Tuy Tiêu Trầm Nghiên có Thập Nan làm khiên thịt nhưng chiêu nuốt chửng của Vô Tận lại vô cùng quỷ dị, không giống như loài Thao Thiết nuốt một phát là sạch trơn tất cả. Năng lực của Vô Tận là nuốt luôn cả không gian nơi mục tiêu đang đứng.
Ngay khoảnh khắc Tiêu Trầm Nghiên va chạm với Thập Nan, cảm giác nguy hiểm ập tới. Đúng lúc đó, một cơn gió dữ thổi tới đánh văng cả hai ra. Nhưng ngay sau đó, cơn gió kia lập tức biến mất như thể bị thứ gì đó nuốt trọn.
Tiêu Trầm Nghiên nhìn về phía Di Nhan.
Ấn ký gió hiện lờ mờ giữa mi tâm Di Nhan, Di Nhan gật đầu với hắn.
Thân ảnh Vô Tận xuất hiện nhìn về phía Di Nhan, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Kẻ đó hẳn là A La Sát Thiên, nhưng mùi linh hồn lại hoàn toàn khác với con mèo ngốc kia.
Di Nhan cùng Tiêu Trầm Nghiên liên thủ, thêm Thập Nan làm lá chắn, hợp lực đối kháng với Vô Tận.
Ở phía bên kia, Nam Phương Quỷ Đế và Mị Tô cũng không nhàn rỗi, mục tiêu của hai tên này là Đề Lê.
…
Nếu chỉ có Nam Phương Quỷ Đế có lẽ Đề Lê còn có cơ hội thoát thân, nhưng thêm Mị Tô nữa thì không còn hy vọng sống sót.
Khi cái chết cận kề, Đề Lê liều mạng.
“Nếu ta sống không được các ngươi cũng đừng hòng sống!”
Bà ta vứt bỏ pháp khí xiềng xích đang khống chế Vô Tận, mở đường máu, quay đầu bỏ chạy.
Cho dù Vô Tận muốn giết bà ta cũng sẽ giết Tiêu Trầm Nghiên và những người kia trước. Sống thêm được khắc nào hay khắc ấy!
Ầm!
Đề Lê rơi mạnh xuống đất, mặt bà ta đập xuống đất, ánh mắt vẫn mang theo vẻ ngỡ ngàng.
Tại sao? Tại sao mình lại rơi xuống?
Bà ta vô thức cúi xuống nhìn, chỉ thấy nửa thân dư/ới đã hoàn toàn biến mất, cơn đau mãnh liệt tràn tới như sóng dữ.
Bà ta phát ra tiếng rên thảm thiết, ngay sau đó một bóng người giẫm lên lưng bà.
Nam nhân cúi mắt liếc bà ta một cái, lãnh đạm giật xuống chiếc pháp khí che nửa mặt dưới của hắn.
Khi pháp khí bị giật xuống, cả lớp da thịt dưới mặt hắn cũng bị xé rách theo.
Chỉ thấy bên trong mặt nạ kia như có vật sống mọc đầy răng cưa, đang cắn chặt lấy máu thịt hắn.
Vô Tận vừa giật ra, da thịt nửa dưới mặt cũng bị lột theo. Nửa trên mặt hắn tuấn mỹ, nửa dưới máu me đầm đìa trông cực kỳ ghê rợn.
Dù vậy hắn vẫn ngoái đầu khinh miệt nhổ một ngụm như thể nhổ ra bãi nước bọt, nhưng thực ra là… nửa thân dư/ới của Đề Lê mà hắn vừa gặm mất.
“Tại… sao…” Đề Lê đau đớn và hoang mang.
Mỹ phẩm Obagi
Tại sao không giết Tiêu Trầm Nghiên trước mà lại ra tay với bà ta đầu tiên?
Tiếng cười hả hê của Thập Nan vang lên từ xa:
“Vô Tận là kẻ thù dai nhất đấy. Ngươi dắt hắn đi dạo như chó suốt bấy lâu, chắc chắn hắn muốn xé xác ngươi đầu tiên rồi~”
“Tự mình tìm đường chết, không vui chút nào~”
Trong mắt Đề Lê tràn đầy căm hận và không cam tâm, bà ta quay đầu nhìn về phía Tiêu Trầm Nghiên, đưa tay ra như cầu cứu.
Bà không muốn chết. Bà không đáng phải chết thế này!
Bà ta phải ngồi trên ngôi cao, sao có thể chết một cách nhục nhã như thế được!!
“Cứu, cứu ta—!”
Ầm!
Chân Vô Tận chỉ hơi nhấn xuống, Đề Lê lập tức nổ tung thành tro bụi, không để lại chút khí tức nào.
Nam Phương Quỷ Đế và Mị Tô đã rút về phía Tiêu Trầm Nghiên, thần sắc cực kỳ cảnh giác.
Thập Nan nhìn Vô Tận đối diện, bĩu môi nói nhỏ với Tiêu Trầm Nghiên:
“Cái pháp khí kia tuy không thể cản Vô Tận ăn thịt nhưng cũng khiến hắn kém linh hoạt hơn chút. Ngươi dùng ta làm khiên thịt chặn phía trước thì được, chứ chặn phía sau thì không xong đâu.”
Tiêu Trầm Nghiên chẳng thèm để ý, Thập Nan lại nhích ra sau lưng hắn thì thầm:
“Đánh không lại đâu, chạy nhanh đi.”
“Ta nói rồi mà, Vô Tận bị Nghi Hoàng tỷ tỷ phong ấn khẩu vị. Ngươi là huyết mạch của Nghi Hoàng, trên người còn có linh vận của Địa Mẫu. Nếu hắn ăn được ngươi hắn sẽ hoàn toàn giải phong. Hắn chắc chắn không tha cho ngươi đâu.”
“Thập Nan nói đúng.” Vô Tận lạnh nhạt lên tiếng. Máu thịt trên mặt hắn dần lành lại, khôi phục dung mạo tuấn mỹ ban đầu.
“Nể tình ngươi là nhi tử của Nghi Hoàng và Già Lam, nếu ngươi ngoan ngoãn để ta nuốt chửng, có thể tránh được những đau đớn kia.”
Tiêu Trầm Nghiên mặt không đổi sắc, thương dài xoay tròn, ngọn lửa Cang Sinh tụ lại sau lưng hắn thành một pháp tướng khổng lồ cao trăm trượng.
“Vậy thì thử xem, là ta bị ngươi ăn hay ngươi bị ta đánh đến mẻ răng gãy lợi.”
Ánh mắt Vô Tận nhìn pháp tướng sau lưng hắn, thèm khát hiện rõ như muốn tràn ra ngoài.
“Trên người ngươi có khí tức của Thiên Đạo, là Thiên Đạo đang trưởng thành sao?”
“Bảo sao lại mê người như thế, ta càng muốn ăn ngươi hơn.”
Thập Nan xen vào: “Vô Tận, ngươi nghĩ cho kỹ nhé. Ăn điệt tử ta rồi, thế giới hỗn độn không tái sinh được đâu, Đế Đà sẽ giết ngươi đấy.”
Vô Tận: “Không sao cả, dù là thế giới nào thì ta cũng đói.”
Đôi mắt lục của hắn u ám, không điên cuồng, mà như chết lặng:
“Thế giới có diệt hay không, người khác có chết hay không, ta mặc kệ. Ta chỉ cần ăn no.”
Nếu không phải tình thế lúc này quá cấp bách, Nam Phương Quỷ Đế và Mị Tô hẳn đã muốn chân thành nói với Di Nhan một câu xin lỗi:
Hồi đó nói ngươi điên, là chúng ta hiểu lầm rồi!
So với mấy tên Đại Đế Tu La này, ngươi quả là quá đỗi bình thường!
Bên này, trận chiến sinh tử căng như dây đàn, còn Thanh Vũ vẫn chưa xuất hiện.
Ngàn dặm bên ngoài, một thân ảnh bị dây xích câu hồn trói chặt.
Thanh Vũ hung hăng giẫm lên đầu Chúc U, cố kìm nén sát ý cuồn cuộn trong lòng — rốt cuộc bắt được con rồng thối này rồi!
Nàng nắm lấy cổ Chúc U, vội vã quay về ứng cứu cho Tiêu Trầm Nghiên.
Chúc U ho khan, gọi với theo:
“Nếu là ta thì ta sẽ không quay về chịu chết đâu.”
“Câm miệng!” Thanh Vũ không thèm ngoảnh lại: “Ngươi còn lắm mồm lão nương sẽ nổ tung cái đầu rồng của ngươi đấy!”
“A La Sát Thiên!” Chúc U giọng vội vã: “Ngươi không định đem thân thể ta giao cho Chúc Cửu Âm sao? Giờ quay về chính là mang thức ăn dâng cho Vô Tận!”
Thanh Vũ lạnh lùng nhìn hắn nhưng tốc độ không hề chậm lại.
Ngoại vực hỗn loạn, bước chân một lần không cẩn thận sẽ bị chuyển đổi phương hướng. Dù là Thanh Vũ cũng khó mà đến thẳng chỗ Tiêu Trầm Nghiên.
Chúc U càng thêm nôn nóng:
“Ngươi quay lại thì cũng không kịp!”
“Nếu ta rơi vào tay Vô Tận, Tu La tộc trở thành chúa tể thời gian cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn!”
“Ngươi nên đưa ta về tam giới trước, giao thân thể ta cho Thái Nhất, sau đó đem thần hồn ta đi mặc cả với Vô Tận!”
“Dùng thần hồn ta đổi lấy đường sống cho phu quân ngươi. Dù Vô Tận không đồng ý thì Đế Đà cũng sẽ thuận theo giao dịch này!”
Bước chân Thanh Vũ khựng lại, nàng quay đầu nhìn hắn:
“Quả nhiên ngươi cố ý.”
“Cái gì?” Chúc U nhíu mày.
“Ngươi sớm biết Đế Đà sẽ sai Vô Tận đến săn ngươi đúng không? Biết rõ mà không báo sớm.”
“Ngươi cố ý để A Ngốc đưa ngươi trốn trong bóng tối, ngươi biết cho dù vậy vẫn không thoát được Vô Tận đuổi giết.”
“Cả việc ngươi đâm lén A Ngốc cũng vậy, khi đó chắc ngươi đã biết bọn ta đã đến gần rồi.”
Thanh Vũ liếc quanh, mắt hơi nheo lại.
Dọc đường nàng quay lại, đã vô tình lạc vào mấy nhánh đường phụ. Khi ấy nàng quá sốt ruột, giờ tĩnh tâm mới nhận ra — có sức mạnh thời gian can thiệp.
Là do Chúc U giở trò!
“Ngươi cố tình tìm chết, cố tình đâm lén A Ngốc, cố tình dẫn ta đến bắt ngươi. Ngươi rõ ràng biết đi tam giới sẽ dẫn đến hậu quả gì.”
Thanh Vũ bất ngờ bóp mặt hắn, giọng lạnh như băng:
“Thì ra từ đầu đến cuối ngươi đang diễn với ta?”
“Chúc U, ngươi đừng nói với ta…”
“Từ đầu mục tiêu của ngươi chính là khiến ta rút hồn ngươi ra, mang thân thể ngươi giao cho Chúc Cửu Âm!”
“Ngươi có bệnh đúng không?”
“Ngươi coi bản tọa là một phần trong kế hoạch hiếu kính Chúc Cửu Âm của ngươi à?”