Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 487.




Bốn người Thanh Vũ bị Chúc Cửu Âm ném ra khỏi thần vực, tiếng gầm gừ tức giận ‘Cút cút cút cút cút’ vang vọng trong đầu bốn người, hồi lâu không tan.

Ra khỏi thần vực thời gian bọn họ liền quay trở lại lồng máu thịt của Vu tộc.

Chính xác mà nói, bây giờ đã chẳng còn lồng máu thịt nào nữa.

Dưới sự nghiền ép mạnh mẽ của Thông Thiên Thụ, lồng máu thịt đã bị phá hủy hoàn toàn, Thập Vu đều bị tiêu diệt.

Nam Phương Quỷ Đế và Mị Tô sau khi cảm nhận được khí tức của Thanh Vũ lập tức xuất hiện, hai con quỷ nhìn thấy bộ dạng đầy thương tích của Thanh Vũ đều biến sắc.

Thanh Vũ nhe răng trắng, cười toe toét với họ, còn giơ sợi dây trên cổ lên, khoe khoang nói: “Ta tìm thấy phụ thân rồi!”

Đôi tay nàng vẫn còn lộ xương trắng, nhưng nụ cười rạng rỡ đắc ý lại như xưa.

Nữ tữ trước đó suýt chút nữa tan vỡ trong dòng sông thời gian dường như chưa từng xuất hiện.

Nam Phương Quỷ Đế và Mị Tô không biết bọn họ quay về quá khứ đã xảy ra chuyện gì, thấy nàng tuy bị thương nặng nhưng tinh thần vẫn như xưa cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trong lòng tuy còn vài nghi ngờ nhưng không vội hỏi ngay lúc này.

Thanh Vũ bọn họ lúc này mới quan sát xung quanh, phát hiện ra điểm bất thường.

Trong phạm vi bao phủ của Thông Thiên Thụ, không chỉ có sinh sinh chi khí cuồn cuộn mà còn có một số đốm sáng như phù du lơ lửng trong đó.

“Những đốm sáng này là…”

Nam Phương Quỷ Đế: “Tàn hồn của tộc nhân Vu tộc.”

Vân Tranh theo bản năng nhíu mày.

Thanh Vũ cảm thấy với tính cách của Nam thúc và Mị Tô, chắc chắn sẽ đuổi cùng giết tận những tàn hồn Vu tộc này.

Tàn hồn sở dĩ còn lưu lại, chỉ có thể là… Thông Thiên Thụ không muốn.

“Là Thông Thiên Thụ không muốn giết sạch bọn họ.” Thái Nhất khẳng định suy đoán của Thanh Vũ, ánh mắt có mấy phần phiền muộn, hắn trầm ngâm nói: “Thật ra vào thời thượng cổ Vu tộc không điên cuồng như bây giờ.”

“Sự diệt tộc trong quá khứ của họ không hoàn toàn là do làm ác, trong một tộc người có thiện có ác vốn là bình thường, trong Vu tộc cũng có rất nhiều người bình thường an phận sống qua ngày, nguyên nhân thực sự khiến họ bị diệt vong là vì tranh đoạt thần quyền.”

“Sau đó, tàn hồn chấp niệm của họ bị mắc kẹt ở chiến trường ngoại vực, ở nơi này lâu ngày, dù là người bình thường cũng sẽ phát điên, huống hồ họ vốn đã chết trong uất hận.”

“Xích Du và Thập Vu bảo tồn được ý thức và linh trí, bọn họ chính là bộ não và tứ chi, mưu đồ việc trở lại.”

“Nhưng những người Vu tộc bình thường kia, họ chỉ là từng khối máu thịt trong lồng máu thịt, trong đó họ không có ý chí tự chủ, mọi thứ đều tuân theo ý chí của bộ não.”

Vân Tranh nghe xong, sát ý đối với những tàn hồn Vu tộc này giảm đi đôi chút, nhưng đối với Vu tộc, hắn theo bản năng là không thích.

Shopee tech zone
Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên đối với Vu tộc tự nhiên cũng không có hảo cảm.

Nhưng nếu đứng ngoài lập trường cá nhân mà nhìn, những tộc nhân bình thường bị thao túng này chỉ là nạn nhân trong kiếp nạn này.

“Thông Thiên Thụ tha cho họ một mạng, có phải đại diện cho Thiên Đạo cũng không muốn giết họ không?” Thanh Vũ hỏi: “Vu tộc vẫn luôn cảm thấy Thiên Đạo không dung họ.”

“Thiên Đạo sẽ không thiên vị ai,” Thái Nhất nói, ánh mắt mang ẩn ý sâu xa, nhìn về phía nữ nhi và hiền tế nhặt được: “Được Thiên Đạo ưu ái thì phải gánh vác nhiều trách nhiệm và gánh nặng hơn, nếu không kết cục sẽ thê thảm hơn bất kỳ ai.”

Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên không hề bất ngờ.

Có được ắt có mất, con cưng của Thiên Đạo vốn không dễ làm như vậy.

“Những tàn hồn Vu tộc này đã được Thông Thiên Thụ tẩy rửa, đã không còn sát khí, nhưng xử lý thế nào là vấn đề.” Thái Nhất nói: “Nếu để họ lại ngoại vực chỉ sợ không bao lâu nữa lại bị sự hỗn loạn ô uế ở nơi này ăn mòn.”

“Đến lúc đó, cho dù không xuất hiện lồng máu thịt thứ hai cũng sẽ biến thành những con quái vật mới khiến người ta đau đầu.”

“Nhân gian có tiếp nhận Vu tộc hay không ta không biết nhưng địa phủ sẽ không.” Nam Phương Quỷ Đế đột nhiên mở miệng, “Quỷ vật vốn nhỏ nhen, thù dai.”

Hắn liếc nhìn Thanh Vũ, ý tứ rất rõ ràng là nếu ngươi dám nhận cái mớ hỗn độn này, thúc thúc ta đây sẽ lật bàn với ngươi.

Thanh Vũ chớp mắt, nàng là loại quỷ rộng lượng đó sao? Nam thúc có hiểu lầm gì về nàng không vậy?

Tiêu Trầm Nghiên: “Dân chúng nhân gian sợ hãi Vu tộc, e rằng cũng sẽ không chấp nhận.”

Lời hắn vừa dứt, đám tàn hồn như phù du kia liền hoảng sợ, vội vã tụ tập về phía Vân Tranh như đàn gà con đang tìm gà mái.

Vân Tranh: “…”

Vẻ mặt hắn khó hiểu: “Bọn họ tìm ta làm gì…”

Thanh Vũ thấy vậy lại hiểu ra nguyên do: “Có lẽ là vì đại ca là nửa vu duy nhất còn tồn tại trên thế gian hiện nay.”

Vân Tranh: “…” Thật sự không muốn làm cái nửa vu này.

“Có lẽ có một nơi có thể tạm thời dung nạp những tàn hồn Vu tộc này.” Tiêu Trầm Nghiên đột nhiên nói: “Đảo Bồng Lai.”

Thập châu tam đảo, Bồng Lai tiên đảo, nơi đó vốn là địa bàn trước đây của Thương Minh.

Sau khi bàn bạc như vậy, Vân Tranh cũng gật đầu đồng ý, những tàn hồn kia tụ tập về phía hắn hóa thành một chiếc nhẫn đeo trên ngón cái tay trái của hắn.

Vân Tranh: “…” Cảm giác không nói nên lời, kỳ quái.

Hắn vì Vu tộc mà gặp không ít kiếp nạn, cũng vì Vu tộc mà có được sức mạnh phi thường, bây giờ tàn hồn còn lại của Vu tộc đều trở thành thuộc hạ của hắn, răm rắp nghe theo hắn.

Còn về việc tại sao những tàn hồn này không đi tìm Tiêu Trầm Nghiên, trước hết không nói Tiêu Trầm Nghiên đã nuốt chửng Xích Du, sự tồn tại của hắn và Thanh Vũ chính là bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng tàn hồn Vu tộc.

Đừng nói là đi tìm, ngửi thấy mùi thôi cũng phải tránh xa rồi!

Chuyến đi ngoại vực này Hồng Mông Cốt đã được Vân Tranh luyện hóa, nguy cơ của Thanh Đế tộc đã được giải quyết, Thập Vu đã bị diệt, ruột Nữ Oa cũng đã đến tay, Thanh Vũ còn tìm được hòn đá nhỏ.

Coi như thu hoạch đầy đủ.

Thiếu sót duy nhất chính là…

Nàng và Tiêu Trầm Nghiên nhìn đóa hoa nhỏ khô héo cắm trên đầu Vân Tranh, Vân Tranh gỡ đóa hoa từ trên đầu xuống, sắc mặt cũng ảm đạm vô cùng: “Diệu Pháp là vì bảo vệ ta mới chết.”

Tiêu Trầm Nghiên: “Nha đầu ấy vẫn còn một tia khí tức.”

Vân Tranh gật đầu, một lý do khiến hắn luyện hóa Hồng Mông cốt xong vẫn không tỉnh lại được là vì hắn luôn cố gắng giữ lại tia khí tức đó của Diệu Pháp.

“Ta có thể cảm nhận được có một luồng sức mạnh vẫn luôn không ngừng xé rách khí tức và sinh cơ của Diệu Pháp.”

“Chắc là Diệu Âm.” Tiêu Trầm Nghiên nhíu mày, “Nàng ta và Diệu Pháp là song sinh liên hoa, trước đó nàng ra tay tập kích Diệu Pháp, từ đó tu vi và sinh khí của Diệu Pháp liên tục bị nàng ta rút đi.”

Ánh mắt Thanh Vũ khẽ động: “Nếu nàng ta có thể hút đi tu vi sinh khí của Diệu Pháp, vậy tìm được nàng ta, chỉ cần đảo ngược cấm thuật, chẳng phải có thể để Diệu Pháp ngược lại hút về từ người nàng ta sao? Như vậy Diệu Pháp có thể sống lại?”

“Về lý thuyết thì có thể.”

Vân Tranh hít sâu một hơi, đè nén nỗi lòng dâng trào.

Hắn cẩn thận cất đóa hoa nhỏ khô héo vào sát người, chỉ cần có hy vọng là tốt rồi, hắn nhất định phải cứu Diệu Pháp trở về!

“Đúng rồi, phụ thân người đến tìm chúng con, có gặp Thái Thần thúc không?”

Thái Nhất gật đầu: “Ta gặp họ trước, yên tâm, họ đã an toàn trở về tam giới rồi.”

“Nhưng lần này trở về có hai chuyện phải nói cho các con biết trước, một chuyện tốt, một chuyện xấu.”

Thanh Vũ: “Nói chuyện xấu trước đi.”

Thái Nhất: “Thiên hậu mất tích rồi.”

Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên đồng loạt nhíu mày.

Lão yêu bà mất tích?

“Xem ra khoảng thời gian chúng ta rời đi Thần tộc rất náo nhiệt nha, trước khi bà ta mất tích đã xảy ra chuyện gì? Là chuyện tốt phụ thân nói?”

“Coi như vậy đi.” Thái Nhất thuận miệng nói: “Thiếu Hành đọa ma rồi, bây giờ Thần tộc đã không còn Thiên đế, ta đã đóng băng thần thức thần cốt của hắn, giao cho tiểu Di Nhan xử lý.”

Thanh Vũ lúc này mới nhận ra ‘Thiếu Hành’ là cái tên của cẩu Thiên đế.

Nàng hít một tiếng, a, phụ thân mạnh mẽ như vậy sao!

Tiêu Trầm Nghiên thì nhạy bén chú ý đến ba chữ.

Nhạc phụ gọi con gà lông trắng kia là… tiểu Di Nhan.

Cách gọi này… thật thân thiết nha.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận