Có chút kỳ lạ.
Nhưng Tống Sơ Tình lại không hiểu vì sao.
Monica cũng không nói gì.
Tuy nhiên, đến hôm sau khi gặp lại Chris, anh đã trở lại trạng thái bình thường, thậm chí còn lạnh nhạt hơn: “Hanna, mang cho tôi một ly cà phê.”
Tống Sơ Tình lẩm bẩm: Chris kỳ quặc thật.
Lúc pha cà phê cô cố tình bỏ vào bốn viên đá.
Cô bưng vào, cố ý đợi anh uống một ngụm.
Không có chút biểu cảm nào.
Thấy chưa! Làm gì có cái lưỡi bi.ến th.ái nào nếm ra được bốn viên đá với bốn viên rưỡi chứ.
Chris ngẩng đầu lên: “Còn chuyện gì sao?”
“Chị Monica hẹn tôi cuối tuần đi cưỡi ngựa, cuối tuần này anh phải tham dự diễn đàn hội nghị quốc tế, tôi đã sắp xếp xong công việc liên quan, muốn xin nghỉ.”
“Đi đi.”
“Nora chiều nay phải đi tiêm vắc xin, tôi cần tan làm sớm hai tiếng.”
“Được.”
Chờ một lúc, cô vẫn đứng trước bàn làm việc, Thẩm Tứ Niên buộc phải ngẩng đầu lên lần nữa: “Còn gì nữa?”
Tống Sơ Tình vốn không định nói nhưng thấy anh không lạnh nhạt nữa nên đành chỉ vào quầng mắt dưới của mình, nhắc nhở: “Chris, anh có quầng thâm mắt rồi, nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“……”
“Ra ngoài.”
……
Về chỗ ngồi, đồng nghiệp Allison đẩy ghế lại gần, liếc nhìn văn phòng tổng giám đốc rồi nhỏ giọng: “Mình thấy Chris có gì đó là lạ với cậu.”
“Thế nào là lạ?” Tống Sơ Tình thờ ơ đáp, mở máy tính chuẩn bị làm việc.
“Ừm… mình cảm thấy anh ấy rất quan tâm cậu.”
Allison dùng từ “care”, một từ mang nhiều nghĩa trong tiếng anh, nhưng bất kể nghĩa nào Tống Sơ Tình nghe cũng thấy buồn cười: “Anh ấy care mình chỗ nào chứ?”
“Không biết nữa.”
Allison đã làm ở văn phòng tổng giám đốc hai năm, lần đầu tiên thấy Chris đối xử đặc biệt với một người, ánh mắt anh nhìn người khác lúc nào cũng lạnh lùng, xa cách nhưng khi nhìn Hanna lại có chút dịu dàng.
Cô ấy đã bắt gặp hai lần, nhưng mỗi lần định nhìn kỹ thì ánh mắt đó đã biến mất nên cô cũng hoang mang.
Tống Sơ Tình gõ bàn phím lạch cạch: “Mình thấy anh ấy đang bóc lột mình thì đúng hơn.”
“???”
“Mình không chỉ làm trợ lý sinh hoạt, còn phải theo các dự án, còn phải cho mèo ăn, dẫn nó đi tiêm phòng.”
Allison nghe xong, bừng tỉnh!
Chris xưa nay luôn rạch ròi giữa công việc và đời sống, trước đây Mark tuy làm trợ lý sinh hoạt nhưng chỉ lo phần công việc, còn Hanna như thể đã bước vào đời sống riêng tư của Chris, mối quan hệ giữa họ giống như… bạn bè? Không đúng, từ này không chuẩn, nhưng rõ ràng là ranh giới rất mờ nhạt.
Không sai chút nào! Hơn nữa Hanna cũng chẳng sợ Chris, cô gái trước kia từng ngưỡng mộ Chris, mỗi lần ra khỏi văn phòng tay đều run, còn Hanna thì ra ngoài là chửi Chris bi.ến th.ái.
Allison lại ghé sát thì thầm: “Hanna, có phải cậu quen biết Chris ngoài đời không?”
“Không quen.”
“Thế hai người có quan hệ gì?”
“Không có quan hệ gì.” Tống Sơ Tình ngừng gõ máy, quay đầu nghiêm túc nhìn cô ấy: “Allison, rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“…Mình thấy hai người có vấn đề.”
Tống Sơ Tình thở dài trong lòng, trời cao ơi, sau này cô nhất định phải giữ khoảng cách với Chris, không khéo vài hôm nữa lại bị đồn thêm gì nữa thì tiêu.
Cô buộc phải giải thích: “Allison, cậu hiểu lầm rồi, vừa nãy Chris còn lạnh tanh bảo mình “ra ngoài” đấy, anh ấy không ưa mình đâu, mỗi lần mình lỡ lại gần là bảo mình tránh xa, nếu vô tình đụng vào thì còn lấy khăn lau, mình nhắn tin anh ấy cũng không bao giờ trả lời.”
Thề có trời, Chris là người duy nhất chưa từng trả lời tin nhắn của cô, đúng là kiêu ngạo!
Để chứng minh, Tống Sơ Tình mở điện thoại tìm cuộc trò chuyện chỉ có tin nhắn một chiều do cô gửi, lướt mấy trang liền mà đối phương chưa từng đáp lại lần nào.
Allison thì đã há hốc miệng, che miệng kinh ngạc: “Trời ơi, cậu lại có cả tài khoản cá nhân của Chris!!!”
Không chỉ người trong văn phòng tổng giám đốc, đến cả phó tổng cũng phải thông qua Anthony hoặc Noel mới liên lạc được với Chris, trước đây Anthony cũng chỉ có thể gọi điện cho anh, vậy mà Hanna lại có cả tài khoản mạng xã hội cá nhân của anh!
“Chắc chắn hai người có gì đó mờ ám!”
Tống Sơ Tình: “……”
……
Sáng thứ bảy 9 giờ Tống Sơ Tình mới lề mề rời nhà đến biệt thự của Chris.
Chris đã đi tham gia diễn đàn, Nora đang đói meo, cô cho mèo ăn xong thì về nhà ngủ bù một giấc, đến 4 giờ chiều mới xuất phát đến trang trại ngựa.
Monica đã đợi sẵn.
Mùa hè ở San Francisco, buổi sáng và buổi trưa đều nóng, chỉ đến chiều mới dễ chịu hơn một chút, nhưng hôm nay có gió nên cảm giác không quá oi bức.
Monica thấy chiếc xe phía sau cô liền nhướn mày hỏi: “Xe của em à?”
Bình thường đến trường cưỡi ngựa Tống Sơ Tình thích tự lái, có lúc Tô Lệ đi cùng có lúc thì không, hôm nay Tô Lệ có việc nên cô đến một mình.
Cô đóng cửa chiếc Koenigsegg, đáp lại một cách tự nhiên: “Dạ.”
Đã từng gặp mặt trước đó, Monica khó tránh khỏi nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Chris, nhưng khi nhìn kỹ lại, từ cách ăn nói, ăn mặc đến khí chất của cô gái này đều không giống người nhờ tiền mà đổi đời, cô giống kiểu được nuôi dạy trong môi trường giàu có từ nhỏ.
Cô ấy dò hỏi: “Ba em là?”
Tống Sơ Tình không giấu diếm, cô thà để Monica hỏi thẳng như vậy còn hơn là bị điều tra sau lưng, cô nói ra tên ba mình cùng công ty ông ấy.
Tập đoàn Nguyên Hòa, thủ đô Trung Quốc, cái tên này Monica đương nhiên từng nghe qua.
Ngoài sự bất ngờ, cô ấy không thể không suy nghĩ nhiều hơn, lẽ nào Chris định lấn sân sang thị trường Trung Quốc?
Đó quả thực là miếng bánh béo bở, đến cô ấy còn thèm muốn.
Nghĩ vậy, nụ cười của Monica càng rộng hơn: “Trước đây chị cứ tưởng em chỉ là trợ lý của Chris, không ngờ còn có mối quan hệ này.”
“Không sao đâu, Monica.”
“Ba em có làm ăn gì ở San Francisco không?”
Câu hỏi quá trực tiếp khiến Tống Sơ Tình hơi sững người trong hai giây, sau đó bật cười: “Em cũng không rõ lắm, nếu cần em sẽ nhờ ông ấy liên hệ với chị.”
“Thế thì nói lời giữ lấy lời nhé.”
Monica cảm thấy Chris đúng là quý nhân phù trợ, anh không chỉ giúp cô gái nhỏ này có mối quan hệ mà còn giúp chính cô có thêm một mối quan hệ quý giá!
Hai người cùng đi đến chuồng ngựa.
Hai tháng nay công việc bận rộn, Tống Sơ Tình hiếm khi gặp lại Garrett nên vừa gặp đã vui vẻ chào hỏi nó.
Nhân viên cũng dắt ngựa của Monica tới, hai người nhìn nhau cùng giẫm lên bàn đạp leo lên lưng ngựa, khẽ giật dây cương rồi phi nước đại ra ngoài.
Chú ngựa lâu ngày không được chạy nhảy dường như đang đợi chủ nhân quay lại, dáng vẻ mạnh mẽ tung hoành giữa thảm cỏ xanh mướt, Tống Sơ Tình rất yêu cảm giác này, lúc ấy cô như cơn gió tự do, như cánh chim nhỏ, như áng mây trôi giữa bầu trời, hoàn toàn cảm nhận được sự tồn tại của chính mình.
Sau vài vòng chạy hai người dừng lại nghỉ ngơi dưới tán cây ở cuối bãi cỏ.
Hai con ngựa thong dong ăn cỏ, Tống Sơ Tình liếc sang thấy Monica chẳng màng hình tượng mà nằm dài ra cỏ, cô cũng bắt chước nằm xuống theo.
Trời xanh thẳm, vài cụm mây trắng như kẹo bông chầm chậm trôi, hình dạng thay đổi theo tâm trạng.
“Thật thoải mái.” Monica nói.
“Ừm.”
“Hiếm có cô gái nào chịu cưỡi ngựa với chị, bạn bè chị toàn thích tiệc tùng xã giao và trang sức thôi.”
Tống Sơ Tình nghiêng đầu liếc nhìn cô ấy một cái rồi quay đầu lại: “Sau này chị cứ gọi em.” Một lúc sau lại bổ sung, “Chỉ cần Chris không giao thêm việc.”
Monica bật cười: “Làm trợ lý cho anh ấy chắc mệt lắm nhỉ?”
Cũng ổn, trừ việc công việc đòi hỏi chi ly, thay đổi liên tục thì Chris không có khuyết điểm nào lớn, ít ra anh còn tử tế hơn sếp cũ Trần Vãn Âm, anh vẫn có khí chất của một nhà lãnh đạo thời đại mới.
Tống Sơ Tình chợt hỏi: “Monica, trước đây chị quen Chris à?”
“Ừ, bọn chị học cùng trường, anh ấy trên chị một khóa.”
Cô gái bên cạnh lập tức mở to mắt: “Thật sao?”
Monica liếc nhìn cô: “Sao kích động thế? Thích Chris à?”
“…Không phải, em chỉ tò mò thôi.” Tống Sơ Tình vội bịa thêm lý do, “Tính khí của Chris tệ quá, em thật sự muốn biết anh ấy trước đây có như vậy không.”
Monica không nghi ngờ gì câu đó, bản thân cô ngày trước cũng từng thắc mắc như thế.
Mùa hè dưới tán cây dễ chịu quá mức, cô ấy khép mắt chậm rãi nhớ lại: “Anh ấy lúc trước cũng vậy, rất khó gần, lúc học cấp ba Chris đã là một nhà đầu tư cổ phiếu xuất sắc, những mã anh ấy để mắt tới đều có xu hướng tăng mạnh, vì vậy không ít người muốn kết thân với anh ấy, chị cũng là một trong số đó.”
Nói đến đây Monica mở mắt nhìn cô: “Em chắc biết nhà chị làm gì rồi nhỉ?”
“Biết, ngân hàng.”
“Ừ, nhưng cũng chẳng tiếp cận nổi, Chris luôn đơn độc, không kết bạn, không thứ gì có thể đe dọa hay dụ dỗ được anh ấy, không hứng thú với bất kỳ điều gì.”
“Nhưng thế giới này vốn chẳng công bằng, có lúc, chỉ cần anh ấy tồn tại thôi cũng là cái gai trong mắt người khác, có người ganh ghét tài năng của anh ấy, không có được thì muốn hủy hoại, một người chống lại mười người, trăm người, họ có rất nhiều thủ đoạn, đến cả Captain America cũng chẳng cứu nổi.”
“Sau đó, anh ấy biến mất một thời gian, chị từng nghĩ Chris bị đánh gục rồi.” Monica ngước nhìn bầu trời, trong mắt ngập tràn vẻ không thể tin nổi khi nhớ lại, “Đến năm nhất, năm hai đại học, anh ấy lập Quỹ VH rồi thành lập tập đoàn Ari, mười năm, từ hai bàn tay trắng, bây giờ cả San Francisco này đều là của anh ấy.”
Sợ cô gái không hiểu tình cảnh nhà Lauren, Monica còn đặc biệt hỏi: “Có cần chị giải thích “hai bàn tay trắng” nghĩa là gì không?”
Cô gái lắc đầu: “Không cần.”
“Vậy nên chị rất nể phục anh ấy.” Còn rất nhiều chuyện không thể nói với cô gái nhỏ này nhưng trong lòng Monica, Chris là người đàn ông gan lì nhất mà cô từng gặp.
Nghe đến đây Tống Sơ Tình hơi nặng lòng nhưng cô vẫn không quên nhiệm vụ: “Monica, chị thích anh ấy sao?”
Người phụ nữ xinh đẹp đang nằm bỗng im lặng hồi lâu rồi thở dài: “Nói không thích thì khó, nhưng tình cảm với người như bọn chị là thứ xa xỉ nhất.”
“Nhưng hôm đó hai người không phải đang xem mắt sao?”
Monica phì cười: “Chris nói với em à?”
“Dạ.” Còn bảo tôi phải xem xét giúp nữa…
“Nếu xem mắt có tác dụng thì chắc giờ bọn chị đã có con rồi.” Monica lại thở dài trong lòng, nhìn lên trời thì thầm bằng giọng chỉ đủ mình nghe thấy: “Anh ấy không thích chị.”
Nói xong, cô ấy ngồi dậy, hai tay nâng mặt cô gái bên cạnh, nhìn kỹ: “Để chị xem xem em xinh cỡ nào nào.”
Mặt Tống Sơ Tình bị bóp méo, miệng chu ra nói không rõ: “Mon… Monica…”
“Chậc, đúng là xinh thật, da đẹp, mắt to, sống mũi cao, miệng nhỏ… lại còn là người Trung Quốc.”
Tống Sơ Tình không hiểu hết nhưng Monica đã buông ra, đứng dậy phủi người, hào hứng nói: “Đi, cưỡi thêm vài vòng, xem ai nhanh hơn.”
Monica phóng người lên ngựa lập tức thúc ngựa phi nhanh, Tống Sơ Tình cũng vội vàng đuổi theo.
……
Sau khi cưỡi ngựa thỏa thích, quay lại chuồng giao ngựa cho nhân viên xong Monica đưa cô lên tầng ba.
Tống Sơ Tình dù là hội viên bạch kim của trường ngựa nhưng chưa từng lên tầng ba, nghe nói đây là nơi tụ họp của giới thượng lưu ở San Francisco, cô đến trường ngựa chỉ để cưỡi ngựa, không có nhu cầu hay môi trường phù hợp để bước vào nơi này.
Qua hành lang được trang trí xa hoa, Monica đẩy cửa một phòng VIP, bên trong lộng lẫy không kém, khoảng ba bốn trăm mét vuông, đầy đủ ghế sofa, bàn họp, bàn chơi bài, sàn đá cẩm thạch bóng loáng, đèn chùm pha lê lấp lánh ánh vàng, từng chi tiết đều thể hiện đẳng cấp thượng lưu.
Ngay lập tức, Tống Sơ Tình thấy người đàn ông cao quý đang ngồi giữa sofa bọc da, phía sau anh là tấm kính trong suốt lớn nhìn thẳng xuống bãi cưỡi ngựa.
Lúc này cô mới biết, thì ra từ tầng ba có thể nhìn thấy bên dưới, vậy chẳng phải vừa nãy anh ấy có thể nhìn thấy cô sao?
Không đúng, anh không phải đang dự hội nghị sao? Sao lại ở đây?
Trong phòng còn có không ít người, có hai người cô nhận ra, là khách hàng mà Grace từng yêu cầu cô phải nhớ mặt, nếu không nhầm thì một người là ông chủ công ty công nghệ mạng lớn nhất Silicon Valley, người còn lại là thương gia buôn vũ khí.
Ngoài ra còn hai ba người lớn tuổi hơn, cô không biết là ai.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa như đang nhìn một kẻ lạ mặt với ánh mắt đánh giá, thăm dò.
Tống Sơ Tình trong lòng bắt đầu thấy không thoải mái, cô không thích những kiểu tình huống như thế này.
Người đàn ông giữa phòng dập điếu xì gà đang cháy trong tay, chậm rãi ngước mắt, giọng trầm thấp, nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: “Lại đây.”