Ngũ Phương Quỷ Đế của địa phủ, mỗi người cai quản một phương quỷ vực, thống lĩnh vạn ngàn quỷ chúng.
Cái gọi là Ngũ Đế thành chính là do quỷ vực của họ hóa thành, từng là sự tồn tại huy hoàng tráng lệ nhất trong địa phủ.
Tuy nhiên, khi địa phủ sụp đổ, nơi đầu tiên sụp đổ chính là quỷ vực của Ngũ Phương Quỷ Đế này.
Hiện nay, hai vị Quỷ đế còn sót lại trên đời là Phục Thành và Lân Diễm tuy may mắn sống sót nhưng quỷ vực của họ đã không còn uy thế như xưa, đổ nát hoang tàn, như ngọn nến trước gió.
Trong quỷ vực của Phục Thành, vầng trăng đỏ treo lơ lửng.
Ánh sáng đỏ mang điềm gở bao trùm vạn vật. Trên mặt đất, sương mù đen uốn lượn như rắn, như vô số xiềng xích trói chặt từng tòa điện vũ lầu các trên vùng đất địa phủ.
Những nơi mà xiềng xích sương mù đen kia không chạm tới, Diêm điện đã sớm hóa thành phế tích, tường đổ vách nát như bị một lực vô hình nâng lên, lơ lửng giữa không trung, như những hòn đảo cô độc vỡ nát.
‘Tam Thất’, hay đúng hơn là Yến Độ, nhìn quanh cảnh tượng quỷ vực, vẻ mặt thản nhiên.
Ngu An đứng bên cạnh thì căng thẳng hơn nhiều, hắn ta đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng đồng tử co rút không ngừng đã tố cáo sự bất an trong lòng, khuôn mặt sớm đã trắng bệch.
“Tỷ… tỷ tỷ, nơi quái quỷ này rốt cuộc là đâu vậy?” Ngu An hạ giọng hỏi, lo lắng nắm chặt vạt áo, tay kia vô thức níu lấy tay áo của Yến Độ.
…
Yến Độ cúi mắt nhìn cái móng vuốt đang túm lấy tay mình, bất chợt nhớ đến bộ dạng tiểu tử này ngày thường đối với mình toàn là mặt nặng mày nhẹ.
Đối với Tam Thất thì lại biết nũng nịu giả vờ ngoan ngoãn.
Yến Độ đoán rằng Tiểu Thập nhà mình cũng chẳng phải là một tỷ tỷ hiền từ gì, đang định bảo tiểu tử này đứng thẳng như một nam nhân thì có kẻ đã ra tay trước.
Phục Thành giơ tay lên, Ngu An bị hất một cái loạng choạng, tay áo của Yến Độ tuột ra, Ngu An lập tức trừng mắt nhìn Phục Thành, trong mắt đầy cảnh giác: “Ngươi làm gì vậy?”
“Tất nhiên là đưa ngươi lên cân, cân xem tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc là thứ gì rồi.” Phục Thành cười đầy ẩn ý: “Người phàm bình thường vào quỷ vực của ta sớm đã bị đè bẹp rồi, tiểu tử nhà ngươi rõ ràng không phải người. Đừng có giả bộ chưa cai sữa, làm trò trước mặt Tiểu Hồi nhà ta nữa.”
Ngu An nghiến răng nghiến lợi, Yến Độ liếc nhìn Phục Thành: “Đừng lãng phí thời gian, bắt đầu đi.”
Phục Thành có vẻ không hài lòng, ánh mắt oán trách: “Đương nhiên phải lãng phí thời gian rồi, nếu không lãng phí một chút, làm sao để Tiểu Hồi ở cùng ta lâu hơn?”
Sắc mặt Yến Độ không đổi nhưng trong lòng lại cười lạnh.
May mà mình và Tam Thất đã đổi thân phận, nếu không thật sự sẽ để lão quỷ này được như ý.
“Ngươi cứ cân của ngươi, ta cũng không đi đâu.” Yến Độ thản nhiên nói, “Yến Độ hành sự chưa bao giờ nói nhiều, luôn luôn dứt khoát…”
Phục Thành thu lại nụ cười, nheo mắt nói: “Dùng chiêu khích tướng à… Tiểu Hồi nghĩ rằng cái này có tác dụng với ta sao?”
Yến Độ im lặng nhìn hắn.
Phục Thành nhe răng cười, hai chiếc răng nanh dưới môi đặc biệt rõ ràng: “Quả thật có tác dụng.”
Dứt lời, cả quỷ vực rung chuyển dữ dội, trong sương mù đen từ từ hiện ra một bệ đá khổng lồ, trên bệ đá đặt một chiếc cân khổng lồ hoen gỉ.
Kiếm tiền ngay
Hai đầu cân treo hai chiếc đĩa cân đen kịt, trên đĩa cân khắc đầy những phù văn kỳ dị, tỏa ra ánh sáng tím u uất.
Ngu An nhìn chiếc cân, trong lòng bỗng dưng dâng lên một luồng khí lạnh.
Phục Thành đi đến bên quỷ xứng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua đòn cân, nhìn Ngu An một cách đầy hứng thú: “Đây là Quỷ Xứng Nghiệp Báo, nó có thể cân đo trọng lượng nghiệp báo của vạn vật thế gian, hiện rõ bản chất linh hồn của chúng.”
“Tấm nghiệt kính trên Nghiệt Kính đài của đệ nhất điện năm xưa chính là dùng mảnh vụn của nó mà tạo thành.”
“Chỉ cần bước lên chiếc cân này sẽ có thể cân ra ngươi rốt cuộc là thứ gì.”
Ngu An vô thức nhìn Yến Độ, Yến Độ gật đầu, thản nhiên nói: “Đi đi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Ngu An không còn do dự, hít sâu một hơi rồi bước đến quỷ xứng, hắn ta vừa mới đứng lên đĩa cân.
Phục Thành giơ tay vung lên, đòn cân từ từ nâng lên, hồn phách của Ngu An bị một lực vô hình kéo đi, dần dần tách ra khỏi cơ thể.
Đòn cân bắt đầu rung lắc, hai chiếc đĩa cân lên xuống như đang so kè điều gì đó.
Phục Thành nhìn đòn cân, hơi nhướng mày, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc.
Yến Độ chăm chú nhìn sự thay đổi của đòn cân, khoảnh khắc tiếp theo liền thấy trên chiếc đĩa cân còn lại xuất hiện một hố đen lõm vào, ngay sau đó là dòng suối vàng từ trong hố đen trào ra, dòng suối đó màu vàng đục, sôi sùng sục như nồi nước nóng.
“Hoàng Tuyền… suối nguồn.” Yến Độ lẩm bẩm.
Phục Thành cũng bất ngờ cười lên: “Thật không ngờ, bản thể linh hồn của tiểu tử này lại là suối nguồn Hoàng Tuyền.”
“Hoàng Tuyền độ vạn hồn, thảo nào tiểu tử này có một thân đại khí vận.” Phục Thành nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt tím khẽ nheo lại: “Nó cũng là do tên Lân Diễm kia cố ý đưa đến bên cạnh Tiểu Hồi phải không, ta nhớ thôn Hoàng Tuyền chính là được xây trên suối nguồn Hoàng Tuyền.”
“Năm đó Lân Diễm tấn công thôn Hoàng Tuyền, e là đã lén lút giữ lại suối nguồn Hoàng Tuyền này.”
Phục Thành cười u ám, lại gần Yến Độ, giọng điệu mập mờ: “Lân Diễm chắc chắn đã giở trò gì đó trên người tiểu tử này, đừng thấy bây giờ nó thân thiết với nàng, không chừng đến lúc mấu chốt lại đâm sau lưng đấy.”
“Nếu Tiểu Hồi không nỡ, ta có thể giúp nàng cạy mở não của nó ra nhé…”
“Yên tâm, ta đảm bảo nó sẽ sống khỏe mạnh, nhiều nhất là chỉ hơi đau một chút thôi~”
Yến Độ giơ tay, không chút khách khí đẩy khuôn mặt ngày càng gần của Phục Thành ra, lực mạnh đến mức không hề nương tay, Phục Thành như một con quay bị văng ra, xoay tròn rồi va mạnh, cả con quỷ bị khảm vào vách núi.
Giữa làn bụi mù mịt xen lẫn theo tiếng ho của hắn ta.
Cả con quỷ của Phục Thành vẫn còn kẹt trong đá nhưng đôi mắt tím lại sáng rực lên, phấn khích đến run rẩy, mặt đỏ bừng, nhìn Yến Độ một cách đầy si mê:
“Sức mạnh của Tiểu Hồi vẫn mạnh mẽ như vậy, đánh ta thật thoải mái…”
Yến Độ: “…”
Yến Độ nhắm mắt lại.
Yến Độ hít sâu.
Yến Độ cố gắng nhẫn nhịn.
Ba hơi thở sau hắn mở mắt ra.
Nhịn cái quỷ.
Lùi một bước lòng đầy uất ức, đánh trả một trận tinh thần sảng khoái, thoải mái lắm phải không…
Yến Độ nở một nụ cười rạng rỡ với Phục Thành: “Không phải ngươi muốn lợi lộc sao?”
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay: “Tới đây, ta cho ngươi… cả vốn lẫn lãi.”
Phục Thành nhướng mày, lại không lập tức cắn câu: “Lần này không sợ ta ‘sướng’ quá à?”
Yến Độ vặn vặn cổ, sải bước lao tới: “Lần này khiến ngươi sung sướng đến vĩnh viễn khó quên.”