Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 466.




Sau khi Thái Nhất hồi sinh, một lần lộ diện đã gây nên sóng to gió lớn trên tam thập lục trùng thiên, sau đó…

Bản thân ông trực tiếp chuồn mất, hoàn toàn không quan tâm Thiên đế sẽ gây ra động tĩnh chết chóc gì.

Không ai biết ông đã đi đâu.

Mà dưới địa phủ lại có thêm một vị khách không mời mà đến.

Sinh khí dồi dào tràn ngập địa phủ, sao có thể không khiến người ta chú ý? Trên bờ Vong Xuyên, Bắc Phương Quỷ Đế xuất hiện, nhìn về phía nam nhân đang đứng bên bờ, không tùy tiện vượt sông, cũng không kinh động đến vong linh.

Khi đối phương ngẩng đầu nhìn sang, trên mặt Bắc Phương Quỷ Đế cũng lộ ra thần sắc kinh ngạc.

“Thái Nhất thần quân?”

“Đã lâu không gặp.” Thái Nhất nhẹ gật đầu với hắn rồi liếc mắt nhìn dưới chân, hơi áy náy nói: “Ta mới vừa tỉnh lại, sức mạnh trong thân chưa thể thu liễm hoàn toàn, sợ sẽ kinh động đến cô hồn nơi địa phủ. Phiền Bắc Phương Quỷ Đế cho cô hồn nơi Vong Xuyên tạm thời lánh đi một chút.”

Bắc Phương Quỷ Đế giơ tay, các cô hồn trong sông Vong Xuyên lùi về hai bên bờ, nhường ra một con đường ở giữa.

Thái Nhất Thần Quân khẽ cảm tạ, lúc này mới bước vào Vong Xuyên.

“Ngài…” Bắc Phương Quỷ Đế nhìn Thái Nhất, nhất thời không biết mở lời thế nào, tâm tư hoàn toàn bay đến chỗ nữ nhi bướng bỉnh nhà mình.

Thái Nhất thức tỉnh, chẳng lẽ là Sát Sát ở trong ngoại vực đã thành công lấy được Hồng Mông Cốt rồi?

“Xin Bắc Phương Quỷ Đế thứ lỗi, lần này ta đến địa phủ là có một chuyện muốn nhờ.”

“Ừm… Hửm?” Bắc Phương Quỷ Đế hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của Thái Nhất, dường như mơ hồ nhận ra điều gì.

Đợi đã, có phải có chỗ nào không đúng không?

Cảm giác Thái Nhất mang lại cho hắn…sao giống như là…

Thái Nhất mở miệng nói: “Ta muốn nhờ địa phủ giúp ta tìm ba người.”

Bắc Phương Quỷ Đế nén nghi hoặc: “Người nào?”

“Lúc ta ngủ say, thần thức phân tán, từng rơi xuống nhân gian, may mắn gặp được người ta yêu thương nhất, may mắn có được một đôi nhi nữ.”

Thái Nhất nghiêm túc nói: “Người có sinh lão bệnh tử, ta bây giờ cũng không biết năm tháng đã qua bao lâu, bọn họ có lẽ đã trải qua mấy kiếp luân hồi nhưng ta muốn tìm được bọn họ.”

Thần sắc Bắc Phương Quỷ Đế càng lúc càng quái dị, không nhịn được nói: “Ngài vừa tỉnh lại liền lập tức đến địa phủ sao?”

“Cũng có xử lý chút việc bên ngoài rồi mới đến.”

Khóe miệng Bắc Phương Quỷ Đế giật giật.

Giày nam nữ
Thái Nhất thấy vậy không khỏi nhíu mày, lo lắng nói: “Là yêu cầu của ta khiến Bắc Phương Quỷ Đế khó xử sao?”

Không đợi Bắc Phương Quỷ Đế trả lời, một giọng nói xuất hiện: “Nhạc phụ đại nhân của ta, tính tình của ngài quả thực là quá hấp tấp đó~”

Di Nhan vội vã đuổi theo, cuối cùng cũng tìm được Thái Nhất.

Lúc hắn đến, vừa hay nghe được cuộc nói chuyện của Thái Nhất và Bắc Phương Quỷ Đế, giờ phút này cũng không nhịn được muốn cười.

Thái Nhất quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Di Nhan, trong mắt có chút nghi hoặc: “Là ngươi à…”

Sau khi ông tỉnh lại, mở mắt ra nhìn thấy chính là con công nhỏ này.

Lúc đó, đối phương dường như cũng gọi ông cái gì đó…

Nhưng lúc đó vừa mới tỉnh lại nên Thái Nhất không nghe rõ, cộng thêm việc cảm nhận được kết giới bị vỡ, không có thời gian nói nhiều với Di Nhan.

Nhưng bây giờ ông đã nghe rõ mồn một, con công nhỏ này gọi ông là “Nhạc phụ”!

“Trên người ngươi có khí tức của Di Thiên Loan và Thiếu Hành, ngươi là nhi tử của hai người họ?”

Di Nhan chắp tay: “Gia mẫu Di Thiên Loan, còn về Thiếu Hành Thiên đế… không nhắc cũng được, dù sao ta cũng không nhận ông ta là phụ thân.”

Di Nhan nói rồi nhếch miệng cười: “Đương nhiên, ông ta cũng không xem ta là nhi tử.”

Thái Nhất tuy ngạc nhiên không hiểu sao Di Thiên Loan—một vị Đại Minh Vương Khổng Tước lại có thể mù mắt mà kết đôi với Thiên Đế, nhưng ông không thích dính vào chuyện nhà người khác. Chỉ là…

“Tại sao ngươi gọi ta là nhạc phụ?”

Lúc ông hỏi câu này, trong mắt mang theo vài phần áp bức.

Di Nhan chớp chớp mắt, ấm ức nói: “A, ngài chính là nhạc phụ của ta mà~ Ta và Sát Sát có hôn ước đó, là thật đó nha, loại khắc trên đá Tam Sinh ấy~”

Bắc Phương Quỷ Đế lườm hắn một cái.

“Thái Nhất thần quân vừa tỉnh lại hẳn là nhiều chuyện còn chưa rõ. Thê nhi ngài vừa nhắc đến, không cần địa phủ đi tìm, bọn họ đều đang ở nhân gian.”

“Còn về lời của Di Nhan thần quân vừa rồi ngài không cần để trong lòng, hắn và Sát Sát tuy có hôn ước nhưng không có hiệu lực.”

Di Nhan ấm ức: “Bắc Phương nhạc phụ, ngài nói vậy làm ta đau lòng lắm đó~ Ta cũng có thể làm tiểu thiếp mà~”

Bắc Phương Quỷ Đế hung hăng lườm hắn một cái.

Nghe tin thê nhi đều còn sống, trong lòng Thái Nhất tự nhiên vui mừng, theo sau đó chính là nghi hoặc, “Sát Sát mà vị khổng tước tiểu bằng hữu này nhắc đến là nữ nhi ta? Bắc Phương Quỷ Đế ngài vậy mà cũng quen con bé?”

Nghe đến đây, trong lòng Bắc Phương Quỷ Đế chợt có chút không thoải mái.

Cái gì mà “cũng quen”?

Xét về thân phận phụ thân này, ông sớm hơn Thái Nhất không biết bao lâu có được không!

Thái Nhất vốn nhạy bén, liền cảm nhận được trên người Bắc Phương Quỷ Đế có chút không vui… và cả một ít chua xót.

Ông khẽ nhướng mày, không phát tác, yên lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.

“Tiểu A La Sát Thiên bệ hạ của tộc ta từng lịch kiếp ở nhân gian, tên ở nhân gian của nàng ấy là: Vân Thanh Vũ.”

Đồng tử Thái Nhất co rút lại, bất giác nắm chặt nắm đấm.

Lúc ông ngủ say, Thiên đế vẫn chưa phải là Thiên đế, tự nhiên không biết địa phủ có một vị A La Sát Thiên.

Nhưng thân phận chủ nhân địa phủ tôn quý biết bao, ông làm sao có thể không hiểu?

Tiểu A Vũ của ông, tiểu nha đầu của ông… vậy mà là chủ nhân địa phủ sao?

“Tiểu A Vũ vậy mà là chủ nhân địa phủ… Vậy con bé…” Thái Nhất đè nén cơn chấn động trong lòng, “Con bé bây giờ có ở đây không? Nó có muốn gặp ta không?”

“Xin lỗi, trước đó ta không biết nên lúc này mới mạo muội đến đây, nếu nó không muốn…”

Thái Nhất nói đến đây thì nghẹn lời.

Giống như nỗi lo lắng từng đè nặng trong lòng Vân Thanh Vũ trước khi gặp lại ông, Thái Nhất cũng sợ nữ nhi của mình sẽ không nhận người cha này nữa.

Trải qua lịch kiếp ở nhân gian, mười mấy năm tình thân phụ tử kia là thật, nhưng sau khi con bé trở lại làm chủ nhân địa phủ, liệu nó còn để tâm đến đoạn tình thân đó không?

Còn bằng lòng nhận người phụ thân vô dụng này không?

Ông đột ngột đến đây, liệu có gây phiền phức cho con bé không?

Bắc Phương Quỷ Đế thấy Thái Nhất với vẻ mặt vừa khẩn trương vừa bất an, chút không vui và chua xót trong lòng cũng dần tan đi.

“Nàng và A Tranh bây giờ đều không ở địa phủ, bọn họ đã đến ngoại vực tìm Hồng Mông Cốt.”

Đồng tử Thái Nhất co lại, trái tim đột nhiên thắt chặt.

Bắc Phương Quỷ Đế: “Ngài có thể tỉnh lại hẳn là A Tranh đã luyện hóa Hồng Mông Cốt, thay ngài gánh chịu sự phản phệ của kết giới.”

Hơi thở Thái Nhất đều run rẩy, cảm giác chua xót xộc lên mắt mũi, A Tranh… trưởng tử của ông, tiểu A Vũ… tiểu nữ nhi của ông…

Thì ra ông có thể tỉnh lại, vậy mà là do các con liều mạng đổi lấy sao?

“Sát Sát và A Tranh đều chưa về, nhưng có một người, Thái Nhất thần quân hẳn là sẽ rất muốn gặp.”

“Nàng ấy bây giờ đang ở nhân gian.”

Mắt Thái Nhất thần quân đỏ hoe, môi mấp máy nói không thành lời.

Bắc Phương Quỷ Đế gật đầu: “Đi đi, đi gặp phu nhân của ngài.”

Nhân gian.

Nơi giao nhau với Thập Châu Tam Đảo.

Khe nứt nơi đây tuy đã khép lại nhưng Mục Ngạo Tuyết vẫn trấn thủ ở đây, không tùy tiện rời đi, lo lắng sẽ có biến cố gì.

Hơn nữa, sau khi khe nứt kết giới xuất hiện lại có không ít tà khí thoát ra, những thứ này cũng cần phải thanh trừ sạch sẽ, nếu không dân chúng Nhân tộc sống ở gần đây đều sẽ gặp họa.

Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau Mục Ngạo Tuyết, trong khoảnh khắc, tựa như mộng ảo.

“…Ngạo Tuyết.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận