Chốc lát sau.
Quỷ thành biến mất, cả nhóm lại lần nữa đứng trên vùng đất ngoại vực.
Những hạt côn trùng lơ lửng giữa không trung giờ đã tránh xa họ, mây côn trùng đen kịt trước kia cũng vòng qua, bay về phía khác.
Thanh Vũ cẩn thận thu lại túi gấm, cảm thán:
“Lần này tính toán sai rồi, đáng lẽ nên đem Dạ Du theo.”
Kẻ đầu tiên dùng thử thứ gọi là “đồ xúi quẩy” bôi lên người, trở thành vật thí nghiệm—Nam Phương Quỷ Đế—cũng không khỏi kinh ngạc:
“Thật không ngờ tiểu tử Dạ Du ấy lại có công dụng như thế.”
Không ai ngờ rằng loại phấn linh xui xẻo mà Dạ Du đưa lại có hiệu quả mạnh mẽ đến vậy—chỉ cần dính một chút là đám côn trùng kia liền tránh xa ba trượng.
“Thật kỳ quái nha, đám côn trùng này vốn vô tri vô giác chẳng hề biết sợ chết thế mà lại tránh mùi xui của Dạ Du.” Mắt Diệu Pháp ánh lên sự cảm kích, cuối cùng cũng không cần ăn côn trùng nữa, vui mừng nói:
“Dạ Du! Một đại quỷ chân chính! Từ nay hắn chính là ca ca không cùng huyết thống của ta rồi!”
Mọi người ai nấy đều cảm khái, nhưng cũng đồng lòng tiếc nuối vì không mang Dạ Du theo.
Thanh Vũ cứ suốt dọc đường lẩm bẩm: “Thất sách, thật sự thất sách…”
Không còn bị bầy côn trùng dây dưa quấy nhiễu, hành trình sau đó tự nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Mục đích chính của chuyến đi đến ngoại vực lần này là tìm được Hồng Mông Cốt, giải trừ đại kiếp của Thanh Đế tộc.
Mà nơi cất giấu Hồng Mông Cốt—chính là một chốn cực kỳ nổi danh từ thời thượng cổ: Vân Mộng Trạch.
Vân Mộng Trạch nằm sâu trong Đại Hoang, từng là một linh địa phong thủy cực thịnh vào thời thượng cổ, linh khí dồi dào, vạn vật sinh sôi.
Nhưng nay Đại Hoang đã trở thành tàn tích chiến trường thượng cổ, sinh cơ tuyệt diệt, chỉ còn lại tà ma hung thú, sát khí trùng trùng.
Chốn linh địa năm xưa giờ hóa cấm địa chết chóc, mỗi bước đều là sát cơ.
“Nghe qua thì việc Hồng Mông Cốt ở Vân Mộng Trạch cũng chẳng phải bí mật gì nhỉ?”
Thái Thần hỏi không phủ nhận.
Thanh Vũ nhướng mày: “Thiên đế chẳng lẽ chưa từng động tâm?”
“Dĩ nhiên là có,” – Thái Thần gượng cười, lén liếc mắt nhìn Thanh Vũ một cái.
Thanh Vũ nào không hiểu, khẽ thở dài:
“Xem ra… Vân Mộng Trạch này hung hiểm thật rồi.”
Thái Thần cúi đầu không đáp.
Thương Minh cất tiếng:
“Thiên đế từng nhiều lần phái binh tiến vào Vân Mộng Trạch nhưng toàn bộ đều không trở lại. Sau quá nhiều lần thất bại mới thôi không dám mơ tưởng nữa.”
Nam Phương Quỷ Đế và Thanh Vũ nghe mà lặng thinh—việc của Thần tộc, Quỷ tộc bọn họ tất nhiên không biết nhiều.
Diệu Pháp bỗng chen lời:
“Không phải đâu, biểu ca nhớ nhầm rồi. Ta nhớ rõ là chiến thần Khổng Hạo từng trở về mà! Tuy lúc đó trở về thì cũng suýt chết ngắc…”
Thương Minh lắc đầu:
“Hắn chưa từng thực sự vào được Vân Mộng Trạch, chỉ mới đến được phía ngoài mà thôi.”
Kiếm tiền ngay
Diệu Pháp khẽ “xì” một tiếng, chuyện này thì nàng thật sự không biết. Chỉ nhớ sau lần ấy Thiên đế mới dứt hẳn ý định đưa người tiến vào nơi ấy.
“Ngoài rìa đã hung hiểm đến thế… vậy chúng ta có vào được không?” – nàng thì thầm hỏi rồi quay sang nhìn Vân Tranh, lo lắng:
“Vân Tranh xấu xa, ngươi yếu như thế, nếu giữa đường lăn ra chết thì làm sao đây?”
Vân Tranh cười tươi như gió xuân, vỗ đầu nàng:
“Không sao, đến lúc đó kéo ngươi theo làm bạn.”
Mắt lừa tròn xoe, Diệu Pháp trợn mắt: “Ai muốn làm bạn với ngươi! Lừa không muốn chôn cùng ngươi đâu!”
Nhờ màn cãi cọ của Diệu Pháp và Vân Tranh mà không khí có phần dịu lại, ít ra vẻ ngoài đã không còn căng thẳng như trước.
Nhưng kỳ thực chẳng ai dám lơi lỏng cảnh giác.
Thanh Vũ quay sang nhìn Thương Minh, truyền âm hỏi:
“Nơi đó… ngươi từng vào rồi phải không?”
Thương Minh liếc nàng một cái, đáp khẽ:
“Ừ.”
“Vào sâu đến đâu?”
“Nhiều nhất là đến trung khu, còn cách chốn sâu nhất một đoạn khá xa.”
Thanh Vũ khẽ bĩu môi—hay thật, chuyến này rõ ràng là một màn “đi tìm cái chết” rồi.
Nếu Vân Mộng Trạch đã hung hiểm như thế thì vùng đất của Vu tộc nằm sâu hơn trong kia không biết sẽ là cảnh tượng thế nào đây?
Dọc đường đi sau đó lại vô cùng suôn sẻ, đừng nói đến mây côn trùng hay hung thú, ngay cả một con tà ma cũng không gặp phải.
Cứ thế đi khoảng gần một canh giờ Thanh Vũ và Thương Minh đồng loạt dừng bước.
“Có gì đó… không ổn.”
“Ta cũng cảm thấy vậy.”
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt nghiêm trọng.
Những người khác trong đoàn cũng bắt đầu thấy bất an, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Nam Phương Quỷ Đế nhíu mày nói:
“Dù mùi xúi quẩy của Dạ Du có nặng đến mấy… cũng không thể ép lũ tà ma biến mất sạch sẽ như vậy được.”
Nơi này là ngoại vực, chém giết và hỗn loạn mới là quy luật bình thường. Càng yên tĩnh lại càng nguy hiểm. Vật cực tất phản…
(“Vật cực tất phản” ý nói một sự việc hoặc sự vật khi đi đến điểm cực độ thì sẽ có thay đổi, từ tốt chuyển thành xấu, từ xấu lại chuyển thành tốt)
Trong lòng Thanh Vũ bỗng dâng lên một cảm giác bất an đã lâu không xuất hiện.
Lâu rồi nàng mới lại cảm nhận được điềm xấu, cái cảm giác “sắp gặp xui tận mạng” này.
Cái lạ ở đây là — Ngoại vực vốn là nơi nhân quả rối loạn, mọi khí tức hỗn tạp vô cùng, đến cả số mệnh cũng đứt đoạn. Thế mà lúc này, nàng lại cảm thấy… một tia nhân quả đang quấn quanh cả đoàn.
Một tia nhân quả đen ngòm bắt nguồn từ bột linh khí xúi quẩy mà bọn họ đang mang trên người.
Thanh Vũ hít sâu một hơi, lập tức túm lấy Vân Tranh hét lớn:
“Chạy mau!!”
Cả đoàn người phản ứng cực nhanh, lao về phía trước như gió. Bốn phía vẫn là hoang mạc chết chóc, không một bóng hung thú, không một luồng sát khí ẩn nấp.
Nhưng… thật sự an toàn sao?
Chính cái sự trống rỗng và chết lặng này mới là đáng sợ nhất. Như thể có một con quái vật vô hình đang dõi theo từ trong bóng tối, một thanh đao treo trên đỉnh đầu không biết khi nào sẽ rơi xuống.
Thanh Vũ dám khẳng định — cả nhóm bọn họ đã bị thứ gì đó để mắt đến.
Có thứ gì… đang lặng lẽ đồng hành cùng họ.
Nhưng rốt cuộc… là cái gì?
“Là côn trùng.” – Thương Minh đột nhiên lên tiếng.
Những người khác còn đang hoang mang: “Côn trùng gì cơ? Đám mây côn trùng tan rồi mà?”
Lúc này Vân Tranh bị muội muội nhà mình vác trên vai chạy, nhất thời không phân biệt được ai yếu đuối hơn. Khi quay lại nhìn rõ hắn lập tức biến sắc:
“Là côn trùng thật! Chúng… đang lớn dần lên! Không phải biến mất mà là đang cắn nuốt lẫn nhau!!”
Ban đầu, những con côn trùng ấy nhỏ như bụi phấn, phân tán khắp ngoại vực. Hàng tỉ, hàng tỉ con tụ lại mới thành mây côn trùng. Dù có bị thiêu rụi cũng có thể hồi sinh sau thời gian ngắn.
Sau khi bọn họ bôi phấn linh xúi quẩy, xung quanh người liền trở nên sạch sẽ, không một con trùng bén mảng.
Tất cả đều cho rằng phấn kia là thuốc đuổi côn trùng.
Nhưng giờ thì rõ rồi—đó không phải thuốc đuổi, mà là… thuốc kíc.h thích!!
Một loại “chất gây nghiện” khiến lũ côn trùng phát cuồng, tự cắn xé lẫn nhau, hợp thể thành hình thái lớn mạnh hơn!
Thanh Vũ lập tức buông một tiếng chửi rủa:
Chết tiệt! Lại còn tin cái thứ của tên Dạ Du đó! Đây không phải xui — là xui đến mức thành họa diệt môn rồi!!”
Chỉ trong chớp mắt…
Một con muỗi ma khổng lồ đã hiện hình trước mặt mọi người.
Thân thể đen nhánh, họa tiết trắng bệch như những đường rạn vỡ ngoằn ngoèo, từng hoa văn vặn vẹo, lồi lõm, dần dần biến thành những con mắt mọc đầy trên thân.
Chiếc vòi dài như kim thép chuyên hút máu, đầu vòi bỗng nhô ra… một khuôn mặt nữ nhân!
Khuôn mặt xinh đẹp yêu mị, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Thanh Vũ, lộ vẻ thèm khát trắng trợn.
Thanh Vũ không nói hai lời, lập tức ném Vân Tranh ra sau, vung tay hóa bút thành Hắc Mặc đao.
Ngón tay Thương Minh lóe sáng, ngọn lửa Cang Sinh hóa thành một cây cung thần.
Nam Phương Quỷ Đế nhanh tay đón lấy Vân Tranh, không quay đầu, hét lớn:
“Chạy trước!”
Thương Minh vừa giương cung, vừa nói:
“Tên Dạ Du kia… đúng là thiên tài—”
“Nàng không mang hắn theo là hoàn toàn đúng đắn.”
Khóe miệng Thanh Vũ co giật, siết chặt chuôi đao:
“Con muỗi cái này rốt cuộc là thứ gì?”
Thương Minh trầm giọng:
“Muỗi ma Hỗn Thủy.”
“Là côn trùng đầu tiên sinh ra từ lúc khai thiên lập địa, từng nuốt phải máu Hồng Mông mà hóa thành ma.”
Thanh Vũ: “…”
Thương Minh lại nói:
“Dạ Du thật lợi hại.”
“Có hắn theo, đồng đội xui tận mạng, toàn quân bị diệt dễ như trở bàn tay.”