Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 436.




Lăng Sương thần tướng năm xưa mạnh mẽ đến mức nào?

Không cần nghi ngờ — bà cực kỳ mạnh mẽ!

Từ một hạ thần vô danh, từng bước chém giết lên tới đỉnh cao, lại còn tung hoành nơi chiến trường ngoại vực, chém yêu trảm ma, sát hung thú… mỗi trận chiến đều là một lần liều mạng nơi ranh giới sinh tử.

Thực lực của bà không phải từ trên trời rơi xuống mà là được tôi luyện qua trăm nghìn trận chiến, từng bước một đoạt lấy, tự tay mở ra con đường máu dẫn đến chức Phó soái của Võ Anh Thần Điện. Bà và Khổng Hạo chỉ còn cách nhau một kiếp vấn tâm để bước lên vị trí thượng thần.

Hoặc có lẽ, thứ thiếu duy nhất… chính là một món thần binh như Tam Sinh Kích.

Nói cách khác, nếu bà không có thiên phú ấy, không có ý chí ấy, thì ngay từ đầu Thiên đế cũng chẳng chọn bà làm quân cờ.

Lời của Thương Minh như một luồng sáng xé tan màn sương mù trong lòng Mục Ngạo Tuyết.

Lúc ấy, hai huynh muội Thanh Vũ và Vân Tranh đang chơi đùa thì chợt cảm nhận được khí tức dao động từ Mục Ngạo Tuyết, lập tức quay lại bên bà.

Chỉ thấy bà đã bước vào trạng thái nhập định huyền diệu, thần sắc tĩnh lặng, linh khí quanh thân lưu chuyển như ẩn như hiện. Thanh Vũ lập tức đưa tay bịt miệng đại ca mình lại, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Thương Minh.

Thương Minh khẽ gật đầu với nàng, mấp máy môi:

“Vấn tâm, ngộ đạo.”

Thanh Vũ mừng rỡ trong lòng — là chuyện tốt!

Nhưng… nếu ngộ đạo thì nơi này lại không thích hợp.

Thương Minh không một tiếng động, kết ấn bằng một tay, ánh mắt không rời khỏi Thanh Vũ.

Nàng nhận ra đây là một trong những trận pháp thuộc Phục Hy trận, trước đó ở Tổ Châu, khi hắn vẽ trận pháp cho mẫu thân của Di Nhan cũng từng dùng qua.

Thanh Vũ lúc đó đứng bên cạnh lén học nên vừa thấy là nhận ra ngay.

Giờ phút này hắn mới kết một nửa ấn, Thanh Vũ lập tức giơ tay, bổ sung nửa còn lại.

Trận pháp khởi động trong chớp mắt.

Nàng nắm tay Vân Tranh — thoắt một cái, bốn người đã xuất hiện tại núi Hành Lộc.

Mà Mục Ngạo Tuyết vẫn không bị ảnh hưởng chút nào.

Thanh Vũ lập kết giới bao quanh Mục Ngạo Tuyết, ba người bước ra ngoài kết giới.

Vân Tranh kinh ngạc nói:
“Vừa nãy là thuật dịch chuyển gì vậy? Không hề có dao động linh khí nào, làm sao làm được chứ?”

Thanh Vũ nhìn sang Thương Minh:
“Thuận theo thế trời đất mà đi, như trôi theo dòng nước, bay theo làn gió mà thoắt ẩn thoắt hiện, không để lại dấu vết.”

Shopee tech zone
“Nàng chỉ liếc một cái là học được.” — ánh mắt Thương Minh đầy ý cười như sao lấp lánh, “Thật sự rất lợi hại.”

“Ngươi lại tự khen mình rồi, thuật pháp này là ngươi sáng tạo ra đúng không? Đặt tên chưa?”

Thương Minh lắc đầu — đây chỉ là một thuật pháp nhỏ, hắn ngẫu nhiên lĩnh ngộ ra từ pháp của Phục Hy mà thôi.

Người đang ngộ đạo thì tuyệt đối không được quấy nhiễu, dù là một sợi linh khí ngoài ý muốn cũng có thể khiến trạng thái tu luyện sụp đổ.

Nhưng thuật pháp “thuận thế mà hành” này lại hòa vào thiên địa, nên không ảnh hưởng gì đến người đang ngộ đạo.

“Giờ thì ta hiểu tại sao ngươi có thể âm thầm lên trời làm loạn mà không ai hay rồi!” – mắt Thanh Vũ sáng rỡ – “Thuật pháp này hay lắm nha! Gọi là thuật ‘Lén Lút’ đi~ Sau này muốn trộm ở đâu thì trộm”

Cả Vân Tranh và Thương Minh đồng loạt nghiêng đầu nhìn nàng:

Cái tên đó… muội nghiêm túc thật đấy à?

“Rốt cuộc mẫu thân là thế nào?”

“Vấn tâm chứng đạo.” — Thanh Vũ thu lại dáng vẻ tinh nghịch, nói nghiêm túc:
“Nếu thành công, sẽ thăng lên thành thượng thần.”

Ánh mắt Vân Tranh lập tức sáng lên, khó trách lúc nãy muội muội lại căng thẳng như vậy. Hắn cũng không dám thở mạnh, bỗng lóe lên một suy nghĩ, quay đầu nhìn sang Thương Minh.

Vừa rồi… mẫu thân đột nhiên nhập định là khi đang ở cạnh hắn. Chẳng lẽ…

“Cảm ơn ngươi.” — Thanh Vũ lên tiếng.

Thương Minh cụp mắt nhìn nàng, giọng đã nhạt đi:
“Nàng chưa bao giờ nói cảm ơn với ‘ta’ kia.”

Vân Tranh nghe mà thấy sống lưng lạnh run —— giọng điệu này… hình như có chút u oán rồi nha.

Thanh Vũ làm như không nghe thấy nhưng trong lòng nàng đã đoán ra nguyên nhân Thương Minh ra tay.

“Chỉ e lần này mẫu thân chứng đạo sẽ không dễ, thương thế còn chưa lành, vấn tâm kiếp e rằng khó vượt.”

“Những ngày tới ta sẽ ở lại đây,” – Thương Minh nói –
“Trước khi kiếp vấn tâm đến ta sẽ chữa lành thương thế cho bà ấy.”

Thanh Vũ ngẩng đầu nhìn hắn — trị thương trong lúc người khác đang ngộ đạo không giống như dùng một cái thuật “Lén Lút” đơn giản là xong.

Ngay cả Thương Minh e rằng cũng sẽ rất hao tổn.

Nàng nhớ đến năng lực “một tâm hai dụng” của hắn và nghiên mực, sắc mặt thoáng trầm xuống.

Vân Tranh cảm thấy bầu không khí giữa hai người lại trở nên kỳ quái rồi…

Hắn muốn nói gì đó, nhưng nghĩ tình hình bây giờ không thích hợp, bèn âm thầm lui ra xa để lại không gian riêng cho hai người.

“Gọi nghiên mực ra.” – Thanh Vũ lạnh giọng.

Thương Minh nhìn nàng, ánh mắt lúc này lại mang theo một chút cố chấp.

Hắn nhìn rất lâu, sau đó khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Vài hơi sau hắn mở mắt ra, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.

Thanh Vũ đứng cách hắn ba bước, chăm chú nhìn, ánh mắt có chút mơ hồ. Nàng biết Tiêu Trầm Nghiên đã trở về, nhưng vào khoảnh khắc hắn mở mắt ra, ngay cả nàng cũng khó mà phân biệt được đâu là hắn, đâu là Thương Minh.

“Tiêu Trầm Nghiên, huynh từng hứa với ta là sẽ không thua hắn mà.”

Tiêu Trầm Nghiên bước gần lại, giơ tay định véo má nàng, nhưng khi chạm đến khuôn mặt nàng lại bắt gặp ánh mắt hung dữ kia.

Hắn bật cười, cúi đầu, trán nhẹ nhàng chạm vào nàng, khẽ nói:

“Ta không thua.”

“Huynh và hắn… dung hợp ngày càng sâu.”

Ánh mắt Tiêu Trầm Nghiên tối lại, nhưng không biện giải cũng chẳng phản bác, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Thanh Vũ siết chặt nắm tay.

“Nàng có biết không?” Hắn khẽ thì thầm: “Chỉ cần nàng còn, ta… vĩnh viễn cũng sẽ còn.”

Hắn kéo tay nàng đặt lên ngực mình.

Dưới lòng bàn tay là nhịp tim đang đập.

Thình thịch, thình thịch, nóng bỏng, mạnh mẽ, truyền thẳng đến tai nàng.

Hai người đối mắt, Thanh Vũ nhìn hắn không chớp mắt. Tiêu Trầm Nghiên đưa tay đỡ sau gáy nàng, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nàng, giọng ôn nhu như gió xuân:

“Lần dung hợp này chỉ là dung hợp về sức mạnh mà thôi.”

“Nơi ngoại vực ấy, ngay cả Thương Minh lúc mạnh nhất cũng chưa chắc toàn thân trở ra được.”

“Thanh Vũ, nàng từng nghe qua câu này chưa?”

Nàng cau mày, giọng vẫn cứng cỏi:

“Câu gì?”

“Linh hồn một khi đã biết yêu, máu thịt sẽ điên cuồng sinh trưởng.”

Nàng khựng lại.

“Trước kia, ta —hay cả Thương Minh — đều không được ai yêu thương. Lần đầu hắn cảm nhận được hơi ấm… là nhờ một con mèo nhỏ tên A Ngốc.”

“Con mèo đó… do nàng tạo ra rồi phái đến bên hắn.”

“Hắn tu hành, cầu đạo, nhưng tâm không có nơi nương tựa, chỉ là một bộ xương khô khoác da người.”

“Thân xác ấy vốn dĩ chỉ là công cụ do mẫu thân hắn vì d.c vọng cá nhân mà sinh ra cùng phụ thân hắn, một cuộc trao đổi lợi ích.”

“Hắn từ bỏ thân xác đó, chỉ còn lại hồn phách và xương tàn, được một tia hơi ấm duy nhất ấy bao lấy, rồi mới có… ta.”

Tiêu Trầm Nghiên nắm lấy tay nàng, từ từ áp lên mặt mình, trong ánh mắt ngập tràn ôn nhu và sâu sắc.

“Ta là phàm nhân, là Tiêu Trầm Nghiên.”

“Ta thành đạo vì chúng sinh, thành Hoàng đế nhân gian… là vì nàng.”

“Vì nàng ta mới có ngày hôm nay. Có người thân, có bằng hữu, có đồng đội, có huynh đệ.”

“Vì tình yêu ấy… ta mới có máu thịt của hiện tại.”

Thanh Vũ nhìn hắn không chớp, người trước mắt nàng là vị hoàng trưởng tôn năm xưa khí phách hiên ngang trong ký ức, là Vương gia chịu mười năm trầm luân rồi trở nên lãnh khốc bất cần, cũng là một Hoàng đế nhân gian trong lòng mang thiên hạ, mắt chứa chúng sinh.

Nàng từng thấy hắn với muôn vàn dáng vẻ. Mà lúc này đây, hắn như lột bỏ lớp da ngoài, để máu thịt nóng rực nhất phơi bày trước mắt nàng.

Hắn trầm ổn, dịu dàng, mạnh mẽ hơn xưa bội phần.

Nhưng cho dù hắn biến thành dáng vẻ nào thì vĩnh viễn vẫn là người khiến lòng nàng rung động, khiến nàng sinh ra trái tim — chính là nghiên mực của nàng.

“Đừng sợ.” — hắn khẽ nói, nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay nàng.

Giữa hắn và nàng từng có hai sợi nhân quả, một vàng một đỏ, phân biệt rõ ràng.

Nhưng giờ đây, hai đạo nhân quả ấy như đang chầm chậm dung hợp.

Hắn nói đừng sợ.

Bất kể hắn là ai, thành ra hình dạng gì — trước mặt nàng hắn vĩnh viễn là Tiêu Trầm Nghiên.

Là người vì nàng mà sinh ra máu thịt, tình ý chưa từng cạn kiệt…

Là nghiên mực của nàng.

 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận