Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 428.




Chỉ cách một bức tường, Tiêu Trầm Nghiên lặng lẽ nhìn Thái Thần với gương mặt đầy vẻ lúng túng.

“Thái Thần thần tướng xuất hiện ở đây là muốn xin một ly rượu hay có việc quan trọng khác?”

Thái Thần có chút bối rối, thậm chí còn hơi ngơ ngác.

Hắn thật sự không ngờ rằng, vừa mới chia tay không lâu, giờ lại chạm mặt vị này ngay lập tức.

“Nếu ta nói chỉ là trùng hợp, Thái tử điện hạ có tin không?”

Tiêu Trầm Nghiên bình thản nhìn hắn, không cần lời đáp, đáp án đã quá rõ ràng.

Thái Thần thở dài, hiểu rồi, nếu đổi lại là mình, hắn cũng chẳng tin nổi.

Nhưng mà hắn thực sự không nghĩ đến việc sẽ gặp lại ngay lập tức.

Thái Thần đưa mắt nhìn vào bên trong viện, trầm ngâm:

“Trước đó, Sát Sát bệ hạ có nhắc đến việc biểu tỷ của nàng sắp thành thân… Lẽ nào chính là gia đình này?”

Tiêu Trầm Nghiên không trả lời mà hỏi ngược lại:

“Người ngươi tìm cũng ở bên trong?”

Thái Thần: Điện hạ sắc bén thẳng thừng thế này, ta phải chối cãi thế nào đây?!

“Không có, thật sự chỉ là trùng hợp, ta chỉ đi ngang qua thôi!” Thái Thần tiếp tục chối nhưng sau đó lại ngập ngừng hỏi:

“Lần này… ta có thể đi được chứ?”

Tiêu Trầm Nghiên giơ tay:

“Tùy ý.”

Thái Thần thở phào nhẹ nhõm, hành lễ rồi lập tức hóa thành luồng sáng rời đi.

Tiêu Trầm Nghiên nhìn theo hướng hắn biến mất, cho đến khi khí tức của Thái Thần hoàn toàn rời khỏi kinh thành.

Một bóng mèo nhỏ đột nhiên nhảy ra, ngước lên tò mò:

“Meo meo?”

— Muốn ta theo dõi không?

“Không cần.” Tiêu Trầm Nghiên lắc đầu: “Hắn sẽ quay lại.”

Sau khi rời khỏi kinh thành, Thái Thần vô thức tìm đến nơi có linh khí sung túc nhất, cỏ cây xanh tốt nhất để nghỉ ngơi.

Cuối cùng, hắn chọn núi Hành Lộc.

Giày nam nữ
Thái Thần hạ một kết giới, ngồi xuống bãi cỏ, sắc mặt đầy vẻ ưu tư.

“Đứa trẻ đó sao lại dính líu đến hai người kia?”

“Không không không, chưa chắc đã có quan hệ gì… Có khi chỉ là quan viên triều đình phàm trần?”

“Hoặc có thể là người của phủ Hách Tướng quân?”

Thái Thần suy nghĩ mãi cũng không thông, chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.

Sự tồn tại của đứa trẻ kia liên quan đến sự sống còn của đại ca hắn, hắn nhất định phải thận trọng.

Tuy rằng Thanh Đế nhất tộc và địa phủ có quan hệ không tệ, nhưng lần trước Viêm Lam đại nhân đã tha mạng cho hắn, xem như trả hết nợ tình xưa.

Nếu Phạn U Phủ quân vẫn còn, có lẽ địa phủ và Thanh Đế nhất tộc vẫn còn chút giao tình.

Nhưng bây giờ…

Thanh Đế nhất tộc gần như chưa từng giao thiệp với vị A La Sát Thiên bệ hạ kia, mà đối phương thì cực kỳ khó đoán, cũng chẳng dễ đối phó chút nào.

Thái Thần không dám dễ dàng tin tưởng.

Chưa kể bên cạnh nàng ta còn có Thương Minh Thái tử.

Trước khi hắn hạ phàm, tam thập lục trùng thiên đã có lời đồn rằng, thân phận của Thương Minh Thái tử có điểm kỳ lạ, có lẽ không phải huyết mạch của Thiên đế.

Nhưng dù thế nào, hắn chắc chắn là nhi tử của Thiên hậu.

Mà hiện tại, Thiên đế và Thiên hậu gần như muốn đánh nhau vỡ đầu rồi.

Tam thập lục trùng thiên cũng rối loạn như nồi cháo.

Thái Thần tự biết mình không phải kẻ mưu trí tuyệt đỉnh, nhưng sau khi trải qua sự kiện Côn Luân hắn cũng đã ngửi ra mùi âm mưu.

Hắn cảm thấy chắc chắn rằng trong việc Thiên đế và Thiên hậu xé toạc mặt nhau, hai vị kia cũng có nhúng tay.

Haiz…

Thanh Đế nhất tộc giờ chỉ còn sót lại tàn dư, ngay cả tự bảo vệ mình còn khó khăn, nếu dính vào mớ rắc rối này chẳng khác nào tự đào mồ chôn mình.

Thái Thần chỉ muốn tránh xa, nhưng nếu muốn tìm được đứa trẻ kia sợ rằng khó lòng tránh khỏi hai người đó.

Nên làm sao để tránh mặt họ đây?

Thái Thần suy tư hồi lâu, cuối cùng cắn răng hạ quyết tâm, cẩn thận lấy ra một chiếc lá từ trong ngực, ép chặt trong tay.

“Thanh Đế Đế Quân trên cao, xin người hiển linh, mượn pháp lực để phá cục diện này.”

Giữa núi rừng, thần quang lượn lờ.

Một luồng ánh sáng mỏng manh, lặng lẽ từ rừng sâu bay ra.

Nửa đêm trôi qua, khách khứa tản đi.

Bên trong hoàng thành, Thanh Vũ vừa tắm rửa thay y phục xong, bước vào tẩm điện liền thấy ánh sáng nhỏ lấp lánh trên đầu ngón tay của Tiêu Trầm Nghiên.

“Tin tức của tiểu Sơn Linh?”

Tiêu Trầm Nghiên gật đầu, ánh sáng trên đầu ngón tay tản đi.

“Thái Thần đã đến núi Hành Lộc, ở đó một lúc lâu rồi biến mất không dấu vết.”

Thanh Vũ nhướng mày: “Hắn ẩn giấu hành tung rồi sao? Dù thực lực có hơi kém một chút, nhưng để tránh khỏi cảm giác của tiểu Sơn Linh thì vẫn dễ như trở bàn tay.”

Tiêu Trầm Nghiên lắc đầu: “Ta cũng không cảm nhận được hắn ở đâu.”

Thanh Vũ hơi ngạc nhiên, rồi bật cười: “Xem ra, hậu duệ của Thanh Đế nhất tộc vẫn còn chút thủ đoạn đấy.”

Nếu không phải do Thái Thần hôm nay bất cẩn, có lẽ bọn họ đã không tóm được hắn trong thanh lâu.

“Người hắn đang tìm có mặt trong hàng khách khứa của Hách phủ đêm nay. Nàng có đầu mối gì không?”

Thanh Vũ lắc đầu, tối nay tất cả Nhân tộc và Quỷ tộc đến dự yến tiệc nàng đều lần lượt kiểm tra tơ nhân quả nhưng không phát hiện ai có liên hệ với Thần tộc.

“Vậy thì cứ chờ đi. Hắn chỉ có hai ngày, chắc chắn sẽ quay lại.”

Dù sao thì những người có mặt đêm nay, cả nàng và Tiêu Trầm Nghiên đều đã an bài người giám sát, chỉ chờ “vây bắt rùa trong chum”.

“Tối nay mẫu thân có nhắc đến chuyện cũ giữa Thanh Đế nhất tộc và Thiên đế, cũng nói thực lực của Thái Thần ngày càng suy yếu. Huynh có biết nguyên do không?”

Tiêu Trầm Nghiên suy nghĩ một chút rồi đáp: “Có lẽ liên quan đến trận chiến thời thượng cổ.”

“Có lẽ?”

“Chỉ là phỏng đoán của ta.” Tiêu Trầm Nghiên chậm rãi nói: “Ta từng đến chiến trường ngoại vực. Chiến trường ngoại vực và tam giới ngăn cách bởi một kết giới, chính kết giới ấy đã chặn đứng tà ma và hung thú ngoại vực suốt vạn năm.”

“Ở trong tam giới, kết giới ấy không quá rõ ràng. Nhưng tại ngoại vực, trong phạm vi trăm mét quanh kết giới, tà ma ngoại vực không dám tiến lại gần.”

“Ta từng cảm nhận được một luồng sinh sinh chi lực trong kết giới đó.”

Ánh mắt Thanh Vũ chợt lóe sáng: “Sinh sinh chi lực? Là sức mạnh của Thanh Đế?”

Tiêu Trầm Nghiên gật đầu.

“Nếu ta nhớ không lầm thì Thiên đế và dòng họ Huyền Đế của hắn luôn tuyên bố với bên ngoài rằng kết giới đó được tạo thành khi Huyền Đế ngã xuống, đúng không?”

Thanh Vũ cười khẩy: “Là trực tiếp cướp công của Thanh Đế sao? Thiên đế cho rằng Thanh Đế sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa?”

“Không, không đúng.”

Thanh Vũ xoa cằm, suy ngẫm: “Thiên đế dày mặt cướp công lao, nhưng dù Thanh Đế đang ngủ say, tộc nhân của hắn cũng không ai lên tiếng phản bác. Lui một bước mà nói, dù cho Thanh Đế nhất tộc đều là một đám ngu ngốc dễ lừa, nhưng bị người ta rút xương hút tủy đến mức này mà vẫn cứ nhẫn nhịn sao?”

“Ngay cả chó bị dồn đến đường cùng cũng biết quay lại cắn mà?”

Tiêu Trầm Nghiên tự nhiên đưa tay giúp nàng chải tóc, chậm rãi nói: “Có lẽ không chỉ là rút xương hút tủy, mà là… tận diệt.”

Ánh mắt Thanh Vũ chợt sắc bén: “Thiên đế tin chắc rằng Thanh Đế sẽ chết? Không, hắn tin chắc rằng Thanh Đế nhất tộc sẽ bị diệt tộc?”

“Hay nói đúng hơn, tình trạng của Thái Thần không phải là trường hợp cá biệt?”

Tiêu Trầm Nghiên trầm giọng: “Hai tộc Xích Đế, Hoàng Đế đã sớm biến mất không dấu vết, Bạch Đế nhất tộc cũng chỉ còn lại Tây Phương Quỷ Đế cũng đã ngã xuống. Đó chính là tấm gương rõ ràng nhất.”

“Còn về Thanh Đế nhất tộc,” hắn hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Trong trí nhớ của ta, bao năm qua chỉ có mỗi Thái Thần là người duy nhất xuất hiện bên ngoài. Nhạc mẫu cũng nói, chuyện tu vi Thái Thần ngày càng sa sút, trên tam thập lục trùng thiên cũng có rất nhiều kẻ dị nghị.”

Thanh Vũ chợt bừng tỉnh, linh quang lóe lên trong đầu.

“Huynh nghi ngờ sự ngủ say của Thanh Đế và sự suy vong của Thanh Đế nhất tộc có liên quan đến kết giới chặn ngoại vực?”

“Mà Thiên đế biết rõ sự thật này, hắn tin chắc rằng Thanh Đế nhất tộc sẽ diệt vong, còn Thái Thần bọn họ tự biết mình vô lực phản kháng, chỉ có thể nhịn nhục mà sống lay lắt?”

Tiêu Trầm Nghiên gật nhẹ: “Chỉ là suy đoán, không có chứng cứ xác thực.”

“Kết giới ở chiến trường ngoại vực chẳng phải chính là bằng chứng sao?”

“Ngoại trừ ta, không ai có thể cảm nhận được khí tức của Thanh Đế trong kết giới đó.”

Thanh Vũ im lặng hồi lâu, sau đó bỗng bật cười lạnh:

“Người đời nói, thượng thanh hạ trọc, tam thập lục trùng thiên tràn ngập thanh khí, còn địa phủ thì đầy rẫy trọc khí.”

“Nhưng giờ xem ra, tam thập lục trùng thiên kia e rằng còn không sạch sẽ bằng Phẩn Trì địa ngục nhà ta!”

Ánh mắt nàng cháy rực sát khí:

“Sẽ có một ngày lão nương nhất định sẽ bắt lão già Thiên đế kia xuống địa phủ hốt phân! Hốt đến khi chân hắn teo lại mới thôi!”

Bàn tay Tiêu Trầm Nghiên đang chải tóc cho nàng hơi khựng lại.

Hắn có thể tưởng tượng được mùi vị đó, khung cảnh đó rồi.

Khóe môi hắn cong lên, nhẹ giọng nói:

“Thêm cả Thiên hậu nữa.”

“Phu thê phối hợp, làm việc không mệt.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận