Rung Động Ngày Xuân - Tô Kỳ

Chương 8.




Sau khi đưa người về đến nơi, xe quay về theo lộ trình cũ.

Cách đây không lâu mới nhận được tin, gọi Thẩm Tứ Niên về căn nhà cũ một chuyến.

Dinh thự gia tộc Lauren cũng nằm ở phía Bắc San Francisco, độc chiếm một khu rừng công viên.

Mảnh đất này vốn thuộc sở hữu của chính phủ, vào thập niên 70-80 thế kỷ trước gia tộc Lauren đã có công giúp San Francisco vượt qua khủng hoảng tài chính, chính phủ không chỉ đặc cách giao đất mà còn hứa hẹn nhiều đặc quyền kinh tế.

Chiếc Bentley màu đen dừng lại, người hầu tiến tới mở cửa hàng ghế sau.

Thẩm Tứ Niên bước xuống xe, đôi giày da bóng loáng phát ra ánh sáng rực rỡ.

Quản gia Evan tiến đến nói: “Chris, Robinson đã chờ ngài trong thư phòng.”

Robinson là ông nội anh, người đứng đầu thực sự của thế hệ này trong gia tộc Lauren, dòng dõi thuần Đức, tính cách mạnh mẽ.

Thẩm Tứ Niên gật đầu: “Ba đâu rồi?”

Evan hơi do dự, người đàn ông phía trước dừng lại, nhẹ nhàng câu khoé môi.

Ba anh, Steve Lauren là con thứ ba trong gia tộc, mê cờ bạc và đàn bà, vô dụng, thường xuyên dựa vào danh tiếng gia tộc gây rối bên ngoài.

Robinson nhắm một mắt bỏ qua, gần như đã từ bỏ dòng họ Steve cách đây mười năm.

Sự do dự của quản gia chỉ nói lên một điều, hoặc là không có mặt, hoặc hôm nay bị gọi về là để dọn dẹp rắc rối cho người cha bất tài ấy, việc mà anh đã từng làm rất nhiều lần rồi.

Dinh thự tráng lệ như một cung điện, kiến trúc kiểu La Mã cổ điển, sang trọng trang nhã do Robinson tự tay thiết kế, tốn hàng chục tỷ.

Vào trong gặp ngay Joyce, người đã chờ sẵn, vợ thứ tư của ba anh cũng là mẹ của đứa con thứ bảy trong chi thứ ba.

Joyce là người Ba Lan, giọng nói rất nặng: “Chris, lần này con nhất định phải giúp ba, ông ấy bị hãm hại, tuyệt đối không làm chuyện đó!”

Trên đường đi quản gia đã kể sơ sự tình, Steve gần đây đi đua ngựa với người ta, lúc đua có để ý một cô gái nổi tiếng, sau mới biết đó là con gái một nghị viên San Francisco, nghị viên này lại là đối thủ chính trị của Webster Lauren, người làm việc ở Washington, thuộc chi thứ hai trong nhà.

Chuyện như thế càng rắc rối hơn.

Chris đẩy tay người phụ nữ đang níu kéo mình ra, ánh mắt bình thản pha chút lạnh lùng: “Ông ấy có bị hãm hại hay không tôi không rõ, tôi nghĩ bà đi cầu xin Robinson sẽ hữu ích hơn.”

Joyce thấy thái độ lạnh nhạt của anh tức giận lên tiếng với giọng Ba Lan đặc sệt: “Đừng tưởng mình là cái gì to tát, chỉ là một thằng hỗn tạp phương Đông, nếu không kiếm được vài đồng thì mày đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi!”

“Nếu không phải vì Steve thương hại mày thì bây giờ mày đã bị chó ăn từ lâu rồi! Những gì mày có được hôm nay đều là do Steve ban cho!”

Không khí bỗng chốc ngưng trệ.

Quản gia Evan đã quen với cảnh này, Joyce vốn có quan hệ với hoàng tộc Ba Lan, tính tình nóng nảy, vô lý, tất nhiên không coi Chris ra gì.

Ông lặng lẽ nhìn người đàn ông mặt mày điềm tĩnh, thở dài trong lòng.

Chris trong nhà này tình cảnh phức tạp, mẹ anh xuất thân bình thường, chưa từng chính thức bước vào cửa nhà Lauren, Robinson cực kỳ coi trọng huyết thống, đứa trẻ sinh ra vì thế từ nhỏ không được đối xử tử tế.

Gia tộc Lauren có được như ngày hôm nay không phải nhờ sự lịch thiệp hay khoan dung, thêm vào đó chi thứ ba cứ vài năm là thay đổi nữ chủ nhân một lần, cộng thêm người ba hung dữ, Chris có thể trưởng thành như vậy quả là kỳ tích.

Vẫn còn ở trong nhà cũ, quản gia tiến lên ngăn lại: “Joyce, Robinson vẫn đang chờ.”

Joyce như bị ma nhập, giơ tay định túm lấy anh, Thẩm Tứ Niên né sang một bên, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt nhìn người phụ nữ: “Joyce, giờ bà nên lo cho bản thân mình đi, ai mà biết cô con gái của nghị viên kia có khi nào lại trở thành bà Steve hay không.”

Joyce bị chọc đúng chỗ hiểm, mặt biến sắc.

Khi ngẩng lên thì người đàn ông đã tiến về phía thư phòng.

Thư phòng là nơi xa hoa bậc nhất trong tòa nhà, mặt đá cẩm thạch khắc phù điêu phản chiếu mái vòm, tựa như kiến trúc La Mã cổ được bảo tồn nguyên vẹn.

Thẩm Tứ Niên đứng trước cửa vài giây rồi gõ cửa bước vào.

Robinson ngồi thẳng lưng trước bàn, khí chất hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của tuổi già.

Trên sofa, Steve cúi đầu, dáng vẻ héo úa.

Ánh mắt Thẩm Tứ Niên lướt qua, chào hỏi.

Robinson nhìn sang, trực tiếp nói: “Chuyện này con xử lý đi.”

Không có sự thân mật giữa ông cháu, cũng không có lời xã giao, giọng nói như ra lệnh cho cấp dưới.

Thẩm Tứ Niên im lặng.

Steve ngẩng đầu, cũng rất tự tin: “Nghị viên năm nay tranh cử thống đốc, tiền chi phí do con lo.”

Steve nhìn chăm chú đứa con trai vốn không mấy thân thiết, trong lòng càng bực bội.

Ông có bảy đứa con, chẳng đứa nào dùng được, đứa có tương lai nhất lại là một thằng hỗn tạp.

Chris từ năm 13 tuổi đã thể hiện tài năng xuất chúng, chỉ bỏ ra 10 nghìn đô la mà thu về hàng triệu, lúc đó Robinson mới bắt đầu coi trọng anh.

Anh bắt đầu có giá trị, Robinson cung cấp nguồn lực và quan hệ, vài năm gần đây anh mới được phép phát biểu trong các cuộc họp gia tộc.

Nhưng dù có tài năng cũng chẳng để làm gì, trong mắt Robinson anh mãi không được phép đứng ngang hàng, nguồn lực và quan hệ chỉ là hình thức, Robinson không cho phép người mang dòng máu không sạch sẽ kiểm soát gia tộc, đó là kết cục không thể tránh.

Tuy nhiên anh là người khôn ngoan, công ty của anh dựa vào gia tộc Lauren để phát triển, nhưng thực tế anh không có quyền lực thực sự, cho dù có tức đến phát điên anh cũng chẳng làm được gì.

Steve lại lên tiếng: “Ngày mai văn phòng nghị viên sẽ làm việc với con.”

Thẩm Tứ Niên hơi nhíu mày, giọng trầm: “Robinson, gần đây công ty có nhiều dự án, có khả năng không thể dồn nhiều vốn lưu động.”

Steve nghe ra ý từ chối của con trai, cảm thấy mất mặt, tức giận ném cây bút bi về phía anh: “Ta bảo con đưa là đưa!”

Tư thế của người đàn ông đứng thẳng tắp, không tránh né.

Anh đưa tay sờ lên vùng má vừa bị quẹt trúng, cảm nhận được dòng máu ấm nóng.

Thẩm Tứ Niên nhếch mi mắt nhìn về phía Robinson, người chứng kiến tất cả mà không lên tiếng.

Robinson gần 80 tuổi, tinh thần vẫn khỏe mạnh, hút điếu thuốc: “Webster năm nay cũng tranh cử, thời điểm này không thể để xảy ra scandal, con nghĩ cách đi.”

Điều này không thể được, không có chỗ để thương lượng.

Steve: “Con không phải lúc nào cũng muốn lấy liên lạc của mẹ à? Dọn sạch chuyện này ta có thể đáp ứng con.”

Thẩm Tứ Niên bên trong và bề ngoài đều bình thản, trong lòng thậm chí có chút buồn cười.

Mẹ.

Mẹ anh là người đáng thương, bị Steve xâm hại rồi mang thai, bị giam cầm suốt thai kỳ đến khi sinh anh.

Nhưng bà không may mắn như cô con gái của nghị viên kia, bà chịu khổ cực và đau đớn vô tận trong gia tộc Lauren.

Anh không hề biết rõ, nhưng những lời đồn đại thỉnh thoảng vẫn lọt tai.

Người ta nói bà xinh đẹp, nói bà dịu dàng, cũng nói bà hèn hạ, nói bà suýt mất mạng vì một đứa hỗn tạp.

Anh không có ký ức gì về mẹ, chỉ thu thập chút thông tin từ vài món đồ bà để lại.

Bà làm nghệ thuật biểu diễn, họ Thẩm, tên Trung Quốc mà bà đặt cho anh là Thẩm Tứ Niên.

Bà chỉ bên anh được hai năm.

Người ta nói bà đã bỏ trốn, cũng có người nói bà đã chết.

Lúc nhỏ không hiểu chuyện, anh nhớ mẹ nên nhiều lần níu kéo Steve hỏi, về sau tung tích của mẹ trở thành con bài của anh.

Rồi khi có vốn và quyền lực, anh tìm bà.

Khoảng mười nghệ sĩ họ Thẩm phù hợp tuổi bà ấy, nhưng trong năm đó họ đều không có dấu hiệu xuất cảnh.

Có lẽ bà đã đổi tên, đổi diện mạo, đổi cả thân phận để bắt đầu cuộc sống mới, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.

Đó là điều tốt, chẳng ai muốn quay lại những tháng ngày bị giam cầm.

Giờ câu nói của Steve không còn sức ép với anh, anh đã tìm không ra thì lấy gì cho được số liên lạc?

Thẩm Tứ Niên siết chặt nắm đấm, giọng nói không thay đổi: “Chi phí tranh cử bên Webster tôi đã chuẩn bị, nếu bắt tôi lấy ra sẽ ảnh hưởng lớn, còn không bằng nhờ bác cả giúp, nghe nói tháng trước có nhà đầu tư từ Hongkong Trung Quốc thua lớn trong casino, bác cả dùng thủ đoạn lấy lại, biết đâu có thể xoay sở kịp.”

Việc này là bí mật, cả hai cha con nhìn nhau, trong mắt Robinson dần hiện lên nét giận dữ.

Chi lớn nhất luôn than vãn sa sút, câu nói này cũng có nghĩa là bọn họ trước giờ chưa hề nói thật.

Robinson nhìn Steve, trong mắt có thay đổi cảm xúc.

Rốt cuộc thì tranh cử của gia tộc Lauren quan trọng hơn, nếu có cách khác để giải quyết thì tốt nhất.

Ra về, nhà ăn đã chuẩn bị bữa tối, tiệc Tây trang trọng vô cùng.

Người hầu đứng cúi đầu, mấy đứa trẻ trong nhà nhìn với ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi.

Thẩm Tứ Niên nhìn qua rồi hướng về góc bếp có chiếc bàn gỗ tròn có đầy đồ đạc chồng chất.

Buổi ăn tối sang trọng đó không phải chuẩn bị cho anh, cái bàn bị bỏ quên kia mới là bàn ăn suốt thời thơ ấu của anh.

……

Lên xe, Anthony ngoái đầu nhìn ông chủ mình, vẫy tay ra hiệu cho tài xế chạy.

Bên trong xe dường như còn vương lại mùi hương ngọt ngào của một cô gái, trong lòng Thẩm Tứ Niên lại nổi lên cảm giác khó chịu, anh đưa tay hạ cửa kính.

Đêm San Francisco chìm trong tĩnh lặng, gió thổi ùa vào, cuối cùng cuốn đi mùi hương không thuộc về không gian này.

Chớp mắt, anh nhìn thấy chiếc khăn lụa bỏ quên trên ghế bên cạnh, màu xanh nhạt phối với bộ váy trắng nhỏ xinh hôm nay cô mặc.

Cô ấy dường như rất thích những điểm nhấn nhỏ như thế, khăn lụa, kẹp tóc, thắt lưng, vừa tinh tế lại có chút đáng yêu.

Anh nhìn một lúc, đưa tay lấy.

Khăn mềm mượt, không nắm chặt sẽ trượt khỏi kẽ tay.

Chốc lát, người đàn ông ngẩng mắt nhìn về phía trước: “Anthony, điều tra một chút về Hanna Song.”

“Vâng, Chris.”

……

Trước khi ngủ điện thoại có tin nhắn tới.

Thẩm Tứ Niên đến bên cửa sổ lớn, mở file rồi gọi cho Bùi Tích.

Bùi Tích không biết đang làm gì, nhưng cứ nghe điện thoại của anh là nhanh chóng nhấc máy: “Tứ Niên?”

Điện thoại đã kết nối nhưng không biết mở lời thế nào, đầu bên kia có tiếng người gọi, Bùi Tích nói đợi một chút.

Thẩm Tứ Niên im lặng, lấy cớ cúp máy rồi ra giường uống thuốc.

Màn đêm như dòng nước lặng lẽ trôi qua , thành phố yên tĩnh, bên cửa sổ cây long não lay động theo gió.

Vết thương nhỏ trên mặt anh dưới ánh đèn đường màu vàng giống như con sâu xấu xí đang bám riết hút máu.

Không biết đã đứng bao lâu, anh quay người vào trong phòng thay đồ mở két sắt sâu trong tủ.

Ở đó cất giữ vài món đồ mẹ để lại.

Một cuốn sách tiếng anh Diễn xuất cơ bản, trang đầu ghi chữ “Thẩm Đại” bằng chữ Hán, từng trang đều có ghi chú tay.

Một tấm bùa bình an đã ngả màu vàng, bên trong không có gì ngoài mẩu giấy ghi tên anh.

Tấm bùa này ban đầu là kẹp trong sách.

Còn có một cây bút máy còn dùng được nhưng chưa từng sử dụng qua.

Không còn nữa.

Đôi tay thon dài đặt lên trang sách.

Tâm trí rối loạn, nhiều thắc mắc như màn đêm đặc quánh không tan.

Tại sao có nhiều người như vậy nhưng anh chỉ có phản ứng đặc biệt với cô gái Trung Quốc tên Hanna?

Thật khó lý giải.

Tại sao cô ấy lại cật lực nghĩ cách đến gần anh, nhất định phải ở bên cạnh mình?

Cô ấy có phải biết điều gì đó?

Thẩm Tứ Niên rũ mắt, mở trang đầu của sách.

Thẩm Đại.

Bà trông thế nào?

Nếu…

Có phải xinh đẹp giống cô ấy? Giọng nói cũng vậy? Có biểu cảm phong phú như cô?

Bà có dáng vẻ không có phiền muộn, có phải lớn lên trong gia đình hạnh phúc?

Có phải là đạo diễn nổi tiếng? Công việc sự nghiệp đều thuận lợi.

Ngoài cửa sổ mây đen tụ lại, che khuất ánh sao lấp lánh.

Một lúc lâu, Thẩm Tứ Niên mở file trên điện thoại, nhìn kỹ.

Thời gian không nhiều, chỉ có mấy thông tin cơ bản:

Hanna Song, tên tiếng Trung Tống Sơ Tình, 23 tuổi, học thạc sĩ Đại học S.

Ba là Zuma Ji, nguyên giám đốc tập đoàn Nguyên Hòa; mẹ là Tan Song, đạo diễn nổi tiếng, làm nghệ thuật hơn 30 năm.

Mắt dừng trên tên mẹ cô vài giây rồi lật trang tiếp.

Lý lịch học tập và kinh nghiệm dự án đầy một trang, anh lướt nhanh, sang trang tiếp.

Trang hai có vài bức ảnh.

Trong ảnh cô gái mặc đồ lặn, tạo dáng, dù đeo kính bảo hộ vẫn thấy được nụ cười rạng rỡ, còn có hình nhảy bungee, nhảy dù, trên mặt cô gái đều là vẻ tận hưởng, có cả ảnh chụp trong nhà dễ thương, tràn đầy sức trẻ.

Thẩm Tứ Niên quay lại trang đầu.

Tan Song.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận