Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 15.




8 giờ sáng, Tống Sơ Tình dẫn theo bác sĩ thú y đến tận nơi.

Quản gia và Mark trước đó đã dặn dò cô có thể sẽ phải chăm sóc Nora nên khi Anthony gửi tin nhắn đến cô không từ chối mà còn cảm thấy vui vẻ.

Con mèo Ba Tư ấy thật sự quá đẹp, nó chắc chắn là công chúa, không, phải là nữ hoàng của hành tinh mèo mới đúng!

Quản gia Richard ra đón, vừa thấy cô thì không giấu nổi ngạc nhiên, không ngờ người thay Mark lại là một cô gái trẻ như vậy.

Tống Sơ Tình cũng ngạc nhiên nhưng thứ khiến cô kinh ngạc lại là tòa trang viên phía sau lưng mình, to lớn hơn biệt thự nhỏ của cô không biết bao nhiêu lần, trước đây cô chỉ dừng ở ngoài cổng, giờ được bước vào bên trong mới phát hiện trong này tựa như một thế giới khác, rộng lớn chẳng kém gì căn nhà cổ ở Tây Sơn của cô.

Ở khu Atherton, đất đai quý hơn vàng, chỉ riêng mảnh đất xây nên tòa trang viên xa hoa này thôi đã có giá trị trên trời.

Dọc đường đi, khu vườn được các nghệ nhân chăm chút tỉ mỉ, thậm chí còn có không ít cảnh quan đậm chất nghệ thuật sân vườn Trung Hoa: những phiến đá kỳ lạ, suối chảy róc rách, cầu nhỏ, gác mái, lối đi khúc khuỷu yên tĩnh, rõ ràng là phong cách Tô Châu điển hình.

Không có thời gian ngắm kỹ Richard đã dẫn cô và bác sĩ vào trong biệt thự.

Nội thất bên trong không mang phong cách Trung Hoa như bên ngoài mà là phong cách Mỹ cổ điển, không hề lạnh lẽo như văn phòng kia, ánh sáng cũng là tông màu ấm, dịu nhẹ.

Đồ đạc trong phòng không ít, bàn trà bên ghế đơn có mấy cuốn sách dày, trên sách đặt một chiếc kính gọng vàng thanh mảnh, ở phía kia, ghế sofa dài chất đầy đồ chơi cho thú cưng, chất liệu vải cotton-lanh đã bị mèo cào xước vài chỗ.

Cửa sổ sát đất nhìn ra sân sau, mấy cây long não cao lớn sừng sững, đang giữa mùa hè, đưa mắt nhìn ra toàn là màu xanh mát rượi.

Tống Sơ Tình dễ dàng tưởng tượng ra một buổi trưa hoặc buổi tối trời mát, làn gió xuyên qua nhành lá khẽ lay tấm rèm trắng bên cửa sổ, lượn quanh chú mèo đang mài móng, cạnh đó là người đàn ông đeo kính đang đọc sách, thi thoảng dùng quả bóng nhỏ trêu mèo, chú mèo ngoạm bóng, phóng lên giẫm lên sách còn anh thì dịu dàng vuốt đầu nó rồi ôm vào lòng cùng đọc sách.

Có hơi thở của con người.

Thật không dễ dàng gì, thì ra Chris cũng là người bình thường.

Richard nói: “Chris lát nữa sẽ về.”

“Vâng.”

Nora chắc nghe thấy động tĩnh nên thò đầu ra khỏi phòng bên cạnh, đồng thời “meo” một tiếng, Tống Sơ Tình lập tức quay đầu đưa tay về phía nó.

Con mèo nhỏ nhận ra người quen chạy vài bước đã lao vào lòng cô.

Tống Sơ Tình ôm lấy bé mèo nhỏ, xoa đầu nó: “Nora, chào em nha~”

Richard đứng cạnh nói: “Nora mấy ngày nay ăn ít, hôm qua còn bị tiêu chảy.” Ông quay sang bác sĩ: “Phiền ngài xem giúp.”

Tống Sơ Tình định đưa mèo cho bác sĩ khám nhưng Nora hình như không thích, hướng về phía bác sĩ “gừ”, y như một con sư tử nhỏ xinh đẹp.

Không còn cách nào, đành để nó nằm trong lòng cô để khám.

Bác sĩ tiến hành kiểm tra cơ bản sau đó hỏi thêm về chế độ ăn uống của mèo, Richard liền dẫn bác sĩ vào xem thức ăn.

Trong phòng khách chỉ còn lại một người một mèo, Tống Sơ Tình cầm đồ chơi trêu mèo, có vẻ Nora gần như đã hồi phục, bây giờ tung tăng nhảy nhót, rất nhiều năng lượng.

Sau khi xem xong thức ăn bác sĩ dặn dò vài câu, kê thêm chút thuốc rồi thu dọn đồ đạc ra về.

Tống Sơ Tình nghĩ nên đợi Chris về rồi nói một tiếng hẵng đi, dù sao nhà cô cũng không xa, chẳng vội gì.

Cô lại chơi với Nora thêm hơn 10 phút, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động ngoài cửa.

Nora là con mèo con rất quấn chủ, vừa thấy có người về liền nhảy khỏi lòng cô, vẫy đuôi chạy thẳng ra cửa.

Ánh mắt Thẩm Tứ Niên lướt qua cô gái trong phòng khách, đưa áo khoác cho người hầu rồi cúi người bế mèo lên, Nora cọ cọ trong lòng anh, phát ra tiếng kêu dễ chịu.

Người và mèo đi đến gần, anh mở miệng hỏi: “Thế nào rồi?”

Tống Sơ Tình: “Bác sĩ nói là bị đầy bụng, sau này cho ăn phải chú ý hơn một chút.”

Thẩm Tứ Niên nhìn Richard, Richard lập tức cúi đầu: “Xin lỗi Chris.”

Người đàn ông im lặng một lúc rồi ngẩng đầu nhìn cô: “Hanna, sau này cô phụ trách chăm Nora.”

“Tôi á?” Tống Sơ Tình chỉ vào mình, “Thế công việc của tôi thì sao?”

Dù rất thích Nora nhưng cô cũng không muốn chỉ làm mỗi việc chăm mèo.

Thẩm Tứ Niên: “Nora mỗi ngày ăn hai bữa sáng tối, nếu tôi nhớ không nhầm thì cô sống gần đây, sau này mỗi sáng mỗi tối đến một chuyến là được.”

“……”

“Sẽ có người tiếp nhận bớt phần việc của cô, ngoài ra lương thực tập của cô cũng sẽ tăng lên, sau khi tốt nghiệp có thể chọn ở lại.”

“…” Tuy không quan tâm lắm đến việc tăng lương hay chuyển chính thức, cô cũng không cần lắm, nhưng mà, chỉ là cho mèo ăn thôi mà, chắc cũng không vấn đề gì.

Thẩm Tứ Niên thấy cô nhíu mày, dừng lại vài giây rồi hỏi: “Không được sao?”

“Được mà, Chris.”

Thẩm Tứ Niên khẽ gật đầu, quay sang Richard: “Cơm tối xong chưa?”

“Xong rồi ạ.”

Anh bế mèo bước đi, đi được một bước lại dừng, quay đầu hỏi: “Cô ăn tối chưa?”

“…Chưa ạ.”

“Vậy ăn cùng đi.”

Ơ, Chris đang mời cô ăn cơm? Ơ, ơ, ơ…

Lúc này Richard cũng bất ngờ trong lòng.

Chris trước giờ chưa từng mời Anthony hay Mark ăn cơm, tính đến hiện tại, người được dùng bữa trong căn nhà này cũng chỉ có Chris và bác sĩ Bùi.

Anh ta cẩn thận đánh giá lại cô gái nhỏ này, trước đó trò chuyện đã cảm thấy cô có tính cách khá tốt, giờ nhìn kỹ lại, vẻ ngoài cũng xinh xắn ngoan ngoãn, trong lòng không có bằng chứng gì cụ thể nhưng lại mơ hồ cảm thấy lý do Chris mời cô là: Có lẽ vì cô là người Trung Quốc.

Tống Sơ Tình đi theo sau.

Căn nhà không nhỏ, phòng khách rộng rãi, phòng ăn cũng thoáng đãng nhưng không phải kiểu bàn dài sang trọng, chỉ là một chiếc bàn vuông nhỏ có thể ngồi khoảng sáu, bảy người.

Chris ngồi vào ghế chính, người hầu mang thêm một bộ bát đũa, Tống Sơ Tình cũng ngồi xuống.

Là món Trung, có cá vược hấp, chân giò kho tàu, rau cải xào và một tô canh gà sữa trắng.

“Đủ không?”

“Đủ rồi…”

Chú mèo nhỏ cuộn tròn trên đùi anh nhắm mắt lim dim, Chris bắt đầu dùng bữa, Tống Sơ Tình cũng không khách sáo cầm đũa lên, dù sao đã ngồi vào rồi, mấy món này trông cũng ngon phết, ờm, trừ rau cải.

Nhà họ Kỷ không có kiểu “ăn không nói”, cô thì lại thích vừa ăn vừa tám chuyện với ba mẹ, nhưng giờ bầu không khí thật sự có chút kỳ lạ, Richard chẳng biết đi đâu rồi, căn nhà rộng mấy trăm mét vuông chỉ còn lại hai người, tiếng ăn cơm vang lên rõ mồn một.

Trước kia cũng từng ăn cùng nhau trong nhà hàng hay phòng khách sạn nhưng tình huống lúc ấy hoàn toàn khác.

Ba phút trôi qua, Tống Sơ Tình thật sự chịu không nổi sự im lặng này dè dặt mở miệng: “Chris, anh thích ăn đồ Trung sao?”

“Cũng được.”

“Hôm đó anh hỏi tôi có biết nấu món Trung không, thật ra tôi không giỏi lắm, từ nhỏ tôi đã không có năng khiếu nấu nướng.” Cũng chưa từng có hoàn cảnh nào cần tự mình nấu cả.

“Ừ.”

Tống Sơ Tình coi như hiểu ra, nói chuyện với người này đúng là có thể khiến người ta tức đến tăng huyết áp.

Đang nghĩ xem có nên tìm thêm đề tài không thì cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Hôm đó chỉ tiện miệng hỏi thôi, không có ý bảo cô nấu đâu.”

“Ồ.” Tống Sơ Tình nhìn ba món ăn trước mắt, nói: “Đầu bếp nhà anh nấu ngon thật đấy, hương vị rất chuẩn, là người Trung Quốc à?”

Tay gắp thức ăn của Thẩm Tứ Niên khựng lại một chút rồi tiếp tục, đáp: “Ừ, đến từ Thượng Hải.”

“Thượng Hải à, Thượng Hải là nơi rất tuyệt, Chris, anh từng đến chưa?”

“Đến rồi.”

“Vì công việc à?”

“Ừ.”

“Thế anh từng đến thủ đô chưa?”

“Chưa.”

“Đó là quê hương tôi đấy.”

“Ừ.”

Tuy trông giống như đối thoại giữa người và máy nhưng ít nhất cũng có qua có lại, có hồi đáp là Tống Sơ Tình lại thấy hứng thú trò chuyện hơn.

Đây là cơ hội tuyệt vời để tìm hiểu Chris!

“Lúc nãy tôi thấy trước trang viên có một khu vườn nhỏ, anh thích kiến trúc và vườn kiểu Trung Hoa à?”

Thẩm Tứ Niên im lặng một lúc, trả lời: “Không, là do người làm vườn tự thiết kế.”

“Được thôi, nhưng khu vườn ấy hơi keo kiệt quá rồi, nếu anh thích thì có thể đến Trung Quốc tham quan, bên tôi có nhiều phong cách vườn khác nhau, rất đẹp.”

Người đàn ông không trả lời, lặng lẽ ăn tiếp.

Cô gái thì vẫn huyên thuyên không ngừng: “Khu vườn tiêu biểu ở thủ đô là Di Hòa Viên, anh biết chứ? Chính là cái bị người xấu các anh thiêu rụi, cướp bóc và phá hủy đó.”

Thẩm Tứ Niên: “……”

“Nhưng giờ nó cũng đã được trùng tu rất đẹp rồi, hồi trước mùa đông mặt hồ đóng băng, Khả Khả kéo bọn tôi đi trượt băng, cô ấy rất thích những nơi náo nhiệt, à đúng rồi, Khả Khả là bạn tôi…”

“Nếu anh đến thủ đô tôi còn có thể đưa anh đi thăm Vạn Lý Trường Thành, người nước ngoài đến Trung Quốc đều phải đến đó check-in một lần, tôi đã từng đi, hôm đó trời đẹp, cảnh tượng hùng vĩ vô cùng.”

“Chris, mẹ anh là người ở đâu vậy? Anh từng đến chưa? Biết đâu tôi cũng từng đến rồi.”

Tống Sơ Tình biết rõ những điều được công khai về thân thế anh nên cô đã cân nhắc kỹ mới mỉm cười hỏi ra câu này.

Quả nhiên, người đàn ông bên cạnh lại rơi vào im lặng, rất lâu sau mới trả lời: “Tôi không rõ bà ấy đến từ đâu.”

Tống Sơ Tình lập tức sững lại.

Không biết?

Từ một câu nói cô lập tức hiểu ra nhiều điều, có thể Chris và mẹ anh đã chia xa từ khi anh còn chưa biết gì, cũng có thể gia đình anh đã giấu anh một vài sự thật, hoặc chính gia đình anh cũng chẳng biết gốc gác của người mẹ ấy.

Cô cẩn thận không nhắc lại chuyện này nữa, khẽ xin lỗi: “Xin lỗi anh, Chris.”

“Không sao.”

Không tiện nói chuyện về Trung Quốc nữa, anh dường như cũng không muốn tiếp tục đề tài này nên chủ động hỏi: “Hôm nay đã làm biên bản cuộc họp chưa?”

“Hả?” Không có ai bảo cô làm mà…

Thẩm Tứ Niên liếc nhìn cô: “Nội dung chính của cuộc họp là gì?”

Hả, sao lại hỏi cái này chứ? Kỳ lạ thật đó… Tống Sơ Tình ngồi thẳng dậy, ngoan ngoãn trả lời: “Buổi sáng Trung tâm Phát triển trước tiên báo cáo về tính khả thi của việc hợp tác với Tập đoàn Inda, nhưng trọng điểm là phần tài vụ trình bày về ngân sách và tỷ suất lợi nhuận kỳ vọng của dự án.”

“Số liệu cụ thể.”

Lúc đó cô nghe rất chăm chú, giờ dựa vào trí nhớ mà kể lại mấy con số đại khái.

“Cô nghĩ sao?”

Chris đang muốn nghe ý kiến của cô.

Quỹ VH vốn là công ty chuyên về quyết sách đầu tư, mà anh lại là bộ não siêu cấp, một người còn chưa tốt nghiệp như cô thì có gì để “lên lớp” cơ chứ.

Nói điều gì sáo rỗng là bị nhìn thấu ngay nên cách an toàn nhất là cứ nói suy nghĩ thật lòng: “Tỷ suất lợi nhuận mà bên tài vụ ước tính là 20%, tôi rất ngạc nhiên về con số này, hơi nghi ngờ không biết chúng ta có thực hiện được không.”

Thẩm Tứ Niên nghe xong khẽ cười: “Biết họ tính như thế nào không?”

Cách tính lợi nhuận, cách tính thu nhập hàng năm thì cô đương nhiên rõ, nhưng không hiểu sao họ lại gan như vậy.

Tống Sơ Tình lắc đầu.

“Sau này cô theo Aaron vào tổ dự án.” Aaron chính là quản lý phụ trách dự án lần này.

Tống Sơ Tình lại một lần nữa kinh ngạc: “Tôi ạ?” Rồi lại hỏi tiếp: “Thế công việc hiện tại của tôi thì sao?”

Lần này Thẩm Tứ Niên không sắp xếp gì khác, chỉ nhìn thẳng vào mắt cô hỏi: “Muốn làm không?”

“Muốn!” Gần như không chút do dự, cực kỳ muốn!

“Tuần sau đến tìm Aaron.”

“Vâng, cảm ơn anh, Chris.”

Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, tiếp tục ăn cơm.

Tống Sơ Tình lúc này tâm trạng rất tốt, ăn cũng no rồi, liếc mắt nhìn sang thấy thứ nhỏ bé đang duỗi lưng trong lòng anh, cô vỗ tay gọi nhẹ: “Nora, lại đây với chị nào?”

Nora chắc đã chán chủ rồi, từ trên đùi anh nhảy xuống đi vòng tới chân cô.

Tống Sơ Tình ôm mèo, gãi cằm nó, dùng tiếng Trung nhỏ nhẹ nói: “Ái chà, đáng yêu quá, mắt của em sao lại xinh thế này, như tiểu tinh linh vậy.”

Thẩm Tứ Niên đặt đũa xuống nhìn sang, không lên tiếng làm phiền.

Nhìn cô gái và con mèo vui đùa một lúc, lòng bỗng thấy bức bối.

Anh đứng dậy đi đến phòng khách mở ngăn kéo dưới bàn trà lấy ra một lọ thuốc không nhãn mác, uống một viên cùng nước.

Thuốc chỉ trị ngọn chứ không trị gốc, chỉ để kiểm soát cảm xúc.

Thời gian này anh đã uống rải rác vài viên, vẫn còn nhiều nhưng chắc phải kêu Bùi Tích kê thêm.

Tống Sơ Tình tất nhiên chú ý đến hành động uống thuốc của anh, cô suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: “Chris, anh bị bệnh sao?”

Anh có thể không trả lời, nhưng đây là cách cô thể hiện sự quan tâm từ mối quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng là vì hôm nay anh đặc biệt giữ cô lại dùng bữa.

Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt giao nhau, ánh nhìn lặng lẽ.

Khoảng mười mấy giây sau Thẩm Tứ Niên nhẹ giọng nói: “Ừ, bị bệnh.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận