Tình phụ tử của Già Lam là biến mất hay chuyển dời chuyện này đã không còn quan trọng nữa.
Dù sao thì Tiêu Trầm Nghiên hiện tại có đủ cách để xử lý phụ thân.
Hiện tại mà nói, phiền phức nhất ngược lại là Bất Dạ Hoa đã tan thành từng mảnh.
Di Nhan: “Nếu thật sự theo lời Thập Nan nói, nha đầu thối kia lười chết lười sống, vậy nàng ta lúc này vỡ thành không biết bao nhiêu mảnh rồi, không lẽ cũng lười tự ghép mình hoàn chỉnh lại nhỉ?”
Thập Nan cười thiếu đòn: “Đây không phải là chuyện đương nhiên sao.”
Sắc mặt mọi người đều không tốt lắm.
Di Nhan nhíu mày: “Ta nhớ ngươi từng nói Tu La tộc chỉ có thể sống trong hỗn độn nhỉ, tam giới không dung Tu La, nếu đã như vậy, nha đầu thối phân mảnh kia làm sao có thể ở tam giới nằm ườn ra?”
Thập Nan gãi gãi mặt, “Tu La tộc đúng là không được tam giới dung chứa, nhưng không có nghĩa là Tu La tộc đến tam giới sẽ chết à. Chỉ là ở đây sẽ rất khó chịu mà thôi.”
“Huống hồ, A Lười tuy lười nhưng cũng là Đại Đế, nàng ta cho dù vỡ thành mảnh vụn rồi cũng mạnh hơn Tu La bình thường.”
…
…
Tình hình đã rõ ràng, việc cấp bách là phải tìm ra Bất Dạ Hoa kia.
Bên ngoại vực cũng cần sắp xếp nhân lực.
Mọi người bàn bạc xong, lên kế hoạch.
Vân Tranh và Diệu Pháp dẫn chúng thần tướng của Võ Anh Thần Điện trấn thủ ngoại vực. Bên địa phủ do Nam Phương Quỷ Đế quen thuộc tình hình ngoại vực dẫn vạn quỷ ứng phó.
Thái Nhất trấn giữ hậu phương, Di Nhan thì phụ trách tìm kiếm ở tam thập lục trùng thiên và Thập châu tam đảo, xem có mảnh vỡ thân thể của Bất Dạ Hoa ẩn giấu hay không.
Mà Tiêu Trầm Nghiên thì mang theo Thập Nan và Già Lam đang hôn mê bất tỉnh đi về nhân gian.
Theo suy đoán của Tiêu Trầm Nghiên, nhân gian là nơi dễ bị ảnh hưởng bởi năng lực của Bất Dạ Hoa nhất, đồng thời cũng là nơi tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng nhất.
Không phải vì Nhân tộc yếu hơn quỷ thần, mà là bởi nhân tộc tình cảm phong phú, dục v/ọng dồi dào; còn quỷ thần tuy mạnh, nhưng khi đạt đến cảnh giới cao, thất tình lục dục lại khuyết thiếu, vì thế so ra lại “mẫn cảm” kém hơn con người rất nhiều.
Kinh thành, nơi long khí hội tụ, từ lâu đã là vùng phúc địa nơi nhân gian.
Dân chúng an cư lạc nghiệp, nơi đầu đường cuối hẻm, trong tửu quán thường có thể thấy bóng dáng đạo sĩ tu hành, họ hòa vào chốn hồng trần mà không tỏ vẻ cao cao tại thượng.
Bởi vì thời đại bây giờ, sớm đã khác xưa.
Hoàng thất Đại Ung là hậu duệ của Hoàng đế, Minh đế, Phù đế trị vì Đại Ung cực tốt, nếu có tu sĩ phạm cấm, hình phạt phải chịu sẽ gấp mười lần người thường.
Hai thành đông tây của kinh thành còn mới lập thêm hai phủ:
Phía đông là Hoàng Tuyền phủ, dân chúng nếu gặp oan khuất bất bình, hoặc gặp quan tham ô bao che, có thể đến trước Hoàng Tuyền phủ đốt hương, lấy tuổi thọ làm viên gạch gõ cửa, kêu oan với địa phủ.
Mua ngay
Oan khuất có thể trực tiếp thông đến điện thứ mười một, điện này là điện Diêm Vương mới thành lập của địa phủ, chuyên xử lý các vụ án của hai giới âm dương, Diêm Vương điện thứ mười một mới nhậm chức: Tạ Sơ.
Còn về việc lấy tuổi thọ làm viên gạch gõ cửa mới có thể đốt hương kêu oan, không phải địa phủ thiếu chút dương thọ của phàm nhân đó, mà là sau khi chuyện thần quỷ trở thành nhận thức phổ biến, luôn có những kẻ liều lĩnh thiếu đi sự kính sợ, thích tìm đường chết.
Vì thế Tạ Sơ mới lập ra quy củ này, để tránh bọn ngông cuồng phá rối và không làm lỡ người thực sự oan khuất.
Phía tây tên là Thanh Thiên phủ, nếu có tu sĩ thần tiên dựa vào pháp thuật làm điều ác, Thanh Thiên phủ sẽ thay trời hành đạo, người trấn giữ Thanh Thiên phủ bây giờ chính là Thần Đồ, Úc Lũy.
Mà Trấn Ma phủ vẫn tồn tại, Trấn Ma phủ ngày nay cũng đã thay đổi diện mạo lớn, hồ ly tím và các yêu quái khác cũng đã buông bỏ hiềm khích với Tiêu Phù Tắc, sau khi bọn họ lần lượt giác ngộ, đều lui về hậu trường, dần dần chuyển giao quyền lực cho hậu duệ sau này.
Chủ quản Trấn Ma phủ bây giờ cũng là Nhân tộc, chỉ là đối với quan viên triều đình mà nói, vị chủ quản này lai lịch bí ẩn, như thể đột nhiên xuất hiện, trực tiếp liền tiếp nhận vị trí quyền lực nặng nề này.
Mà Phù đế bệ hạ đối với người này lại cực kỳ tín nhiệm, vô cùng trọng dụng.
Từ lần cuối Hoàng đế và Minh đế xuất hiện ở nhân gian đến nay đã ba mươi năm, Phù đế Tiêu Phù Tắc bây giờ đã sáu mươi tuổi, văn võ bá quan cũng đều thay thế đổi mới, rất nhiều người cũ đã vào luân hồi.
Nếu không, nếu những người cũ ở kinh thành kia còn ở đây chắc chắn sẽ nhận ra khuôn mặt của Chủ quản Trấn Ma phủ mới nhậm chức.
Cũng chỉ một số trưởng bối trường thọ trong các gia đình quan lại quyền quý biết chút tin tức nhưng cũng không dám tiết lộ lai lịch của đối phương, chỉ nhiều lần cảnh báo con cháu trong nhà đều thành thật quy củ chút, tuyệt đối đừng đi tìm vị Chủ quản kia gây sự.
Ngoài Trấn Ma phủ.
Lính gác cửa há miệng ngáp một cái thật to, quầng mắt dưới thâm đen đậm đặc trông như mấy ngày mấy đêm không ngủ.
Một đội người ngựa từ trong nối đuôi nhau đi ra, thanh niên dẫn đầu cao lớn thẳng tắp, áo bào đỏ viền vàng, khoác áo choàng đen bên ngoài. Dung mạo thanh niên tuấn mỹ, da như sứ trắng nhưng lại không hề có vẻ nữ tính, toàn thân toát ra một cảm giác lạnh lẽo người lạ chớ gần.
Hắn phi thân lên ngựa, dẫn mọi người nhanh chóng rời đi.
Vào lúc thanh niên ra ngoài, lính gác liền ngậm chặt cái miệng đang ngáp, lưng thẳng tắp, đợi sau khi thanh niên dẫn mọi người rời đi hắn mới thở ra một hơi dài, lau vệt mồ hôi lạnh bị dọa ra.
Một đồng liêu trực ban cũng vừa ra, hắn liếc nhìn đồng liêu cũng quầng mắt thâm đen, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy mà đến mức Chủ quản đích thân ra mặt thế?”
Đồng liêu uể oải thở dài nói: “Có dân chúng đến Hoàng Tuyền phủ đốt hương rồi, nói Trấn Ma phủ chúng ta coi thường mạng người, xử án lung tung, cứ khăng khăng nói nhi tử nhà họ bị quỷ vật hại chết. Thế là… chủ quản bị gọi đi rồi.”
Lính gác khó hiểu: “Giờ này còn ai dám coi thường mạng người xử án loạn? Muốn chết hay sao? Nhưng chỉ một vụ án như vậy sao phải kinh động đến Chủ quản?”
Bây giờ ai mà chẳng biết chỗ khó sống nhất triều đình chính là Trấn Ma phủ! Tân Chủ quản chẳng giống người thường chút nào, gần như không ngủ, mười hai canh giờ một ngày mà hắn như làm việc mười ba canh giờ vậy!
Cấp trên siêng năng như thế, cấp dưới nào dám lười biếng?
Đến mức bây giờ làm lính gác ở Trấn Ma phủ cũng thành công việc khổ sai, các Trấn Ma Sứ từng người từng người một đều cảm thấy mạng mình không còn dài nữa, sớm muộn gì cũng đột tử.
Cũng từng có người bóng gió đưa ra đề nghị với Chủ quản.
Kết quả chủ quản nói thế nào?
—— Đã coi qua sổ Sinh Tử, dương thọ các ngươi còn dồi dào.
Mọi người Trấn Ma phủ: “…”
Thế là có người biết nịnh nọt bèn nói: “Lúc sống cần gì ngủ nhiều, chết rồi sẽ ngủ mãi, sống là để nỗ lực mà!”
Kết quả chủ quản nghe thấy lời này không hề lộ ra ý khen ngợi, ngược lại lắc đầu nói:
—— Ai nói chết rồi là có thể ngủ mãi? Quỷ cũng làm việc mà.
Mọi người Trấn Ma phủ: “…”
Hai lính gác ở cửa thở dài thườn thượt, người trực ban kia hạ thấp giọng nói: “Trấn Ma phủ chúng ta lần này e rằng thật sự sắp có phiền phức rồi.”
“Trước đó ta nghe lỏm được, nói là vụ án lần này kinh động đến vị Tạ Diêm Vương của điện thứ mười một kia, là ngài ấy lên tiếng gọi Chủ quản đi qua đó.”
Lính gác còn lại hít một hơi khí lạnh, mặt thành quả mướp đắng.
“Lại kinh động đến vị kia…”
“Xong rồi, những ngày sau càng không sống nổi nữa, ban đầu cũng không ai nói cho ta biết vào Trấn Ma phủ chính là làm lừa à…”