Quận Chúa Được Trăm Quỷ Đưa Dâu, Thiếu Tướng Quân Có Dám Cưới Không?

Chương 221.




Khí hậu đã thay đổi.

Người đầu tiên cảm nhận được sự thay đổi của khí hậu không phải là dân chúng mà là cây trồng trên đồng ruộng.

Một năm bắt đầu từ mùa xuân, cày cấy vào xuân, thu hoạch vào thu, thời điểm này chính là lúc mạ non trên đồng vừa nhú, là lúc yếu ớt nhất. Chỉ trong một đêm, mạ non trên đồng đều héo úa, làm cho nông phu ở ngoại ô kinh thành lo sốt vó.


Tình hình này chưa được báo lên Hộ bộ, Hoài Đế đã biết tin.

Trong Thái Cực điện, sắc mặt Hoài Đế u ám vô cùng: “Yêu ma quỷ quái dám làm càn! Dị tượng lần này lại là do yêu ma đứng sau giở trò sao?”

“Dù không phải do đối phương tự tay làm nhưng chắc cũng có liên quan.”

Yến Độ trầm giọng nói: “Hiện tại nhiệt độ tăng đột ngột chỉ ở khu vực kinh kỳ, e rằng nông phu ở gần kinh kỳ đều đã gặp tai họa, thu hoạch năm nay sợ là khó khăn.”

(Kinh kỳ: khu vực xung quanh kinh thành)

“Vấn đề lương thực chỉ là khởi đầu, sau này e còn liên quan đến nguồn nước, tệ hơn nữa có thể là dịch bệnh.”

Hoài Đế nhíu chặt mày, nếu chỉ có khu vực kinh kỳ gặp tai họa, vấn đề lương thực cũng dễ giải quyết, phiền phức là những tình huống sau đó. Dị tượng đã xuất hiện, nên sớm nhổ bỏ mới phải.

“Ngươi và Tam Thất đã nghĩ ra cách đối phó chưa? Có thể ngăn chặn trước không?”

Yến Độ lắc đầu, đây mới là lý do hắn sáng sớm vào cung tìm Hoài Đế.

Dị tượng lần này hắn và Tam Thất đều đã suy đoán, quả thật có dấu vết của ‘quỷ sự’, nhưng dấu vết của con quỷ đó đã bị ‘che giấu’, hắn và Tam Thất đều không thể nắm bắt được đối phương đang trốn ở đâu.

Người có thể che giấu nhân quả chỉ có Lân Diễm.

Thấy Hoài Đế cau mày không vui, Yến Độ tiến lên nói thầm gì đó vào tai ông, Hoài Đế nhướng mày, lông mày lập tức giãn ra.

Yến Độ lùi lại vài bước, nhẹ giọng nói: “Người của Mạc Tây Vương phủ chắc cũng sắp vào kinh rồi, chuyện sau này còn phải dựa vào Hoàng cô trượng.”


Hoài Đế hừ một tiếng, “Trẫm chỉ lo đánh uyên ương, còn ngươi, nào có chút dáng vẻ của kẻ thất tình?”

Hoài Đế hết sức ghét bỏ nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Mặc đồ sặc sỡ như vậy, con công trong ngự hoa viên cũng không bằng ngươi… không đúng, tiểu tử ngươi lại cao thêm vài tấc nữa phải không?”

Yến Độ mặt không đổi sắc, chỉ một mực lảng sang chuyện khác: “Thần lĩnh mệnh, thần sẽ về phủ thay y phục ngay.”

Yến Thiếu tướng quân ‘đen mặt’ rời đi, vừa bước ra khỏi cửa điện đã nghe thấy tiếng chén trà vỡ phía sau, và tiếng quát giận ‘chân thật’ của một vị trưởng bối nào đó:

“Cút đi cho trẫm! Còn dám uy h**p trẫm, ngươi không cưới người ta thì không chịu, trẫm cứ chỉ hôn cho ngươi! Trẫm không tin, cả kinh thành này không tìm ra được một tiểu thư khuê các nào tốt hơn Hưng Quốc Quận chúa đó!”

Khóe miệng Yến Độ co giật.

Diễn quá rồi, Hoàng cô trượng.

Giày nam nữ
Thoại bản chúng ta đã thống nhất không có đoạn này.

Lần này mặt của Yến Thiếu tướng quân thật sự đen rồi.

Trong điện, Hoài Đế nhấp một ngụm trà, hừ lạnh.

Tiểu tử còn hôi sữa, ngay cả thoại bản cũng không biết viết, đã muốn diễn cảnh ‘đánh uyên ương’ thì phải thật một chút? Sấm to mà mưa nhỏ, yêu quỷ sau lưng đâu phải kẻ ngốc.


Không lâu sau, Yến Hoàng hậu đến.

Nghe Hoài Đế thật sự bảo bà sắp xêp việc này, bà không khỏi ngạc nhiên: “Cần phải diễn đến mức này sao?”

“Loan Loan, nàng không hiểu rồi, nàng nghĩ tại sao yêu quỷ sau lưng lại phải phá hoại hôn sự của Tiểu Cửu và Tam Thất?” Vẻ mặt Hoài Đế cao thâm khó lường, có chút dáng vẻ của người đã nhìn thấu toàn cục.

Yến Hoàng hậu im lặng chờ ông ‘phán’.

Hoài Đế vuốt râu nói: “Thứ nhất, đối phương sợ Tiểu Cửu và Tam Thất liên thủ, thứ hai, yêu quỷ sau lưng đó chắc chắn đã để mắt đến một trong hai người họ.”

“Trẫm thấy mỗi lần Tiểu Cửu nhắc đến yêu quỷ sau lưng đó, ngoài sự chán ghét còn có cả sự ghen tuông, dáng vẻ ghen ăn tức ở đó trẫm tuyệt đối không nhìn nhầm.”

Yến Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào ông, khẽ nói: “Ồ? Chắc là trên đời này không ai có thể làm Hoàng thượng ghen ăn tức ở, không biết Hoàng thượng đã thấy dáng vẻ ghen ăn tức ở đó từ ai mà lại luyện được một đôi mắt tinh tường như vậy.”

Tay vuốt râu của Hoài Đế dừng lại, nụ cười dần biến mất.

“Loan Loan…”

Yến Hoàng hậu đứng dậy đi: “Thần thiếp sẽ đi xem trong kinh có những tiểu thư khuê các nào đến tuổi rồi.”

“Loan Loan, nàng đừng đi, nàng nghe trẫm giải thích…”

Trên con đường quan lộ cách kinh thành ba trăm dặm, Sở Hồi lên xe ngựa, nhìn nam nhân đang nhắm mắt dưỡng thần trong xe. Nàng ta ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nói: “Ca ca, Ngũ Ôn Quỷ đã vào kinh trước rồi.”

Phục Thành lười biếng “ừm” một tiếng.

Sở Hồi mím môi, cuối cùng không nhịn được, hỏi: “Ca ca lần này vào kinh có phải sẽ thành thân với vị kia không?”

Phục Thành mở mắt liếc nhìn nàng ta, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu ta bảo ngươi gả cho Yến Độ, ngươi có chịu không?”


Sở Hồi suýt nữa cắn nát môi, mắt nàng ta mờ đi vì nước mắt, khó khăn nói: “Ta nguyện làm mọi việc vì huynh, huynh thật sự muốn ta gả cho hắn sao?”

“Đúng.”

Sở Hồi hít sâu một hơi, gom hết can đảm đến gần Phục Thành, thấp giọng nói: “Vậy huynh có thể đáp ứng ta một thỉnh cầu không.”

Nàng ta thở ra như lan, mày liễu khẽ nhíu, dáng vẻ đáng thương cầu xin, tay nắm lấy cánh tay của Phục Thành: “Cầu xin huynh ban cho ta một đứa con…”

Một tiếng cười khẩy.

Cơ thể Sở Hồi cứng đờ, không thể cử động.

Một nỗi sợ hãi khó tả bao trùm cả thể xác và tinh thần nàng ta, ánh mắt nàng ta nhìn thẳng vào đôi mắt tím quyến rũ đó.

Phục Thành nghiêng đầu nhìn nàng ta, giọng điệu vẫn dịu dàng như trước: “Chưa nói đến người quỷ khác đường, không thể nào có con…”

“Chỉ nói trong mắt ngươi, ca ca ta là loại quỷ đói ăn không kén chọn sao?”

Lời nói dịu dàng, từng chữ như dao.

Đói ăn không kén chọn?

Thật mỉa mai.

Sở Hồi chỉ cảm thấy trong xương tủy đều là khí lạnh, lòng ghen tị không thể che giấu được nữa, nàng ta nghiến răng nói: “Không phải huynh nói ta giống nàng sao? Tại sao ta lại không thể…”

“Ta đã làm thế thân cho nàng mười mấy năm, ta chỉ có một yêu cầu này huynh cũng không thể cho ta sao?”

“Ta có thể làm tốt hơn nàng!”

“Nàng đã thay lòng đổi dạ, còn ta một lòng một dạ chỉ có huynh…”

Giọng của Sở Hồi đột ngột dừng lại, một vệt máu từ miệng nàng ta trào ra, tim đau nhói như bị một bàn tay vô hình bóp nát.


Phục Thành chỉ nghiêng đầu một chút, Sở Hồi lập tức bị hất văng, đập mạnh vào thành xe, ho ra một ngụm máu.

“Thứ ngươi muốn đâu chỉ có bấy nhiêu.”

Phục Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng ta: “Từ lúc đầu ký khế ước với ngươi bản quân đã nói rõ ngươi sẽ phải trả giá những gì.”

“Bản quân kéo dài mạng sống cho ngươi, còn ngươi chỉ cần đóng vai Tiểu Hồi cho tốt, làm một cái bình chứa.”

“Ngươi đã phá vỡ khế ước trước, lén sau lưng ta lập ra một cái Luân Hồi giáo, thật sự nghĩ ta không biết ngươi mưu đồ gì sao?”

Sở Hồi khó khăn mở miệng: “Ta là vì hương hỏa… dâng cho huynh…”

Ánh mắt Phục Thành khinh miệt và lạnh lùng.

“Phàm nhân luôn thích khoác lên lòng tham những chiếc áo choàng lộng lẫy, trang trí những suy nghĩ bẩn thỉu thành hương hỏa trước án thờ Phật, còn diễn cái trò vừa muốn danh lợi vừa muốn tiếng thơm này cho Diêm Vương xem.”

“Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa ngươi và Tiểu Hồi.”

“Mưu lợi cho bản thân không phải là điều đáng xấu hổ, nhưng giấu giếm che đậy thật khiến người ta buồn nôn.”

“Sở Hồi, hãy nhận rõ vị trí của mình.”

Sở Hồi thảm hại xuống xe, sau khi nàng ta đi, một con rắn đen từ tay áo Phục Thành trườn ra, hóa thành hình người.

“Có cần thuộc hạ theo dõi nàng ta, tránh nàng ta làm hỏng chuyện không?”

“Không sao.” Giọng điệu Phục Thành lười biếng, mắt tím lạnh lẽo: “Mạng của nàng ta vốn là để dâng cho Tiểu Hồi, việc nàng ta có thể làm không ngoài hai chuyện, hoặc là nghe lệnh đi quyến rũ Yến Độ, hoặc là liều chết đi gây sự với Tiểu Hồi, dù là con đường nào cũng là cái chết.”

“Bản quân cũng muốn xem, Tiểu Hồi đối với tên Yến Độ đó rốt cuộc dụng tâm đến mức nào?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận