Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 5: Chris đáng ghét.




Buổi roadshow của Thái Minh Đạt xảy ra sự cố.

Trưa thứ sáu Tống Sơ Tình nhận được tin, vì buổi roadshow lần này mà Thái Minh Đạt đã thức liền hai đêm, đến lúc sắp lên sân khấu lại bị sốt, ban đầu còn định gắng gượng nhưng mười phút trước đã ngất xỉu, giờ chỉ có thể nằm một chỗ.

Những người khác liền liên hệ với cô, ngoài Thái Minh Đạt ra cô là người nắm rõ dự án nhất trong cả đội, ngay cả bản PPT cũng là do cô làm.

Hôm trở về từ trường đua ngựa cô đã từ chối lời nhờ vả của đàn anh nhưng hôm nay quả thật là sự cố ngoài ý muốn, không ai nỗ lực vì dự án này nhiều bằng Thái Minh Đạt, không còn cách nào khác Tống Sơ Tình đành phải gồng mình lên thay thế.

Giải thích sơ với Grace xong cô vội vã thu dọn rời đi.

Lúc chờ thang máy, thật không may là cô lại chạm mặt Chris và Anthony, cả hai có vẻ sắp ra ngoài.

Tống Sơ Tình vô thức lùi hai bước nhường vị trí trung tâm cho sếp, vừa khéo đứng ngay cạnh Anthony.

Anthony là một người trẻ tuổi gần 30, tính tình không quá khó chịu như Chris, hơn nữa gần đây mới lên chức ba nên lúc nào cũng nở nụ cười hiền hòa.

Bình thường hai người cũng từng nói chuyện đôi ba câu, lần này thấy cô đeo ba lô Anthony liền hỏi thăm: “Hanna định đi đâu vậy?”

Là thực tập sinh nên điểm danh không quá nghiêm, Tống Sơ Tình trả lời thật: “Em đến tòa nhà YC.”

Nói xong mới sực nhớ ra đàn anh từng nói Chris cũng sẽ tham dự Demo Day, vậy họ đã kết thúc bên đó rồi, hay là đang chuẩn bị đi?

“Ồ?” Anthony liếc nhìn bóng lưng sếp nhà mình rồi bảo: “Trùng hợp thật, bọn anh cũng đi đến YC.”

“À… vậy à.”

Hôm nay thang máy đến cực kỳ chậm, đến cả thang riêng cho tổng giám đốc cũng chưa thấy đâu, Anthony lại hỏi: “Đi học hỏi hay là có dự án?”

“Có dự án.”

“Cố lên nhé.”

“Dạ, cảm ơn anh Anthony.”

Thang máy dành cho tổng giám đốc đến trước, Chris vẫn giữ bộ mặt vô cảm như thây ma bước vào, Anthony theo sau.

Dù Tống Sơ Tình rất muốn vào theo nhưng Grace từng dặn, nếu không phải tình huống khẩn cấp thì đừng chen vào thang máy tổng giám đốc.

Cô đứng yên một bên khẽ kéo môi cười, đúng là lãng phí tài nguyên!

Chris đương nhiên không phải kiểu nam chính ngôn tình sẵn sàng phá lệ vì nữ chính, cánh cửa thang máy đóng lại từ từ, khuôn mặt xác sống kia cũng dần biến mất như trong ống kính phim truyền hình.

Tống Sơ Tình nghĩ đến đây bất giác bật cười.

Xác sống, đúng là rất hợp với hình ảnh của Chris, dáng người lúc nào cũng thẳng tắp, nét mặt lạnh lùng vô cảm, đi lại không phát ra tiếng động, chẳng phải zombie thì là gì?

Chris-zombie.

Plants vs Zombies.

Biubiubiu.

“Hanna, cậu cười gì thế?” Allison vừa đi ngang qua vừa thắc mắc.

Cô gái lập tức thu lại nụ cười nhanh chóng chạy vào thang máy nhân viên vừa mở cửa: “Không có gì đâu, Allison, mình đi đây, bye bye!”

Lời chào nhẹ nhàng cuối cùng vừa kịp vang lên trước khi cửa thang máy đóng lại.

Xuống tới sảnh mới phát hiện trời đang mưa.

Tô Lệ không có ở quầy lễ tân, mà tài xế thì thường chỉ đến vào giờ tan ca, tình huống hôm nay đặc biệt nên Tống Sơ Tình mượn dù rồi rời đi luôn.

Mưa không lớn nhưng gió rất mạnh khiến người ta thấy bực bội.

Tống Sơ Tình phớt lờ những giọt mưa bay tạt vào mặt, kẹp cái dù vào khuỷu tay rồi nắm chặt bằng một tay, tay kia mở điện thoại gọi xe.

Ứng dụng gọi xe ở nước ngoài cô mới dùng được một lần, loay hoay một lúc mới gọi được nhưng lại phải đợi tận 15 phút, cô nghĩ thôi thà bắt taxi còn hơn.

Cô cất điện thoại vào túi, hai tay nắm chặt cái dù lảo đảo rồi đi ra ven đường.

San Francisco trong mưa chẳng đẹp chút nào, rác rưởi không biết từ đâu trôi dạt về tắc nghẽn các miệng cống nơi góc phố, không khí lúc nào cũng thoang thoảng mùi khó chịu.

Người vô gia cư đi loanh quanh tìm chỗ trú còn dân văn phòng thì cầm cốc cà phê đứng bên cửa kính thưởng thức mưa rơi, nước mưa rửa trôi vẻ hào nhoáng để lộ ra bộ mặt chân thật nhất của thành phố này.

Thời gian từng phút trôi qua, Tống Sơ Tình bắt đầu sốt ruột ngẩng đầu nhìn hàng xe tắc phía trước.

Khoảng nửa phút sau một chiếc Bentley đen dừng lại trước mặt cô, cửa sổ ghế phụ hạ xuống lộ ra gương mặt điển trai đậm chất phương Tây của Anthony: “Hanna, lên xe đi.”

Qua cửa kính phía sau lờ mờ thấy một người đàn ông ngồi ngay ngắn, tuấn tú.

Tống Sơ Tình nhướng mày.

Chậc, không ngờ cảnh trong phim ngôn tình lại có thật, Chris còn biết giải cứu mỹ nhân nữa cơ đấy.

Vậy thì tạm thời gạch bỏ mấy lời chê bai về anh ta hôm trước, miễn cưỡng tha thứ cho thái độ lạnh lùng của người ta vậy.

……

Không biết mấy đồng nghiệp khác có từng ngồi xe của sếp chưa nhưng đây là lần đầu Tống Sơ Tình ngồi xe Chris, quả thật có hơi bất ngờ.

Ba cô cũng được coi như một nửa là CEO, xe của ông ban đầu cũng có phong cách tổng tài bá đạo, sạch sẽ, thơm tho, có tủ lạnh mini, có quần áo thay đổi.

Còn xe của Chris thì đơn giản, không có mùi gì đặc biệt nhưng không gian hẹp lại càng khiến mùi hương nhè nhẹ trên người anh lan tỏa, mùi bạc hà pha tuyết tùng thoảng qua.

Cô từng hỏi Allison về mùi hương này, Allison nói không bán ngoài thị trường, là do một nghệ nhân nước hoa người Pháp điều chế riêng, trên thế giới chỉ có một.

Tống Sơ Tình cẩn thận để dù dưới chân, nghiêm túc cảm ơn: “Cảm ơn ngài, Chris.”

Người đàn ông mắt vẫn dán chặt vào máy tính bảng chỉ khẽ gật đầu khi nghe thấy lời cảm ơn.

Cô liếc trộm vài cái, hình như nội dung trên màn hình là tóm tắt các dự án lát nữa sẽ báo cáo.

Tống Sơ Tình suy nghĩ một lúc, không lên tiếng làm phiền.

Thứ nhất là người ta đang làm việc nghiêm túc, thứ hai là cô cũng cần ôn lại dự án mình sẽ trình bày, còn phải liên hệ với nhóm để nắm tình hình.

Trong lúc chờ tin nhắn trả lời cô lại liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nghĩ ngợi một lát cô mở điện thoại gửi tin: [Mark, Chris không thích trời mưa à?]

Chris lúc đợi thang máy mặt không biểu cảm còn bây giờ thì nhíu mày nhẹ, môi mím thành một đường thẳng, hơi thở nặng nề, là biểu cảm điển hình của việc bực bội.

Chẳng lẽ do mình? Không hợp lý lắm, cô đâu có nói gì hay làm gì, chắc là do thời tiết tồi tệ, mưa kéo dài dễ khiến tâm trạng con người u uất.

Mark trả lời: [Đúng vậy, Chris rất không thích trời mưa.]

Tất cả những gì liên quan đến Chris cô đều phải ghi chú vào sổ: Chris không thích trời mưa.

Lại nhắn thêm: [Tại sao?]

Mark: [Cụ thể thì không rõ, chỉ biết mỗi lần trời mưa tâm trạng anh ấy đều không tốt, nhưng không sao đâu, Chris sẽ không để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc.]

Tống Sơ Tình lại lén quan sát hai lần, sắc mặt anh quả thật khá tệ.

Vậy thì càng không nên nói gì, cô cố gắng giảm tối đa sự tồn tại của mình, gõ chữ thật nhẹ, hít thở cũng nhẹ nhàng.

Ánh mắt thi thoảng dò xét ở kế bên cuối cùng cũng dời đi, Thẩm Tứ Niên lướt lại phần tài liệu sẽ báo cáo buổi chiều, lướt một hồi cũng không thấy tên Hanna, mãi đến trang cuối mới thấy có một dự án do người Hoa làm chủ.

Lúc sau, cô gái bên cạnh không biết đang làm gì cứ cựa quậy mãi không yên, dù cố giữ yên lặng nhưng vẫn khiến anh khó tập trung.

Thẩm Tứ Niên day day trán quay sang thì bắt gặp cô đang soi gương bôi lại son.

Làn da trắng mịn hồng hào như trái đào căng mọng, những sợi lông tơ nhỏ cũng có độ bóng mềm mại, màu son cam cà rốt tán đều trên đôi môi đầy đặn khiến trái đào chín mọng đó càng thêm quyến rũ.

Anh quay đầu đi.

Tống Sơ Tình đã cảm nhận được ánh nhìn, cười gượng xin lỗi: “Xin lỗi Chris, làm phiền anh rồi.”

“Không sao.” Giọng người đàn ông lạnh như băng mới rã đông, còn phả ra hơi lạnh.

Tống Sơ Tình rùng mình tiếp tục dặm lại lớp trang điểm.

Dặm xong còn phải chỉnh lại quần áo, hôm nay cô mặc theo phong cách học đường pha chút công sở, không được trang trọng cho lắm.

Cô cởi chiếc áo len khoác ngoài, chỉnh lại sơ mi nhét trong váy sau đó lấy trong túi ra cái kẹp tóc, ngậm trong miệng rồi đưa tay búi tóc lên, kẹp gọn gàng sau gáy.

Động tác dứt khoát không kiểu cách khiến cô như nhân vật chính trong xe, chiếm trọn mọi âm thanh và ánh sáng.

Lúc làm xong cũng vừa đến YC.

Tống Sơ Tình cầm áo bằng một tay, tay kia với lấy túi ở giữa không để ý chạm vào cổ tay người đàn ông.

Cô không phát hiện, lấy túi rồi nói: “Cảm ơn anh, tôi đi trước đây.”

Vừa mở cửa định xuống lại rút chân về, “ui da” một tiếng quay đầu cười hỏi: “Vẫn còn mưa, Chris anh có mang dù không?”

Anthony trả lời: “Có chứ.”

“Vậy thì được rồi.”

Cô gái mở dù, một tay ôm túi trước ngực bước từng bước nhỏ chạy vào tòa nhà.

Thẩm Tứ Niên cúi nhìn cổ tay vừa bị chạm vào, trong mắt lướt qua một tia cảm xúc không rõ tên.

Lát sau, Anthony nhắc: “Chris?”

Anh hoàn hồn, xuống xe.

……

Người phụ trách YC ra đón, chào hỏi vài câu rồi dẫn vào hội trường, trên sân khấu đã có người đang trình bày.

Thẩm Tứ Niên nghiêng đầu nhìn, thấy Tống Sơ Tình cầm bút điều khiển trình chiếu.

Cô đứng thẳng, giọng rõ ràng, mỉm cười tự tin và bình tĩnh.

Anthony bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn theo, ban đầu nghe nói có dự án, anh ấy chỉ nghĩ cô là thành viên trong nhóm, không ngờ lại là người báo cáo.

Demo Day của YC không phải muốn lên là lên, ở San Francisco có vô số “kẻ đào vàng”, có người có lẽ cả đời cũng không thể bước lên sân khấu đó.

Nhưng điều càng khiến anh ấy kinh ngạc hơn là cô gái nhỏ hơn 20 tuổi còn chưa tốt nghiệp này lại toát ra khí chất tự nhiên, bình tĩnh, đầy phong thái, phải biết rằng, dưới sân khấu là các lãnh đạo cấp cao của YC với con mắt sắc bén, cùng các nhà đầu tư mạo hiểm từ các công ty lớn trong giới Silicon Valley, đến cả anh ấy có khi cũng chưa chắc có thể bình tĩnh đến vậy khi đứng đó.

Ở độ tuổi này mà có khí chất như thế, trừ khi là bẩm sinh.

Người phụ trách ra hiệu đi về hàng ghế trước, Thẩm Tứ Niên không động đậy, vẫn dừng lại phía sau mấy nhân viên ở cửa bên.

Người phụ trách thấy anh đang nhìn chằm chằm lên sân khấu, lại xem tài liệu bèn chu đáo giải thích: “Chris, đây là một đội đến từ Trung Quốc, làm về AI y tế, rất khả thi.”

Thẩm Tứ Niên nhớ lúc trên xe có lướt qua dự án này, từ thông tin từ văn bản thì đúng là có thể tách riêng ra để nghiên cứu, hơn nữa nhóm chủ đạo rất trẻ, không có hậu thuẫn về tài chính hay công ty vậy mà có thể đứng ở đây đã là quá xuất sắc.

“Nhưng…” Người phụ trách do dự, lẩm bẩm, “Sao lại là một cô gái? Tôi nhớ người phụ trách dự án là nam mà?”

Nhân viên bên cạnh giải thích: “Người báo cáo ban đầu bị ốm nên tạm thời đổi người.”

“Thì ra là vậy.”

Mọi người không nói thêm gì, yên lặng lắng nghe cô gái trên sân khấu phát biểu.

Tống Sơ Tình trình bày mạch lạc, chỉ trong mười phút đã dùng ngôn ngữ dễ hiểu nhất giới thiệu tổng thể dự án và ưu thế, phần hỏi đáp cũng ứng biến hoàn hảo.

Dưới sân khấu, ban giám khảo của YC và VC thì thầm trao đổi, cuối cùng dành tràng pháo tay nồng nhiệt.

Tống Sơ Tình lướt mắt qua hàng ghế giám khảo.

Vẫn không thấy Chris.

Với tư cách là một người sếp, cũng là đối tượng nghiên cứu thì người này có quá nhiều khuyết điểm, nhưng Chris vẫn là hình mẫu tiêu biểu trong ngành ở thời đại này, nếu được nghe câu hỏi hoặc nhận xét của anh sẽ là trải nghiệm học tập quý giá đối với một sinh viên chưa tốt nghiệp như cô.

Đề tài tốt nghiệp của cô thực ra quá đơn giản, giáo sư William từng đưa ra vài lựa chọn khác nhưng cuối cùng cô vẫn nhận lấy củ khoai nóng bỏng tay này, đơn giản là vì tò mò, và cũng vì khâm phục thành tựu của anh.

Từ nhỏ cô đã sống giữa những người thành công, ba mẹ cô cũng là nhân vật nổi bật trong giới, cô hiểu họ phải cố gắng nhường nào và cũng hiểu rằng chẳng có chiếc bánh nào từ trên trời rơi xuống, cô ngưỡng mộ tất cả những ai dùng chính đôi tay mình để giành lấy sự giàu có và tự do.

Tống Sơ Tình hơi cúi người chào rồi bước xuống sân khấu.

Dưới sân khấu, sắc mặt Thái Minh Đạt vẫn còn hơi tái, rõ ràng là gắng gượng nghe hết phần báo cáo, “Tiểu Sơ, cảm ơn em nhé.”

Tống Sơ Tình là kiểu người miệng mềm lòng cũng mềm, nhưng không thể chơi mánh khoé với cô, lần trước anh mượn cớ tặng ngựa để nhờ cô kéo gần mối quan hệ với Chris, cô từ chối thẳng, lần này vốn lo cô sẽ nghĩ ngợi mà từ chối nhưng không ngờ cô lại đến thật.

Dự án lần này là tâm huyết bao năm kể từ sau khi tốt nghiệp của anh, Thái Minh Đạt chân thành cảm ơn cô vì đã chịu giúp: “Đợi anh khỏe lại sẽ mời em ăn một bữa.”

Khoé miệng cô gái nhếch lên : “Đó là điều đương nhiên.”

Đột nhiên phía trước có tiếng xôn xao, có người phấn khích reo lên: “Chris!”

Tống Sơ Tình nhìn ra phía trước, quả nhiên thấy người đàn ông ấy đang được mọi người vây quanh đi về phía ghế chính, rực rỡ chói lọi, lúc này chính là ánh sáng của hơn trăm người khởi nghiệp trong ngành công nghệ ở hội trường.

Cô nhìn một lát rồi thu lại ánh mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao giờ mới tới chứ.”

Thái Minh Đạt nghe thấy, nói: “Chris đến từ sớm rồi.”

Tống Sơ Tình kinh ngạc quay sang: “Thật á?”

“Ừ, nãy giờ vẫn đứng ở cửa bên, có mấy người của ban tổ chức che chắn.”

“…Được thôi.”

Cô lại nhìn lên phía trước, tiếc là người quá đông, chẳng thấy được gì nữa.

Buổi chiều có hơn hai mươi dự án, Tống Sơ Tình ngồi nghe hết cùng mọi người, mấy vị tai to mặt lớn ở hàng ghế đầu cũng không ai rời đi sớm.

Tan hội, Thái Minh Đạt hỏi cô đến bằng gì, có cần đưa về không, Tống Sơ Tình nói không cần, tài xế với Tô Lệ đang đợi dưới bãi đậu xe.

Xuống bãi xe, cô nhìn thấy chiếc Bentley của Chris đậu ở vị trí dành riêng cho khách quý.

Tống Sơ Tình khẽ chậm bước chân lại.

Ước chừng khoảng một phút sau, thang máy chuyên dụng phía sau mở ra.

Tống Sơ Tình quay đầu lại thấy Chris, Anthony và một người đàn ông lạ khác.

Khi họ đi tới gần, cô giữ khoảng cách hợp lý giữa sếp và nhân viên, ngẩng đầu hỏi: “Chris, thật trùng hợp quá, à đúng rồi, vừa rồi anh có nghe phần báo cáo của tôi không?”

Cô gái cao khoảng một mét bảy mấy, khung xương nhỏ khiến cô trông mảnh mai, dễ khiến người ta liên tưởng đến mấy nhân vật nữ yếu đuối trong sách cổ điển nhưng dáng vẻ cô lại chẳng “mong manh dễ vỡ” chút nào, cô đứng thẳng, nụ cười vừa phải, câu hỏi đưa ra rất tự nhiên và dứt khoát.

Và không hề e ngại khi nhìn thẳng vào mắt anh.

Thẩm Tứ Niên cảm thấy khó hiểu.

Giữa họ vốn không thân, ngay cả trong mối quan hệ cấp trên cấp dưới thì trước nay cũng chưa từng có ai dám trực diện nói chuyện với anh như vậy, chưa nói đến chuyện còn thản nhiên bôi son trong xe anh.

Cô không sợ, trong mắt cũng không có sự phân biệt cao thấp theo trần tục khiến anh nghi hoặc không biết liệu đây có phải là bản tính vốn có của cô, nhưng anh biết nhiều người phương Đông không như vậy.

Anh cũng thắc mắc vì sao cô lại thích mình, anh chắc chắn mình không quen biết cô gái người Trung Quốc này.

Nghĩ đi nghĩ lại, đúng là dạo này có nhiều người lạ mặt tiếp cận anh quá.

Cô như cố ý chờ anh ở đây, mấy lần lạnh nhạt trước đó cũng không khiến cô chùn bước, bỗng dưng anh thấy hối hận vì đã bảo tài xế dừng xe lúc trưa.

Thẩm Tứ Niên ép mình kìm nén cảm giác bực bội đang dâng lên trong lòng nhìn vào mắt cô, hỏi: “Việc đó quan trọng sao?”

“……” Cô gái do dự một chút rồi gật đầu, ánh mắt thành thật: “Quan trọng, tôi muốn nghe đánh giá của anh.”

Nhưng Thẩm Tứ Niên không định thỏa mãn yêu cầu của cô, cũng không muốn để cô được đà lấn tới, “Không có nghe.”

Nói xong liền sải bước đi thẳng, trực tiếp vượt qua mọi người rời đi.

Tống Sơ Tình bị một câu nói lạnh băng ấy dập tắt nhiệt huyết trong lòng, tức giận siết chặt nắm đấm nhỏ.

Tên Chris đáng ghét này! Đúng là xác sống mà!

……

Tối hôm đó Thái Minh Đạt báo tin vui, dự án của họ đã được YC chấp thuận, chính thức nhận được đầu tư giai đoạn đầu tiên.

Mọi người trong nhóm đều rất vui, hẹn nhau đi ăn mừng.

Đa phần các thành viên là người Trung Quốc, độ tuổi trung bình 27, tuổi trẻ chính là vốn liếng lớn nhất của họ.

Tuy Tống Sơ Tình không góp sức nhiều như họ nhưng cô vẫn cảm thấy vui mừng và phấn khích, cảm giác thành tựu đúng là liều adrenaline mạnh nhất.

Tối đó gọi điện cho Kỷ Phục Tây, cô nằm sấp trên giường, hai chân vung vẩy, đắc ý khoe khoang: “Hứ, Tây Tây, ba còn bảo dự án của tụi con không khả thi, giờ bị vả mặt rồi chứ gì, con đã bảo ba nghe con đi mà ba không tin.”

Kỷ Phục Tây cười: “Cục cưng giỏi lắm.”

Tống Sơ Tình nghe giọng ba dịu dàng như đang dỗ cô ngủ lúc nhỏ, mặt lập tức nghiêm lại, đổi xưng hô từ tên thân mật sang tên đầy đủ: “Kỷ Phục Tây, con không còn là con nít nữa đâu.”

Trong điện thoại, ông cười càng lớn: “Ừ ừ ừ, con là người lớn rồi, 23 tuổi đầu cơ mà.”

Là một người lớn nhưng vẫn còn vui vẻ chia sẻ với ba mẹ, là một người lớn nhưng vẫn muốn được ba mẹ khen ngợi.

Tống Sơ Tình lại hừ nhẹ rồi lăn một vòng trên giường, nghiêm túc nói: “Ba, hôm nay con nghe cả buổi, cảm thấy thời đại thay đổi nhanh quá, tháng trước mới đưa ra một khái niệm mới, tháng này đã có mô hình thử nghiệm rồi, nói thật thì tốc độ của chúng ta đã quá chậm, giờ phải chạy mới kịp.”

“Với lại bây giờ xu hướng toàn là trí tuệ nhân tạo, mười dự án thì tám cái liên quan đến AI, ba phải nhìn xa một chút.”

Tập đoàn Nguyên Hòa chú trọng thực nghiệp hơn, nhưng mảng công nghệ cũng rất mạnh, Kỷ Phục Tây không xem cô là con nít, trả lời: “Hai năm trước công ty đã ứng dụng AI vào công việc, chúng ta vẫn luôn theo kịp thời đại, tháng trước còn ký hợp đồng với quân khu mở nhà máy, kinh tế thực thể có thể sẽ được tiếp sức trong làn sóng cách mạng lần này.”

Con gái ông hồi nhỏ rất tò mò, lớn rồi vẫn vậy, cái gì cũng muốn tìm hiểu, mà thứ gì đã hứng thú là làm tới nơi tới chốn.

Cô tự chọn ngành thương mại khi vào đại học, ông và Tống Đàn luôn tôn trọng lựa chọn của con.

Họ tin tưởng con gái có năng lực gánh vác, nhưng cũng không định đào tạo cô thành tinh anh, thời đại bây giờ không thiếu người tài.

Cô có thể sống thảnh thơi, làm điều mình thích, sau này nếu tiếp quản công ty thì để cô quản lý theo cách của mình, không ai nói lãnh đạo nhất thiết phải có những phẩm chất tiêu chuẩn, thời đại công nghệ mới đã đến, mô hình quản lý cũng cần đổi thay.

Kỷ Phục Tây rất tin tưởng con gái nhưng người cha già vẫn muốn dọn sẵn đường cho con. “Cái cậu Chris mà con hỏi lần trước ấy, ba sau đó cũng tìm hiểu rồi, người này rất có đầu óc kinh doanh, ba xem thử có hợp tác được không.”

“……” Tống Sơ Tình sững lại ba giây sau đó bật dậy, chiếc nệm King Size bị cô nhún bật lên: “Không được hợp tác, không được hợp tác!!”

“Tại sao?”

Cô gái nũng nịu một giây, ôm đầu gối ngồi xếp bằng: “Được rồi, hợp tác cũng được, nhưng hình như dạo này họ không có kế hoạch mở rộng thị trường Trung Quốc.”

“Sao con biết?”

Ờm… chuyện này… Tống Sơ Tình quyết định khai thật, giọng cố ý nũng nịu mềm nhũn như sắp khóc: “Huhu Tây Tây, con đang thực tập ở quỹ VH, ngày nào cũng làm trâu làm ngựa cho họ, mệt muốn chết luôn, sáng nay ngồi ghi biên bản cuộc họp mấy tiếng đồng hồ, tay tê cả rồi, mà mấy ông Tây nhỏ đó nói tiếng anh còn có giọng địa phương nữa, nghe chả hiểu gì hết.”

Với lại Chris khó chiều kinh khủng, làm sao mà gương mặt đẹp trai như thế lại nói ra được những lời lạnh lùng vô tình như vậy chứ?

Nếu không phải trước đó không quen biết cô còn tưởng mình từng làm gì phật ý anh rồi ấy.

Người gì mà không dính dầu không dính nước, cực kỳ khó gần, vậy thì nghiên cứu của cô sao tiếp tục được? Hay là phải thay đổi chiến lược?

Phía bên kia không biết cô đang phiền não chuyện gì, chỉ cười nhẹ: “Vậy cũng tốt, con nên nếm chút gian khổ.”

Tống Sơ Tình nghiến răng: “……”

Cô nghĩ hay là đi đường tắt hỏi Kỷ Phục Tây cách tiếp cận Chris, người ta nói đàn ông hiểu đàn ông nhất. “Ba ơi…”

Đúng lúc đó có tiếng mở cửa, sau đó cô nghe thấy tiếng mẹ gọi dịu dàng: “Chồng ơi”

Sau đó ai đó nói thằng vào điện thoại: “Mẹ con về rồi, ba cúp máy nhé.”

Tống Sơ Tình: Nè!!!

Đàn ông đúng là chẳng phải thứ tốt đẹp gì!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận