Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 433.




Lúc đầu Thanh Vũ còn cười, nhưng cuối cùng lại cười không nổi nữa.

“Thái Nhất thần quân… là phụ thân chúng ta?”

Vân Tranh thở dài:
“Hắn nói như vậy.”

Thanh Vũ nhìn chằm chằm Thái Thần:
“Ngươi cho ta một lời giải thích hợp lý, nếu không… ta nhất định giết ngươi!”

Thái Thần bản thân cũng đang rối loạn thần trí:
“Ta không thể giải thích… chính ta cũng không hiểu nổi nữa rồi.”

“A La Sát Thiên bệ hạ… sao có thể là muội ruột của A Tranh chứ?”
“Chuyện này thật sự không hợp lý!”

Gân xanh nổi trên trán Thanh Vũ, nàng túm lấy cổ áo Thái Thần:
“Ngươi nói ca ca ta là trưởng tử của ca ca ngươi, vậy ngươi có bằng chứng gì?”

“Trong Thanh Đế tộc, nếu là tộc nhân thì khi da thịt chạm vào sẽ sinh ra cảm ứng — đó chính là bằng chứng không thể chối cãi.”

Ánh mắt Thanh Vũ chuyển sang Vân Tranh. Vân Tranh hơi do dự nhưng vẫn gật đầu.

Thanh Vũ:
“À ờ… lẽ nào phụ thân thật sự là Thái Nhất thần quân kia?”

“Vậy tại sao đến giờ ngươi mới tìm đến?”

Thái Thần cười khổ, thở dài giải thích:
“Ta mới biết được tin đại ca còn để lại huyết mạch trên đời không bao lâu. Hơn nữa, lần này ta có thể tìm đến đây cũng là nhờ vào Vạn Tượng Sâm La Bàn của Thiên đế…”

“Đừng nói các ngươi không hiểu, chính ta cũng không hiểu nổi. Đại ca ta vẫn luôn hôn mê bất tỉnh. Huynh ấy hạ phàm khi nào, lại còn có hài tử nơi nhân gian mà trong tộc không một ai hay biết.”

“Ngay cả các vị tộc lão cũng phải bói hỏi Thanh Đế bệ hạ mới được chỉ dẫn. Nhưng chi tiết thì… chẳng ai rõ ràng cả.”

Thanh Vũ buông tay khỏi cổ áo hắn, không nói gì thêm.

Thương Minh trầm ngâm một hồi rồi nói:
“Có lẽ hắn không nói dối.”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thương Minh.

Thương Minh vẫn chăm chú nhìn Thanh Vũ:
“Nàng là A La Sát Thiên, là hóa thân ý chí của địa phủ. Tự nhiên sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với Thanh Đế tộc.”

“Kiếp trước, thân xác lịch kiếp của nàng đã bị hủy. Thân xác Nhân tộc hiện tại là luyện lại từ đầu nên cũng không mang huyết mạch Thanh Đế.”

“Còn A Tranh, thân xác hắn từng bị Vu tộc cải tạo thành nửa người nửa vu nhưng hồn phách từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.”

Thái Thần bừng tỉnh đại ngộ, lẩm bẩm:
“Thì ra là vậy… Khó trách khí tức huyết mạch tộc ta trên người A Tranh lại yếu đến như vậy, giống như bị che giấu… Thì ra là do Vu tộc làm ra.”

Chuyện đến đây, chân tướng tựa hồ đã rõ ràng.

Chỉ là… “hiểu lầm” lần này quả thật quá lớn.

Mua ngay
Phụ thân mà huynh muội Vân Tranh – Thanh Vũ khắc khoải tìm kiếm bấy lâu lại tự động đưa đến tận cửa.

Thế nhưng giờ khắc này tâm tình của cả hai lại vô cùng phức tạp.

Vui mừng chăng?
Cũng có đấy.

Nhưng lại có chút… quái dị khó nói thành lời.

Chẳng lẽ tên Thái Thần này thật sự là… thúc thúc ruột của bọn họ?

Vân Tranh trầm mặc hồi lâu rồi nhìn về phía Thái Thần:
“Ngươi từng nói phụ thân ta… Thái Nhất thần quân hiện đang bị Thiên đế khống chế?”

Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại trên người Thái Thần.

Thái Thần cười khổ:
“Thiên đế lệnh cho ta hạ phàm tìm kiếm Diệu Âm và Diệu Pháp. Ta vốn không muốn nhận việc này, hắn liền mang đại ca đi, khống chế trong tay để ép ta.”

Không khí lại rơi vào một tràng trầm mặc.

Thanh Vũ xoa trán rồi bất ngờ bật cười:
“Ta thật là… cạn lời rồi.”

Chuyện gì thế này? Đúng là một mớ bòng bong.

Nàng chỉ tay về phía Thái Thần, nhìn vào ánh mắt trong trẻo vô tội kia mà chỉ cảm thấy một cỗ bất lực dâng trào.

Thanh Vũ co ngón tay, cắn nhẹ môi:
“Ngươi tìm ca ca ta nhất định là có lý do khác. Đừng nói với ta mấy lời nhận tổ nhận tông vớ vẩn kia, ngươi vội vàng như vậy chắc chắn có mưu đồ riêng.”

Thái Thần cũng chẳng định giấu diếm, thật thà nói:
“Sau khi tộc lão bói hỏi Thanh Đế bệ hạ, còn nhận được một chỉ dẫn khác: Chỉ có huyết mạch của đại ca mới có thể cứu mạng được huynh ấy.”

Thanh Vũ hờ hững “ồ” một tiếng:
“Ngươi muốn ca ca ta đánh thẳng lên tam thập lục trùng thiên, từ tay Thiên đế cướp người ra?”

Vân Tranh cũng cười nhạt:
“Chỉ sợ ta chưa có bản lĩnh ấy.”

Huynh muội lúc này lại thể hiện một vẻ lạnh nhạt giống hệt nhau.

Thái Thần cũng chẳng lấy làm đau lòng. Sau khi biết rõ quan hệ giữa họ hắn cũng có thể hiểu được tâm trạng phức tạp của cả hai.

“Thực ra thứ thật sự đe dọa tính mạng đại ca không phải là Thiên đế. Giờ phút này huynh ấy ở trong tay hắn ngược lại là an toàn. Vì Thiên đế nhất định sẽ tìm mọi cách giữ lấy mạng huynh ấy.”

“Cái đe dọa thực sự đến tính mạng đại ca… là lời nguyền của chính tộc chúng ta.”

“Thật ra, nói là lời nguyền thì cũng không đúng, gọi là kiếp nạn, hoặc là số mệnh… e rằng chính xác hơn.” Thái Thần cười khổ tự giễu.

Thương Minh ánh mắt khẽ động:
“Tu vi của ngươi không ngừng sa sút cũng là do ‘số mệnh’ này sao?”

“Quả nhiên không giấu được Thương Minh thái tử.”

Vân Tranh bỗng quay phắt lại nhìn Thương Minh, lông mày cau lại.

Khó trách khi trước cảm thấy A Nghiên có chút khác thường, thì ra hiện tại là Thương Minh?

Thái Thần không chú ý đến những chuyện ấy, cụp mắt xuống nói:
“Thương Minh thái tử từng có địa vị cao quý, lại từng đích thân chinh chiến nơi chiến trường ngoại vực nên chắc cũng đoán được vài phần.”

“Trận đại chiến thời thượng cổ, chư thần ngã xuống, mấy vị cổ đế lần lượt tiêu vong, chỉ còn lại Thanh Đế của tộc ta.”

“Thiên đế tuyên bố rằng kết giới giữa chiến trường ngoại vực và tam giới là do Huyền Đế cùng hắn dựng nên. Hừ… đúng là lời dối trá.”

“Là Thanh Đế dựng nên.” Thương Minh thản nhiên vạch trần.

“Không sai!” Thái Thần bỗng thay đổi ngữ khí, giọng sắc lạnh:
“Chính là Thanh Đế bệ hạ của tộc ta lấy thân làm tường thành, thiết lập nên bức tường ngăn cách giữa ngoại vực và tam giới!”

“Tộc nhân chúng ta không muốn Thanh Đế bệ hạ hy sinh nên đã hiến tế bản thân, dùng hết sức lực bao đời tổ tiên, bảo hộ nguyên thần của bệ hạ, lấy huyết mạch tổ tiên mà gia cố kết giới!”

Cả đại điện lặng ngắt như tờ. Diệu Pháp và Viêm Lam cũng sững người tại chỗ.

Thanh Vũ cùng Thương Minh lại chỉ cảm thấy như đã nằm trong dự liệu.

Thương Minh khẽ nói:
“Cho nên Thanh Đế tộc mới ngày càng suy tàn, đóng cửa không ra ngoài. Tu vi của ngươi cũng vì thế mà một đường tuột dốc, dần dần yếu đi.”

“Đúng vậy.” Thái Thần cười khổ, khoé miệng khẽ nhếch, ánh mắt kiên nghị:
“Nhưng trong tộc ta không một ai hối hận.”

“Bị Thiên đế cướp công cũng không hối hận?” Thanh Vũ bất chợt hỏi.

Thái Thần lại nở nụ cười:
“Làm chủ Thần tộc đâu phải chuyện dễ. Lúc mới tiếp quản Thiên đế cũng từng xem như cần cù trị quốc. Nhưng ngồi lâu ở chỗ đó, đạo tâm bị vẩn đục, ngươi xem hắn hiện tại thành ra cái dạng gì?”

“Thanh Đế tộc có đạo của riêng mình. Con cháu đời sau đều tuân theo đạo ấy — chỉ mong tam giới thái bình.”

Thanh Vũ “ồ” một tiếng:
“Nhưng Thanh Đế tộc bây giờ hình như chẳng có hậu duệ gì mới nữa nhỉ?”

Câu này khiến Thái Thần nghẹn họng, ánh mắt mang vài phần oán trách nhìn sang Thanh Vũ.

—Điệt nữ à, có thể đừng nói lời đau lòng thế không?

Thanh Vũ thản nhiên nói tiếp:
“Có lẽ đó cũng là lý do ta chẳng thể trở thành tộc nhân của các ngươi.”
“Thần tộc thanh cao? Nói nhảm.”

“Ai dám cướp công của ta, ta đánh chết kẻ đó!”

“Công lao ta tạo ra chính là của ta. Dù không phô trương nhưng cũng đừng hòng giẫm lên đầu ta mà leo lên cao.”

Ánh mắt nàng sắc bén nhìn Thái Thần:
“Ta biết ngươi muốn nói gì. Thanh Đế tộc đã quá suy kiệt, không còn sức lực lẫn ý chí để tranh giành danh vọng với Thiên đế nữa, đúng chứ?”

Thái Thần gật đầu.

Thanh Vũ đảo mắt, bật cười khinh miệt:
“Một đám già yếu bệnh tật, đã biết không sống được bao lâu nữa, vậy thì thà kéo theo tên Thiên đế mặt dày kia đồng quy vu tận còn hơn!”

“Đừng nói đạo lý với ta. Ta thà chết vinh còn hơn sống nhục! Đập thẳng vào mặt Thiên đế mà đánh! Các ngươi nếu có chút khí khái, liệu còn để hắn vênh váo mà đè đầu cưỡi cổ mình sao?”

“Không nói đâu xa, Thanh Đế và tộc nhân các ngươi đã hy sinh lớn đến thế, cả tam giới đều nợ các ngươi một món nợ máu!”

“Anh hùng chân chính thì lặng lẽ không tên, còn kẻ mạo danh thì nhảy nhót khắp nơi, vinh quang phủ đầu! Ngay cả Thiên Đạo cũng không thể làm ngơ!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận