Di Nhan vốn dĩ yêu thích xa hoa, những nơi hắn ở luôn được chăm chút rất kỹ lưỡng.
Lúc này, trong tiểu viện tràn ngập vàng ngọc châu báu, trên chiếc trường kỷ mềm mại có một người đang nằm đó.
Chính là Lăng Sương.
Bốn mắt nhìn nhau, sự trầm mặc vô thanh dường như chỉ thoáng qua trong chớp mắt, lại giống như đã kéo dài suốt vạn năm.
Khuôn mặt Lăng Sương tái nhợt như giấy vàng, vẻ ngoài vẫn giữ được sự điềm tĩnh lạnh lùng nhưng cơ thể lại cứng ngắc như sắt thép.
Thanh Vũ khẽ giọng hỏi: “Thiên hậu làm ngươi bị thương?”
Lông mi Lăng Sương khẽ run rẩy, môi bà mấp máy, nhưng chưa kịp lên tiếng Thanh Vũ đã tiếp lời:
“Ta biết rồi.”
Hơi thở Lăng Sương bỗng chốc trở nên dồn dập, một tiếng “Tiểu Vũ” suýt bật ra khỏi miệng nhưng bà cố nuốt ngược vào trong.
Khi mở miệng, lời nói đã biến thành: “Sát Sát…”
Thanh Vũ làm như không nghe thấy, bước lên trước, ôm bà ngang eo, nói:
“Ngày mai biểu tỷ ta thành thân, theo tục lệ nhân gian, nên có trưởng bối chải tóc cho tỷ ấy…”
Lăng Sương sững người, trong đầu chợt hiện lên gương mặt của Mục Anh.
Khi lịch kiếp ở nhân gian bà từng sinh một trai một gái, nhưng thật ra bà có hai nữ nhi.
Mục Anh cũng từng lớn lên dưới đầu gối của bà.
Nhưng bà nhớ rõ, chẳng phải Mục Anh đã thành thân từ lâu rồi sao?
Bản năng khiến bà muốn hỏi nhưng rồi cắn mạnh vào đầu lưỡi, ngơ ngác nhìn Thanh Vũ, sống mũi cay xè.
Dù đã được Di Nhan khuyên giải nhưng tận sâu trong lòng Lăng Sương vẫn không muốn trở thành gánh nặng của Thanh Vũ.
Bà không muốn để Thanh Vũ biết rằng mình đã khôi phục ký ức.
Bà không hiểu rõ Tiêu Trầm Nghiên nhưng đã từng nghe nói về Thương Minh Thái tử của ngày xưa.
Đúng như lời Di Nhan đã nói, Thương Minh có thể cứu bà.
Nhưng… tiểu Vũ của bà phải trả giá bằng cái gì?
Nữ nhi của bà phải đánh đổi bao nhiêu lợi ích, phải hy sinh bao nhiêu thứ đây?
Sự tồn tại của bà vốn dĩ là cái bẫy Thiên đế giăng ra cho Thanh Vũ.
Lăng Sương hận bản thân vô năng.
Mua ngay
Hận bản thân yếu đuối.
Bà muốn trốn tránh nhưng cuối cùng vẫn bị lời nói của Di Nhan lay động.
Bà nghĩ rằng… nếu trước khi chết có thể gặp lại nữ nhi một lần nữa cũng là điều tốt.
Nhưng bà đã đánh giá thấp sự thông minh của Thanh Vũ.
Chỉ một ánh mắt bà đã bị nhìn thấu.
Thanh Vũ lập tức trở về Đại Ung với tốc độ nhanh nhất.
Chưa kịp vào hoàng cung, một bóng người đã xuất hiện trước mặt.
Vừa nhìn thấy người đến, Lăng Sương cứng đờ người.
Xuất hiện trước mặt họ lại chính là Tiêu Trầm Nghiên, người lẽ ra vẫn còn đang bế quan!
Thần vực mở ra, lập tức cuốn cả ba người vào trong.
Lăng Sương thương thế trầm trọng, đừng nói hành động, chỉ nói chuyện thôi cũng đã tiêu hao rất nhiều sức lực.
Nhưng ngay khi thần vực của Tiêu Trầm Nghiên bao phủ, bà vốn đã trọng thương cận kề cái chết, lại bộc phát ra tốc độ và sức mạnh kinh người khiến Thanh Vũ trở tay không kịp.
Lăng Sương đứng chắn trước mặt Thanh Vũ, cố gắng giữ thẳng lưng, nhưng thân thể đã không còn kiểm soát được, hơi thở gấp gáp, lòng bàn tay lạnh ngắt đẫm mồ hôi. Vậy mà vẫn như một con gà mái già bảo vệ con, chết sống cũng không chịu nhường đường.
Rõ ràng chính mình cũng khó giữ nổi mạng, nhưng lại kiên định như tường đồng vách sắt
Thanh Vũ mím môi, ánh mắt phức tạp khó tả.
Tiêu Trầm Nghiên lui về phía sau một bước, cúi người hành lễ với Lăng Sương.
“Sương bá mẫu, A Nghiên đến muộn rồi.”
Lăng Sương sững sờ.
Bà đã từng nhìn thấy người trước mặt từ xa. Khi đó hắn cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần, như thể đứng ngoài tam giới, lạnh lùng xa cách.
Nhưng lúc này hắn lại cung kính cúi đầu trước bà như một hậu bối ngoan ngoãn.
Trong khoảnh khắc đó, những lời Di Nhan từng nói lại vang lên bên tai nàng:
— Thương Minh kia mới đúng là kẻ điên thực sự.
— Hắn bây giờ vừa là người vừa là thần, mà một khi biến lại thành Thương Minh… Hắn là một ‘đại hiếu tử’ chính hiệu, sớm muộn gì cũng sẽ hiếu chết Thiên đế và Thiên hậu.
— Còn khi trở lại là Tiêu Trầm Nghiên…
— Ừm, mặt dày vô sỉ còn hơn cả ta, bị Sát Sát nắm gọn trong tay.
Giọng nói của Di Nhan tan biến, nhưng trong tâm trí Lăng Sương lại dần hiện lên những ký ức thuộc về nhân gian.
Nàng từng gặp thiếu niên trước mắt này.
Đã từng thấy hắn khi còn là một thiếu niên, khí thế hào hùng, khác xa với dáng vẻ thần linh cao cao tại thượng khi là một vị thần.
Hắn từng cứu bà một mạng.
Từng lấy máu nuôi dưỡng nữ nhi bà, còn đặt tên cho con bé là Thanh Vũ.
Hắn từng bất chấp lễ nghi, cùng đứa con nghịch ngợm của bà – Vân Tranh – chui qua lỗ chó, không chịu gọi bà là Mục phu nhân, mà cứ nhất quyết gọi một tiếng bá mẫu.
Hắn là Tiêu Trầm Nghiên, từng là Hoàng trưởng tôn của Nhân tộc.
Cũng là đứa trẻ nàng đã từng nhìn lớn lên.
Lăng Sương căng thẳng bấy lâu, lúc này mới dần thả lỏng thân thể.
Giọng Thanh Vũ vang lên sau lưng bà.
Chất giọng này cùng với âm thanh ngọt ngào non nớt của đứa bé năm xưa, hòa vào làm một.
“Mẫu thân, để nghiên mực chữa thương cho người đi.”
Lăng Sương hàng mi khẽ run, đè nén cảm giác cay nơi chóp mũi, giọng khàn khàn đáp:
“Được.”
Tiêu Trầm Nghiên dùng ngọn lửa Cang Sinh phối hợp với bí thuật, quả nhiên ổn định được thương thế của Lăng Sương.
Chỉ là để hoàn toàn hồi phục thì không thể một sớm một chiều. Nhưng ít nhất không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Trong thần vực, sắc mặt Lăng Sương dần khá hơn, cảm giác thần hồn cùng thân xác sắp tan vỡ cũng dần biến mất.
Thần lực của Tiêu Trầm Nghiên tựa như bộ rễ cây cổ thụ vững chắc, mạnh mẽ cố định lại thân thể và thần hồn của bà.
Giờ đây, thần lực trong người bà đã tự động vận chuyển, hơi thở dần ổn định.
Tiêu Trầm Nghiên mở mắt đứng dậy, Thanh Vũ lập tức đỡ lấy hắn.
Hắn nhìn vào mắt nàng, khẽ cười, mượn sức nàng đứng lên:
“Yên tâm, ta còn chưa yếu đến thế đâu.”
Thanh Vũ mím môi, lẩm bẩm:
“Ai thèm lo cho huynh, tất nhiên huynh khỏe rồi.”
Nàng liếc hắn một cái:
“Không nói lời cảm ơn đâu, đây là việc hiền tế nên làm.”
Bất thình lình Tiêu Trầm Nghiên cúi đầu, nhẹ nhàng chạm trán vào trán nàng.
Thanh Vũ chớp mắt, theo bản năng nhìn về phía Lăng Sương, thấy mẫu thân vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, chưa kịp thấy hành động thân mật của hai người.
Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức trừng mắt với hắn.
“Giữ chút quy củ đi, huynh không thấy xấu hổ à?”
Tiêu Trầm Nghiên nhướng mày. Lời này từ miệng nàng thốt ra nghe có vẻ mới mẻ.
Thì ra tiểu nữ quỷ của hắn cũng biết ngượng cơ đấy?
“Mẫu thân nàng đã khôi phục ký ức. Năm xưa bà vốn là người phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết.”
“Hơn nữa…” Tiêu Trầm Nghiên nắm lấy tay nàng, chậm rãi nói:
“Chúng ta là phu thê, thân mật một chút thì có gì sai?”
Thanh Vũ thấy trong mắt hắn có vẻ trêu chọc, liền dùng móng tay ấn mạnh vào lòng bàn tay hắn, lại trừng hắn một cái.
“Thần lực của huynh ổn chứ?”
“Ừ, không sao.” Tiêu Trầm Nghiên trả lời nhẹ nhàng: “Bế quan bao nhiêu ngày nay, đã hồi phục rồi.”
Thanh Vũ biết hắn không nói dối nhưng cũng nhìn ra rằng, chữa thương cho mẫu thân không hề nhẹ nhàng như hắn thể hiện.
“Nếu huynh không chống đỡ nổi thì thả cái tên cẩu Thương Minh kia ra”
Nàng bỗng nghiêm túc nói: “Bắt huynh làm trâu làm ngựa ta cũng hơi thấy áy náy. Còn bóc lột tên kia ta hoàn toàn không chút gánh nặng.”
Tiêu Trầm Nghiên nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, giọng điệu kỳ quái:
“Ta mới vừa ra ngoài nàng đã muốn đổi người rồi?”
Thanh Vũ trợn tròn mắt:
“Giọng điệu của huynh sao mà chua loét thế?”
“Huynh đừng có nói là đang ghen tị đấy nhé!”
“Ta đổi người lúc nào? Ta đổi trâu ngựa thôi!”
Vừa nói nàng vừa chọc trán hắn:
“Huynh ngốc à? Lại đi tranh giành làm trâu làm ngựa với tên đó?”
Tiêu Trầm Nghiên bắt lấy tay nàng, hừ lạnh:
“Chữa thương cho mẫu thân nàng sao lại là làm trâu làm ngựa?”
“Đừng ngăn ta tận hiếu.”
Nói xong hắn buông tay Thanh Vũ ra, lập tức bày ra dáng vẻ đại nam nhân, cằm hơi nâng lên:
“Đi đi, qua một bên ngồi yên cho ta.”
Thanh Vũ bỗng cảm thấy tay hơi ngứa, hừ một tiếng.
“Giỏi lên rồi đấy, Tiêu nghiên mực!”
“Dám ra lệnh cho ta? Huynh muốn đảo ngược trật tự đấy hả?!”