Sau khi Dạ Du tiến vào Côn Luân hắn vẫn luôn ở cùng nhóm đệ tử tiên môn này. Màn sương dày đặc che khuất tầm nhìn của bọn họ, nhưng không thể ngăn được được thần thức của Dạ Du.
Dạ Du có thể cảm nhận rõ ràng vị trí của nhóm người Sát Sát nên dọc đường hắn luôn dẫn đầu, dẫn theo đám người xui xẻo này đi hội hợp cùng họ.
Trước khi quyết định làm vậy, hắn còn hơi lo sợ đây có thể là một cái bẫy. Cho đến khi hắn nhận được một con bướm truyền tin mang đầy khí tức của Sát Sát — không sai, là nàng gửi.
Sát Sát có cùng suy nghĩ với hắn, hẹn gặp tại trung tâm.
Dọc đường đi Dạ Du cũng dùng thần thức quét vài lần, phát hiện nhóm của Sát Sát cũng đang di chuyển về trung tâm, hơn nữa còn rất suôn sẻ, hiện đã ở phía trước họ.
Dạ Du cũng không lơ là nhóm đệ tử tiên môn bên cạnh, luôn đề phòng xem có ai biểu hiện dị thường không. Nhưng cả đoạn đường mọi việc đều khá thuận lợi.
Chỉ có Nhật Du là đột nhiên biến mất giữa đường.
Và trong khoảng thời gian hắn mất tích, thần thức của Dạ Du hoàn toàn không thể tìm ra hắn ở đâu, như thể hắn đã bốc hơi khỏi thế gian.
Phát hiện này khiến Dạ Du giật mình tỉnh ngộ.
Do Nhật Du mỗi ngày đều quên mất hắn, nên nhiều năm qua Dạ Du chỉ có thể đứng xa nhìn, không dám đến gần nữa.
Nhưng lần này hắn không còn để ý nhiều như vậy, bước thẳng đến bên cạnh Nhật Du.
Tiêu Dao Quang cảm nhận được có quỷ đến gần, phản ứng của hắn rất tự nhiên, hơi sững người rồi chuẩn bị hành lễ — nhưng lại bị Dạ Du nắm lấy cổ tay.
“Vừa rồi ngươi đã đi đâu?”
Giọng Dạ Du giờ không còn cái vẻ cà lơ phất phơ như trước mặt Sát Sát mà lạnh lùng và nghiêm nghị.
Tiêu Dao Quang cung kính đáp:
“Bẩm đại nhân, vãn bối cũng không rõ, đang đi thì thấy xung quanh không còn ai. Vãn bối chỉ cảm thấy mình lạc trong sương mù một lúc lâu, sau đó mới gặp lại các sư huynh.”
Các đệ tử Quỷ Vương Tông đứng cạnh thấy cảnh ấy đều trở nên căng thẳng.
Dạ Du không nói gì thêm. Màn sương dày đặc trước mặt không biết là thứ gì mà ngay cả mắt quỷ của hắn cũng bị che mờ, không nhìn rõ sắc mặt của Nhật Du.
Nhưng tay hắn vẫn nắm chặt không buông:
“Đoạn đường tiếp theo ngươi cứ đi theo ta, đừng để lạc.”
Tiêu Dao Quang gật đầu: “Vâng.”
Đi được thêm một đoạn về phía trung tâm, Dạ Du lại phóng xuất thần thức xem nhóm Sát Sát đang ở đâu, phát hiện bọn họ đã dừng lại ở trung tâm, không còn di chuyển.
Ngay lúc ấy, màn sương đột ngột bị xé tan.
Một pháp tướng kinh khủng từ trên trời giáng xuống.
Quỷ lực của Dạ Du bùng phát, lập tức đẩy tất cả đệ tử tiên môn ra ngoài, đồng thời Nguyệt Ảnh mâu xuất hiện trong tay hắn, đối đầu trực diện với pháp tướng kia.
Đám đệ tử tiên môn hoảng hốt, không ít người ngã xuống đất, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Aeon Shop
Có người kêu lên:
“Đó chẳng phải là pháp tướng của Khổng Hạo thượng thần sao?!”
“Là Khổng Hạo thượng thần? Ngài ấy sao lại tấn công chúng ta?!”
Con ngươi của Dạ Du cũng co rút.
Khổng Hạo?
Rõ ràng hắn vừa dùng thần thức kiểm tra, Khổng Hạo đang ở cùng nhóm của Sát Sát ở trung tâm kia mà!
Ngay sau đó Dạ Du nhìn thấy bóng người đang xông về phía hắn, không phải Khổng Hạo thì còn ai?
Nhưng trạng thái của Khổng Hạo rõ ràng là có vấn đề, hai mắt đỏ ngầu, như thể bị rơi vào tẩu hỏa nhập ma, miệng lẩm bẩm:
“Kẻ lừa dối… đều đáng chết!”
“Đều đáng chết!!”
Pháp tướng của hắn lao đến, nhưng mục tiêu không phải là Dạ Du, mà là Tiêu Dao Quang ở phía sau!
Dạ Du lập tức cảnh giác cao độ.
“Nhật Du!”
Hắn xoay người nhanh như chớp để bảo vệ, chắn trước mặt Tiêu Dao Quang, gào lên mắng Khổng Hạo:
“Khổng dẫn chim! Ngươi tỉnh táo chút! Phát cái khùng gì vậy hả?!”
“Hắn là kẻ lừa dối! Đáng chết!” — Khổng Hạo rống lên, rõ ràng mất đi lý trí.
Dạ Du trong lòng đầy nghi vấn nhưng tình hình hiện tại không cho phép nghĩ nhiều.
Đối đầu với Khổng Hạo hắn phải dốc toàn lực.
Đặc biệt là Khổng Hạo lúc này không còn lý trí, càng thêm nguy hiểm.
“Dạ Du đại nhân, vãn bối đến giúp ngài!”
Tiêu Dao Quang không hề có vẻ sợ hãi, ánh mắt kiên định, xích câu hồn xuất hiện trong tay, xông lên hỗ trợ.
Dạ Du suýt nữa mất tập trung, nếu không bận bịu chiến đấu, hắn đã đá cho cái tên huynh đệ này bay về trời rồi.
Nhật Du tên này không những mất trí nhớ, tu vi cũng không rõ chạy đâu mất tiêu, tuy so với đám tiểu tử Quỷ Vương Tông thì có thiên phú hơn nhưng đặt vào trận chiến thần quỷ cấp thế này… chỉ là rau xanh dâng lên thớt.
Dạ Du lập tức phóng xuất pháp tướng của mình, đối đầu trực diện với Khổng Hạo.
Trên mặt hắn hiện lên âm văn, nếu là tộc quỷ nào quen thuộc với thủ bút của A La Sát Thiên hẳn sẽ nhận ra: âm văn này đều là do nàng ban tặng.
Nói đùa chứ, Dạ Du từng là con chó trung thành kiêm bạn xấu thân cận nhất của A La Sát Thiên, là quỷ duy nhất dám nhổ lông dê của nàng, nay tu vi đã chẳng còn là kẻ nghèo nàn năm xưa từng vì cứu huynh đệ mà móc cả ruột ra nữa rồi!
Giờ hắn vừa giàu vừa mạnh!
Chiến thần Thần tộc thì đã sao, vẫn dám một đấu một đấy!
Dạ Du và Khổng Hạo đánh qua đánh lại, giữa trận còn cố gọi tên hắn mong hắn tỉnh lại nhưng Khổng Hạo như đã bị móc não, không còn phản ứng.
Trong lúc đó Dạ Du còn phải tìm cách đá văng cái tên huynh đệ liều mạng xông vào chết kia ra ngoài.
Càng đánh hắn càng thấy không ổn, nhưng đã đến mức không thể dừng lại được nữa.
Đột nhiên—
Một sợi xích từ phía sau xuyên thẳng qua quỷ thể của Dạ Du!
Dạ Du phun một ngụm máu, kinh hãi nhìn xích câu hồn xuyên qua ngực mình.
Pháp tướng của Khổng Hạo đột ngột dừng lại.
Dạ Du không thể tin nổi quay đầu lại, đối diện là khuôn mặt tái nhợt và hoảng loạn của Tiêu Dao Quang, dường như hắn cũng rất sốc, nhìn tay mình rồi đối diện với ánh mắt của Dạ Du, run rẩy lắc đầu:
“Không… ta không cố ý…”
“Cơ thể ta… không nghe lời…”
Ngay khoảnh khắc đó Khổng Hạo lướt đến, thần lực tụ thành kiếm, định chém Tiêu Dao Quang thành hai nửa.
Dạ Du lập tức dịch chuyển chắn trước mặt Tiêu Dao Quang, lại thêm một kiếm xuyên qua ngực trái.
Máu còn chưa kịp phun ra thì bụng lại đau nhói.
Một bàn tay chọc vào bụng hắn, khi ngẩng đầu nhìn gần, khuôn mặt Tiêu Dao Quang đã không còn vẻ sợ hãi mà tràn đầy hứng thú và châm biếm.
“Gạt ngươi đấy.”
“Vừa rồi á, ta cố ý mà.”