Lúc này, bên trong bụng của con Côn.
Không rõ là vận xui cực điểm thì xoay ngược, hay là họa đến tột cùng rồi phúc sinh, hoặc là chạm đáy để bật lên, nhưng từ khi đến ngoại vực Vân Tranh bọn họ liên tục gặp xui xẻo đến mức máu chảy thành sông. Hắn và Diệu Pháp vào bụng Côn với tâm thái coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Kết quả sau khi vào trong…
Một đường trơn tru không chút trở ngại!
Thứ duy nhất gây uy h**p chính là những luồng khí độc dơ bẩn trong bụng con Côn, nhưng nhờ Vân Tranh dùng nước đen bảo vệ nên những luồng khí bẩn ấy chẳng đủ để gây hại.
Trước khi vào Thái Thần đã dùng Vạn Tượng Sâm La Bàn để xác định đại khái vị trí Hồng Mông Cốt nằm trên thân con Côn, thì ra nó ở trong… đầu của con Côn.
Đó là một khúc xương trắng trong như ngọc, trông giống một đoạn cột sống. Giữa não bộ đầy khí độc ấy, khúc xương ấy phát ra ánh sáng dìu dịu, ẩn chứa đạo vận tuôn trào.
Như tự tạo thành một thế giới riêng, có sinh khí, có tử khí, bao dung vạn vật.
Diệu Pháp nuốt khan một cái, quay sang nhìn Vân Tranh.
…
…
“Đồ xấu xa Vân Tranh… đến lượt ngươi đó.” Nàng thì thầm.
Vân Tranh gật đầu, phương pháp luyện hóa Hồng Mông Cốt, trước khi đi Thái Thần đã truyền dạy kỹ càng.
Hắn hít sâu một hơi, không do dự nữa, bước mạnh lên phía trước.
Lấy tinh huyết làm dẫn, nhập Hồng Mông, luyện cốt!
Khoảnh khắc tinh huyết hắn rơi lên Hồng Mông Cốt, sắc mặt Vân Tranh lập tức biến đổi, làn da lộ ra bên ngoài như căng máu, gân xanh nổi đầy trán, toàn thân phát ra tiếng răng rắc của xương va chạm.
Một luồng áp lực khủng khiếp lấy hắn làm trung tâm, lan tỏa ra bốn phương tám hướng.
Diệu Pháp bị đẩy đến bật ngửa, lăn mấy vòng mới lồm cồm bò dậy, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm Vân Tranh, không dám bước lên quấy rầy.
Dường như cảm nhận được dị trạng nơi Hồng Mông Cốt, con Côn cũng bắt đầu có phản ứng.
Vô số xúc tu như những đường máu trong não từ khắp nơi tràn đến, đồng loạt tấn công Vân Tranh.
Diệu Pháp lập tức lao lên, đầu nàng khẽ ngẩng, đóa hoa trên đầu bay ra lơ lửng phía trên Vân Tranh, từ từ phóng lớn hóa thành một nụ hoa khổng lồ bao lấy hắn.
Đối mặt với những đường máu cuốn tới, Diệu Pháp chỉ có thể một mình nghênh chiến.
Giờ phút này nàng không còn tâm trí để cảm thấy ghê tởm nữa, há miệng ra là nuốt lấy nuốt để những đường máu tởm lợm kia.
Dù vậy nàng vẫn bị đánh trúng mấy lần, đau đến toàn thân run rẩy, chẳng mấy chốc đã thành một con lừa béo nhỏ đầy máu me.
“Đồ xấu xa Vân Tranh, nhất định phải thành công nhé…”
Siêu sale bách hóa
“Ta sẽ bảo vệ ngươi, ta làm được mà…”
Diệu Pháp vẫn luôn che chở nụ hoa phía sau, không biết đã qua bao lâu, nàng chợt cảm nhận khí tức của Vân Tranh trong nụ hoa dường như đã thay đổi— có vẻ đã đến thời khắc then chốt.
Nàng càng không dám lơ là, thì đúng lúc ấy, trong não con Côn bỗng vang lên một tiếng gào thét khiến đầu Diệu Pháp như muốn nứt toạc, máu từ tai mũi trào ra.
Thần hồn bị chấn động, nàng phun ra một ngụm máu.
Tiếng gào ấy như tiếng ai oán của con Côn trước khi chết, sau khi âm thanh chấm dứt, những sợi máu lao đến cũng tan thành tro bụi.
Nước đen bất ngờ tràn vào.
Diệu Pháp kinh hãi — nước này sao lại tràn vào não con Côn?
Chẳng lẽ… con Côn chết rồi sao?
Là do những đại hung vật được gọi tới bằng phấn linh liên thủ tiêu diệt nó?
Diệu Pháp không rõ tình hình bên ngoài, nhưng hiện tại chắc chắn là thời cơ tốt để rời khỏi thân thể con Côn.
Nàng kìm nén mệt mỏi, phun ra một bong bóng lớn ngăn cách nước đen, chuẩn bị mang theo nụ hoa rời đi.
Bất ngờ, toàn thân Diệu Pháp cứng đờ không thể nhúc nhích.
Một tiếng cười vang lên bên tai nàng, âm u ẩm ướt như lưỡi rắn trơn nhớt l**m vào tai.
“Thú vị thật đấy, ngươi rốt cuộc là lừa hay là hoa vậy?”
Diệu Pháp giật mình phẫn nộ quay đầu lại, nhìn thấy một nam nhân xuất hiện ngoài bong bóng. Hắn có đôi mắt dọc, thân trần phủ đầy phù văn của Vu tộc, tai đeo hai con thanh xà, cả hai con đều lè lưỡi nhìn nàng chằm chằm.
Trong khoảnh khắc, Diệu Pháp liền nhớ đến hình ảnh từng đọc trong điển tịch của Thần tộc.
“Xa Tỳ Thi!”
Thời thượng cổ có một đại thần tên là Xa Tỳ Thi, tai đeo thanh xà, nắm giữ vạn độc trong thiên hạ, quản lý gió, sương, mưa, tuyết.
“Không đúng! Ngươi không phải Xa Tỳ Thi!”
Con ngươi của Diệu Pháp co rút lại. Xa Tỳ Thi vốn là thân thú mặt người nhưng kẻ trước mặt nàng chỉ có đầu là của Xa Tỳ Thi, còn trên thân thể hắn rõ ràng là văn tự của Vu tộc.
“Ngươi là người Vu tộc?!”
“Ta là Vu Tức. Tiểu lừa hoa, ngươi không chạy sao?” Vu Tức mỉm cười ôn hòa như một vị ca ca hàng xóm tính tình nhã nhặn, chẳng có chút nào sát khí.
Chạy?
Lúc này bốn vó của Diệu Pháp đều đã tê liệt. Nàng vừa liếc nhìn thì phát hiện trên bốn vó đã kết ra một lớp băng sương trắng kỳ dị, thứ băng này giống như độc vật ăn mòn thân thể, không biết đã dính vào nàng từ lúc nào.
Loại độc này không có cảm giác khi dính vào người, lại âm thầm ăn mòn thân thể mà không ai hay biết. Diệu Pháp cảm thấy thân thể mình lảo đảo sắp không trụ được nữa.
Kẻ gọi là Vu Tức này rõ ràng là bề ngoài từ bi nhưng lòng dạ hiểm độc, miệng nói để nàng chạy nhưng từ đầu đã không có ý định để nàng đi!
Huống hồ! Tên xấu xa Vân Tranh còn đang ở phía sau kia, sao nàng có thể bỏ chạy?!
“Ngươi là nhắm vào hắn!”
“Ta tuyệt đối không chạy! Nếu muốn ra tay với hắn thì phải bước qua xác ta trước!”
Vu Tức nhìn nàng đầy thú vị: “Muốn dùng thần thông của ngươi để nuốt chửng ta sao?”
“Tiếc thay, với trạng thái hiện giờ của ngươi e là không làm được đâu.”
Lòng Diệu Pháp trầm xuống. Nàng cảm nhận rõ ràng thần thông của mình như bị phong tỏa — là do thứ độc sương trắng đang dính trên thân!
Không chỉ ăn mòn thân thể mà còn phong ấn thần thông?!
“Thứ sương trắng này là độc ta chế riêng cho loài Thao Thiết nhưng khi đó chưa hoàn chỉnh. Đáng tiếc, con Thao Thiết kia lại chạy thoát.”
Vu Tức mỉm cười: “Nghe nói sau đó nó may mắn trốn được vào tam giới nhưng lại xui xẻo nuốt phải ngươi, ngược lại bị ngươi hút mất thần thông.”
Con ngươi Diệu Pháp co rút dữ dội.
Quả thực năm xưa con Thao Thiết đó có sức mạnh không trọn vẹn, nhờ vậy nàng mới có thể phá bụng nó mà ra, chuyển tử thành sinh.
Không ngờ con thú đó lại là kẻ từng trốn khỏi tay Vu Tức, mà nguyên nhân sức mạnh suy yếu chính là vì trúng phải độc sương trắng này?!
Nụ cười của Vu Tức càng thêm rực rỡ, đôi thanh xà trên tai cũng phấn khích lè lưỡi, ánh mắt khóa chặt lấy Diệu Pháp.
“Ta vẫn luôn tiếc nuối vì chưa thể hoàn thiện độc sương trắng.”
“Nhưng giờ ngươi xuất hiện rồi, ta nghĩ tiếc nuối ấy có thể được bù đắp.”
“Là ngươi tự không chạy đấy, đừng trách ta nhé, tiểu lừa hoa.”
Bên trong nụ hoa.
Toàn thân Vân Tranh bê bết máu, còn Hồng Mông Cốt thì đã biến mất từ lâu. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy phần xương sống hắn không ngừng phồng lên lõm xuống như thể khúc xương bên dưới da đang không ngừng dịch chuyển
Quá trình luyện hóa Hồng Mông Cốt chẳng khác gì nghiền xương nát thịt, hồn phách vỡ nát đến vạn lần.
Sự tra tấn này đến cả thượng thần cũng chưa chắc chịu đựng được.
Còn có từng đợt tâm kiếp và ma chướng đổ ập xuống, Vân Tranh như trở lại năm hắn bỏ mạng nơi chiến trường, khi ấy hồn phách và xác thân đều bị Vu tộc mang đi.
Hắn bị Vu Bằng liên tục mổ xẻ hồn phách, phân thân xé xác, rồi lại từng lần từng lần vá lại, khâu lại.
Hắn gần như lún sâu vào cơn ác mộng không lối thoát.
Nhưng mỗi lần sắp bị nhấn chìm, bên tai hắn lại vang lên hai tiếng gọi.
— Đại ca.
— A Tranh.
Là Vũ Vũ đang gọi hắn.
Là A Nghiên đang gọi hắn.
“Ta không chạy —”
“Ta tuyệt đối không chạy —”
“Ngươi đừng hòng chạm vào hắn! Đừng chạm vào hắn!!”
Tiếng hét thê lương xé toạc màn đêm, kéo Vân Tranh từ trong ác mộng trở lại. Hắn vẫn không thể mở mắt, cả hồn lẫn xác như bị phong ấn, thân thể run rẩy, cố gắng cảm nhận xem bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Diệu Pháp nhất định đã gặp chuyện rồi!
Như cảm ứng được chấp niệm mãnh liệt của hắn, trong cơn đau như gân đứt xương gãy, linh hồn Vân Tranh dường như đột phá điều gì đó. Tuy hắn vẫn không thể động đậy, nhưng đã có thể… nhìn thấy.
Và cảnh tượng lọt vào mắt khiến hai mắt hắn muốn nổ tung.
Thân thể con lừa béo nhỏ đã bị chém thành nhiều đoạn, máu thịt bị ăn mòn đến tan chảy.
Tàn hồn của tiểu thần nữ nằm trên mặt đất, nửa thân đã bị băng sương trắng đông cứng. Đôi mắt nàng trắng dã, không còn thấy con ngươi nữa.
Thần hồn lay lắt sắp tan nhưng vẫn dốc chút lực cuối cùng ôm chặt lấy chân Vu Tức, không để hắn tiến thêm bước nào về phía Vân Tranh.
Nam nhân tai đeo thanh xà cúi đầu, thở dài như bất đắc dĩ.
“Ta còn định lấy ngươi để thử thêm mấy loại độc nữa, ai ngờ thần hồn và thân thể ngươi lại yếu đuối đến vậy.”
“Đã thế thì cũng vô dụng rồi, đừng cản trở nữa, ngoan nào.”
Hắn mỉm cười, nhấc chân lên… giẫm nát thần hồn của Diệu Pháp.
Nụ hoa lơ lửng bao lấy Vân Tranh khô héo co rút, rơi xuống đầu hắn như cánh hoa tàn úa…