Sau khi Đế Hậu rời đi, không khí trong tiệc trở nên vô cùng kỳ quái, ánh mắt của mọi người đều âm thầm đảo qua lại giữa Tam Thất và Sở Hồi.
Trò hề này thật là đặc sắc.
Không khí đang lúc vi diệu liền thấy Sở Hồi đứng dậy, đi thẳng về phía Tam Thất.
Tam Thất còn chưa phản ứng thì Thất Công chúa lại như một con nhím nhỏ đứng dậy, không thiện chí lườm Sở Hồi: “Ngươi muốn làm gì?!”
Sở Hồi mặt mang nụ cười hoàn hảo, nàng nhẹ giọng nói: “Thất điện hạ đừng vội, thần nữ chỉ có vài lời tâm sự muốn nói riêng với Hưng Quốc Quận chúa thôi.”
“Tam Thất tỷ của ta không có gì để nói với ngươi cả! Muốn làm biểu tẩu của ta, ngươi mơ đi! Biểu ca của ta sẽ không đồng ý cưới ngươi đâu, dù phụ hoàng ta có hạ chỉ cũng vô dụng! Cần ngươi ở đây giả làm người tốt sao! Ta nhổ vào!”
Thất Công chúa nhanh mồm nhanh miệng, không hề che giấu sự chán ghét đối với Sở Hồi.
Mặt Sở Hồi không hề tức giận, hoặc là nói, những người trong tiệc này không ai thực sự được nàng ta để vào mắt, dù là Đế Hậu thì sao, cũng chỉ là phàm phu tục tử mà thôi.
Đợi đến khi việc thành, những con kiến này không phải là tùy tiện để nàng ta b*p ch*t sao?
Trong mắt Sở Hồi chỉ có Tam Thất.
Tam Thất đứng dậy ấn Thất Công chúa trở lại chỗ ngồi, nghiêng đầu nhìn Sở Hồi: “Ngươi muốn nói chuyện? Được thôi.”
Nàng rời tiệc, đi về phía sâu trong Ngự hoa viên, Sở Hồi thấy vậy ánh mắt khẽ động, mang theo nụ cười nhàn nhạt, điềm nhiên đi theo.
Thất Công chúa cũng muốn đi theo nhưng bị Văn Thư ngăn lại.
“Văn Thư tỷ tỷ, tỷ đừng ngăn ta, các ngươi đều đi theo xem đi, Sở Hồi đó trông không phải là người tốt, lỡ nàng ta ra tay với Tam Thất tỷ thì sao?”
Văn Thư: “Điện hạ yên tâm, chủ tử tự có tính toán.”
“Tính toán gì chứ, có tính toán sao Tam Thất tỷ hôm nay lại có bộ dạng tuyệt tình tuyệt ái như vậy? Các ngươi nhìn không thấy sốt ruột sao?”
Văn Thư mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, Khôi Nhất cũng thở dài, hai người nhìn nhau không lên tiếng.
Sao không sốt ruột chứ?
Tam Thất một giấc ngủ dậy đã dứt tình, bọn họ cũng lo lắng muốn chết!
Hai người cũng nghi ngờ, có phải chuyện này là do Tam Thất và Yến Độ đang diễn kịch không, nhưng phản ứng của Yến Độ lại không giống giả.
Bên Tiểu Vương, hai người cũng đã thăm dò.
Kết quả cẩu gia cũng một bộ dạng kinh ngạc, trông còn sốt ruột hơn cả hai người họ, trực tiếp chạy đến đường âm dương tìm viện quân.
Ai cũng biết, nếu ngay cả cái sàng như cẩu gia cũng không nói ra được gì thì chuyện đã lớn rồi. (ý là sàng nhiều lỗ mà không rơi rớt ra được thông tin gì)
Trong hành lang dài của Ngự hoa viên.
Tam Thất đi trước, Sở Hồi nhìn chằm chằm vào lưng nàng, sự oán độc trong mắt gần như hóa thành thực thể.
Ánh mắt nàng ta đầy sự quan sát, gần như là từng tấc một đo lường Tam Thất, so sánh sự khác biệt của mình với nàng.
Còn về sự khác biệt?
Sở Hồi thật sự không nghĩ mình có gì thua kém Tam Thất.
Về ngoại hình nàng ta không thua gì đối phương, còn về thực lực, nàng ta có viên châu quyền năng bản nguyên trong người, nếu thật sự động thủ chưa chắc đã thua.
Sự khác biệt duy nhất không ngoài việc đối phương là Luân Hồi.
Nhưng ai nói Luân Hồi không thể bị thay thế?
“Nhìn đủ chưa?” Tam Thất dừng lại, không quay đầu, giọng nói lạnh lùng.
Sự quan sát của Sở Hồi từ đầu đến cuối nàng đều biết.
Mắt Sở Hồi khẽ nheo lại, ngay khi Tam Thất quay người, khóe miệng vừa vặn nhếch lên một đường cong dịu dàng.
“Hưng Quốc Quận chúa dường như có chút địch ý với ta?”
“Trước hôm qua chúng ta không có giao tiếp, không biết địch ý này từ đâu mà có?”
Nàng ta vừa dứt lời, đồng tử đột nhiên co lại.
Thân hình Tam Thất trở nên quỷ mị, bàn tay trắng đã siết lấy cổ nàng ta. Lưng Sở Hồi đập mạnh vào cột hành lang sơn son, làm rung lên những chiếc chuông đồng dưới mái hiên.
Quỷ lực lạnh lẽo đó không chỉ khiến cơ thể nàng ta không thể cử động, hồn phách của nàng ta dường như cũng bị đóng đinh trên cột nhà.
“Ngươi nói đúng,” Tam Thất áp sát tai nàng ta, hơi thở như băng, “Trước hôm qua chúng ta quả thực không quen biết.” Đầu ngón tay nàng từ từ siết chặt, “Nhưng tại sao ta vừa nhìn thấy ngươi ta đã cảm thấy ngươi như một con chuột ăn trộm, làm người ta ghê tởm?”
Cổ họng Sở Hồi phát ra tiếng nghẹn ngào nhỏ, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Tam Thất lại cứng đờ.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng đó như ẩn chứa vực sâu.
“Để ta đoán xem……” Đầu ngón tay của Tam Thất nhẹ nhàng lướt qua mạch đập trên cổ Sở Hồi, “Ngươi đã trộm cái gì? Là mạng của người khác, hay là……” Nàng đột nhiên cười khẽ, “Thân phận của người khác?”
“Hiếu Thuần Quận chúa, có ai đã nói với ngươi, đôi mắt này của ngươi…”
“Thật có ba phần giống ta.”
Đồng tử Sở Hồi mạnh mẽ co lại, ngay cả thở cũng ngừng lại một lúc. Sự thất thố này hoàn toàn lọt vào mắt Tam Thất, nàng nhếch môi, nói bên tai Sở Hồi:
“Tiếc là, đồ giả mãi mãi là đồ giả.”