Quan Tài Mở, Trăm Ma Tan, Vương Phi Từ Địa Ngục Trở Về

Chương 599.




Lúc Thanh Vũ chuẩn bị tiến vào linh vực hỗn độn, chủ động xuất kích, thì tại cõi nhân gian, vùng Chinh Tây, Tiêu Nhạc Tri cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.

Nàng quyết định tiến vào Lục Châu thành.

Trước khi nàng vào Mục Ngọc Lang từng hỏi nàng nghĩ thế nào.

Tiểu cô nương rất tốn sức động não, suy nghĩ một hồi mới trả lời được: “…Mọi người… đều rất mệt… Giải quyết sạch sẽ… một lần là xong… về sau có thể nằm mãi không cần dậy nữa…”

Câu trả lời rất đơn giản lại khiến lòng Mục Ngọc Lang yên tâm đi không ít.

Đây là ý chí của chính nàng, từ khoảnh khắc nàng đưa ra lựa chọn, nàng đã khắc chế được luồng sức mạnh lười biếng Tu La trong cơ thể nàng.

Mà từ lúc Tiêu Nhạc Tri bước vào Lục Châu thành, sức mạnh lười biếng bao trùm toàn thành dường như bị kích th/ích, lập tức bất động.

Tiêu Nhạc Tri phải dựa vào chính mình, từng bước một đi khắp toàn thành mới có thể gom góp những sức mạnh ấy vào thân thể.

Thập Nan và Di Nhan đứng trên tường thành Lục Châu thành, Dạ Du, Nhật Du và Mục Ngọc Lang bọn họ cũng ở phía trên, mọi người đều nhìn chăm chú vào tiểu cô nương.

Đến bước này, bọn họ cũng không dám tùy tiện ra tay.

Luồng sức mạnh lười biếng Tu La kia đang bài xích sự xâm nhập của những sức mạnh không thuộc về bản thân Bất Dạ Hoa.

“Đây là đồi Nghỉ Ngơi của A Lười, thuộc về lãnh địa của nàng ta,” Thập Nan nói: “Hẳn là tiểu cô nương kia vào rồi nên ý thức của Bất Dạ Hoa cũng bị kích t/hích tỉnh lại, nàng ta đang kháng cự bị tiểu cô nương kia hấp thụ sức mạnh.”

“Nha đầu thối tha kia lại còn biết phản kháng?” Di Nhan nhướng mày: “Nàng ta lười đến mức không quan tâm sống chết rồi, còn để ý sức mạnh bị cướp đi?”

Thập Nan: “Không phải sợ bị cướp đi, là dự cảm được sau khi bị hấp thụ sức mạnh sẽ bị ép buộc làm lừa thôi.”

Di Nhan im lặng một thoáng, phì cười.

Đối với nha đầu thối tha kia mà nói, ăn uống vệ sinh đi lại nằm ngồi của người thường e rằng đều tính là ‘làm lừa’ rồi.

“Tiểu cô ngương tên Tiêu Nhạc Tri kia phải dựa vào bản thân từng bước đi hết cả thành, đi đến trước mặt Bất Dạ Hoa.” Thập Nan lộ ra nụ cười vui mừng trên nỗi đau của người khác: “Nó nếu không làm được, kế hoạch của các ngươi coi như hủy trong phút chốc rồi.”

Di Nhan phe phẩy quạt lông, không lên tiếng.

Thập Nan liếc hắn một cái: “Tự tin như vậy? Tiểu cô nương kia tuy nói là nửa người nửa hồ nhưng chút yêu lực trong cơ thể đó gần như không có, thân thể xương cốt còn yếu hơn mấy phần so với đại đa số Nhân tộc hiện nay. Đồi Nghỉ Nghỉ của Bất Dạ Hoa, mỗi bước đi đều mệt mỏi lười biếng ập đến.”

“Cho dù là Nghi Hoàng tỷ, tiến vào đó cũng chỉ đi được ba phần tư là ngủ gục rồi.”

Di Nhan lười biếng nói: “Sát Sát nhà ta nói rồi, tiểu cô nương kia không vấn đề gì.”

Thập Nan bĩu môi, con nha đầu quỷ ấy nói không sao là không sao à?

A La Sát Thiên lại không phải thiên… đạo… ơ khoan đã!?

Mỹ phẩm Obagi
“Điệt tức của ta ra khỏi Thời Kính rồi? Lúc nào?” Giọng Thập Nan vút cao lên chút.

Di Nhan hừ lạnh, chế nhạo liếc hắn một cái: “Ngươi đẳng cấp gì, Sát Sát nhà ta ra ngoài rồi còn phải báo cho ngươi biết sao?”

Thập Nan lòng hoảng hốt, nuốt nước bọt, lẩm bẩm: “Ngươi tự tin như vậy chứng tỏ điệt tức ở trong Thời Kính chắc chắn tiến bộ vượt bậc rồi. Đại điệt tử sau khi ra ngoài, Hữu Tình đạo thành đã mạnh đến mức không tưởng rồi.”

“A La Sát Thiên còn có thể mạnh đến mức nào nữa chứ?”

“Không đúng, không đúng, sai rồi, sai rồi, toàn bộ đều sai rồi.”

Thập Nan vò đầu bứt tai: “Theo lý mà nói đại điệt tử sau khi thành đạo hẳn là có thể trở thành chủ của tam giới nhưng hắn không trở thành chủ tam giới, vừa rồi ngươi lại nói điệt tức chắc chắn tiểu cô nương kia có thể thành công…”

Thập Nan kinh ngạc nhìn về phía Di Nhan: “Không lẽ… cuối cùng là nàng… nàng thành Thiên Đạo!?”

Khóe miệng Di Nhan nhếch lên, định nhịn cười nhưng không nhịn được, kiêu ngạo lại đắc ý ngẩng cằm: “Thiên Đạo thì có gì ghê gớm? Nhà ta tiểu oan gia còn chẳng có ‘đạo’ gì ấy chứ! Thiên Đạo cái gì, mấy phàm nhân các ngươi chỉ biết mỗi thứ đó thôi.”

Thập Nan bị Di Nhan chọc tức đến nghiến răng, hắn vốn nên không còn lòng hiếu kỳ nữa, nhưng bây giờ lại vô cùng hiếu kỳ!

Chắc chắn Di Nhan sẽ không cho hắn câu trả lời, Thập Nan chỉ có thể nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc Tri đang đi một mình trong thành, lời tiên tri của A La Sát Thiên rốt cuộc chuẩn hay không thì phải xem kết quả của Lục Châu thành rồi!

Trong thành.

Tiêu Nhạc Tri mỗi bước đi đều rất gian nan.

Mỗi bước đi đều muốn từ bỏ.

Mệt quá à.

Mệt mỏi quá à.

Tại sao nàng lại phải đi chuyến này, tại sao lại phải đến chịu khổ thế này chứ? Nằm không tốt sao?

Tiêu Nhạc Tri rơi vào mờ mịt, nhưng chân nàng vẫn bước về phía trước một bước, trên người hình như lại nặng thêm mấy phần.

Nặng đến mức nàng thở không nổi, muốn nằm im tại chỗ, nằm liệt ra.

Nhưng thật kỳ lạ à, mỗi lần nàng muốn từ bỏ trong lòng lại luôn có chút không thoải mái, không cam tâm.

Tốn sức quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào nàng đã đi được mười mét rồi.

Mười mét cũng đi rồi, con đường còn lại không đi, chẳng phải những bước trước thành uổng phí sao?

Nhưng con đường phía trước còn dài vô tận, bao giờ mới đi hết tòa thành đây?

Tiêu Nhạc Tri cúi đầu, tai hồ ly cũng rũ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Chỉ đi thêm mười bước nữa… Đi không nổi thì không đi nữa…”

Nàng lại gian nan di chuyển về phía trước.

Đi một bước, dừng một chút, thở một lúc.

Tốc độ và dáng đi của nàng khiến khác nhìn vào cũng cảm thấy mệt dùm nàng, người nóng tính đã tức giận sôi máu rồi.

“Thật là cực nhọc.” Dạ Du thở dài: “Ta muốn xuống dưới vác nàng ấy đi rồi.”

Mục Ngọc Lang mím môi không nói, “Tin tưởng nàng ấy đi, di từng nói Nhạc Tri nàng ấy có thể làm được.”

Nhắc đến Thanh Vũ, Dạ Du liền không lên tiếng nữa.

Không phải hắn nghi ngờ Thanh Vũ, mà là Tiêu Nhạc Tri nha đầu kia thật sự trông rất không đáng tin cậy.

Xét điểm này, những lời châm chọc khi trước của Thập Nan kỳ thực không phải vô lý.

Thập Nan lúc này đúng là lại có tinh thần rồi, chỉ vào Tiêu Nhạc Tri nói: “Xem đi, ta đã nói nàng ta không được mà, nhiều nhất mười bước, nàng ta đi xong liền từ bỏ.”

“Vẫn là nghĩ cách khác đi, bây giờ A Lười tức giận rồi, tiểu cô nương kia nếu không áp chế được ý thức của A Lười, không chừng thật sự sẽ kích th/ích A Lười chủ động tấn công.”

“Gấp cái gì.” Di Nhan xoa một cái bộ tóc bạc không vĩnh viễn của mình: “Càn khôn chưa định, thắng bại còn sớm lắm.”

Lại hồi lâu trôi qua, Tiêu Nhạc Tri cuối cùng cũng đi hết mười bước này.

Nàng lập tức ngồi xuống tại chỗ, dang rộng tứ chi.

Trên thành lầu những người chú ý động tĩnh của nàng thần sắc đều không tốt lắm, Thập Nan che miệng không để mình cười ra tiếng.

Tiêu Nhạc Tri nằm trên đất không động đậy như thể thật sự từ bỏ rồi, dường như đã ngủ thiếp đi rồi.

Thập Nan thật sự không kìm nén được sự vui mừng trên nỗi đau của người khác của mình nữa, hắn cười khì khì nói:

“Xem đi, ta đã nói nàng ta không được mà.”

“Haiz, đại điệt tử của ta còn nói gì Nhân tộc tuy yếu nhưng có thể khắc chế Tu La. Gì mà lục dục hóa lục nghiệt, yếu chính là yếu mà, yếu sao có thể thắng mạnh được… ờ?”

Giọng Thập Nan bỗng nhỏ dần.

Tiêu Nhạc Tri vốn nằm im bỗng nhiên… lăn một cái.

 

Nàng vẫn nhắm mắt, hơi thở đều đặn như đang ngủ nhưng thân thể lại lăn lên.

Giống như một khúc gỗ người, trong thành lăn lăn lăn, tốc độ nhanh hơn không nói, còn không hề dừng lại.

Thập Nan sững sờ, hắn không hiểu!

Di Nhan phì cười, đem mái tóc bạc của mình tết thành một bím tóc bọ cạp xinh đẹp, vung ra sau đầu, đuôi bím tóc vung qua mặt Thập Nan như một cái tát.

“Đây chính là Nhân tộc à.”

“Từ khi sinh ra đã gặp nhiều gian truân, gân cốt thân xác không bằng mãnh thú, không có móng vuốt sắc bén, cũng không có vảy cứng rắn, sau khi bị thương chảy máu năng lực hồi phục thậm chí còn không bằng chó mèo, ngay cả hồn phách của họ cũng không mạnh bằng quỷ thần.”

“Thế mà bọn họ vẫn trở thành thủ lĩnh vạn vật, cõi nhân gian vì ‘người’ mà thành giới.”

“Đối với Nhân tộc mà nói, biện pháp luôn nhiều hơn khó khăn, bọn họ sinh ra đã có lục dục.”

“Tu La vì lục nghiệt mà có sức mạnh vĩ đại, nhưng lục dục đối với Nhân tộc mà nói, lại là bản năng thiên tính.”

“Tu La là nô lệ của lục nghiệt. Nếu Tu La lười biếng thì năm nghiệt còn lại biến mất.”

“Nhưng Nhân tộc lục dục đầy đủ, ngoài lười biếng ra, trên người Nhân tộc còn có những điều khác …”

Di Nhan nghĩ đến một câu nói Tiêu Trầm Nghiên từng nói lúc cùng mình luận đạo.

—— Giữa đất trời này, vốn không có kẻ nào là yếu nhất hay mạnh nhất.

—— Vạn vật sinh linh, đều hữu tình rực rỡ.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận