ta thấy ngươi mập lên được mấy lạng thịt, tốt lắm, tốt lắm.”


“Ánh mắt ngươi vừa rồi nhìn ta cứ như đồ tể xem xét miếng thịt heo mập trên thớt vậy.” Thiếu niên nghiến răng.

Tam Thất lờ đi ánh mắt của hắn, lảng sang chuyện khác một cách cứng nhắc: “Nghe lời ngươi vừa nói, có vẻ rất ngạc nhiên khi tỷ tỷ ruột của ngươi còn sống?”

Ngu An gật đầu, không giấu giếm, nói: “Trong hậu trạch của Mạc Tây Vương ngoài Vương phi và hai vị trắc phi, thị thiếp vô số, mẫu thân ta là hạ nhân của Vương phi sau được nâng lên làm thị thiếp. Mạc Tây Vương và Vương phi quan hệ không hòa thuận, thường xuyên vì để làm mất mặt Vương phi mà cố ý nâng đỡ mẫu thân ta, vì vậy mẫu thân ta bị Vương phi ghi hận.”

Nói về quá khứ, Ngu An mặt không biểu cảm, nhắc đến sinh phụ Mạc Tây Vương cũng chỉ có sự chán ghét.

“Năm xảy ra chuyện ta mới bốn tuổi…”

Năm đó đoàn xe của Vương phi về thăm ngoại gia dài đến ba mươi dặm. Bánh xe sơn son trục hoa lăn qua sa mạc Mạc Tây, cát vàng cuốn lên có thể che cả mặt trời.

Vương phi về ngoại gia, mẫu thân của Ngu An từng là nha hoàn hồi môn của bà nên tất nhiên cũng đi cùng, Ngu An và tỷ tỷ cũng ở trong đó.

Khi sự việc xảy ra, mọi người đều nghĩ là đạo tặc nhân đêm tối cướp bóc, các thị vệ hộ tống Vương phi rời đi, còn ba người họ thì bị bỏ lại.

Trong ký ức của Ngu An, khi ánh kiếm lạnh lẽo ập đến, máu của mẫu thân bắn lên mặt hắn, nhuộm đỏ bức họa “Bách Tử Thiên Tôn Đồ” mà bà còn chưa thêu xong, định dâng cho Vương phi.

(Bách Tử Thiên Tôn Đồ: Trăm con ngàn cháu)

Môi bà không ngừng trào ra bọt máu, giọng nói đứt quãng gọi hắn và tỷ tỷ mau chạy…

Họ đã chạy.

Ngu An kéo người tỷ tỷ đang sợ đến tê liệt chạy bán sống bán chết. Khi hắn quay đầu lại, thấy người mẫu thân đến chết vẫn ôm chặt chân một người trong số đó, đến chết bà vẫn đang ngăn cản đối phương, muốn con cái mình được sống sót.


Người đó giơ kiếm lên, một kiếm chém đứt hai tay của mẫu thân hắn.

Gió từ nhát kiếm làm bay tấm khăn che mặt của người đó, Ngu An nhận ra đối phương, đó là người trong viện của Vương phi!

“Ta và nàng ta chạy trốn suốt đường, trên đường ta trượt chân ngã xuống vách núi, may mà ta nắm được một sợi dây leo…”

Ánh mắt Tam Thất khẽ động nhưng không đưa ra ý kiến gì, chỉ hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó à…” Trong mắt Ngu An như có ngọn lửa bay qua, lóe lên rồi tắt, giọng điệu hắn lạnh nhạt như đang kể chuyện của người khác. “Sau đó ta rơi xuống…”

Thực ra đoạn ký ức này với Ngu An đã trở nên mơ hồ, đến diện mạo của người tỷ tỷ ấy hắn cũng chẳng nhớ rõ.

Hắn chỉ nhớ trong những cơn ác mộng thời thơ ấu thường có tà váy bay lên khi nàng ta quay người, và những bông hoa dại ven vách đá bị đôi giày thêu của nàng ta giẫm nát.

Mỹ phẩm Obagi
“Có lẽ mạng ta chưa tận, dưới vách núi có một tảng đá lớn nhô ra vừa vặn đỡ được ta, ta không bị thương gì nặng, nghiến răng bám vào dây leo rồi lại trèo lên.”

Tam Thất mơ hồ thấy hài tử mấy năm trước bám vào sợi dây leo nhuốm máu, sau khi trải qua cái chết thảm của mẫu thân, bị tỷ tỷ ruột bỏ rơi, nó một mình treo lơ lửng trên vách đá, chỉ bằng một hơi thở, khó khăn trèo lên, máu tươi từ kẽ tay thấm ướt cả sợi dây leo.

“Bây giờ thật ra ta không trách hành động của nàng ta ta lúc đó, lúc đó nàng ta và ta đều quá nhỏ, đều muốn sống, nàng ta bỏ ta lại thực ra cũng hợp lý. Chỉ là lúc đó ta không thể chấp nhận, nên sau này ta trèo lên vách đá, lảo đảo đi vào rừng lại gặp được nàng ta trong tình trạng sắp chết rồi.”


Ngu An nhếch mép, “Bị một kiếm đâm xuyên ngực, chảy rất nhiều máu, nàng ta cầu ta cứu.”

Ngu An nhìn Tam Thất: “Ta không cứu. Ta quay lưng bỏ đi.”

“Sau đó ta trở thành lưu dân lang bạt khắp nơi, sau này gặp Phùng tiểu nương, bà ấy lúc đó vừa mới mất con liền nhặt ta về nuôi lớn như Ngu An.”

Ngu An nói xong, nhìn Tam Thất: “Ta vẫn luôn nghĩ Sở Hồi đã chết rồi, không ngờ nàng ta còn sống. Có lẽ sau khi ta đi có người xuất hiện cứu nàng ta. Sống chết của nàng ta ta không chắc, nhưng ta chắc chắn ta chưa từng có một đồng phụ đồng mẫu huynh tên Sở Thành.”

Gió thổi bay tà áo của thiếu niên, Tam Thất không nói lời an ủi nào.

Ngu An bây giờ đã không còn là hài tử cần những thứ đó nữa.

“Tỷ tỷ, ngươi để ta chuyển ra khỏi Quốc Tử Giám, về ở phủ của ngươi là muốn bảo vệ ta đúng không?” Ngu An hỏi, vẻ mặt cố chấp: “Chỉ có ngươi mới bảo vệ được ta sao? Ta có thể làm gì cho ngươi?”

“Ngươi từng nói khí vận của ta có ích cho ngươi, bây giờ đã đến lúc dùng đến chưa?”

“Vội gì? Sợ ăn không ngồi rồi ở phủ của ta đến thế à?” Tam Thất trêu chọc, vỗ vai hắn, “Nếu thật sự áy náy thì làm thêm chút việc ở nha môn đi, yên tâm, ta sẽ coi ngươi như con lừa mà sai vặt.”

Ngu An: “…”

Thiếu niên tức giận lườm nàng một cái, quay người định đi.

Đi được vài bước hắn lại quay đầu, gượng gạo hỏi: “Lúc trước ta thấy chết không cứu tỷ tỷ ruột của mình, ngươi có thấy ta máu lạnh không?”

Tam Thất nhìn hắn như kẻ ngốc, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vậy nếu ta và nàng ta đối đầu, ngươi giúp ta hay giúp nàng ta?”

“Nói nhảm! Nàng ta sao có thể so với ngươi… câu hỏi vớ vẩn gì vậy, lười để ý đến ngươi!” Thiếu niên thẹn quá hóa giận, tức giận bước đi.

Cho đến khi Tam Thất mỉm cười gọi với theo: “Ngu An, sẽ không ai bỏ rơi ngươi nữa.”

“Ta đảm bảo.”


Bước chân của Ngu An dần chậm lại, trái tim như rơi vào một vũng nước chua xót, xoáy quanh từng hồi rồi lại âm ấm ngọt ngào. Hắn hít sâu một hơi, làu bàu quăng lại một câu:

“Ai cần ngươi đảm bảo…”

“Ta sẽ chạy, cũng sẽ đuổi theo, tuyệt đối không để mình bị bỏ lại lần nữa!”

Bóng dáng thiếu niên xa dần, Tiểu Vương từ sau mái hiên đi ra, ngồi xổm bên cạnh Tam Thất, đuôi lười biếng vẫy qua lại.

“Tam Tam, người lúc trước sao lại véo má của tiểu tử đó?” Tiểu Vương ngẩng đầu: “Người không phải nghi ngờ nó lại là một cố nhân nào đó chứ?”

“Chưa chắc đã không có khả năng đó,” Tam Thất nhún vai, “Ký ức của chúng ta vẫn luôn bị lừa gạt và mê hoặc. Quá khứ của ta và Yến Độ, Thái Việt bị lãng quên, Điếu Điếu luôn ở bên cạnh ta, ngũ quan biến mất của Tiết thẩm, và cả Đại Vương đã chết ngay trước mắt ngươi nhưng lại còn một tia sinh cơ.”

Tam Thất nhìn Tiểu Vương: “Chúng ta vẫn luôn bị dắt mũi, vẫn luôn có một thế lực đang lén khuấy nược đục.”

Ánh mắt Tiểu Vương lóe lên: “Ban đầu ta tưởng là sức mạnh của cây nhân quả, sau này ta phát hiện còn có sức mạnh của hỗn loạn của thiên đạo. Tam Tam, người cảm thấ, ngoài hai thế lực này còn có thế lực thứ ba đang phá đám?”

Tam Thất gật đầu, ánh mắt sâu thẳm: “Ta muốn đi lại đường âm dương một lần nữa.”

Tiểu Vương mơ hồ đoán được Tam Thất muốn làm gì, nó đột nhiên hưng phấn lên, “Tam Tam, người muốn…”

Tam Thất nhếch môi: “Nếu sức mạnh của cây nhân quả vẫn còn thì chứng tỏ nó chưa thực sự biến mất. Trong ký ức của chúng ta nó ‘biến mất’ có lẽ cũng là do bị người khác động tay động chân, những lần nó ngăn cản có lẽ cũng là những lần nó cầu cứu chúng ta.”

Tiểu Vương như được khai sáng, đúng vậy! Sao nó lại không nhận ra điều này!

Ngay sau đó nó lại nghĩ đến điều gì, nhìn về phía Tướng quân phủ.

“Yến Độ và Thái Việt hai ngày nay cũng đóng cửa không ra ngoài, hai người họ không phải cũng đang…”

Tam Thất cười cười: “Thiên đạo vì vỡ nát mà hỗn loạn, nếu sức mạnh hợp nhất, sao lại không thể xoay chuyển tình thế?”


Tam Thất hít sâu một hơi, bóng dưới chân lan ra, trước mặt nàng hiện ra một cánh cửa lớn.

Tam Thất đẩy cửa bước vào: “Đi thôi, đã đến lúc về thôn xem rồi…”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận