Thời gian là thứ tàn nhẫn vô tình nhất.
Nó chỉ một mực lao về phía tương lai, không vì bất kỳ ai mà dừng lại hay quay đầu.
Nó sẽ giáng xuống sự trừng phạt nghiêm khắc nhất đối với những kẻ cố gắng thách thức quyền uy của nó, ngăn cản dòng chảy của nó, bất kể những kẻ đó là thần hay quỷ, là người hay yêu,.
“Phụ thân!!”
“Phạn U!!”
“A La Phạn U!!”
Giọng nói của Thanh Vũ bị thời gian ngăn cách, rào chắn vô tình kia chặn nàng lại.
Ấn ký diên vĩ giữa chân mày nàng đang rỉ máu, pháp tướng hóa thành bóng ma La Sát đáng sợ, công kích rào chắn.
Hồng liên nghiệp hỏa bao bọc quỷ ấn, nàng tấn công bằng tất cả sức mạnh.
…
…
Nhưng mỗi lần tấn công đều bị rào chắn thời gian chặn lại, phản phệ nặng nề lên người nàng.
“Khụ——”
Thanh Vũ tùy tiện lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhưng sự sụp đổ bên trong thân thể khiến máu không ngừng tuôn lên cổ họng.
Nàng lại đấm một quyền vào rào chắn.
Ọc một tiếng, từng ngụm máu tươi phun ra.
Nội tạng vỡ nát, linh hồn đảo lộn, máu thịt như bị nghiệp hỏa thiêu đốt, cơn đau dữ dội tựa như ngàn vạn cây đinh thép đóng vào từng tấc xương.
Nhưng đau thì sao chứ, nàng không quan tâm.
Nhưng tại sao nàng dốc hết sức lực cũng không thể phá vỡ được rào chắn này? Thanh Vũ ép mình bình tĩnh lại, nhưng bên ngoài rào chắn, tình thế cấp bách không thể chậm trễ.
Phong Tư Ngọc Môn chỉ còn cách ba tấc nữa là có thể đóng lại hoàn toàn, nhưng khe hở ba tấc này như có trời đất ngăn cản.
Nửa người của Phạn U đã hòa vào Phong Tư Ngọc Môn, Tiêu Trầm Nghiên một mặt dùng ngọn lửa Cang Sinh chống đỡ sự phản công điên cuồng của Vu tộc, một mặt phải giúp Phạn U đóng lại cửa.
Hắn có thể gánh chịu thêm một phần sức mạnh cắn nuốt của Phong Tư Ngọc Môn cho Phạn U thì Phạn U có thể giữ lại thêm một phần thân xác và tàn hồn.
Dù chỉ còn một tia tàn hồn cũng là hy vọng!
Nhưng ngoài áp lực từ hai phía này, còn có sức mạnh trừng phạt của thời gian như những ngọn roi vô hình quất vào linh thức của Tiêu Trầm Nghiên.
Vết nứt lan tràn trên linh thức của hắn.
Mua ngay
Lại một xúc tu máu thịt xuyên qua ngọn lửa Cang Sinh đâm về phía Phạn U, Tiêu Trầm Nghiên nghiêng người đỡ lấy, xúc tu máu thịt xuyên qua linh thức của hắn, lại bị ngọn lửa Cang Sinh thiêu rụi.
Giọng nói của Phạn U hắn đã nghe không rõ, tầm mắt mơ hồ, Tiêu Trầm Nghiên nhìn thấy sợi tơ nhân quả trên cổ tay.
Vàng đỏ đan xen, lấp lánh tỏa sáng.
Khí tực quen thuộc thuận theo sợi tơ nhân quả tràn vào, rõ ràng là quỷ lực lạnh lẽo nhưng tràn vào linh thức của hắn lại như suối trong chảy vào đất cạn, ngăn chặn xu thế rạn nứt.
Hắn nhìn theo hướng của sợi tơ nhân quả, rào chắn thời gian đang dần dần hiện rõ, và hắn nhìn thấy…
“Nghiên mực!”
Thanh Vũ đứng bên kia rào chắn nhìn hắn từ xa, quỷ lực cuồn cuộn truyền qua sợi tơ nhân quả tràn vào cơ thể Tiêu Trầm Nghiên.
Hắn nhìn thấy lệ máu nơi khóe mắt nàng, nàng nhìn thấy sự kiên định trong ánh mắt hắn.
Nàng thấy môi hắn mấp máy, hiểu được lời nói không thành tiếng của hắn.
——Đừng khóc.
Lệ máu từng giọt rơi xuống.
Thanh Vũ nghiến chặt răng, vụng về lau mặt.
Phạn U cảm nhận được sự bất thường của Tiêu Trầm Nghiên, theo bản năng nhìn qua, hai mắt hắn đã mờ không thể nhìn rõ được gì, tầm mắt cũng không thể xuyên qua rào chắn.
Nhưng Phạn U cảm thấy, ở nơi đó có thứ gì đó.
Là chấp niệm duy nhất trong mấy vạn năm khiến máu hắn sôi trào, khiến hắn không thể buông bỏ.
Hắn không nhìn thấy nhưng hắn cảm nhận được, đó là… nữ nhi của hắn.
“Sát Sát…”
Phạn U lẩm bẩm, là con sao?
“Phụ thân!” Thanh Vũ dốc hết sức gào thét.
Nhưng Phạn U không nghe thấy.
Thanh Vũ cắn rách môi dưới, trong khoảnh khắc đó, Tiêu Trầm Nghiên hiểu được sự quyết tuyệt trong mắt nàng.
Hồng liên nghiệp hỏa bùng cháy từ thân thể.
“Lấy linh hồn ta hiến tế, lấy thân thể ta làm lễ vật, ta A La Sát Thiên, cam chịu trừng phạt vi phạm trật tự!”
——Lấy linh thức ta hiến tế, lấy thân thể ta làm lễ vật, ta Tiêu Trầm Nghiên, nguyện thay A La Sát Thiên chịu phạt!
Ngọn lửa Cang Sinh và hồng liên nghiệp hỏa đồng thời bùng cháy qua rào chắn thời gian.
Dòng sông thời gian vào khoảnh khắc này ngừng trệ, trật tự rung chuyển rồi gào thét giận dữ.
Sức mạnh phản phệ kinh khủng công kích Tiêu Trầm Nghiên và Thanh Vũ, mà rào chắn thời gian kia dần dần xuất hiện xu thế rạn nứt.
Ầm——
Hai đầu gối Thanh Vũ đập mạnh xuống đất nhưng nàng vẫn cố chấp, không hề từ bỏ.
“Muội muội!”
“Nữ nhi——”
Sinh sinh chi khí tràn vào cơ thể Thanh Vũ, Hồng Mông Cốt kiếm chặn đòn trừng phạt của trật tự.
Một bàn tay khác đặt lên rào chắn vô hình, Thương Minh nhìn Thanh Vũ toàn thân đầy máu, ánh mắt run rẩy.
Hắn ngẩng đầu đối diện với linh thức của Tiêu Trầm Nghiên.
Cùng một người, cùng một hồn, từng đi hai con đường riêng nay quy về một mối, Thương Minh và Tiêu Trầm Nghiên đồng thời gật đầu với đối phương.
Khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng Thương Minh như cát mịn trôi đi, mà bên kia, linh thức của Tiêu Trầm Nghiên dần dần chuyển thành thực thể.
Ngọn lửa Cang Sinh bùng lên ngọn lửa giận dữ, khuấy động ra bốn phía.
Bên trong rào chắn, tay Thái Nhất đâm vào rào chắn, muốn xé toạc nó ra.
Một giọng nói đột nhiên truyền đến.
——Tiểu tử nhà Thanh Đế, ngươi là muốn tìm chết sao!
Thái Nhất ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua dòng sông thời gian và sương mù đỏ, đối diện với một đôi đồng tử dựng đứng.
“Cửu Âm Chúc Thần.” Hắn gọi thẳng tên húy của Chúc Long: “Là ngươi đang ngăn cản nữ nhi của ta?”
Chúc Cửu Âm:
——Nữ nhi của ngươi?
Giọng hắn trong khoảnh khắc tràn đầy mỉa mai.
——Ta mới là phụ thân nó! Sương Sương là của ta!
Ánh mắt Thái Nhất âm u, nhưng không thèm để ý đến cơn thịnh nộ bất lực của Chúc Cửu Âm nữa.
“Không giúp thì cút.”
“Nếu dám ngăn cản, ta tất giết ngươi!”
Phía Chung Sơn, sương mù đỏ cuồn cuộn, Chúc Cửu Âm lửa giận ngút trời.
Trong đồng tử dựng đứng sát khí lộ rõ, lúc thì co lại thành một đường thẳng lúc thì giãn ra.
“Tìm chết!”
Chúc Cửu Âm cười âm hiểm: “Về công ta vốn nên giết ngươi, về tư, ta càng nên giết ngươi!”
“Giết ngươi rồi sẽ không còn ai tranh Sương Sương với ta nữa.”
“Nữ nhi xấu xí và nhi tử ngốc nghếch cũng chỉ có thể gọi ta là phụ thân thôi.”
“Giết ngươi, giết ngươi, giết ngươi!”
Chúc Cửu Âm kích động vẫy đuôi, đòn chí mạng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đột nhiên.
Ầm ầm——
Dòng sông thời gian đang ngừng trệ bỗng cuồn cuộn chảy, nó hoàn toàn bị chọc giận, bắt đầu trừng phạt tất cả những kẻ dám ngăn cản bước chân của nó, những kẻ vi phạm trật tự.
Thái Nhất lập tức ôm lấy Thanh Vũ và Vân Tranh, dùng lưng che chắn lửa giận của dòng sông thời gian.
Máu thịt trên lưng hắn bị sức mạnh thời gian xé toạc.
Mà sâu trong sương mù đỏ Chung Sơn, sát khí đang cuộn trào của Chúc Cửu Âm đột ngột dừng lại, hắn chớp mắt kêu lên:
——Không phải ta làm!
Hắn còn chưa kịp ra tay mà! Lần này thật sự là trật tự thời gian nổi giận trừng phạt rồi!
Không ai để ý đến lời tự biện minh của hắn.
Tiêu Trầm Nghiên bảo vệ Phạn U, trong khoảnh khắc dòng sông thời gian gào thét, rào chắn thời gian vững như thành đồng cũng xuất hiện khe hở.
Cơ hội mong manh này, ở giữa ranh giới sinh tử.
“Đi!”
Tiêu Trầm Nghiên dùng sức lực cuối cùng đóng lại Phong Tư Ngọc Môn, hạ phong ấn, sau đó nắm lấy vai Phạn U muốn mang hắn đang hấp hối rời đi.
Thanh Vũ cũng nhìn thấy tia hy vọng đó, nàng không để ý đến cơn đau gân đứt xương tan, nàng thoát khỏi vòng tay Thái Nhất lao về phía rào chắn, dùng tay chặn lại khe hở kia không cho nó khép lại.
Từng tấc máu thịt trên tay nàng bong ra, trong nháy mắt lộ ra xương trắng.
Ngay vào khoảnh khắc cuối cùng này Tiêu Trầm Nghiên phá vỡ rào chắn lao vào.
Trong mắt Thanh Vũ lóe lên tia vui mừng, nàng nhìn Phạn U:
“Phụ thân——”
Cộp.
Một hòn đá nhỏ từ trong lòng Thanh Vũ lăn ra.
Từ hòn đá nhỏ tỏa ra một quầng sáng bay về phía Phạn U.
Tứ chi của Phạn U đã hòa vào Phong Tư Ngọc Môn, Tiêu Trầm Nghiên mang theo chỉ là thân thể tàn phế của hắn.
Thời gian vào khoảnh khắc này như bị cố ý làm chậm lại.
Phạn U nghe thấy tiếng ‘phụ thân’ đó.
Hắn nhìn nàng toàn thân đầy máu, dáng vẻ chật vật.
Nhìn thấy nàng sinh ra từ địa phủ, mở mắt trong bóng tối, vươn tay về phía hắn.
Nhìn thấy nàng bi bô tập nói lúc nhỏ, thấy nàng lẫm chẫm tập đi đuổi theo sau lưng mình.
Thấy nàng dần dần lớn lên, bước lên vị trí cao đó.
——Lão già.
——Phạn U.
——Ta mặc kệ, ta mặc kệ, ta chính là muốn theo họ ngươi, từ nay ta sẽ gọi là A La Sát Thiên, nghe thật oai phong!
“Sát Sát…”
Phạn U mỉm cười với nàng.
Mà quầng sáng bay ra từ hòn đá nhỏ đã che khuất tầm mắt của Thanh Vũ, mọi thứ xung quanh trở nên chậm chạp, chỉ có tốc độ của quầng sáng đó không đổi, nó lao về phía Phạn U.
Đẩy Tiêu Trầm Nghiên ra.
Đẩy Thanh Vũ ra.
Cũng đẩy Phạn U trở về dòng thời gian ban đầu, thời gian tự điều chỉnh lại, những nhánh sông hỗn loạn tự quay về dòng chảy vốn có.
Cơ thể Phạn U vỡ thành từng mảnh, hóa thành vô số âm văn phức tạp như những chiếc đinh đâm vào Phong Tư Ngọc Môn, cánh cửa đã đóng lại ầm ầm sụp đổ.
Thời gian trở lại quỹ đạo.
Thanh Vũ tê liệt ngồi trên mặt đất, bàn tay vẫn đưa ra giữa không trung, trong mắt trống rỗng mịt mờ.
“Phụ thân…”