Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 514.




Meo?

Huyền Miêu Miêu lắc đầu lắc tai, miệng kêu “meo meo” rồi hỏi:

— Có gì kỳ quái chứ?

Thanh Vũ khẽ ngửi mùi hương còn sót lại trên chiếc lông vũ, cau mày nói:
“Phản ứng của Di Nhan thật là kỳ lạ, mùi khí linh hồn mẫu thân hắn cũng cổ quái.”

Thanh Vũ và Di Nhan từng hợp tác làm vô số việc thất đức, chỉ cần hắn hóp mông là nàng biết hắn sắp đánh rắm hay làm trò gì.

Di Nhan chắc chắn cũng đã phát hiện dị thường trên người Di Thiên Loan, nếu không thì sao lại đột nhiên đưa nàng một chiếc lông của Di Thiên Loan?

Thanh Vũ cẩn thận cất lông vũ vào người rồi lại đi quanh phế tích núi Côn Luân một vòng nhưng vẫn chẳng phát hiện ra gì, cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào khác thường.

Huyền Miêu Miêu nghi hoặc hỏi:

— Đã biết con gà lông trắng kia cùng mẫu thân hắn đều có điểm bất thường, chủ mẫu để hắn lại tổ châu một mình, chẳng phải là không ổn sao?

“Cái mạng hắn cứng lắm, giờ lại có cẩu Thương Minh ban cho thần ấn gió, muốn giết cũng chẳng dễ gì đâu.”

Hơn nữa, đã là bất thường mà chỉ một mình Di Nhan cảm nhận được, nếu ta ở lại, chưa biết chừng bất thường ấy lại chẳng xuất hiện.

Thanh Vũ thu hồi lông vũ của Di Thiên Loan định trở về Bồng Lai. Nào ngờ nửa đường lại có một chiếc lông trắng bay tới, chính là lông của Di Nhan.

Nàng bắt được chiếc lông, liền nghe thấy thanh âm hớn hở của Di Nhan truyền ra từ trong lông:

“Tiểu oan gia ~ Mẫu thân ta tỉnh rồi ~ Nàng đi sớm quá đấy!”

“Mau mau tắm rửa chải chuốt đi nào, tực phụ xấu sắp phải ra mắt bà bà rồi, có kích động không? Có vui không?”

Huyền Miêu Miêu nghe tới đâ, lông dựng hết cả lên như nhím xù gai.

Thanh Vũ búng đầu mèo nó một cái rồi bóp nát chiếc lông trong tay, cười nhạt lẩm bẩm:

“Thật là trùng hợp… lại tỉnh dậy đúng lúc này…”

Nhưng mà…

Giọng của con chim điên kia nghe phấn khởi quá mức, chẳng giống thật chút nào.

Ánh mắt Thanh Vũ lóe lên tia sáng lạnh, vỗ mông Huyền Miêu Miêu:
“Chạy nào, nhanh lên.”

“Minh Vương Thiên Loan tỉnh lại, sao có thể không tắm rửa sạch sẽ để nghênh giá cho được?”

Tại Bồng Lai.

Giày nam nữ
Lúc này cũng đang náo nhiệt vô cùng.

Tốc độ của Khổng Hạo cùng các vị thần tướng quả thật không chê vào đâu được, trong thời gian ngắn đã tra xét khắp Thập châu tam đảo.

Kết quả cũng không ngoài dự đoán: tất cả đệ tử từng tiến vào phế tích Côn Luân đều bị nhiễm “khí xám thần bí”.

Chỉ là, lần này khí xám kia vô cùng ngoan cố, dù có dùng bao nhiêu pháp lực cũng không thể trục xuất được nó ra khỏi thân thể các đệ tử.

Bất đắc dĩ, họ đành phải mang toàn bộ những người bị nhiễm trở lại Bồng Lai.

Thương Minh dẫn theo Vân Tranh đến vùng tây Bồng Lai, khai mở một vùng “tịnh thổ”, bố trí những tàn hồn của Vu tộc tại đó.

Tàn hồn bám vào cây cỏ trong tịnh thổ, theo gió mà sinh trưởng.

Sau khi hoàn tất hai người mới trở về quảng trường Tiên Sơn, nơi giờ đây người người tụ tập, không khí căng thẳng bất an.

Việc khí xám thần bí không thể giấu nổi.

Đám đệ tử tiên môn đều biết mình đã nhiễm thứ không sạch sẽ, ngay cả thượng thần của tam thập lục trùng thiên cũng bó tay thì họ sao có thể không lo sợ?

Thương Minh và Vân Tranh vừa đến liền cảm nhận được một luồng uế khí hỗn tạp âm u như đầm lầy sủi bọt quanh quảng trường.

Thương Minh giơ tay kết ấn, hạ lệnh:
“Tịnh tâm ——”

Thanh âm hóa thành Phạn âm, lời như mưa lành, từ từ rơi xuống, rửa sạch tâm trí đệ tử tiên môn, lập tức xoa dịu cảm xúc bất an của họ.

Tâm thần trở nên sáng suốt, mọi người cũng yên tĩnh trở lại, hoặc là hiếu kỳ, hoặc là kính sợ mà nhìn về phía hai người.

Thế nhưng, cảm xúc này chưa duy trì được bao lâu liền bị một tiếng nữ nhân lôi đình cuồng phong và một con ảnh thú to như hắc hổ giáng trần đánh tan.

“Làm cái gì đấy hả!”

“Đám gà con đang họp đại hội à?”

Thanh Vũ từ lưng Huyền Miêu Miêu nhảy xuống, Huyền Miêu Miêu nhìn các đệ tử đang hóa đá xung quanh, cố tình gầm một tiếng, dọa cho cả đám ngã ngửa mông ngồi phịch xuống đất.

Thanh Vũ xắn tay áo, bước từng bước mạnh mẽ về phía Thương Minh, khí thế hung hãn như muốn ra tay giết người.

“Vũ Vũ…” Vân Tranh vô thức bước tới trước.

Thanh Vũ vươn tay khoác cổ hắn, tay phải vung lên, một tay khóa cổ Thương Minh, gằn giọng:

“Có chuyện lớn cần phải bàn!”

Cứ thế, nàng áp cổ kéo đi, để lại một đám đệ tử tiên môn mặt mũi kinh ngạc và nghi hoặc.

Thanh Loan cảm khái:
“Vẫn là Sát Sát bệ hạ có phong thái, khóa cổ Thương Minh điện hạ cứ như dắt chó vậy.”

Khổng Hạo liếc hắn một cái rồi lại nhìn đám đệ tử bị dọa sợ tè ra quần, nhịn không nổi nói:

“Làm loạn thì nàng ấy luôn là số một.”

Dạ Du liếc mắt:
“Dắt chim… À không, Khổng Hạo Thượng thần có ý kiến gì với bệ hạ của ta chăng?”

Sắc mặt Khổng Hạo đen thui, trừng mắt lạnh lùng:
“Không, dám.”

Chỉ có Thanh Loan là ngây thơ không hiểu gì, nghiêng đầu hỏi:
“Dắt chim? Dắt chim gì vậy?”

Cơ mặt Khổng Hạo giật giật, Dạ Du nhếch mắt cười:

“Dắt chim hay không dắt chim, chẳng qua chỉ là sở thích nho nhỏ của Khổng Hạo Thượng thần mà thôi.”

“Hạo huynh, huynh nuôi chim từ khi nào vậy?” Thanh Loan ngây thơ hỏi.

Khổng Hạo: “……”

Khổng Hạo quay lưng bỏ đi, hắn và đám quỷ này đúng là xung khắc đủ đường!

Các vị thần tướng hiểu rõ danh xưng “Chiến thần dắt chim” của Khổng Hạo, mặt đỏ tới mang tai, hồi tưởng những ký ức đau thương trong đời mới nhịn được cười thành tiếng.

Thanh Loan gãi đầu:
“Chim đáng yêu thế mà, dắt đi chơi thì sao? Sao mặt Hạo huynh lại đen thế nhỉ?”

Dạ Du chỉ cười không đáp, âm thầm cất giữ công lao.

Ánh mắt hắn chuyển sang nhìn phía Quỷ Vương Tông, nơi một thanh niên đang được các sư huynh đệ vây quanh. Người đó như cảm nhận được ánh nhìn liền nghiêng đầu nhìn lại.

Nhưng Dạ Du đã thu hồi ánh mắt.

“Dao Quang, ngươi nhìn gì vậy?”

Tiêu Dao Quang quay đầu lại, mỉm cười với các sư huynh đệ:
“Không có gì, chỉ là cảm thấy có người đang nhìn mình.”

“Vừa rồi có phải là A La Sát Thiên Bệ hạ không? Đúng là uy vũ oai phong.”

“Dao Quang, lần sau nếu qua được khảo thí của địa phủ, chúng ta có thể theo hầu vị bệ hạ ấy rồi phải không?”

“Trước mắt thì cứ lo giải quyết khí xám thần bí này đã, không rõ nó là gì, nghe đệ tử Cốc Bách Thú nói khí ấy có thể làm loạn tâm trí người ta.”

“Hối hận quá, sớm biết vậy thì đã chẳng nên bước vào phế tích Côn Luân.”

Tiêu Dao Quang an ủi đồng môn:
“Đã có A La Sát Thiên bệ hạ và Hoàng đế bệ hạ giá lâm, việc này nhất định sẽ được giải quyết. Chúng ta chỉ cần tin tưởng họ, nghe theo hiệu lệnh là được.”

Thương Minh và Vân Tranh bị Thanh Vũ khóa cổ kéo tới một nơi yên tĩnh.

Nàng không dài dòng, lập tức lấy chiếc lông của Di Thiên Loan ra, nói vắn tắt tình huống bên phía Di Nhan.

“Cái tên Di Nhan đó chỉ cần hắn mở miệng ta đã biết hắn nói dối hay không. Với cái giọng điệu âm dương quái khí ấy, ta đoán mẫu thân hắn đích thực là đã tỉnh, nhưng người trong thân thể ấy có phải Di Thiên Loan hay không… thì khó nói.”

“Vả lại, mùi dính trên lông vũ này… ta ngửi không thấy mùi chim.”

Thương Minh liếc mắt nhìn nàng:
“Nàng thật sự rất hiểu hắn.”

Thanh Vũ đá vào ống chân hắn, trừng mắt:
“Đang nói chuyện nghiêm túc, thu lại cái bộ não yêu đương không đúng lúc của ngươi lại cho ta.”

Thương Minh “ồ” một tiếng, rất ngoan ngoãn nhắm mắt như đang nhập định.

Thanh Vũ:
“Ngươi đang làm gì đấy?”

“Suỵt, ta đang suy nghĩ.”

Thanh Vũ: “……”

Lúc này Vân Tranh cầm lấy chiếc lông vũ, chợt cảm thấy trong lòng có vật gì đó cựa quậy, rất bất an.

Thanh Vũ cũng chú ý tới sự bất thường trên người hắn.

“Đại ca, sao vậy?”

Vân Tranh thò tay vào áo móc ra một đóa hoa nhỏ đã héo. Nhưng giờ đây đóa hoa ấy như sống dậy, cánh hoa vặn vẹo, động đậy như muốn bò về phía chiếc lông vũ trong tay hắn.

Vân Tranh vội nâng hoa lại gần lông chim rồi chứng kiến cảnh đóa hoa khô kia dồn hết sức lực, dùng lá khô của mình quật mạnh vào chiếc lông chim một phát.

Huynh muội hai người nhìn nhau.

Đồng thanh nói:

“Hình như ta biết ai đang ở trong thân thể của Di Thiên Loan rồi.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận