Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 27: “Tôi muốn em”.




Người đàn ông ôm con mèo bước vào nhà, tự nhiên nói: “Vào đi.”

Tống Sơ Tình chần chừ vài giây rồi bước theo vào.

Phòng khách bừa bộn do chú mèo nghịch ngợm chưa được dọn dẹp, Thẩm Tứ Niên nhặt chiếc chăn và cuốn sách đặt lại chỗ cũ, động tác không hề nôn nóng như thể đã quá quen với cảnh này.

Tống Sơ Tình đứng cách đó vài bước, cắn môi, cuối cùng cũng hỏi: “Chris, anh có ổn không?”

Người đàn ông quay lưng lại, giọng nói ấm áp, đầy nam tính đáp: “Em hỏi tôi hay hỏi công ty?”

“… Hỏi công ty.”

“Đã giải quyết.”

Tống Sơ Tình lẩm bẩm nhỏ nhẹ trong miệng, thêm một chữ nữa có chết không, cái tên Chris đáng ghét này.

Không ngờ người kia đột ngột quay lại: “Lại đang nói gì đấy?”

Cô gái nhanh chóng đổi sang nụ cười: “Không có gì.” Cô nhìn qua nhà bếp, lịch sự hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

Bây giờ không phải giờ ăn, anh đã ăn chút ít rồi, Thẩm Tứ Niên đáp: “Chưa.”

“Vậy để tôi làm cho anh nhé? Lần trước tôi học với dì món sườn xào chua ngọt rất ngon!” Vấn đề lớn nhất của anh đã giải quyết xong, giờ cô phải giải quyết chuyện của mình.

Thẩm Tứ Niên nhìn cô gái với giọng điệu nịnh nọt quá rõ, nén cười nói: “Được.”

Tống Sơ Tình liền xắn tay áo vào bếp, trên mặt đầy hứng khởi.

Vào bếp rồi cô quay lại nhìn người đàn ông vẫn đang ở phòng khách, nhân lúc anh không chú ý lập tức gọi điện cho dì Mạnh, lén lút nói: “Dì Mạnh, cứu con với!”

Bên kia dì Mạnh giật mình: “Sao thế? Con ở đâu? Dì sẽ liên hệ với ông chủ ngay.”

“Không không, con định làm món sườn xào chua ngọt, dì nhanh dạy con đi.”

“Bây giờ à?”

“Đúng ạ, gấp lắm!”

Gác máy, Tống Sơ Tình quay lại, vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt nhìn thẳng mình, cô nở nụ cười tươi: “Đợi chút nhé, anh muốn thì lên trên tắm trước đi?”

Thẩm Tứ Niên mỉm cười, anh thật sự muốn xem cô làm món này thế nào, nhưng có lẽ cả đời này cũng không ăn được rồi.

Anh ôm mèo lên lầu, vào phòng rồi nhắn tin cho Richard: [Kêu đầu bếp Trương vào bếp.]

……

Ở dưới bếp, Tống Sơ Tình đã theo chỉ dẫn của dì Mạnh kiểm tra tủ lạnh xem có nguyên liệu gì, may mà nhà họ thường làm món Trung Quốc, đầy đủ gia vị và thực phẩm cần thiết, cô lần lượt điểm danh: “Sườn non, trái thơm, hành lá, gừng, gừng thì không được, anh ấy không ăn, còn…”

Nghe tiếng bước chân, cô quay người nhìn thấy đầu bếp Trương, trong lòng vui mừng: “Đầu bếp, sao anh vẫn ở đây?!”

Đầu bếp Trương cười hiền hòa: “Chuẩn bị nghỉ rồi, cô đang làm gì vậy?”

“Tôi định làm sườn xào chua ngọt cho Chris.” Cô gái mới vào bếp phải tận dụng mọi nguồn lực, đôi mắt sáng lấp lánh nháy mắt: “Anh dạy tôi nhé?”

“Được thôi.” Đầu bếp Trương đã quen biết cô trợ lý nhỏ bên cạnh Chris, cô bé vừa xinh vừa ngoan, mỗi lần gặp đều khiến người ta vui vẻ, ban đầu không hiểu tại sao Richard lại cho cô vào bếp, giờ thì hiểu rồi.

Tống Sơ Tình thở phào nhẹ nhõm: “Anh xem thử cần những nguyên liệu này không.”

Đầu bếp Trương liếc qua: “Được rồi, cô bắt đầu luộc sườn đi.”

“Luộc thế nào ạ? Đun nước sôi trước hay thả vào rồi đun?”

Đầu bếp Trương: “……”

Chẳng bao lâu, trong bếp vang lên tiếng xèo xèo và tiếng cô gái hoảng hốt kêu cứu.

“Xong rồi phải không?”

“Dầu thế này đủ không?”

“Aaa, nóng quá!”

“Dầu có bắn vào tôi không, đầu bếp!!!”

“Huhuhu tôi sợ quá, đầu bếp đứng ra trước đi.”

“Xong chưa? Cho vào được chưa?”

Khi Thẩm Tứ Niên xuống bếp thì thấy cô như con thỏ nép sát sau đầu bếp, tay cầm xẻng khẽ đưa ra mà lại sợ sệt, nét mặt biểu cảm rất sống động.

Anh bước tới bên bếp khẽ ho một tiếng.

Hai người cùng quay lại, cô gái thấy anh liền đứng thẳng người, vội chứng minh: “Tôi không sợ đâu!”

Người đàn ông cười hiền nói một câu với đầu bếp: “Được rồi, anh về nghỉ đi”

Đầu bếp Trương đương nhiên nghe theo ông chủ, để lại con thỏ con làm mặt ủ rũ không nói gì.

Thẩm Tứ Niên bước vào bếp, cầm cái muỗng trong tay cô gái: “Để tôi làm.”

Tống Sơ Tình mở to mắt: “Anh biết nấu ăn à?”

“Không biết.”

“Vậy anh làm gì…”

“Chắc cũng hơn em một chút.”

“……”

Cô gái vung tay sau lưng anh, anh như có lắp camera giám sát, chưa kịp đợi cô ra tay thì đã quay đầu lại, nắm đấm còn chưa được phát huy thì lại chuyển thành giơ lên cao, kèm theo nụ cười tươi tắn: “Cố lên Chris!”

Thẩm Tứ Niên lại cười thầm, tiếp tục hoàn thành món ăn.

Cô gái thò đầu qua nhìn, truyền kiến thức: “Đầu bếp nói khi đường và dầu chuyển sang màu vàng nâu thì phải cho sườn vào đó.”

Anh đưa tay: “Sườn.”

Tống Sơ Tình lấy miếng sườn đã luộc sơ qua cho anh.

Một lát sau, “Đầu bếp nói khi sườn ngấm màu của đường thì phải cho gia vị vào, còn có đường phèn nữa.”

“Gia vị.”

Cô phụ bếp ngoan ngoãn đưa từng món gia vị, hai người phối hợp ăn ý, Tống Sơ Tình ngạc nhiên khi thấy anh cũng có thiên phú nấu ăn.

Cuối cùng thêm nước sôi, hầm khoảng 20 phút, đậy nắp, cô gái nhiệt tình khen: “Quao, anh giỏi thật đấy!”

Thẩm Tứ Niên liếc cô một cái rồi bước đi.

Anh vào phòng làm việc, Tống Sơ Tình cũng theo vào, giữ không khí “tốt đẹp” giữa hai người, hỏi: “Chris, anh kể tôi nghe tình hình công ty giờ thế nào được không? Anh đã xử lý ra sao?”

Cô thật sự muốn biết, muốn biết anh đã giải quyết thế nào, muốn biết diễn biến tiếp theo sẽ ra sao.

Người đàn ông tắm xong mặc bộ đồ ở nhà màu đen, mùi sữa tắm đã nhường chỗ cho mùi sườn xào, anh ngồi bên cạnh, giọng nói trong trẻo, dường như không mấy bận tâm: “Hanna, đây là một cuộc đấu trí, cuộc đấu tranh giữa tư bản và chính trị, cuối cùng là xem ai có nhiều tiền hơn, vừa hay, tiền của tôi đủ nhiều.”

Dù là kẻ kiêu ngạo như Robinson và Webster, hay những quan chức tự cho mình quyền lực, hoặc mấy kẻ hề muốn hạ bệ anh, đều dễ dàng bị tư bản đè bẹp.

Vốn là loài tham lam và kiêu căng nhất, ký sinh trên những kẻ khao khát nó, hút máu thịt họ không ngừng.

“Vậy anh là người chiến thắng?”

“Đương nhiên rồi.”

Từ trong mắt anh, Tống Sơ Tình thấy sự tự tin và kiêu ngạo, như một vị vua sinh ra đã ngạo nghễ cả thế giới.

Nhưng ba phút trước anh còn đang nấu ăn, thoăn thoắt đảo chảo, mang đầy mùi vị của cuộc sống.

Chris là người quá phức tạp, bạn sẽ chẳng bao giờ biết được bộ mặt thật nhất của anh ấy là gì.

“Thẩm Tứ Niên.”

“Ừ.”

“Anh muốn nhất là điều gì?”

Nghe vậy, ánh mắt anh rơi lên người cô trở nên sâu thẳm, như cơn lốc dưới đáy biển, bề mặt bình yên mà bên trong dậy sóng cuộn trào.

Tống Sơ Tình giật mình, vội vàng tìm cớ: “À, chắc cũng đến giờ rồi, tôi đi ra ngoài xem một chút.”

……

Tới 10 giờ tối mới được ăn món ăn đêm này.

Món ăn nhìn tạm ổn, mùi cũng được.

Cô chụp hình, mỗi góc chụp một tấm, Thẩm Tứ Niên không hiểu, Tống Sơ Tình chủ động giải thích: “Tôi muốn chụp cho mẹ và bạn bè xem.”

Đây là món đầu tiên cô làm trong đời, đương nhiên phải khoe với mọi người.

Chụp xong gửi đi, cô cầm đũa háo hức: “Thẩm Tứ Niên, anh thử đi, tôi tự tay làm đấy.”

“Em làm?” Anh nhướn mày.

“Chúng ta, chúng ta làm cùng nhau làm, được chưa?” Cô chủ động gắp cho anh một miếng, “Anh thử xem.”

Thẩm Tứ Niên gắp miếng sườn lên, vị cũng tạm được, ít nhất là ăn được, chưa ăn hết một miếng lại nghe bên kia thốt lên một tiếng thỏa mãn: “Oa~ Ngon quá~”

Ngẩng mắt lên thấy vẻ mặt sáng bừng hạnh phúc như đang được ăn một món ngon tuyệt thế nhân gian.

Cô gái ăn xong một miếng chạy vụt vào bếp lấy ra hai bát cơm: “Nè, mỗi người một bát, ăn no rồi ngủ ngon nhé.”

Nhưng ăn no xong thì chưa thể ngủ.

Ăn xong, người hầu đến dọn dẹp, Tống Sơ Tình ôm con mèo chưa ngủ, lưỡng lự nói, Thẩm Tứ Niên tất nhiên đoán được cô có chuyện muốn nói: “Nói đi, chuyện gì?”

“… À, cái này, Chris, món tối nay anh thấy ngon không?”

“Tạm được.”

“Bây giờ tâm trạng anh thế nào?”

“Tạm được.”

“Công việc tôi làm ổn không?”

“Tạm được.”

“Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Em nói đi.”

“Tôi nói trước, anh đừng trách tôi, đây hoàn toàn là bị tình thế ép buộc.” Cô nở nụ cười làm bộ đáng thương, cố gắng lấy lòng trước.

Trên sofa, Thẩm Tứ Niên có lẽ đoán được cô muốn nói gì, bắt chéo chân, ra vẻ: “Nói.”

“Ừm… anh biết giáo sư hướng dẫn của tôi là giáo sư William chứ?”

“Biết.”

“Giáo sư William có một đề tài nghiên cứu về năng lực lãnh đạo, cũng là chủ đề luận văn tốt nghiệp của chúng tôi, cần đi tìm hiểu sâu về các công ty…” Tống Sơ Tình nheo một mắt quan sát biểu cảm anh nhưng con cáo già này không hề biểu cảm gì, cô không thể áp dụng tâm lý học biểu cảm vi mô học trên mạng.

Cô đành tiếp tục liều, nói thật lòng: “Ngay khi nhận nhiệm vụ, tôi đã nghĩ ngay đến anh và Quỹ VH, tôi đã vượt mọi khó khăn xin giáo sư mới có cơ hội này.”

“Tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh, cũng thật lòng muốn học hỏi.” Câu này chắc chắn là thật!

“Nên tôi nghĩ không nên giấu anh nữa.”

Nói xong, cô cẩn thận ngước mắt.

Nhưng… sao anh vẫn bình thản vậy? Chẳng phải anh ghét nhất người khác tiếp cận mình với mục đích sao…

“Chris?”

Thẩm Tứ Niên mỉm cười, cúi xuống lấy ly nước, tay sai nhỏ Tống Sơ Tình liền đặt mèo xuống lao tới: “Anh để tôi làm, để tôi làm.”

Cô nhanh chóng nhận ly nước đưa lên: “Góc 45 độ, vừa đủ.”

Anh liếc cô: “Chỉ có vậy thôi?”

Dĩ nhiên không phải… “Anh không ngạc nhiên sao?”

Không ngạc nhiên, anh đã biết hết rồi, đề tài của giáo sư William không phải bí mật gì, chỉ cần dò một chút là biết ngay.

Nụ cười trên môi anh mang vẻ thích thú: “Em nghĩ tôi nên ngạc nhiên sao?”

“……” Tống Sơ Tình ngồi xuống sofa bên cạnh, không vòng vo nữa, nghiêng người nhìn anh một cách đáng thương: “Thẩm Tứ Niên, giáo sư muốn gặp anh, cũng muốn phỏng vấn anh, anh xem có thể vì tôi làm món ăn tối nay mà đi gặp ông ấy một lần không?”

Cô hoàn toàn không nhận ra cả hai đã quá gần nhau, từ khi quen nhau cô đã một lần nữa vượt ranh giới, Thẩm Tứ Niên bị làn da trắng như tuyết làm chao đảo tinh thần, một lúc lâu không nói gì.

“Đề tài lần này chúng tôi nghiên cứu hàng chục tập đoàn lớn và các nhà lãnh đạo, cũng đọc rất nhiều bài viết về lãnh đạo và mô hình lãnh đạo, tôi tin kết quả này có giá trị tham khảo cho quản lý công ty.”

Ánh mắt anh loé lên, ra hiệu cô tiếp tục.

“Anh là một trong những nhà quản lý hàng đầu thời đại mới, là phần quan trọng của đề tài, nếu được, chúng tôi muốn mời anh tham gia thí nghiệm.”

“Tất nhiên, anh cũng có quyền từ chối, anh và Quỹ VH sẽ không xuất hiện trong bất kỳ bài báo nào.”

Thẩm Tứ Niên cười: “Em bên tôi hơn hai tháng rồi, sao đảm bảo được câu cuối cùng đó?”

Tống Sơ Tình giơ bốn ngón tay: “Tôi dùng danh dự cá nhân đảm bảo.”

Anh lại nhếch môi cười: “Em muốn tôi hợp tác nhiều như vậy, em có thể làm gì cho tôi? Tôi nghĩ, tôi không cần kết quả nghiên cứu của các em.”

“……”

Bầu không khí căng thẳng, có lẽ chú mèo Nora cảm nhận được không khí kỳ lạ giữa hai người, kêu meo meo không yên.

Thẩm Tứ Niên bế bé mèo nhẹ nhàng vuốt đầu an ủi, kiên nhẫn chờ đợi phản ứng tiếp theo của cô.

Tống Sơ Tình suy nghĩ, tìm vốn để trao đổi lợi ích.

Việc này khá khó với cô.

Khoảng hai ba phút sau cô lại ngẩng đầu: “Rất xin lỗi, Chris, hiện giờ tôi không thể cho anh cái gì, cũng không thể dùng lòng tin của ba tôi để hứa hẹn gì với anh, nếu anh tin tôi, trong vòng mười năm tôi trở về Trung Quốc, tôi hứa với anh về một thị trường khó mà tưởng tượng được.”

Đôi mắt Thẩm Tứ Niên sâu thẳm hơn.

Hai người nhìn nhau không ai nhường ai, anh nhìn thấy sự kiên định trong mắt cô gái 23 tuổi đó.

“Tôi không cần những thứ đó.”

“Vậy anh muốn gì?”

Mắt anh híp lại, ánh mắt như thú dữ trước khi vồ con mồi: “Tôi muốn em.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận