Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 493.




Thanh Vũ thực sự rất muốn hỏi thăm xem Thanh Loan thần tướng có tỏ tình với Mẫu thân nhà mình không.

Tuy nhiên, dưới sự áp chế huyết mạch, Thanh Vũ vẫn từ bỏ ý định xem náo nhiệt, để tránh chính mình trở thành trò náo nhiệt.

Làm nữ nhi hiếu thuận một lúc, Thanh Vũ từ Trấn Quốc Hầu phủ đi ra, ngẩng đầu liền thấy hai con quỷ.

“Đồ quỷ chết tiệt~”

“Sát Sát bệ hạ tôn kính nhất của nô gia, nô gia nhớ người chết đi được~”

Dạ Du cười tủm tỉm, vẫn là bộ dạng đáng ăn đòn kia.

Hoàng Phong vẫn một tiếng nô gia, hai tiếng nô gia, tranh trước mặt Dạ Du muốn chen đến bên cạnh Thanh Vũ.

Thanh Vũ cười toe toét, giơ hai tay lên.

Hoàng Phong lập tức chen tới, đứng bên trái Thanh Vũ, Dạ Du cũng bay đến bên phải nàng, cong lưng xuống.

Thanh Vũ một trái một phải, khoác vai bá cổ: “Đi thôi~ Trước tiên tìm chỗ uống vài chén~”

Ba mươi năm nhân gian, thay đổi quả thực rất lớn.

Chỉ nói diện tích kinh thành này cũng lớn hơn gấp đôi so với trước đây, điều thú vị nhất chính là người đi đường trên phố này, không ít người trên người đều dính linh khí, vậy mà là người tu đạo.

Phố Huyền Vũ phía nam thành, Bất Quy Lâu.

Thanh Vũ ngồi trong nhã gian tầng năm, nhìn người đi lại phía dưới, uống rượu ngon do Hoàng Phong đưa đến miệng, miệng vừa mở, Dạ Du lại nhét vào một quả nho.

Thanh Vũ nhổ vỏ ra, lườm hắn: “Đều không biết bóc vỏ sao, còn cần bản tọa nhắc nhở ngươi?”

Dạ Du liếc trắng nàng một cái, “Được rồi đấy, chỉ rời đi có chút xíu thời gian, ngươi làm như đi cả vạn năm mới về vậy.”

Hoàng Phong nhân cơ hội nói lời gièm pha: “Bệ hạ à, Dạ Du hắn kiêu ngạo lắm, nói về hầu hạ người vẫn là nô gia giỏi hơn, những ngày người rời đi nô gia là sống một ngày bằng một năm à~”

Hoàng Phong là tranh thủ mọi cơ hội muốn tranh sủng, hàn quang trong mắt Dạ Du lóe lên, mắt thấy hai con quỷ sắp đánh nhau rồi, Thanh Vũ không hề có ý ngăn cản.

Ở ngoại vực đánh đánh giết giết lâu như vậy, đừng nói còn khá nhớ bộ dạng đám quỷ dưới tay đấu đá thành gà chọi mắt đỏ.

Chỉ là hai quỷ còn chưa đánh nhau, dưới lầu đã có người đánh nhau trước rồi.

Là hai nhóm người đánh nhau — một nhóm mặc đồ đen, lưng đeo mặt quỷ hung tợn; nhóm còn lại là nho sinh áo lam.

Nhóm người đeo mặt quỷ trông dữ dằn, đáng lý phải chiếm ưu thế, nào ngờ tình thế nghiêng hẳn về phía nho sinh áo lam — mỗi người đều tràn đầy “võ đức”, miệng niệm thánh ngôn, xắn tay tung vài quyền là khiến đám mặc đồ đen ngã lăn ra đất..

Thanh Vũ xem mà tặc lưỡi khen, tiện tay vốc một nắm hạt dưa: “Đây là hai nhóm tu sĩ phải không?”

Đồ hiphop trẻ em
“Bây giờ tu sĩ nhân gian nhiều như lá mùa thu rồi sao? Là từ Thập châu tam đảo qua?”

“Không phải.” Vẻ mặt Dạ Du vi diệu: “Khi xưa ngươi và biểu muội phu thay đổi khí vận nhân gian, không ít dân chúng phàm trần đều sinh ra linh căn, sau đó Mục phu nhân mở rộng con đường tu luyện, giúp thêm nhiều người có cơ hội bước vào con đường tu đạo.”

Thanh Vũ gật đầu, chỉ vào nhóm nho sinh áo lam phía dưới: “Bọn họ tu chính là Ngôn Linh đạo? Vừa rồi xuất khẩu thành chương mượn dùng sức mạnh ngôn linh của thánh nhân, phương pháp tu luyện này khá độc đáo.”

“Còn về đám người đeo mặt nạ quỷ áo đen kia…” Thanh Vũ vốn còn đang cười, dần dần không cười nổi nữa, “Nhóm người đó tu chính là quỷ đạo?”

Dạ Du ho khan một tiếng, “Nhóm người đó là môn đồ La Sát, tu Lục Thiện Quỷ đạo.”

Hai mắt Thanh Vũ tóe lửa: “Tu quỷ đạo mà bị đám nho sinh đè đầu cưỡi cổ đánh? Đám mất mặt này ai thu nhận vào thế hả?”

Dạ Du chớp chớp mắt: “Lục Kiều đó, nàng ta là Bích La Sát do ngươi đích thân phong đấy.”

Răng hàm Thanh Vũ ngứa ngáy, chẳng buồn nhìn đám môn đồ La Sát kia nữa.

Nàng vốc một nắm hạt dưa ném xuống dưới.

Hạt dưa vốn nhẹ, rơi như hoa rơi khắp nơi, vậy mà rơi trúng đầu từng tên môn đồ La Sát một cách chuẩn xác, khiến ai nấy đều choáng váng như bị ai đó gõ thẳng một gậy lên đầu.

Ngay khi đang ong ong đầu óc, một giọng nói vang lên bên tai:
——La Sát quỷ đạo, lấy giết chóc ngăn chặn chiến tranh, hung mãnh không sợ hãi.
——Nhát gan như vậy, tu cái rắm gì La Sát quỷ đạo, không bằng cút đi gánh phân!

Hai chữ ‘gánh phân’ như vang vọng trong tai.

Một luồng dũng khí trào dâng trong lòng các môn đồ La Sát, bọn họ gào lên bật dậy, khiến đám nho sinh đang đè ép bọn họ bằng ngôn linh cũng phải giật mình.

Nhóm nho sinh cũng nhìn thấy nắm hạt dưa từ tầng năm của Bất Quy Lâu ném xuống, ban đầu không mấy để tâm nhưng giờ thì lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Đây là có cao nhân giúp đỡ nhóm môn đồ La Sát này sao?

Nho sinh đứng đầu trong nhóm miệng đọc ngôn linh: “Thiên địa hữu chính khí, hạo nhiên bất khả địch, quỷ lực tiêu tán!” (Trời đất có chính khí, hạo nhiên không thể địch, quỷ lực tiêu tan!)

Chính khí ngưng tụ thành lồng giam định trấn áp môn đồ La Sát, nhưng lần này lại không thể áp chế được quỷ khí đang bốc lên hừng hực từ thân họ.

Tình thế đảo ngược, nhóm nho sinh sắp bị đánh, nho sinh đứng đầu lấy ra một bức họa, bức tranh đó vừa ném ra, từ trong đó bước ra một vị chiến tướng cao hai trượng, tay cầm rìu lớn.

Chiến tướng khí thế hung hãn, đôi mắt đỏ như máu, chỉ một búa đã chém tan quỷ khí của nhóm môn đồ La Sát..

Lúc nhóm nho sinh và môn đồ La Sát này đánh nhau, dân chúng xung quanh xem náo nhiệt không ít.

Nếu là ba mươi năm trước, dân chúng nhìn thấy tình huống này chắc chắn sẽ tránh xa, nhưng bây giờ tu sĩ nhập thế đã thành bình thường, kiểu đánh nhau này thường xuyên thấy.

Hơn nữa triều đình quản chế cực nghiêm, nếu làm tổn thương người thường, những người tu hành này đều phải chịu hình phạt gấp bội.

Nhưng sau khi chiến tướng kia được xuất hiện, dân chúng xung quanh không hiểu sao lại đột nhiên kích động hưng phấn, không ít người thậm chí còn hét lớn:
“Giết!”

“Đánh chết bọn họ!”

Trên lầu, đôi mắt Thanh Vũ hơi híp lại, Dạ Du và Hoàng Phong cũng đồng loạt nhíu mày.

“Đem bức tranh đó lên cho ta xem.” Thanh Vũ mở miệng.

Hoàng Phong lập tức đứng dậy “Nô gia liền lấy đến.”

Nàng ra đến cửa sổ, giơ tay vẫy nhẹ, chiến tướng vừa rồi lập tức bị thu về bức họa, cuộn lại bay lên lầu.

Tình hình lập tức thay đổi.

Dân chúng cũng như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức bình tĩnh lại, không ít người gãi gãi đầu, vẻ mặt còn có chút mơ hồ, không biết mình vừa rồi hò hét lung tung cái gì, sao lại đột nhiên kích động thế nhỉ?

Cuộc đánh nhau của nhóm môn đồ La Sát và nhóm nho sinh lập tức dừng lại, mọi ánh mắt đều hướng lên lầu.

Thanh Vũ chẳng thèm để ý đám tiểu tử kia, ánh mắt chăm chú vào bức họa — chiến tướng vẽ trong tranh oai phong lẫm liệt, nhưng điều khiến nàng quan tâm chính là luồng sát khí ẩn trong nét mực của bức tranh.

Dạ Du nhìn thần sắc của Thanh Vũ, liền đứng dậy ra hiệu cho đám nho sinh: gọi bọn họ lên lầu.

Nhóm nho sinh có chút bất an, người có thể ăn uống ở tầng năm Bất Quy Lâu, đâu phải người thường.

“Chi Lan huynh, e là không phải người dễ đối phó, lúc nãy chính người trên lầu ra tay giúp đám môn đồ La Sát đó.”

Nho sinh bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, vẻ mặt căng thẳng.

Nhóm môn đồ La Sát thấy vậy đồng loạt cúi người hành lễ: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở, không biết có thể cho vãn bối được đích thân bái tạ?”

Dạ Du không lên tiếng, nhìn về phía Thanh Vũ.

Thanh Vũ vẫn nhìn chằm chằm bức tranh kia, gật đầu.

Dạ Du lúc này mới đồng ý cho đám người này đều lên lầu.

Du Chi Lan dẫn đầu nhóm nho sinh cùng môn đồ La Sát cùng lên lầu, hai bên phân biệt rõ ràng, vẫn nhìn nhau không thuận mắt, nhưng càng lên cao, bọn họ hô hấp đều cẩn thận hơn.

Phố Huyền Vũ, Bất Quy Lâu, đây đâu phải là nơi bình thường.

Bây giờ nhân gian có hai vị thánh linh, thánh linh Thanh Long Lê Kha chính là Hoàng đế bệ hạ năm xưa đích thân chỉ điểm sắc phong, còn thánh linh Huyền Vũ càng không tầm thường, đó là người gọi Minh đế bệ hạ là tỷ tỷ.

Đừng thấy con phố Huyền Vũ này đầy tửu quán kỹ viện, nhưng toàn bộ sản nghiệp đều là của thánh linh Huyền Vũ.

Mà tầng năm của Bất Quy Lâu lại là nơi đặc biệt nhất — xưa nay chưa từng có ai được lên tầng này! Ngay cả hai vị đại nhân Bích La Sát và Xích Dạ Xoa do Minh đế phong cũng chỉ được ngồi ở tầng bốn.

Một đám tiểu tử mang lòng lo sợ bước vào tầng năm, bên trong vang lên một tiếng “Vào”, một đám người cung kính bước vào hành lễ.

Nửa ngày không ai trả lời, đám tiểu tử này cũng không dám ngẩng đầu.

Cho đến khi một giọng nữ lười biếng vang lên: “Ngẩng đầu hết lên đi, ngoài kia dám đánh nhau loạn xạ, giờ vào đây lại giả làm cút non sợ chết?”

Mọi người lúc này mới ngẩng đầu, nhìn rõ ba người trong phòng, không ít người ngẩn người sững sờ.

Nam nhân dịu dàng mỉm cười kia lại khiến người rợn tóc gáy — như chỉ cần nhìn lâu một chút liền gặp đại họa.

Mỹ phụ bên kia dù cười kiều diễm, nhưng cây kim dài trong tay lại khiến ai nấy lạnh sống lưng.

Nhưng đáng sợ nhất vẫn là người ngồi bên cửa sổ — dung mạo kiều diễm mị hoặc, y phục đỏ rực như đóa bỉ ngạn nơi địa phủ, ánh mắt thâm sâu khó lường như có thể nhìn thấu linh hồn họ..

Hoàng Phong bật cười: “Bảo các ngươi ngẩng đầu, chứ có bảo các ngươi nhìn chằm chằm mãi đâu, một lũ nhóc con, gan cũng lớn thật.”

Mọi người lập tức cúi đầu, đầu óc trống rỗng — ba người kia rõ ràng không tỏa ra chút khí tức nào, vậy mà vẫn khiến người khác cảm thấy áp lực như núi đè.

Thanh Vũ không vòng vo:

“Bức họa này từ đâu mà có?”

Du Chi Lan hít sâu một hơi, bước lên một bước hành lễ nhưng lại không trả lời ngay:
“Dám hỏi tiền bối, bức tranh này có gì không ổn?”

Thanh Vũ liếc nhìn tiểu tử này vài cái, vừa rồi bức tranh này chính là hắn lấy ra.

“Tiểu tử, biết rõ còn cố hỏi thì không hay đâu.”

Du Chi Lan giật mình, khoảnh khắc tiếp theo, miệng hắn lại không khống chế được mở ra, từng chữ một nói:
“Bức tranh này là phu tử tại hạ tặng, chiến tướng trong tranh chính là người vẽ.”

Trả lời xong, hai đầu gối Du Chi Lan mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, mồ hôi trên trán hắn lăn dài, rất muốn đứng dậy nhưng cơ thể không nghe lời.

Mà lời nói tiếp theo của Thanh Vũ lại khiến hắn kinh hãi thất sắc.

“Chiến tướng trong bức tranh này là dùng máu và xương người làm mực, oán khí và sát khí làm hồn.”

“Tu chính khí mà lại cầm thứ hung vật tà ác này, tiểu tử, đạo ngươi tu đường lối cũng khá hoang dã đó nha.”

Du Chi Lan ngơ ngác ngẩng đầu, “Sao có thể!”

Thanh Vũ lười nói nhảm, ra hiệu Dạ Du: “Mang người về, tiểu tử và cả bức họa này đều có vấn đề.”

Các nho sinh khác thấy vậy muốn nói giúp hắn nhưng áp lực kinh khủng áp chế khiến bọn họ căn bản không thể mở miệng.

Môn đồ La Sát bên kia thấy Du Chi Lan gặp nạn còn có chút ý tứ xem kịch vui, Thanh Vũ nhìn thấy vẻ mặt đám gia hỏa này, nhếch môi cười lạnh:
“Một lũ chó nhát gan, còn mặt mũi nào mà cười nhạo người khác?”

“Quỷ xí trong địa phủ còn gan dạ hơn các ngươi, đúng là bôi tro trát trấu vào mặt quỷ giới!”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận