Ngu An đang ngủ say thì bị túm dậy.
Tóc hắn ta rối như tổ gà, hai mắt vẫn còn trống rỗng, đến khi thấy được nụ cười không mấy tốt lành của Tam Thất, Ngu An rùng mình một cái.
“Tỷ, tỷ tỷ… tỷ làm gì vậy?” Ngu An siết chặt cái chăn nhỏ.
“Trong phủ có thân nhân của ngươi đến, dẫn ngươi đến nhận mặt.” Tam Thất thản nhiên nói, vừa quay đầu thì sắc mặt lại lạnh đi mấy phần: “Qua đây, ngươi còn ngại ngùng không dám gặp người à?”
Phục Thành chậm rãi bước ra từ sau bình phong, vẻ mặt uể oải, ánh mắt oán trách: “Chân trước vừa gặp tình lang xong, chân sau quay về đã sai khiến ta, tiểu tử Yến Độ kia giỏi bày mưu như vậy, có bản lĩnh thì tự mình đến mời ta đi.”
“Ai nói ta không đến?” Yến Độ từ ngoài bước vào, Thái Việt theo sau, trong tay còn xách theo một tiểu nha đầu.
Phục Thành nheo mắt lại, đáy mắt lóe lên tia sáng tím nguy hiểm.
Loan Loan giãy giụa trong tay Thái Việt, tức giận gầm lên: “Phụ thân! Tên dã nam nhân kia và thanh kiếm đê tiện của hắn giở trò!”
Phục Thành lại nhìn về phía Tam Thất, trước đó là Tam Thất đã sai Loan Loan đi, nói có chuyện riêng muốn bàn với hắn.
Thế mà vừa đi với nàng chưa được bao lâu, nữ nhi hắn đã bị người ta bắt sống.
…
Tam Thất lạnh lùng nhìn hắn, “Ta không muốn nói nhiều, uy h**p ngươi làm việc như thế này hiệu quả hơn.”
Phục Thành bật cười thành tiếng, lại nhìn Yến Độ, không hề che giấu ác ý trong mắt mà đánh giá từ trên xuống dưới: “Thiên Đạo thạch? Cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, ngược lại cái thủ đoạn đê tiện này cũng chẳng kém ta là bao.”
“Như nhau cả thôi.” Yến Độ lạnh lùng liếc hắn, nhếch môi: “Dù sao thì người thắng vẫn là ta.”
Ánh mắt Phục Thành lóe lên sát khí.
Tam Thất bỗng ho một tiếng, sát khí trong mắt Phục Thành dần tan đi, khi đối mặt với Tam Thất, lại trở về dáng vẻ nịnh nọt.
“Tiểu Hồi muốn ta làm gì cứ nói thẳng, ta tự khắc sẽ nghe lời, chỉ là…” Phục Thành lại gần Tam Thất, ánh mắt rục rịch: “Phải cho thêm chút lợi lộc.”
Tam Thất liếc hắn một cái, “Làm việc trước, còn về lợi lộc…” Nàng nhếch môi: “Cũng không phải không thể thương lượng.”
Phục Thành nhướng mày, tâm trạng tốt lên trông thấy.
Ngu An mấy lần muốn xen vào, hắn ta như một con sói con nhe nanh, cảnh giác trừng mắt nhìn Phục Thành, trong lúc đó còn mấy lần ra hiệu bằng mắt với Yến Độ nhưng Yến Độ không hề đáp lại.
“Tỷ tỷ, người này rốt cuộc là ai?!”
Tam Thất: “Thế tử Mạc Tây, huynh trưởng trên danh nghĩa của ngươi, thực chất chỉ là một con quỷ không biết xấu hổ.”
Sắc mặt Ngu An đột nhiên thay đổi, Phục Thành bị mắng cũng không giận, ngược lại còn cười tươi hơn.
Chỉ là Phục Thành vừa đưa tay về phía Ngu An, Ngu An đã lớn tiếng chất vấn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đừng sợ, ngươi là đệ đệ của Tiểu Hồi thì cũng chính là đệ đệ của bản quân.” Phục Thành cười nhẹ nhàng, “Khí vận trên người ngươi mạnh đến mức kỳ lạ, Tiểu Hồi muốn mượn quỷ xứng của ta?”
Đồ hiphop trẻ em
Tam Thất không phủ nhận.
Phục Thành liếc mắt nhìn Yến Độ, nụ cười càng sâu: “Muốn dùng quỷ xứng của ta thì phải vào quỷ vực của ta. Ở nhân gian ta không thể thi triển được.”
Hắn như đang dụ dỗ: “Tiểu Hồi cũng biết ta bây giờ không còn như xưa, cần có người ở bên cạnh hộ pháp. E rằng phải phiền Tiểu Hồi cùng ta vào quỷ vực rồi. Với lại con mèo lớn của nàng cũng đang ở trong quỷ vực, tiện thể hai người có thể gặp nhau.”
Phục Thành đưa ra đủ mồi nhử, Tam Thất chỉ trầm ngâm một lát liền đồng ý.
“Con con con! Con cũng muốn đi!” Loan Loan gào lên, thoát khỏi sự kìm kẹp của Thái Việt, chạy về phía Phục Thành.
Khoảnh khắc tiếp theo, Phục Thành đã mang theo Tam Thất và Ngu An vào quỷ vực của mình, trước khi đi còn không quên khiêu khích liếc Yến Độ một cái.
Sau khi trong phòng trống không, sắc mặt Thái Việt đột nhiên từ âm u chuyển sang rạng rỡ, cười đến ôm bụng.
“Im lặng.”
‘Yến Độ’ nhắc nhở.
Thái Việt nhìn ‘hắn’, nụ cười xấu xa: “Ngươi và Yến Tiểu Cửu đúng là biết chơi thật, lẽ ra phải chơi thế này từ sớm.”
Vẻ mặt ‘Yến Độ’ tự nhiên: “Yến Tiểu Cửu đang đứng ngay trước mặt ngươi, cẩn thận lời nói.”
“Được được, cẩn thận lời nói.” Thái Việt nén cười, “Ngươi là Yến Tiểu Cửu, người đi cùng lão quỷ kia là Tiểu Thập. Ôi chao, tiếc thay cho cái thế giới hai quỷ mà lão quỷ kia dày công giành được.”
‘Yến Độ’, hay đúng hơn là Tam Thất lườm Thái Việt một cái, “Ngươi có đáng tin không đấy? Đừng để bên kia chưa lộ tẩy mà ngươi lại làm lộ chuyện của ta?”
“Đều là Thiên Đạo thạch, ‘Yến Tiểu Cửu’ ngươi coi thường ai thế.” Thái Việt hạ giọng: “Cho dù Lân Diễm kia đứng ngay trước mặt ngươi cũng không nhận ra rốt cuộc ngươi là ai đâu.”
Tam Thất nhếch môi: “Nếu đã vậy, chúng ta cũng đừng rảnh rỗi nữa.”
Thái Việt hăm hở: “Lại định đi lừa ai nữa?”
Tam Thất sải bước ra ngoài: “Sao lại gọi là lừa? Yến Độ dù sao cũng là chỉ huy Tuần Dạ Nhân, chưa bị cách chức ở nhà. Đêm khuya gió lớn, chúng ta tất nhiên là… đi tuần đêm thôi~”