Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 18: “Bạn gái nhỏ”.




Không khí im ắng.

Bên ngoài cửa, Chloe ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời, “Cô cô cô, các người……”

Chris thật sự có bạn gái, mà còn là một cô gái Trung Quốc!

Nhưng người con gái trước mắt này trông còn rất trẻ, có lẽ vẫn đang đi học, giờ này lại bước ra từ phòng của đàn ông, mặt không biết là đỏ sẵn hay là sau khi xong việc…

Cô ấy nheo mắt, giọng đầy khinh bỉ: “Cô là ai?”

Rõ ràng em gái Chris không nhận ra người trước mặt, Tống Sơ Tình không biết cô ta nghĩ gì, định trả lời thì bỗng nghe tiếng động phía sau, người đàn ông bước ra đột ngột kéo cô về phía sau, giọng nghiêm trọng hơn: “Chloe, cô làm gì?”

Chloe vẫn có phần sợ anh trai mình nhưng trong lòng lại khinh thường, ngày thường tỏ vẻ thanh cao, đi công tác lại gọi dịch vụ đặc biệt, mà còn là một cô gái trẻ người Trung Quốc, hơ hơ.

Chloe khoanh tay: “Mẹ nói anh lại đến Los Angeles, em đúng lúc ở gần định đến nói với anh là, em chuẩn bị nhập học Đại học S rồi, không thèm anh giúp nữa đâu, hứ.”

“Cô có thể đi được rồi.”

Chloe không đi, chỉ vào người đang đứng phía sau anh chỉ lộ nửa cánh tay hỏi: “Ai thế? Dịch vụ đặc biệt à?”

Thẩm Tứ Niên cau mày, không khí xung quanh lập tức trở nên ngột ngạt, giọng trầm đến đáng sợ: “Chloe, đừng nói linh tinh.”

“Em thấy đúng mà.”

“Đây là đồng nghiệp của tôi.”

“Em không tin.”

Thẩm Tứ Niên nhận ra mình giải thích quá nhiều thứ không cần thiết, quay lại, giọng nhẹ nhàng hơn: “Cô về trước đi.”

Tống Sơ Tình lại không dám đi về trước, lần này thật sự có chuyện không ổn, cô tiến lên một bước, giọng thường ngày nhẹ nhàng cũng trở nên nghiêm túc: “Tiểu thư Chloe, tôi là trợ lý của Chris, tháng trước tôi cũng có mặt bên cạnh Chris trước cửa công ty Smith, chúng tôi đang làm việc, không phải mối quan hệ mà cô nghĩ.”

Chloe vẫn không tin, nhìn lên nhìn xuống: “Vậy tại sao các người phải lén lút như vậy?”

Ờ… cái này… chính cô cũng thấy lạ, Chris lúc nãy hành động như gà mẹ bảo vệ gà con khiến cô cũng hơi bối rối…

Người đàn ông lại nghiêm nghị nói: “Chloe, dừng ngay những suy nghĩ hoang đường của cô đi, nếu cô không đi ngay tôi sẽ nói chuyện bạn trai cô cho Blanche biết.”

Chloe mở to mắt, “Sao anh biết em có bạn trai? Anh làm gì với Allen rồi?!”

“Tôi không làm gì cậu ta, nhưng cô còn làm gì nữa thì tôi không ngại để Robinson biết, tôi nghĩ ông ấy sẽ không thích một đứa con trai của công nhân.”

Chloe vừa giận vừa ngạc nhiên rồi giậm chân nặng nề, dẫn theo vệ sĩ bỏ đi.

Đợi người đi hết, Tống Sơ Tình lập tức lui lại hai bước giữ khoảng cách an toàn, “Vậy tôi cũng về trước đây.”

“Chờ một chút.”

Tống Sơ Tình hiểu ý chờ một chút của anh, Chloe vừa đi, có thể đang cố tình đợi cô.

Cô chỉ đành đứng lại chờ một lát.

Hai người đứng ở cửa nhìn nhau như trêu ngươi, không khí thật khó xử, không gian chật hẹp, mùi hương nhẹ nhàng của cô gái thoảng quanh, Thẩm Tứ Niên đi hướng ngược lại.

Tống Sơ Tình cũng theo vào trong, “Chris, anh không giải thích thêm chút nào sao?”

“Ừm, tôi sẽ giải thích, đừng lo.”

Cô tựa vào bếp suy nghĩ một chút rồi cẩn trọng hỏi về sự thật đã biết, “Đó là em gái anh sao?”

“Có thể gọi là vậy.” Thẩm Tứ Niên nhìn cô, mặt nghiêm túc: “Hanna, Chloe tính cách kiêu căng, tôi xin lỗi vì lời nói vừa rồi của cô ấy.”

Tống Sơ Tình hơi ngạc nhiên, không ngờ Chris lại xin lỗi thay cô ta, cô đáp: “Không sao đâu.”

Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, điện thoại lại hiện tin nhắn của Frieda hỏi đi đâu, cô gái vội vàng rời đi.

Cửa mở rồi lại đóng, ánh mắt người đàn ông đen thẳm nhìn thật lâu rồi mới thu lại.

“Em gái.” Anh lặp lại từ tiếng anh này rất nhỏ.

Đã 12 giờ đêm, khi đèn neon bên ngoài tắt lịm, Thẩm Tứ Niên đi đến tủ lạnh mở ra lấy chai rượu cất ở đó.

……

Ngày hôm sau mọi người cùng đi ra ngoài, không khác gì trước.

Trong phòng họp, trưởng dự án Aaron vẫn kiểm soát mọi thứ, đồng nghiệp phát triển công nghệ David và lãnh đạo Armand thảo luận công việc, Frieda ngồi trang điểm lại, còn một quản lý tài chính cấp cao đang xem máy tính không biết làm gì.

Đêm qua Chris hỏi cô nghi ai, cô không hoàn toàn chắc chắn.

Nếu loại trừ nguyên nhân sơ suất thì chỉ có thể là người làm việc này được lợi ích nhiều hơn hiện tại rất nhiều.

Cả ngày không có gì khác thường, Chris cũng không có biểu hiện lạ.

Việc ký kết diễn ra thuận lợi, tin tức truyền về San Francisco, mọi người đều rất vui.

Chris đồng ý cho nhóm dự án ở lại thêm một đêm nghỉ ngơi, sáng mai mới về.

Rời khỏi tập đoàn Inda, Chris và Anthony đến biệt thự Smith gặp Blanche, Tống Sơ Tình đi lấy túi ở Beverly Hills.

Lần này vẫn là túi da thằn lằn phối màu nhưng không phải túi đã sửa lại.

6 giờ chiều đến biệt thự Smith, khuôn viên lớn đến nỗi không thấy tường bao quanh.

Sau khi đi nước ngoài, Tống Sơ Tình hiểu rõ hơn về chủ nghĩa tư bản, câu nói 20% người nắm giữ 80% tài sản quả không sai.

Gặp lại Hanna lần nữa Daisy vui mừng không thôi khoác tay cô nói, “Hanna, chúng ta lại gặp nhau nhanh rồi!”

Biết sẽ gặp nhau nên khi lấy túi cô cũng chọn cho cô bé một cái túi nhỏ làm quà, Daisy càng vui hơn, “Oa, đẹp quá, em thích!”

“Dạo này em thế nào?”

Daisy bĩu môi, “Không được ổn cho lắm, gần đây Blanche cãi nhau với Chloe, còn cãi nhau với ông Smith nữa, em bị kẹt giữa họ, rất buồn.”

Tống Sơ Tình nhìn cô gái để hết cảm xúc lên mặt trong lòng thật sự tò mò, Blanche rõ ràng là người mưu mô xảo quyệt sao lại chọn cô trợ lý hiền lành như vậy?

Nhưng cô phải nghĩ xa hơn, nếu thật sự ngây thơ thì không thể lợi dụng người khác, còn giả vờ ngây thơ, thì không cần phải nói gì thêm.

Cô nhìn quanh rồi thở dài, nhờ Daisy giúp giới thiệu xung quanh biệt thự.

Daisy có cớ để nói chuyện, vừa đi vừa nói ríu rít không ngừng.

Đi được nửa đường thì gặp đại tiểu thư.

Daisy vừa thấy Chloe liền buông tay đang khoác tay người khác ra, thái độ cung kính: “Tiểu thư Chloe.”

Chloe tính tình rất tệ, trừng mắt nhìn hai người họ: “Toàn là mấy người đáng ghét.”

Tống Sơ Tình: “……”

Chloe đi về phía phòng khách, đợi cô ta khuất dạng Daisy ghé sát tai cô thì thầm: “Em không thích Chloe.”

“……Chị cũng vậy.”

“Chị ta thích Chris.”

Tống Sơ Tình suýt nữa trượt chân té nhào, kinh ngạc đến cực điểm: “Em nói gì?”

Daisy lấy tay che miệng cười: “Không phải ý đó, ý em là Chloe rất để tâm đến Chris, dù là mỗi lần Chris đến Los Angeles hay là lúc chị ta với Blanche về San Francisco, chị ta đều phải đi tìm Chris.”

“Tại sao?” Điều này hoàn toàn khác với ấn tượng của Tống Sơ Tình về cô ta trong hai lần gặp trước, lần đầu còn đứng sau lưng Chris chửi thề cơ mà. “Cô ta chẳng phải ghét Chris lắm sao?”

“Dù sao thì cũng rất phức tạp.”

Thật sự là rất phức tạp……

Trong phòng khách bọn họ đã bắt đầu nói chuyện, đợi một lát thì Chris gọi cô, Tống Sơ Tình cầm túi đi vào.

Vừa vào phòng đã cảm thấy bầu không khí hơi ngưng trệ, cuộc trò chuyện có vẻ không được vui vẻ cho lắm.

Chloe đứng sau lưng Blanche, thấy cô bước vào thì hếch cằm lên, địch ý lộ rõ.

Chris nhận lấy túi xách trong tay cô đặt lên bàn trà, giọng điệu nhàn nhạt: “Lần trước bảo Anthony đặt cái kia nhưng có chút lỗi nhỏ, sau đó tạm thời đổi cái khác, thật lòng xin lỗi, không biết lần này cô có thích không.”

Blanche lần này không mở túi ra xem, bà chỉ đẩy sang một bên rồi tươi cười rạng rỡ nói: “Vị này chính là cô bạn gái nhỏ của con sao?”

Tống Sơ Tình: Ờ… không phải đâu, sao mấy người này không chịu nghe giải thích gì hết, cứ một mực tưởng tượng vậy chứ! Thật sự không phải mà!

“Bảo sao lần trước con lại đưa cô ấy đến gặp ta, tối qua Chloe còn kể lại cho ta rồi đấy.”

Thẩm Tứ Niên nhìn người phụ nữ đối diện, biểu cảm chẳng có gì khác thường sau đó cũng mỉm cười: “Cô nói đùa rồi, Hanna chỉ là trợ lý của tôi thôi, bên cạnh tôi có những ai chẳng phải cô là người rõ nhất sao.”

Tống Sơ Tình đứng cạnh Anthony, có thể thấy rõ cơ thể anh ấy khẽ run lên.

Vế sau của Chris rõ ràng đầy ẩn ý, cô không kìm được liếc nhìn Anthony thêm mấy lần, trong lòng nảy ra một “?” to đùng, có ý gì đây?

Bên kia Blanche thu lại nụ cười, chuyển đề tài: “Tháng sau là sinh nhật Robinson, con định tặng ông ấy cái gì?”

Thẩm Tứ Niên: “Ông nội luôn hy vọng Wes tranh cử thành công, đương nhiên tôi sẽ giúp ông thực hiện ước nguyện, cũng cảm ơn cô đã tặng món quà quý giá này, đến lúc đó nhất định sẽ ghi tên cô vào.”

Lần này Blanche thật sự nở nụ cười rạng rỡ.

Phía sau Chloe lên tiếng, giọng hơi hào hứng: “Vậy có phải tháng sau chúng ta sẽ về San Francisco không?”

“Đúng vậy.” Nói đến đây, Blanche quay sang Chris dặn dò: “Tháng chín Chloe sẽ nhập học, làm phiền con trông chừng nó giúp ta, đừng để nó gây chuyện.”

“Mẹ!”

Thẩm Tứ Niên gật đầu xem như đồng ý.

Không ở lại lâu, chào hỏi xong thì Tống Sơ Tình và Anthony theo sau Chris rời khỏi biệt thự.

Ra đến chỗ đậu xe Chris quay đầu lại dặn dò: “Hanna, cô đứng đợi ở ngoài.”

“Vâng.”

Anthony nhìn bóng lưng người đàn ông lên xe trước, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Vừa lên xe anh ấy chủ động nhận sai: “Xin lỗi, Chris.”

Thẩm Tứ Niên bóp trán, mặt lộ vẻ mệt mỏi: “Anthony, anh đi theo tôi bao lâu rồi?”

“Gần năm năm.”

“Blanche đã cho anh lợi ích gì?”

Anthony không biện hộ cho mình.

Em trai anh ấy thua sạch ở Las Vegas, gần như mất trắng, anh ấy buộc phải giữ lại mạng cho nó, Blanche đồng ý giúp với điều kiện là anh phải làm tai mắt cho bà ta.

Anthony cúi đầu, biết rõ đã không thể vãn hồi, năm năm qua Chris đối xử với anh ấy không tệ, từ một trưởng phòng hành chính nho nhỏ lên đến trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, đây là khoảng thời gian rực rỡ và thành công nhất của anh ấy.

Anh lại lần nữa nói xin lỗi: “Xin lỗi, Chris.”

Thẩm Tứ Niên nhàn nhạt hỏi: “Bắt đầu từ khi nào?”

“Tháng ba năm nay.”

“Andrew Technology có động tĩnh gì?”

“Blanche dự kiến sẽ thâu tóm Andrew Technology vào cuối quý này.”

Khoảng hai phút sau, người đàn ông trầm giọng hỏi vấn đề đã gần như được xác nhận: “Còn bản giám định huyết thống?”

“Không có, tôi chưa từng nói với Blanche.” Anthony cam đoan: “Chris, tôi biết bây giờ muốn ngài tin tưởng tôi là rất khó nhưng những gì nên nói và không nên nói tôi đều biết rõ, ngài yên tâm.”

Không gian lại rơi vào yên tĩnh, Thẩm Tứ Niên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trước trang viên có một hồ nước nhỏ, lúc này cô gái đang nhón chân bám vào lan can ném gì đó xuống hồ để chọc cá.

Ném được hai lần thì quay sang tài xế bên cạnh mỉm cười nói gì đó, như thể rủ ông ta cùng tham gia trò chơi.

Thế là ông tài xế hơn 50 tuổi bị cô bé ép phải làm trò trẻ con.

Anh lặng lẽ nhìn một lúc rồi quay đầu lại, đôi mắt đen sâu như vực xoáy, giọng nói lạnh lùng: “Tôi tin anh, nhưng nếu sau này có chuyện gì xảy ra, anh phải trả giá.”

Anthony cũng liếc ra ngoài một cái, hiểu ý: “Ngài yên tâm.”

……

Khi Tống Sơ Tình lên xe lần nữa thì Anthony đã không còn ở đó.

Nhưng không khí trong xe rất ngột ngạt, ai đó mặt mũi đen sì như bã mía.

Cô ngồi ở ghế sau, lén lút xê dịch vị trí rồi lí nhí hỏi: “Anthony đâu rồi?”

“Đi rồi.”

“Ồ.” Đợi xe khởi động, Tống Sơ Tình dò xét: “Là Anthony sao?”

“Ừ.”

“À……” Một tiếng “à” kéo dài bảy tám giây thể hiện sự kinh ngạc, cô nhớ lại lần trước đến Los Angeles anh chỉ dẫn cô theo mà không mang theo Anthony, hôm nay không khí lại kỳ quái, Tống Sơ Tình nhỏ giọng hỏi: “Anh đã biết từ lâu rồi?”

“Không biết.” Thẩm Tứ Niên khép mắt lại, giọng mỏi mệt: “Hôm qua mới biết.”

Lần trước Anthony đúng là có việc, đưa cô đến là để xem phản ứng của Blanche, hôm nay cũng là muốn xem phản ứng của Blanche, con người có thể nói dối nhưng biểu cảm trong khoảnh khắc thì không thể giấu.

“Chris, sao anh phát hiện được trong thời gian ngắn như vậy……”

Thẩm Tứ Niên không giấu cô: “Hợp đồng chỉ có Aaron, Anthony và luật sư được tiếp cận, Anthony tháng trước xin nghỉ hai ngày, chắc nhà gặp chuyện gì đó, hơn nữa con anh ấy mới sinh không lâu, anh ấy có động cơ mạnh hơn người khác.”

Tống Sơ Tình nghe lời phân tích lạnh lùng ấy lại nhìn sắc mặt anh hôm nay u ám hơn bình thường, không dám hỏi thêm nữa.

Anthony chắc là người đã làm việc bên cạnh anh nhiều năm, tuy không phải ngày ngày kề cận nhưng trong công việc và cuộc sống đều là nhân vật rất quan trọng, mà Chris lại cực kỳ ghét phản bội, chuyện này cả công ty ai cũng biết.

Cô không nói gì, người bên cạnh lại lên tiếng trước: “Ngạc nhiên lắm à?”

“Ừm.”

“Đừng tin bất kỳ ai.”

Sắc mặt cô gái cũng trở nên nghiêm túc: “Ừm.”

Thẩm Tứ Niên liếc sang nhìn, đuôi mắt hơi cong lên: “Nói cho cô chuyện còn bất ngờ hơn.”

Tống Sơ Tình ngẩng đầu, nhìn anh: “Chuyện gì vậy?”

“Daisy là con riêng của Blanche, nhỏ hơn Chloe hai tuổi.”

Khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo bên cạnh thay đổi rõ rệt, đôi mắt trong trẻo cũng mở to, tràn đầy kinh ngạc giống như một chú thỏ con ngơ ngác bước vào thế giới loài người.

“Trừ cô, à không, cả Chloe nữa, ngoài hai người ra thì cả thế giới đều biết rồi.”

“Daisy……”

“Biết rồi.”

“……”

Trong lòng Tống Sơ Tình sụp đổ mất hai giây.

Thẩm Tứ Niên nhìn gương mặt nhỏ xinh đang kinh ngạc đến mức miệng cũng không khép lại nổi kia, khẽ cười, một tia buồn bực trong mắt cũng theo đó tan biến.

Cũng may nhờ có Daisy mà không khí nhẹ nhàng trở lại, Tống Sơ Tình tranh thủ thời cơ làm “phóng viên”, giọng nhỏ nhẹ lại xen chút mong chờ: “Chris, tôi hỏi anh một chuyện được không?”

Con người khi có điều muốn nhờ vả thì thái độ luôn hạ thấp, giọng điệu luôn dịu dàng, nụ cười luôn thân thiện, Thẩm Tứ Niên liếc nhìn con thỏ nhỏ chẳng biết che giấu cảm xúc này: “Hỏi đi.”

“Gặp chuyện như Antony thì với tư cách lãnh đạo nên xử lý thế nào mới ổn thỏa ạ?” Tống Sơ Tình nghĩ bụng đã hỏi thì hỏi cho hết thắc mắc: “Nhóm của bọn tôi là anh tự chọn người à? Tại sao lại chọn những người này, tại sao lại chọn tôi vào nhóm?”

Thẩm Tứ Niên nhìn cái miệng nhỏ cứ bô bô không ngừng, bật cười: “Đây là một chuyện à?”

“…… Vâng, với tôi thì là một chuyện……”

“Cô nói thử suy nghĩ của mình trước xem.”

Tống Sơ Tình trợn tròn mắt: “Là tôi đang hỏi anh mà.”

Đáng tiếc là anh mới liếc một cái, con thỏ nhỏ lập tức rụt cổ lại, ngoan ngoãn đáp: “Quan sát của tôi thì, Aaron có kinh nghiệm quản lý dự án phong phú, anh ấy làm người điều phối là hoàn toàn xứng đáng, nhưng những người khác thì tôi không rõ lắm, David mới tốt nghiệp không lâu, Armand thì kỹ thuật rất giỏi nhưng giao tiếp kém, tôi vào nhóm đến giờ vẫn chưa nói với anh ấy được một câu!”

“Còn giám đốc tài vụ Rod…” Tuy biết không nên đánh giá qua vẻ ngoài, nhưng vẫn không nhịn được đánh giá qua vẻ ngoài, đồng thời vô cùng tự giác hạ thấp giọng: “Chris, tôi cảm thấy Rod trông keo kiệt lắm, còn rất tinh ranh nữa.”

Thẩm Tứ Niên cười: “Nói tiếp đi.”

“Còn Frieda, chị ấy chắc đắc tội nửa cái công ty rồi, sau này phối hợp công việc chắc cũng khó.”

“Còn gì nữa không?”

“Hết rồi, cho nên tôi thấy rất lạ, nhóm chúng ta bây giờ giống như một nồi lẩu thập cẩm, tôi không chắc sau này có xây được sự đoàn kết không.”

Thẩm Tứ Niên nhìn cô: “Mấy ngày qua cô cảm thấy sao?”

Tống Sơ Tình suy nghĩ nghiêm túc, trả lời: “Cũng tạm, hiện tại chưa gặp vấn đề gì.”

Anh nói: “Hanna, tôi không biết người khác thế nào nhưng tiêu chí đầu tiên khi tôi chọn người là năng lực công việc, không có năng lực thì dù tính cách tốt hay giỏi xã giao đến đâu cũng không dùng được ở chỗ tôi, thứ hai, họ có thể đạt đến vị trí hiện tại là nhờ có cách xử lý công việc và môi trường riêng của họ, đó không phải vấn đề tôi cần lo.”

Tống Sơ Tình ngừng vài giây rồi lập tức ghi nhớ trong đầu.

Cô hiểu được phần đầu nhưng phần sau khiến cô chợt ngộ ra, khi làm lãnh đạo các dự án nhỏ trước đây cô từng cố gắng sắp xếp công việc theo tính cách và lối làm việc của từng người với hy vọng tạo nên một môi trường làm việc hài hòa.

Nhưng lời anh nói đúng, mỗi người đều có cách riêng để tồn tại trong thế giới này, Frieda dù tính tình thẳng thắn đắc tội nhiều người nhưng vẫn làm quản lý bộ phận thị trường, Armand tuy ít nói nhưng thể hiện tất cả qua những dòng code của mình.

Với tư cách cá nhân, cô thích kiểu thẳng thắn của Frieda hơn là kiểu khéo léo, cũng không ghét Armand.

Còn với tư cách lãnh đạo, nếu cứ vừa xét tính cách vừa xét năng lực rồi đòi hỏi phải “hòa hợp” thì quả là lo trước hụt sau, cũng là không tin tưởng nhân viên.

Thế nên cô lại có thêm câu hỏi: “Nếu trong nhóm xảy ra bất hòa thì sao? Ý kiến không đồng nhất thì làm thế nào?”

“Vì thế nên cần Aaron, cần tôi, tôi sẽ tổng hợp các ý kiến đó.”

Tống Sơ Tình: “Anh là vai trò Thượng Đế à?”

“Hiểu vậy cũng được.”

“Không cần hòa mình vào nhóm sao?” Vì có luận văn từng nói lãnh đạo nên song hành với nhân viên để ảnh hưởng đến tập thể.

“Không cần.”

“Tại sao?”

“Hanna, cô có theo đạo không?”

“Không.”

“Tôi cũng không, nhưng về ví dụ Thượng Đế mà cô nói, với tín đồ sùng đạo, Thượng Đế tự thân đã là sức mạnh gắn kết.”

Tống Sơ Tình hiểu rồi, quan điểm của anh là, lãnh đạo phải đặt mình ở một vị trí cực kỳ quan trọng, chỉ cần đứng đó đã đủ để cả nhóm tập trung chung quanh.

Cô vẫn giữ chút nghi ngờ, cách làm này đòi hỏi năng lực rất cao, có thể hợp với anh nhưng không chắc đã hợp với mọi lãnh đạo, ít nhất hiện tại cô vẫn chưa làm được.

Dù sao ý kiến của cô cũng không quan trọng, cô lại ghi nhớ thêm vào sổ tay bên trong não của mình, định về nhà sắp xếp lại.

“Còn gì nữa không?”

“Hết rồi ạ.”

“Hết rồi?” Thẩm Tứ Niên xoay xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón út, nhắc nhở: “Vậy nếu xảy ra trường hợp như Antony thì xử lý sao?”

Cô gái đang suy nghĩ bỗng tỉnh táo lại, ngẩng mặt lên: “À đúng rồi, suýt quên, vậy giờ anh định làm gì?”

“Trước đây làm sao thì giờ làm vậy, nếu đã phát hiện sâu răng mà lại chỉ uống thuốc giảm đau để chịu đựng, không đi gặp nha sĩ điều trị tận gốc thì có ngày sâu răng sẽ ăn sâu vào tủy, khiến cô đau đến sống không nổi.”

Giọng người đàn ông nghiêm lại, nhìn cô: “Hanna, tôi không cho phép bất kỳ hình thức phản bội nào.”

Tống Sơ Tình bị ánh mắt u tối ấy dọa đến giật mình, sững ra vài giây rồi mới nói: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Đến khách sạn cô đột nhiên lại nhớ ra: “Chris, anh vẫn chưa nói vì sao chọn tôi mà.”

Thẩm Tứ Niên liếc cô một cái, không trả lời nhấc chân xuống xe.

Tống Sơ Tình chạy theo, miệng lải nhải: “Vì sao vậy vì sao vậy?”

Qua cánh cửa xoay tròn vào thang máy Tống Sơ Tình suýt đâm vào lưng anh vì anh dừng lại đột ngột, cô lùi lại hai bước, cười tít mắt: “Chris~”

Thẩm Tứ Niên liếc cô: “Muốn nghe tôi khen cô?”

“Có thể không~?”

Con thỏ nhỏ nắm tay thành nắm đấm nhỏ đặt trước ngực, cười lộ tám cái răng trắng đều tăm tắp, đầy mong chờ.

Cô làm những động tác nhỏ này rất tự nhiên, không cố tình cũng không giả tạo, như thể sinh ra đã thế.

Thẩm Tứ Niên mím môi, trong mắt thoáng hiện ý cười rất khó phát hiện: “Mỗi nhóm đều cần một người lo việc lặt vặt.”

“……”

Ê!!!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận