Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 595.




Vạn vạn năm không gặp, lần gặp lại đầu tiên của Thanh Vũ và Di Nhan, trước tiên là đánh nhau một trận.

Tiêu Trầm Nghiên ban đầu định can ngăn.

Nhưng sau đó… hắn cũng không ngăn nổi nữa, dứt khoát đứng ngoài xem.

“Tiêu nghiên mực huynh là người chết à! Huynh cứ nhìn con chim điên đánh ta! Hắn lại dám đánh vào mặt ta!!” Thanh Vũ chỉ vào vết bầm tím khóe mắt mình, tức điên lên.

Tiêu Trầm Nghiên: “… Nàng đốt tóc giả của hắn làm gì chứ.”

Thanh Vũ: “… Hắn đều biến về bản thể mổ ta rồi! Ta chỉ phản xạ tự nhiên thôi!”

Tiêu Trầm Nghiên: “Ừm ừm.”

Sắc mặt nàng sa sầm, nghiến răng nghiến lợi: “Hai người các ngươi quả nhiên sau lưng ta có gì mờ ám.”

Đồ nam nhân chệt tiệt, khuỷu tay hướng ra ngoài.

“Đúng vậy, Sát Sát nàng nếu không bảo nam nhân của nàng biến tóc ra cho ta, ta liền cướp nam nhân của nàng!” Di Nhan âm u đứng dậy, cái đầu trọc lóc tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Ngươi thật độc ác!” Thanh Vũ nổi giận: “Ngươi biết huynh ấy có ta mà vẫn chen vào!”

Di Nhan: “Không sao cả, dù gì chen vào nàng hay chen vào hắn cũng như nhau, lão tử tóc cũng không còn rồi, hai người các ngươi cũng đừng mong sống yên ổn.”

Thanh Vũ: “Chết tiệt, cảm giác bị uy h**p thật rồi.”

Nàng nhìn về phía Tiêu Trầm Nghiên: “Nam nhân vô dụng! Huynh phát huy chút tác dụng đi!”

Giữa chân mày Tiêu Trầm Nghiễn hơi nhói lên.

Những ngày chim bay quỷ nhảy này, thật đúng là…

“Phương pháp của ta chỉ có thể trị ngọn, không trị được gốc, nhiều nhất duy trì một tháng.”

Di Nhan giật mình, buột miệng nói: “Ca ca thối ngươi cũng quá vô dụng rồi nhỉ, sớm biết ngươi phế vật như vậy ta hà cớ gì cùng tiểu oan gia đánh một trận này!”

Tiêu Trầm Nghiên cười lạnh một tiếng, liếc nhìn chim trọc, lại liếc nhìn tiểu nữ quỷ khuỷu tay thật sự hướng ra ngoài nhà mình: “Không diễn nữa?”

Di Nhan nhìn trời, Thanh Vũ nhìn đất.

Người trước lại lôi ra một bộ tóc giả khác đội lên đầu.

Người sau gãi gãi ngón tay, di di mũi chân, không biết đang bận gì.

Đại khái là biết Tiêu Trầm Nghiên cũng không thể hoàn toàn chữa khỏi cái đầu trọc của mình, Di Nhan một khắc cũng không chịu ấm ức nổi nữa, thấy khe hở liền chui vào đào góc tường: “Oan gia nàng xem thử nam nhân nàng tìm này. Muốn hắn làm chút việc còn phải vất vả phối hợp với ta diễn kịch!”

Shopee tech zone
“Loại phu quân vô dụng này cần đến làm gì?”

“Vẫn là ta tốt, Sát Sát nàng nói đông ta tuyệt đối không đi tây, là một nam tử kiểu mẫu hoàn hảo đó nha!”

Thanh Vũ nghe tai này lọt tai kia, cực kỳ qua loa ‘ừ ừ à à’ cho có lệ.

Ngay cả Tiêu Trầm Nghiên cũng chỉ liếc nhìn Di Nhan thêm mấy cái, trước kia có thể còn ghen tuông với tên “tình địch” này, giờ thì…

Luôn cảm thấy cùng con chim điên này so đo, sẽ rất ngốc.

Di Nhan cảm thấy mình bị xem thường rồi.

Không đợi hắn phát tác, đầu ngón tay Tiêu Trầm Nghiên kết ấn, da đầu Di Nhan ngứa ngáy, tóc bạc mọc lại, tuy nói là không vĩnh viễn nhưng cũng đủ để con chim điên chuyển sự chú ý khỏi hắn và Thanh Vũ rồi.

Sau khi đuổi Di Nhan phiền phức này đi, Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên cuối cùng cũng có thể yên tĩnh chút.

Hai người tay trong tay, là niềm vui và sự quyến luyến sau khi trùng phùng đã lâu.

Nhưng bây giờ thật sự không phải thời cơ tốt để mặn nồng.

Còn quá nhiều chuyện cấp bách cần giải quyết.

Thanh Vũ nhìn về phía doanh trại nơi Tiêu Nhạc Tri ở, đã biết dự định của Tiêu Trầm Nghiên.

“Ta cảm thấy, đường ngoại tôn nữ kia của chúng ta có thể thành công.”

Nàng nói rất chắc chắn.

Tiêu Trầm Nghiên có thể cảm nhận được sự thay đổi khí tức trên người nàng sau khi ra ngoài lần này.

Khác với quỷ khí u ám của địa ngục trước đây, Thanh Vũ lúc này như bao hàm vạn tượng, rực rỡ đến mức khiến hắn không rời mắt nổi.

Hắn theo phản xạ nắm chặt tay nàng, khẽ thở dài: “Ta có chút mệt rồi.”

“Ừm?” Thanh Vũ nhướng mày: “Bị sức mạnh lười biếng lây nhiễm rồi?”

“Thần cũng muốn lười biếng.” Tiêu Trầm Nghiên cười nói: “Con đường này đánh đánh giết giết chưa từng ngừng nghỉ, ta muốn nhanh chóng dẹp yên mọi chuyện.”

Tiêu Trầm Nghiên nhìn nàng, không khỏi hạ thấp giọng: “Đợi mọi chuyện yên ổn, ta sẽ dẫn nàng bỏ trốn, hai ta sống những ngày tháng tự do, không màng thế tục, nàng thấy thế nào?”

Mắt mày Thanh Vũ đều là ý cười: “Được chứ, đến lúc đó hai chúng ta lén lút trốn đi, dọa mọi người khiếp vía một phen.”

Tựa như đã tưởng tượng ra cảnh bọn họ bỏ lại một đống lớn chuyện, tự mình chạy đi phóng khoáng xong, những người khác tức giận đến mức nhảy dựng lên. Thanh Vũ và Tiêu Trầm Nghiên đều vui không chịu nổi.

“Si mê, lười biếng, sát phạt đã đến tam giới rồi.”

“Bây giờ chỉ còn thiếu phẫn nộ, quyền dục và tham ăn.”

Trong lúc Thanh Vũ nói chuyện, vốc lấy một vốc cát vàng dưới chân thổi về hướng Lục Châu thành. Cát bay lả tả, Tiêu Trầm Nghiễn mơ hồ thấy một đôi tay hóa từ cát vàng, hợp lại bao bọc lấy thành ốc Lục Châu thành.

Hắn nhắm mắt lại, khoảnh khắc ấy, hắn cảm nhận được có thứ gì đó ‘sống’ dậy.

Là ‘tình cảm’ của toàn bộ sinh linh Chinh Tây, không chỉ có người, yêu, thú, mà còn cả cỏ cây gió cát nơi này, toàn bộ sức mạnh đều tụ về đây.

“Vạn vật bảo vệ đường đi, sức mạnh lười biếng Tu La nơi này sẽ không xảy ra vấn đề lớn.”

Thanh Vũ nhẹ giọng nói, nhìn về phía Tiêu Trầm Nghiên: “Ta chuẩn bị đi ngoại vực một chuyến, phải làm cho đám Tu La kia không còn chốn dung thân mới có thể khiến bọn họ phá nồi dìm thuyền, vào trong vại của chúng ta.”

Tiêu Trầm Nghiên khẽ thở dài một hơi.

Đây là vừa mới gặp mặt lại sắp chia xa à.

“Ta sẽ đánh thức Sát Phạt Già Lam trước.”

Lúc Thanh Vũ xuống đây, nghe Chúc Cửu Âm bọn họ nói tình hình hiện tại của Sát Phạt Già Lam, nàng vẫn hỏi một câu: “Sát Phạt Già Lam tỉnh lại lần này hẳn không phải là tên phụ thân vô trách nhiệm kia chứ?”

“Nửa có trách nhiệm nửa vô trách nhiệm?”

“Giống như ban đầu huynh và cẩu Thương Minh vậy?” Giọng Thanh Vũ có chút trêu tức, đột nhiên đưa tay véo mạnh vào eo Tiêu Trầm Nghiên. Nàng có thể cảm nhận được vạn vật, tất nhiên cũng có thể cảm ứng ra sự thay đổi trên người Tiêu Trầm Nghiên sau khi đạt được hữu tình đạo.

Cảm giác… kỳ quái lắm.

Bây giờ hắn vừa là Tiêu Trầm Nghiễn trăm phần trăm, cũng là Thương Minh trăm phần trăm.

Tiêu Trầm Nghiên khẽ “hít” một tiếng, vẻ mặt đầy vô tội.

Thanh Vũ bĩu môi nheo mắt, hừ, nhìn xem, cái vẻ mặt này đúng kiểu vô liêm sỉ y chang cẩu Thương Minh rồi còn gì!

“Nhớ mang theo bộ hình cụ huynh tự tạo cho mình đó.” Thanh Vũ hừ hừ: “Ta cảm thấy bà bà xinh đẹp của ta sở dĩ không thể hoàn toàn khắc chế phẫn nộ chính là vì không có nơi để xả.”

“Nam nhân mà, không dùng để đánh lúc này thì giữ lại làm gì?”

“Với lại, bà bà xinh đẹp bảo huynh đừng chủ động đi tìm bà ấy, lần này huynh chủ động đi không chừng bà ấy càng phẫn nộ hơn. Ném tên công công vô trách nhiệm kia của ta vào trước, bà bà có chỗ trút giận rồi huynh cũng không cần bị đánh, một công đôi việc!”

Thanh Vũ búng tay một cái: “Thông minh như ta, mạnh đến đáng sợ!”

Tiêu Trầm Nghiên không dám không gật đầu.

Hắn liếc nhìn nữ bá vương nhà mình, nhịn lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được.

Che mặt cúi đầu, phì cười.

Làm sao bây giờ, tiểu nữ quỷ hài hước đến đáng sợ.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận