Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 404.




Vân Tranh không hiểu…

Chẳng lẽ “kỳ hoa” không phải là một lời khen, ý chỉ nàng ta không nhiễm bụi trần, tính cách độc nhất, hiếm có trên đời sao?

Kết quả, con lừa béo kia lại làm ra vẻ mặt bị sỉ nhục nặng nề.

Tiêu Trầm Nghiên nhớ ra gì đó, bèn giải thích:

“Nàng và Diệu Âm vốn là song sinh liên đài liên thể, bản tướng là sen, vốn chỉ cần ăn gió uống sương mà sống. Nhưng năm xưa nàng gặp được cơ duyên, bị một con Thao Thiết ở ngoại vực nuốt chửng.”

Thanh Vũ tò mò:

“Rồi sao nữa?”

“Nàng hiện ra bản tướng sen, dùng Thao Thiết làm đất máu, ngược lại nuốt sạch đối phương. Sau đó phá bụng mà ra. Cũng vì vậy, nàng có được Thao Thiết thần công, đồng thời cũng có… ừm, dạ dày của Thao Thiết.”

Thanh Vũ nhướn mày:

“Chẳng lẽ chỉ vì nàng ăn khỏe, mấy tiểu tiện nhân trong Thần tộc liền gọi nàng là kỳ hoa?”

Tiêu Trầm Nghiên gật đầu.

“Kỳ hoa” vốn là lời khen. Nhưng đặt trên người Diệu Pháp lại là lời châm chọc đầy âm dương quái khí của những kẻ khác.

Khó trách khi Vân Tranh vừa gọi nàng như vậy nàng đã giận đến nhảy dựng.

Sau khi lại ăn thêm hai cú đạp lừa, rồi lỡ miệng hứa bao ăn cho nó ba tháng, cuối cùng Diệu Lừa mới hừ hừ chịu bắt tay làm hòa với Vân Tranh.

Thanh Vũ nhìn đại ca mình đầy ý vị thâm trường.

Dám nuôi một kẻ có dạ dày Thao Thiết ba tháng, lá gan này cũng lớn đấy…

“Lần trước ngươi có nói Diệu Âm và ngươi là song sinh liên hoa, nếu nàng ta chết ngươi sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng ảnh hưởng này chỉ có tác dụng với mình ngươi sao?”

Diệu Lừa chớp mắt đầy nghi hoặc:

“Ta cũng không hiểu. Diệu tiện tiện đó ra tay giết ta, lẽ ra nếu ta chết nàng ta cũng sẽ chết hoặc trọng thương mới đúng.”

Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên nhìn nhau.

Hai người có ăn ý không tiếp tục nói về vấn đề này nữa.

Chỉ e rằng Diệu Âm đã tu luyện cấm thuật nào đó để tránh khỏi ảnh hưởng

Nhưng mà…

Diệu Âm cũng đã hạ phàm nhưng lại luôn ẩn nhẫn không xuất hiện, rõ ràng là muốn làm lớn.

Nhất định phải tìm ra đóa độc liên này sớm mới được.

Mỹ phẩm Obagi
Bây giờ chuyện quỷ quái trong kinh thành đã tạm yên, Thanh Vũ hiếm hoi mời Diệu Lừa vào cung làm khách (ăn chùa), kết quả đối phương từ chối thẳng thừng.

Ánh mắt nó liếc về phía Tiêu Trầm Nghiên, hiển nhiên là không muốn lại gần nguồn cơn xui xẻo này.

Để tự bào chữa, nó chỉ móng lừa vào Vân Tranh:

“Ta ở phủ hắn, ăn đủ ba tháng ta mới đi.”

Vân Tranh: “…” Chẳng lẽ ta còn có thể chạy trốn?

Thấy vậy, Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên cũng không miễn cưỡng.

Hai phu thê cùng trở về cung.

Sau khi vào tẩm cung Thanh Vũ đột nhiên hỏi:

“Diệu Pháp tại sao lại sợ Thương Minh như vậy?”

Tiêu Trầm Nghiên hồi thần, trầm giọng:

“Có lẽ vì nàng ta đã tận mắt chứng kiến màn tự diệt của ta.”

Thanh Vũ chợt nhướng mày, ánh mắt khóa chặt hắn.

Bởi vì…vừa rồi Tiêu Trầm Nghiên đã nói “ta”.

Nhưng hắn dường như đang suy nghĩ chuyện khác, không phát hiện ra ánh nhìn của nàng, tự mình nói tiếp:

“Từ sớm ta đã cảm ứng được kiếp số của mình xuất hiện ở địa phủ. Kể từ khi nàng ra đời, cảm giác này càng thêm rõ ràng.”

“Ta từng vô số lần chém chính mình, thử vô số cách để né tránh kiếp số giữa ta và nàng nhưng đều thất bại.”

“Đại khái là lần tự diệt thứ bảy nghìn năm trăm sáu mươi tám, Diệu Pháp lẻn vào thần điện của ta trộm đồ ăn, tình cờ thấy được cảnh đó nên bị dọa đến mất hồn.”

Sau một lúc yên lặng—

Hắn hồi thần, đối diện với ánh mắt sắc bén thâm trầm của Thanh Vũ.

Sau đó hắn hạ tầm mắt, nhìn thấy cây chùy sói vàng trong tay nàng.

Gân xanh trên trán Tiêu Trầm Nghiên khẽ giật, cảnh giác:

“Muốn làm gì? Lại muốn mưu sát phu quân à?”

Thanh Vũ nhìn hắn chằm chằm, nghi ngờ đánh giá từ trên xuống dưới:

“Tiêu Nghiên mực, huynh có biết vừa rồi mình đã nói gì không?”

Tiêu Trầm Nghiên sững sờ.

Hồi tưởng lại lời mình nói khi nãy, khuôn mặt dần chìm xuống.

Hình như là… vô thức…

Hắn lại quên mất ranh giới giữa hắn và Thương Minh rồi.

Hắn vô thức đem quá khứ của Thương Minh nhập vào chính mình.

Đây rõ ràng không phải điềm lành.

Hắn day trán, ngay khoảnh khắc tiếp theo, một bàn tay khác nắm chặt lấy tay hắn.

Hắn buông tay xuống, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Thanh Vũ.

Chỉ nghe nàng nghiêm túc nói:

“Đừng sợ. Sau này huynh lại hồ đồ ta sẽ đánh tỉnh huynh.”

Nhìn thấy nàng giơ cao cây chùy sói vàng, màn sương mù nặng nề trong lòng hắn lập tức tan biến, vừa tức vừa buồn cười:

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Thanh Vũ ngẩng cằm, đột nhiên kiễng chân, nhẹ nhàng chạm môi lên hắn:

“Huynh là nam nhân mà ta để mắt đến. Không được dễ dàng bị đánh bại, nghe chưa!”

“Huynh là Tiêu Trầm Nghiên, từ nay về sau chỉ có thể là Tiêu Trầm Nghiên.”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong mắt nàng phản chiếu rõ ràng bóng hình của hắn.

Khoảnh khắc đó, Tiêu Trầm Nghiên cảm nhận được một thứ gì đó bị cắt rời khỏi thần hồn của mình—

Một sức mạnh khó mà diễn tả thành lời đang dựng lên ranh giới trong chính thần hồn của hắn.

Mà sâu trong đôi mắt hắn, tận nơi sâu thẳm nhất của linh hồn…Thương Minh mở mắt.

Hắn nhìn thấy nụ cười kiêu ngạo nhưng tuyệt mỹ của Thanh Vũ.

Hắn cúi đầu nhìn quanh mình…Những sợi tơ nhân quả chằng chịt lại xuất hiện trói chặt lấy hắn, kéo hắn về sau ranh giới.

“A La Sát Thiên…”

Thương Minh thấp giọng gọi lên tên thật của nàng, hắn ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn nàng thật sâu.

“Nếu nàng không chịu thừa nhận ta… thì ta vĩnh viễn không thể hợp nhất sao?”

Hắn thì thào, ngón tay trái duy nhất không bị sợi nhân quả trói buộc khẽ động—

“Nàng… thật sự làm ta đau đầu.”

“Nhưng mà…”

Thương Minh ngước mắt, ánh nhìn dường như xuyên qua thể xác này hướng về tầng trời xa xăm trên cao.

“Nếu không giải quyết hết những rắc rối này, có lẽ ta cũng chẳng thể toàn tâm toàn ý lịch kiếp.”

Hôm sau.

Thanh Vũ ngủ ngon lành trong vòng tay Tiêu Trầm Nghiên, nhưng bên tai cứ vang lên tiếng bọp bọp bọp.

Giống như cá đang phun bong bóng vậy.

Nàng ngủ không yên, bực bội thức giấc, khoác áo choàng đi ra ngoài liền thấy tiểu Bạch Tuyết đang nằm trong hồ phun bong bóng.

Thanh Vũ: “…”

Tiểu Bạch Tuyết đáng thương nhìn nàng:

“Tỷ tỷ… tỷ tha cho đại ca đi, nếu cứ để mấy thúc thúc với gia gia quấn lấy huynh ấy mãi, huynh ấy thật sự sắp chết rồi!”

Thanh Vũ bóp trán đau đầu:

“Lại là tên quỷ nào đến tìm hắn?”

Tiểu Bạch Tuyết ai oán:

“Là Lục gia! Ngài ấy bám lấy đại ca suốt cả đêm! Nhị gia cũng chạy vào mộng của đại ca tối qua, hai người bọn họ còn đánh nhau một trận trong mộng nữa!”

Thanh Vũ: “…”

Nàng xoay người vào điện, nhanh chóng thay y phục.

Thấy nam nhân đã tỉnh, đang nghiêng người tựa vào giường, mỉm cười như không nhìn nàng, Thanh Vũ trừng hắn một cái:

“Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa ta thu ‘bạch nguyệt quang’ của huynh xuống làm lừa cho ta đấy!”

Tiêu Trầm Nghiên dở khóc dở cười.

Bạch nguyệt quang của ai?

Đúng là cơn giận lúc thức dậy kinh khủng thật.

Sau khi thay đồ xong, Thanh Vũ xách cổ tiểu Bạch Tuyết từ trong hồ ra, bước ra ngoài hai bước rồi hóa thành sương đen biến mất, trực tiếp đi thu dọn đám quỷ phiền phức.

Tiêu Trầm Nghiên ung dung ngồi dậy, xử lý xong chính vụ, hiếm khi có chút thời gian nhàn rỗi.

Hắn thay thường phục, vừa bước ra lại cảm thấy có gì đó cọ vào chân mình.

Cúi xuống, Tiêu Trầm Nghiên thấy Huyền Miêu Miêu, hắn định lên tiếng nhưng ngay giây sau ánh mắt bỗng cứng đờ.

Hắn muốn nói gì đó… nhưng lại đột ngột nhắm mắt.

Khoảnh khắc kế tiếp, thần ấn giữa mi tâm hắn khẽ lóe.

Lúc mở mắt lần nữa, ánh nhìn trở nên lạnh lùng xa cách.

Huyền Miêu Miêu nghiêng đầu nhìn hắn, cái đuôi vung lên đầy nghi hoặc:

“Meo meo?”

— A, là chủ nhân ngốc của A Ngốc xuất hiện rồi.

Thương Minh giơ tay xách Ảnh Miêu đặt lên vai, tiện tay búng nhẹ vào tai mèo.

“Vậy cái tên còn lại của ta, là chủ nhân thông minh sao?”

Huyền Miêu Miêu phát ra tiếng “grừ grừ”:

— Chủ nhân ngốc không biết giữ gìn thân thể, nhưng chủ nhân thông minh thì sẽ không như vậy, hắn còn biết chạy đến bên chủ mẫu giả vờ yếu đuối nũng nịu nữa cơ~

Thương Minh trầm ngâm gật đầu.

Huyền Miêu Miêu:

— Chủ nhân ngốc lén chạy ra, chủ mẫu và chủ nhân thông minh sẽ tức giận đó nha.

Thương Minh:

“Vậy thì không để nàng biết.”

Đúng lúc, hiện tại nàng đang quá bận rộn để có thể làm nhiều việc cùng một lúc.

“Có chút rắc rối cần phải giải quyết.”

Hắn bước một bước, bóng dáng liền biến mất.

Tam thập lục trùng thiên, Dao Trì.

Thiên hậu đột nhiên mở mắt, trầm giọng:

“Tất cả lui ra.”

Phù Dao liếc nàng một cái, gật đầu rồi dẫn theo các thần quan rời đi.

Chỉ còn lại Thiên hậu trong Dao Trì.

Bà nhìn xuống mặt nước, đôi mày dần nhíu chặt:

“Thương Minh…”

Vừa dứt lời…

Nước trong hồ Dao Trì tụ thành hình người, bọt nước tung tóe, lộ ra chân dung nam nhân.

Thương Minh nâng mắt nhìn thẳng vào Thiên hậu, nhẹ giọng nói:

“Lâu rồi không gặp, mẫu hậu.”

Hàng vạn giọt nước phía sau hắn lơ lửng, chớp mắt biến thành băng nhọn phóng thẳng về phía Thiên hậu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận